Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Ngư Đảo (2)

Tiểu thuyết gốc · 2380 chữ

Ta nhào người tới trước, kéo vạt áo váy Trần Mộc Trà xuống, giải phóng nhũ cầu của nàng ra không khí, cũng tương tự như nhũ cầu của Kim Hồng Phu Nhân nảy tưng tưng dưới ngực.

Ta để hai phân thân ghé luôn trên lưng hai mẫu nữ hoa, vói tay tới trước tóm lấy hai cặp nhũ cầu nặng trĩu của các nàng nắn bóp chơi đùa, cảm nhận được sự trĩu nặng mê hồn tràn đầy trong lòng bàn tay, thích vô cùng, côn thịt vì đó càng thên hăng hái đâm vào rút ra mật huyệt dâm dề chặt khít của các nàng.

So sánh, vẫn là nhũ cầu của Kim Hồng Phu Nhân to lớn hơn một chút.

Vừa bắt đầu đã chạy nước rút, điểm tốt là sung sướng tất nhiên rất mãnh liệt. Mà điểm không tốt chính là nhanh chóng đem khoái cảm tích luỹ đầy, vì đó sớm xuất tinh. Nhưng mà giống như chạy đua, chỉ cần dẻo dai hơn nữ nhân là được rồi. Có Sắc Dục Phần Tâm Hoả, cho dù là nữ nhân sắt thép, cũng bị côn thịt của ta làm cho chảy nước cao trào nhanh chóng.

Huống hồ là cái loại dâm phụ lẳng lơ như mẫu nữ Kim Hồng Phu Nhân và Trần Mộc Trà, rất nhanh bị ta làm cho sướng tới cao trào.

-A…nhân gia tới…ư…a…ư…sướng muốn chết…ư…a…Á…A…Á

Trần Mộc Trà sớm một nhịp cao trào, rên thét lên không ngừng.

-A…ta cũng tới…ư…a…a…a…Thánh Chủ quá tuyệt…ư…a…muốn chết…a…A…Á…A

Kim Hồng Phu Nhân tất nhiên không chịu thua kém, độ giọng cao cùng nữ nhi.

Hai thân thê đẫy đà mê người cùng lúc căng cứng, âm đạo các nàng siết chặt một cái, đem dâm thuỷ dầm dề như lũ tưới lên côn thịt của ta một trận thoải mái đến tê dại. Ta đem hai cỗ phân thân ghé hẳng lên trên lưng mẫu nữ Kim Hồng Phu Nhân và Trần Mộc Trà, bốn bàn tay bóp chặt nhũ cầu của các nàng, như muốn bóp nát. Hông dập mạnh một phát cuối cùng, đem hai cây côn thịt thô và dài nhét hét vào mật huyệt của đôi mẫu nữ hoa, quy đầu nặng nề đội lên cổ tử cung, run giật bắn ra tinh dịch nóng bỏng. Tinh khẩu nối liền cung môn, tinh dịch vừa rời khỏi quy đầu, trực tiếp vọt vào tử cung của mẫu nữ Kim Hồng Phu Nhân và Trần Mộc Trà, bỏng đến các nàng càng thêm sung sướng không ngừng, cao trào càng kéo dài.

Bên kia

-Đó là Kim Ngư Thành, cũng rất náo nhiệt.

Lý Phương Anh chỉ về phía trước, thuyền đã đến nơi rồi.

Tất nhiên không sánh được với Hoàng Kim Thành, nhưng tường cao bao quanh, khí thế không tệ, nhà cửa san sát, người người ra vào nườm nượp. Hoà bình đến sau Thế Chiến, tạo điều kiện cho kinh tế phát triển mạnh mẽ, đem lại cuộc sống phồn hoa. Trước đây hơn mười năm, Kim Ngư Đảo cũng chỉ là ốc đảo nghèo nàn không đáng chú ý mấy mà thôi.

-Được rồi, ngươi đi chuẩn bị một chút. Có kim ngư không?

Ta đem côn thịt rút ra khỏi mật huyệt Trần Mộc Trà. Tuy đây là thuyền riêng của Kim Hồng Phu Nhân, nhưng cũng cần nàng ra mặt thông báo cho lính canh một chút, tránh cho phiền phức. Mà Kim Ngư mà ta nói tới, là đặc sản đặc sắc nhất Kim Ngư Đảo, cũng là lý do ốc đảo có tên này.

