Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mai Thuý Phường (2)

Tiểu thuyết gốc · 2901 chữ

Chương 16.2 Mai Thuý Phường (2)

Thất giai của ta, trông cậy hết cả vào phu nhân rồi.

Phùng Hành Phu Nhân ngồi dậy, cũng mặc kệ tinh dịch chảy ra dưới háng, cúi đầu về phía côn thịt đang ngỏng cao của ta, tiến hành vệ sinh dọn dẹp, mông tròn chổng cao không giữ lại chỉa về di ảnh Hoàng Lão Tà, nàng là đang phát tiết phẫn nộ cùng oán hận của mình đấy, thật là đáng yêu. Ta ngồi dạng háng hưởng thụ mĩ quả phụ dịu dàng tỉ mỉ dọn dẹp, côn thịt vẫn là cứng rắn như cũ.

-Được rồi, phu nhân, nên đổi chỗ thôi.

Ta vỗ vai Phùng Hành Phu Nhân ý bảo dừng, nàng mới ngừng lại việc bú liếm côn thịt của ta. Kĩ thuật nàng rất tốt, cũng rất tỉ mỉ, nhưng quá nhẹ nhàng ôn nhu, cứ bú côn như vậy, đến lệch hàm cũng không xuất tinh được. Bất quá rất thoải mái, hơn nữa nếu ta không bảo nàng dừng, chắc chắn Phùng Hành Phu Nhân sẽ không dừng lại, cho dù lại khó chịu đi nữa.

-Đi phòng của ta đi.

-Được.

Phùng Hành Phu Nhân dùng khăn lau âm hộ đẫm tinh dịch, đứng thẳng dậy thả váy xuống, chỉnh lại tóc tai, ngoại trừ sắc mặt hơi đỏ, hoàn toàn không nhìn ra khác lạ, thật là một cái vưu vật.

Nàng phục vụ ta mặc quần áo, tỉ mỉ cẩn thận từng chút một, nhưng rất nhanh chóng, tựa như vô cùng quen thuộc. Sau đó ta đi tới khuê phòng của nàng. Bên trong đã chuẩn bị chăn nệm sẵn sàng, trên giường đã kê tận hai cái gối. Ánh nến sáng rõ lung linh, lộ ra vẻ ấm áp.

-Công tử có muốn tắm rửa không?

-Không cần. Phu nhân muốn tắm sao?

-A không cần. Đêm đã khuya rồi. Để ta phục vụ công tử nghỉ ngơi.

Nói rồi giúp ta cởi quần áo, lại cũng cẩn thận tỉ mỉ và nhanh gọn, lập tức đem ta lột sạch, để ta ngồi trên giường. Nàng nhìn khuôn mặt tuyệt soái của ta một cái, rồi đứng trước mặt ta tự mình bỏ đi tang phục, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng như múa, xinh đẹp thoát tục. Rồi toàn thân trần truồng đứng đó, hai tay ôm dưới ngực, cố gắng đem hai nãi cầu hình mướp đã rủ xuống ép vào nhau tạo thành một đạo khe rãnh, nhìn ta ái ngại.

-Để công tử chê cười rồi, nãi cầu ta đã xệ.

-Haha, không sao bản công tử đúng là không thích xệ, hắc hắc để bản công tử bóp cho nó căng phình lên, haha

-Vậy mời công tử thương xót.

Phùng Hành Phu Nhân giữ nguyên tư thế đạp bước tiến tới ta. Dù sao cũng là người luyện võ, thân hình không được hoàn hảo vô khuyết nhưng tuyệt đối cân xứng đẹp đẽ, khúc nào ra khúc đó, bụng dưới không có một tý mỡ thừa, mông cũng nẩy nở, a, rất nẩy đấy, uốn éo tiến tới gần ta.

-Thật mềm.

Độ mềm sánh ngang Thuỵ Vân Phu Nhân, nhưng tất nhiên không đàn hồi bằng, còn cần ta tích cực xoa bóp một phen.

-Tới đây nào phu nhân.

-Ưm.