-Thánh Chủ, kim ngư đó là sao?

Hoàn Nhan Nam Hy tai thính nghe được, vội chạy qua hỏi. Đối với đồ ăn ngon, linh giác của nàng rất nhạy bén.

-Nam Hy tỷ, kim ngư là một loại cá chỉ sống được trong linh thuỷ ở Kim Ngư Đảo. Bởi vì là dị thú, dân thường không ăn được, nên tôn thờ, cũng đem đặt tên cho ốc đảo này. Vảy của nó lấp lánh ánh kim, rất xinh đẹp. Mà thịt của kim ngư, cực kì ngon, là mĩ thực tuyệt đỉnh Tây Sa Mĩ Châu, nhưng hiếm người biết đến.

Trần Mộc Trà đem váy sửa sang, trên mặt toàn là ửng hồng thoả mãn, xinh đẹp động lòng người, trả lời Hoàn Nhan Nam Hy.

-Như vậy hẳn là rất quý a.

Hoàn Nhan Nam Hy nói, bộ dạng sắp chảy nước miếng đến nơi. Kim ngư chỉ là Dị Thú cấp ba, sống nhờ linh thuỷ, không có sức chiến đấu gì, đẻ thì ít mà thịt lại ngon, rất khó nuôi, chỉ có tại Kim Ngư Đảo mà thôi. Mà thịt kim ngư nhị giai lại rất là dở, chỉ có thịt kim ngư tam giai mới là tuyệt phẩm mĩ thực. Còn thịt kim ngư tứ giai, vậy thì chưa từng nghe nói.

Kim Hồng Phu Nhân đang dốc sức bồi dưỡng một con tiên ngư tứ giai.

-Kim ngư một năm gần đây đã không còn bán ra nữa, để bồi dưỡng một con kim ngư tứ giai, cho nên số lượng khá dồi dào. Nếu Thánh Chủ muốn thưởng thức, tất nhiên là được rồi.

Kim Hồng Phu Nhân cười nói.

-Không cần phiền phức như vậy. Cúc huyệt của phu nhân sạch chứ?

-Sạch sẽ. Thỉnh Thánh Chủ hưởng dụng.

Ta đem côn thịt rút ra khỏi mật huyệt của nàng, lại cắm vào cúc huyệt. Cúc huyệt của Kim Hồng Phu Nhân không quá chặt khít, ấm áp dễ chịu cực kì.

Không như Tân Sinh Giả có khả năng tu luyện yếu kém. Thú vật được sinh ra sau Luân Hồi lại vẫn giữ được khả năng phát triển của nó. Thú vật không hiểu được tu luyện, chỉ có thể bị động tiến hoá, cho nên tăng giai tiêu tốn thời gian nhiều hơn nhân loại. Nhưng nếu được dẫn dắt, có được tài nguyên đầy đủ, thì tốc độ trưởng thành và tiến hoá của Dị Thú rất là nhanh.

Bởi vậy, Ngự Linh Sư từ trước đến nay vẫn là một nghề nghiệp rất được ưa chuộng, cũng rất tốn kém.

-Tối nay ta xuống bếp một phen, cho các ngươi thưởng thức đặc sản tuyệt vời nhất Kim Ngư Đảo.

Ta hướng Hoàn Nhan Nam Hy và Hoàn Nhan Yến Vũ cười nói.

-Hay quá, tối nay được hưởng lộc của Thánh Chủ hihi

Hai vị Công Chúa tất nhiên là rất vui vẻ.

Ta cười lớn, đem Kim Hồng Phu Nhân bế lên, tựa như bế em bé đi vệ sinh, khiến cho âm hộ múp rụp của nàng nhô ra trước, cánh hoa huyệt như đoá hoa hồng nhung đẫm sương nở rộ, dâm mỹ tuyệt đẹp. Cỗ phân thân kia lập tức tiến tới, đâm thẳng côn thịt vào giữa âm hộ màu mỡ của Kim Hồng Phu Nhân, kẹp lấy nàng vào giữa. Trước sau hai cây côn thịt cùng đem huyệt của mĩ phu nhân lấp đầy, lại hung hăng đưa đẩy. Côn thịt phía trước cắm vào, thì côn thịt phía sau rút ra, nhịp nhàng như đẩy xe hàng, chơi vui vô cùng, cũng khiến Kim Hồng Phu Nhân sung sướng rên thét lên.