Ta kéo eo nàng tới gần, nàng dễ dàng đem côn thịt ta nuốt hết vào âm đạo. Sau đó ta đổ người xuống trên giường, sau đó uốn éo người chỉnh lại vị trí, nằm ngay ngắn trên giường, đầu tựa lên gối. Phùng Hành Phu Nhân nằm trên người ta, côn thịt không hề rời khỏi âm đạo nàng, bên trong vẫn là khô cằn lỏng lẻo như cũ, tựa như đất hạn đã lâu, cần mưa rào tưới tắm.

-Phu nhân ngươi động đi, nãy ta động rồi nha.

-Ưm, nếu công tử khó chịu, liền bảo ta.

Phùng Hành Phu Nhân cố hết sức thoả mãn ta, khi thì ngồi dậy dập mông, khi thì nằm bẹp bên người uốn éo thân thể, vô cùng tận tâm.

-Phu nhân, lần trước Hoàng lão quỷ chơi ngươi là khi nào?

-Gần được một năm rồi, huyệt ta lỏng, lại ít nước, hắn không ưa thích.

-Ha ha nhưng ta lại ưa thích, phu nhân đánh giá thấp chính mình, thân thể ngươi chính là một cái đại bảo bối, cả cái Đào Hoa Đảo này đổi lấy ngươi cũng không đủ. Haha

-Đa tạ công tử khen ngợi.

Gặp ta không tiếc lời khen ngợi, Phùng Hành Phu Nhân cũng vui vẻ, nhiệt tình hơn mấy phần, ra sức phục vụ ta. Nàng cố gắng cao trào ba lần, mới bức bách ta bắn ra tinh dịch.

-Công tử, ta thật vô dụng.

-Sau này không cần nói những lời như này nữa, bản công tử thật yêu thích phu nhân, cũng yêu thích cùng phu nhân hoan ái như vừa rồi.

-Ừm, ta đã biết.

-Đã khuya đi ngủ thôi.

Phùng Hành Phu Nhân giúp ta dọn dẹp côn thịt.

-Công tử, tinh dịch của ngươi thật lạ kì, ngọt, béo, thật dễ ăn.

-So với của lão tà thì sao?

-Không biết, ta chưa từng ăn tinh dịch của lão. Nhưng ta đọc trong thư tịch thấy tinh dịch đều là tanh tanh mặn mặn đấy.

-Lão tà thật là ánh mắt ngu muội, vậy mà lãng phí phu nhân ngươi. Tinh dịch của ta đặc biệt, so với linh đan diệu dược còn tốt, sau này, không, phu nhân bây giờ ăn một lần đi.

-Ưm.

Ta cả linh đan Tiên Thiên Đan cũng lấy ra được, nàng cũng không hoài nghi, hiểu ý nhiệt tình ngậm lấy côn thịt của ta bú liếm.

-Phu nhân, không cần e ngại, nhiệt tình hết cỡ đi. Ngươi bú côn như vậy, sáng mai ta còn chưa bắn đấy.

Phùng Hành Phu Nhân dừng lại, nhìn ta với ánh mắt e ngại.

-Ta sợ công tử chê cười.

-Có gì mà chê cười, phu nhân cứ thoái mái phóng thích dục vọng của mình đi, đừng đè nén. Cho ta thấy một mặt nồng nàn như lửa của phu nhân nào.

-Ưm.

Mĩ quả phụ cũng không e dè, ra sức bú côn ta, tận dụng hết mọi kỹ năng. Nhưng bản chất của nàng chính là luôn dịu dàng ôn nhu, có nhiệt tình lên, cũng như than ấm mùa đông, chẳng đốt được ai. Nhưng ta chính là không chịu nổi cái kiểu ôn nhu này, rất nhanh bị nàng mút ra tinh dịch. Nàng đã là bảo bối tuyệt thế chỉ dành riêng cho ta, ta cũng không keo kiệt, tinh nguyên không giữ lại đem cho nàng.

Mĩ quả phụ hoàn toàn đem tinh dịch nuốt vào bụng, một giọt cũng không bỏ sót, còn liếm sạch tàn dư trên quy đầu, sau đó mới ngừng lại cảm giác ấm nóng đang lan ra từ dạ dày.

-Thật thần kì, thật dễ chịu.

-Haha, vậy sau này phu nhân ăn nhiều một chút.

-Ưm

Phùng Hành Phu Nhân cuối cùng cũng e thẹn đáp nhẹ một tiếng, trên khuôn mặt tưởng chừng như vĩnh viễn hiền dịu đã có một chút sắc thái diễm lệ, thật là động lòng người.

-Khuya rồi, nên nghỉ ngơi.

Ta nhìn nàng, ánh mắt liếc về côn thịt vẫn đang ngỏng cao.

-Ưm.

Phùng Hành Phu Nhân hiểu ý, dùng chân khí dọn sạch đống bầy nhầy trong âm đạo, lấy khăn lau sạch, lại xuống giường súc miệng kĩ càng, nàng đã biết ta thích sạch sẽ, sau đó tắt đèn, leo lên giường tiến vào vòng tay ôm ấp của ta. Ta nghiêng người ôm nàng vào lòng, nàng dịu dàng cầm côn thịt ta dẫn lối tiến vào mật huyệt. Mĩ quả phụ rất nhanh ngủ thiếp đi, trên khuôn mặt lộ vẻ thoả mãn, tươi cười, chắc chắn đang mơ một giấc mơ đẹp. ta không cần ngủ, nhưng cũng rất hưởng thụ cảm giác này. Thỉnh thoảng trở mình, đặt người đẹp mơ ngủ nằm lên trên người mình, côn thịt chưa từng rời đi mật huyệt ấm áp của nàng.

Bên trong linh hồn Sắc Dục Phần Tâm Hoả điên cuồng thiêu đốt, hồn nguyên tràn ra không dứt. Vừa xài hack còn cắm auto cày ngày cày đêm, ta, vô địch vậy.

Sáng hôm sau.

Phùng Hành Phu Nhân dậy được sớm, lại nhiệt tình nhấp nhô trên người ta, muốn để cho ta bắn ra tinh dịch đã tích luỹ cả buổi tối. Ta cũng lập tức thoả ước nguyện của nàng, nhanh chóng đầu hàng bắn ra tinh dịch.

Mĩ quả phụ ngồi trước gương, vẻ mặt không thể tin được nhìn bản thân trong gương. Xinh đẹp trẻ tuổi, tuy không như cô nương mười tám, nhưng vẫn quyến rũ động lòng người theo cách riêng. Ta từ phía sau sờ khoé mắt của nàng.

-Nếp nhăn vậy mà đã biến mất, thật thần kì.

Người đẹp rơi lệ.

-Đa tạ công tử.

-Vậy còn không mau báo đáp bản công tử.

Ta dùng côn thịt chọc má nàng, để nàng vừa khóc vừa cười. Liếc ta một cái.

-Hư hỏng.

Thái độ cũng đã cởi mở hơn, trên mặt Phùng Hành Phu Nhân đã hiện lên nhiều biểu cảm hơn. Nữ nhân mà, biết nàng muốn gì, thoả mãn nàng, liền có thể nắm lấy trái tim nàng. Bởi vậy tán gái chỉ cần hai thứ, đẹp trai và giàu.

Bởi mĩ nhân nhiệt tình, ta rất nhanh đem tinh dịch bắn cho nàng. Sau này trở đi, đây cũng sẽ là bữa sáng của nàng luôn, cho đỗ tốn cơm tốn gạo.

Sau đó là quãng thời gian vui chơi hưởng lạc.

Đông Phương Hà Duyên, Đông Phương Ân Trí cùng Hoàng Tố Hy, Hương Trấn cuốn thành một đoàn, vui chơi đến quên cả trời đất, à ngoài vui chơi còn có hợp tác kinh doanh, các nàng cũng là bận rộn. Ta cũng là mặc kệ các nàng. Đừng cắm sừng ta là được. Đối với vấn đề này ta cũng không lo lắng. Cho dù các nàng có diễn xuất giỏi đến đâu, lấy tu vi tam giai nhị giai gà mờ đó ra lừa dối cường giả lục giai linh niệm hùng mạnh như ta, nằm mơ. Thuỵ Vân Phu Nhân cũng hiểu điều này, cho nên phái Tuỳ Vân Vệ kè kè đi theo các nàng, tránh cho sai lầm. Vị phu nhân này, cũng là thấu hiểu tâm lý nam nhân, tránh cho ta đỡ phiền rất nhiều.