-A…Thánh Chủ hảo lợi hại…a…nhân gia quá thích…a…hai huyệt đều sướng…a…ư…a…a

Nhưng lần này ta không cho nàng được ồn ào lâu, há miệng ngoạm lấy đôi môi to son đỏ mọng của Kim Hồng Phu Nhân, hôn ngấu nghiến. Mĩ phu nhân tất nhiên dùng cả môi và lưỡi đáp lại ta nhiệt tình. Phân thân phía trước tiếp nhận, đỡ lấy hai đùi Kim Hồng Phu Nhân banh rộng ra, mà phân thân phía sau, thì đưa tay tới trước tìm lấy nhũ cầu căng tròn của nàng nhào nặn.

Bên dưới, hai cây côn thịt nhanh và mạnh hết mức có thể, quất liên hồi vào hạ thể Kim Hồng Phu Nhân, khiến cho dâm thuỷ của nàng tràn ra không dứt, sung sướng không thôi.

Trần Mộc Trà cũng là đã trải qua nhiều nên quen, dẫn thuyền bay vào Kim Ngư Thành. Cơ ngơi của Kim Hồng Phu Nhân và nàng xây dựng, nguy nga và tráng lệ không kém bất cứ biệt phủ xa hoa nào ở Hoàng Kim Thành. Lính canh chỉnh tề đứng gác, thấy Trần Mộc Trà, mới mở cửa dẫn đường.

Ta kẹp lấy Kim Hồng Phu Nhân vào giữa hai cỗ phân thân, như cua vậy di chuyển theo sau các vị Công Chúa.

Tất nhiên là dùng Đại Mộng Thần Thông che giấu.

Nhưng như vậy cũng khiến cho Kim Hồng Phu Nhân hưng phấn cao trào mấy lần. Nữ nhân này, cũng là dạng vừa muốn làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ. Lợi ích hay danh tiếng đều muốn.

Được cái nàng rất biết điều, cũng có tầm nhìn xa và chọn đúng phe.

Trong Thế Chiến, Kim Hồng Phu Nhân sớm chọn đứng về phía Ma Thiên Giáo.

Kim Ngư Đảo này là tưởng thưởng xứng đáng dành cho quyết định đúng đắn của Kim Hồng Phu Nhân.

Đêm đến

Một bữa tiệc nhỏ được mở ra.

Hai cái phân thân của ta, Hoàn Nhan Yến Vũ và Hoàn Nhan Nam Hy, Lý Phương Anh và Hồ Khải Lệ, mẫu nữ Kim Hồng Phu Nhân và Trần Mộc Trà; tổng cộng tám người.

Cũng không phải là đầy bàn sơn hào hải vị gì, chỉ là một bàn lẩu cá mà thôi.

Mẫu nữ Kim Hồng Phu Nhân và Trần Mộc Trà ngồi trên đùi ta, toàn thân trần truồng, trong mật huyệt đang nuốt lấy côn thịt của ta nhẹ nhàng vỗ về ôm ấp. Và bên trong tử cung của các nàng, chứa đầy ắp tinh dịch của ta xuất vào từ chiều đến giờ. Đều là tinh nguyên ngang với năng lượng tam giai, cực dễ hấp thu, tốt cho tu vi, nên ta xuất bao nhiêu tinh dịch, mẫu nữ Kim Hồng Phu Nhân và Trần Mộc Trà cũng đều không ngại mà tiếp nhận hết vào trong tử cung các nàng chứa đựng.

-Thánh Chủ, đây chính là kim ngư?

Hoàn Nhan Yến Vũ nhìn dĩa cá sống cắt lát trước mặt, nghi ngờ hỏi.

-Không phải, nhưng cũng không sai biệt lắm.

Ta cười đáp, lúc này mới đưa tay qua dưới nách Kim Hồng Phu Nhân, giơ lên trên dĩa thịt cá, búng tay một cái.

-Phu nhân, ngươi trước thử một chút.

Ta dùng đũa một miếng cá sống đưa lên miệng Kim Hồng Phu Nhân, kim ngư ăn sống hay chín thì đều rất ngon. Được ta phục vụ, Kim Hồng Phu Nhân tất nhiên vui vẻ há ra môi thắm, cắn lấy thịt cá và miệng nhai lên.

-Quả thật là thịt kim ngư. Thật thần kì. Thánh Chủ thật lợi hại.

Tuy là nhà sản xuất, nhưng Kim Hồng Phu Nhân cũng chẳng mấy khi được ăn kim ngư đây, hai mắt toả sáng, chậm rãi thưởng thức thứ thịt cá kim như pha ke này.

-Các ngươi còn chờ gì nữa, thưởng thức đi.

Ta cười nói.

Lúc này năm mĩ nhân còn lại mới vội vã động đũa.

-Quả thật là kim ngư.

Lý Phương Anh và Trần Mộc Trà tất nhiên ăn qua, lập tức nhận ra mùi vị đặc biệt gây rung động vị giác của thịt kim ngư.

-Thật ngon a.

Hoàn Nhan Yến Vũ bày ra biểu cảm say mê.

-Quá ngon.

Hoàn Nhan Nam Hy cũng là hai mắt toả sáng, cực độ thoả mãn.

Kim ngư được ca tụng là mĩ thực tuyệt đỉnh của Tây Sa Mĩ Châu, cũng là có lý do của nó.

-Thánh Chủ, ngươi làm thế nào vậy? Thật thần kì.

Hoàn Nhan Nam Hy tò mò hỏi.

-Khi nào ngươi Hợp Đạo, sẽ làm được.

Ta không muốn giải thích, qua loa nàng.

Kỳ thực ta vừa dùng là huyễn thuật.

Ta ăn qua kim ngư cũng khá nhiều. Tất cả hương vị đó, được ta lưu lại thành thông tin trong nguyên thần, vừa rồi lại dùng Vạn Hoa Kính Nhãn chuyển qua cho các cô nương Hoàn Nhan Nam Hy. Tuy là ăn cá phake, nhưng cũng chẳng khác biệt so với ăn kim ngư thật chút nào. Ảo thuật của ta hiện tại đã cực kì lợi hại, chỉ cần một ánh mắt, khiến nữ nhân sung sướng cao trào là chuyện dễ dàng.

Võ giả có Nguyên Thần, cũng đồng nghĩa có được trí nhớ tuyệt đối.

Món ăn đã ăn qua, dù là hàng trăm năm, cũng có thể nhớ lại nguyên vẹn hương vị của món ăn đó. Cho nên ẩm thực đối với võ giả đã có Nguyên Thần thật ra không quá hấp dẫn. Người bình thường ăn một món ăn cực ngon, cũng phải mười lần, trăm lần mới chán. Mà Nguyên Thần Cảnh, cùng một món ăn, nếu chỉ là để thưởng thức, ăn hai lần là đã dư thừa.

-Mới thịt kim ngư tam giai đã ngon như vậy, thịt kim ngư tứ giai không biết còn ngon đến mức nào đây.

Hồ Khải Lệ cười nói.

-Ta cũng muốn biết. Thật ra còn phải xem Kim Hồng Phu Nhân có ra sức hay không nữa haha

Ta cười nói, hai tay chơi đùa nhũ cầu của nàng, không ngừng nắn bóp thành muôn hình vạn dạng.

-Nhân gia sẽ cố gắng, quyết không để Thánh Chủ thất vọng.

Kim Hồng Phu Nhân cười đáp.

Có đồ ăn ngon, dù chỉ là phake, khiến tâm trạng của mọi người rất là vui vẻ, cười nói không ngừng.

Ngày mai còn một trận chiến, cho nên mẫu nữ Kim Hồng Phu Nhân và Trần Mộc Trà quyết định xả thân hứng lấy côn thịt của ta oanh tạc cho các mĩ nhân khác được nghỉ ngơi dưỡng sức.

Một đường đến đây, các mĩ nhân chịu ta giày vò không ít rồi.

Ăn no thoả mãn, thoải mái dễ chịu ngủ ngon tới sáng, trong giấc mộng đẹp mà ta tặng thưởng thêm cho các nàng.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.