Mà ta cũng là bởi vậy nhàn rỗi.

Ngoại trừ mỗi ngày cấp một ít thời gian chữa thương cho Hoàng Dung, tất cả ta đều dành lên trên người Phùng Hành Phu Nhân đấy. Không chăm chỉ cày cấy, nông dân không nạp sao có thể lên level nhanh được.

Đương nhiên không chỉ làm tình.

Phùng Hành Phu Nhân vậy mà có được siêu trí nhớ, trong nguyên tác cũng là, lại thông minh tuyệt đỉnh. Hoàng Lão Tà vậy mà lại lãng phí nàng, đáng chết. Ngâm thơ, vẽ tranh, uống trà, ca hát… nàng đều tinh thông. Cho nên quá trình cày cấp trên người mĩ quả phụ cũng không nhàm chán, ngược lại rất thú vị.

Một đình viện hẻo lánh trên Đào Hoa Đảo.

Ánh trăng treo cao trên đầu. Mưa cánh hoa anh đào vĩnh viễn không bao giờ dừng trên Đào Hoa Đảo.

Thân hiệp khách, danh tiếng truyền xa, giang hồ đàm luận

Kẻ thù nhiều, bằng hữu chỉ được đôi ba, giang hồ khó gặp đối thủ

Tiếng mưa vụn vỡ, gió lên như thuỷ triều, nhấc tay thành sóng lớn

Chiêu số chưa thu, cười ba tiếng, lòng đã say

Xa xa gió rít chợt quay đầu, trăng sáng rọi Thông Thiên Phong

Trời đất mênh mông, dương khí tràn đầy, đạp ca tới Đông Phương

Dưới đèn hoa rực rỡ, nâng chén rượu nồng, quan khách đều hân hoan

Cùng say sưa, rũ lỏng tay áo, xua tan mây mù

Phùng Hành Phu Nhân ngồi trên bãi cỏ, toàn thân trần truồng, trên vai chỉ khoác một tấm áo lụa mỏng, vừa ca hát vừa bóc nho. Khuôn mặt vui vẻ thoải mái không che dấu, dưới ánh trăng vàng chiếu rọi càng thêm dịu dàng ấm áp.

Nàng thật thông minh, lại tinh thông nhạc lý, nghe ta ù ù cạc cạc hát mấy giai điệu kiếp trước nghe được, lại theo ý tứ lời nhạc nửa nạc nửa mỡ ta mô tả lại, hoàn mĩ phục chế ca khúc, còn đem vần điệu làm cho trôi chảy. Đối với âm nhạc Phùng Hành Phu Nhân cũng thật là ưa thích, cho nên quãng thời gian này trôi qua cũng là đang làm chuyện này, trừ lúc làm tình.

Ta thoải mái nằm gối đầu lên đùi nàng, nhìn trăng sáng, lại nhìn hai nãi cầu căng đầy của nàng. Trải qua ta không ngừng nghỉ tận tình mát xa, đã từ mướp xệ biến thành quả lê căng, phối hợp với khuôn mặt và thân hình của Phùng Hành Phu Nhân, đã là hoàn mĩ, không cần biến thành bát úp làm gì.

Tựa lên đùi êm của mĩ nhân, ăn nho nàng tỉ mỉ bóc kĩ, nghe giọng ca ngọt ngào của nàng, ngắm nhìn ngàn vạn cánh hoa anh đào tung bay dưới ánh trăng, thật là thoải mái dễ chịu. Ta trong chốc lát vậy mà quên đi bảy vị nương tử.

Thật đáng chết.

Cũng là cái mồm làm hại cái thân, lúc đó nói một năm đột phá Tiên Thiên làm gì, để bây giờ phải chôn chân tại Linh Thứu Sơn. Các vị nương tử ráng chịu đựng, kì hạn một năm đến, ta lập tức đưa các nàng tới Đào Hoa Đảo ngắm hoa đào.

Giữa chốn giang hồ, tuổi trẻ khinh cuồng, một lòng tung hoành thiên hạ

Ân oán theo năm tháng, kiếm lướt qua, ngựa phi nhanh

Hồng trần còn đó, chẳng bận lòng, chỉ tham luyến sinh sát

Đàm luận trong cơn say, tỉnh lại hoa đã tàn

Vẫn nói rằng thiếu niên giang hồ không thiếu thế sự phồn hoa

Là bạn hay thù, chẳng ngại một trận thống khoái

Chờ ngày nào đó có người bằng lòng cùng ta, lau đi máu tanh, thưởng trà đàm luận

Cảnh mộng vẫn như xưa, trăng sáng rọi chân trời.

Tiếng ca êm ái của Phùng Hành Phu Nhân vừa dứt.

Bộp bộp bộp

-Bài hát thật hay, cũng hợp cảnh vật đêm nay.

-A.

Phùng Hành Phu Nhân thất thanh la lên. Mĩ quả phụ vội vàng kéo áo che lại thân thể mê người, vội vàng chạy vào trong biệt viện gần đó. Kì thật ta đã đáp ứng nàng sẽ dùng trường linh niệm bao phủ nơi này, nàng mới chịu cùng ta trần truồng hoà mình với thiên nhiên. Ta xác thực cũng làm thế, đương nhiên có một ngoại lệ, chính là Phùng Mạc Phong. Chuyện ta có thể đạt được Phùng Hành Phu Nhân, e rằng cũng trải qua suy tính kỹ càng của hai huynh muội. Đối với nàng, Phùng Mạc Phong là người đáng tin cậy nhất, ta cũng không bằng. Đương nhiên ta cũng không so đo chuyện này, cũng coi đây là chuyện tốt.

Ta đứng dậy kéo áo khoác lại, cột dây. Cũng không thể trần truồng tiếp đãi một cái nam nhân được.

-Phùng huynh có chuyện gì?

-Quấy rầy nhã hứng của hai ngươi. Hương Tuý Phu Nhân nhờ ta mời đệ tới dự tiệc.

Quan hệ kéo gần, xưng hô cũng thanh đổi.

-Phiền phức, không đi.

-Chỉ là tiệc rượu riêng, chỉ có nàng cùng Chu Phúc Thịnh và Ưng Linh Quang.

-Không mời huynh?

-Có mời, nhưng ta tự hiểu ý bọn hắn chỉ muốn mời đệ, nên từ chối. Bọn hắn cũng nói rõ là muốn để Chu Phúc Thịnh bồi tội với đệ.

-Hắn có làm cái mẹ gì đâu mà bồi tội.

-Ai bảo vừa gặp đệ đã đánh hắn trọng thương, giờ mới lành đấy. Hắn sợ hãi, nên mới muốn bồi tội.

-Cũng được, gặp bọn hắn một lần, tránh cho sau này dã tâm bọn hắn bành trướng, phiền phức.

-Vậy đa tạ đệ rồi.

Phùng Mạc Phong hiểu ý ta muốn đỡ hắn, nên mới nói đa tạ.

Còn về Hương Tuý Phu Nhân, hắc, trước đó còn có ý tưởng với nàng, bây giờ ta đã có auto cựk mạnk, mây bay rồi.

-Huynh trưởng, mời dùng trà.

Phùng Hành Phu Nhân đã ăn mặc kín mít ra phục vụ hai ta trò chuyện. Vốn nàng muốn tránh đi đấy, nhưng ta muốn nàng nghe, cũng hay hỏi ý kiến nàng, cho nên nàng cũng tự giác dốc lòng. Mĩ quả phụ này đúng là thông minh tuyệt đỉnh, tố chất chính trị cũng mạnh. Hoàng Lão Tà đúng là lãng phí nàng, chết đáng lắm.

Phùng Mạc Phong nhanh chóng rời đi.

Không quấy rầy cuộc sống thần tiên của ta.

P/S: đề cử và ủng hộ nhiệt tình nha các đồng dâm.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 469

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.