Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tây Thi Trầm Ngư

Tiểu thuyết gốc · 3039 chữ

Chương 179 Tây Thi Trầm Ngư

Hoàng Cung nước Việt.

-Câu Tiễn, ở Việt có người nào tên là Tây Thi sao?

Ta dò hỏi.

Vương Chiêu Quân và Dương Ngọc Hoàn đã xuất hiện, sao Tây Thi lại không được.

-Giáo Chủ, xác thực có. Nhưng nàng ta chỉ là một dân nữ tầm thường chuyên bán đậu phụ.

Câu Tiễn đáp.

Tây Thi đậu phụ?

-Đi, đi xem một cái. Ở đâu?

-Vâng. Nàng ta ở ngay trong Cối Kê này.

Câu Tiễn lại làm công tác dẫn đường.

Cối Kê là thủ đô của Việt, mang đậm phong vị Chiến Quốc, lại vẫn có vài nét đặc trưng riêng so với bảy nước khác. Chiến Quốc giống như tên gọi, chiến tranh liên miên, kinh tế chẳng mấy phát triển, thường dân bần hàn, mà võ đạo hưng thịnh, võ giả đi đầy đất. Tương tự, võ giả giàu có sống sung sướng lại chết sớm, mà thường dân thì nghèo đói lại trường thọ.

Đúng là bi ai.

Khu ổ chuột ở Cối Kê cách không xa khu nhà giàu, chỉ cách một con đường mà thôi.

Ta cùng Câu Tiễn đi giữa chợ, được Đại Mộng Vô Nhai bao phủ, chẳng để mọi người nhận ra, vẫn chăm chỉ buôn bán.

Mùi hôi thối bẩn thỉu cùng nghèo nàn bay xộc lên gay mũi.

Khác hoàn toàn với khu nhà giàu mà võ giả sống.

Trong cùng một thành thị, thiên đường và địa ngục cách nhau chỉ một con đường.

Trong sân một căn nhà khá là tồi tàn rách nát.

Ta và Câu Tiễn đứng một bên, xem một dân phụ đang xay đậu nành.

Nàng tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn, thậm chí có thể nói là xấu xí, quần áo bạc màu rách nát, tay chai da xạm, tóc dày thô rối tung cột vội sau đầu.

-Chiến sự vẫn đang diễn ra kịch liệt, nhưng ngươi cho thường dân giải ngũ về quê hết rồi chứ?

-Bẩm Giáo Chủ, ta đã cho giải ngũ hết. Binh lính hiện tại đều là võ giả. Còn cho bọn hắn một khoản tiền về quê làm ăn.

-Tiến độ của Ma Thiên Giáo Đường không được chậm trễ.

-Vâng.

-Nước Việt cũng quá nghèo rồi, ngươi tập trung chăm lo kinh tế cho ta, trong vòng năm năm ta muốn thấy khu ổ chuột này biến mất.

-Vâng Giáo Chủ.

Câu Tiễn cung kính đáp.

Tuy rằng tín đồ càng nghèo thì càng thành kính. Nhưng Năng Lượng Tín Ngưỡng thu được có liên quan rất nhiều đến tu vi. Một võ giả nhất giai cầu nguyện, sinh ra Năng Lượng Tín Ngưỡng ăn đứt hơn chục dân thường. Huống hồ, nghèo đói còn kéo theo quốc lực yếu kém, dân số giảm sút. Từ rất nhiều lý do, Ma Thiên Giáo vẫn là phải chăm lo cho đời sống của tín đồ là thường dân.

Ta im lặng không nói chuyện, Câu Tiễn đứng một bên cùng ta nhìn dân phụ xay đậu phụ.

Cứ thế hết một buổi.

Dân phụ đem đậu phụ làm xong, đang chuẩn bị gói ghém đem ra chợ bán.

Lúc này ta mới động đậy, tiến đến trước dân phụ, đưa tay cầm lấy một miếng đậu phụ lên miệng cắn một cái.

Phụt.

-Dở ẹc. Ta còn tưởng đậu phụ do Tứ Đại Mĩ Nhân nức tiếng của Trung Hoa cổ làm ra, có bao nhiêu mĩ vị. Thật là mất công chờ đợi một buổi.

Ta đem đậu phụ nhổ ra trên đất.

-Các ngươi là ai?

Dân phụ với sự xuất hiện đột ngột của ta, ngã té trên đất, cũng đem đậu phụ vất vả làm xong hất đổ tứ tung, bộ dạng nàng, tỏ vẻ sợ hãi vô cùng.

-Giáo Chủ, nàng thật đúng là Tây Thi?

Câu Tiễn cũng đứng cả một buổi, không nhịn được tiến đến hỏi.

-Trong Luân Hồi, mọi sự trùng hợp đều là do sắp xếp, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Ta cười nói.

-Là Việt Vương. Đại vương tha mạng.

Dân phụ nhận ra Câu Tiễn, vội vàng khấu đầu dập lia lịa. Cũng may trán nàng đập vào nền đất, nếu không đã chảy máu tùm lum rồi. Đôi khi nghèo cũng có chỗ tốt của nghèo.

-Ta từng điều tra qua nàng kỹ càng, dùng đủ mọi biện pháp, nhưng vẫn không phát hiện được gì. Xin Giáo Chủ giải cho nghi hoặc.

Hoá ra là người quen cũ, mà lần trước gặp mặt đối với dân phụ mà nói, không hề vui vẻ chút nào, hèn chi dân phụ nhận ra Câu Tiễn, cũng sợ hãi như vậy.

-Cảnh giới cao nhất của ẩn giấu, là giấu được cả chính mình. Mấy lần Luân Hồi trước Tây Thi có xuất hiện qua?

-Có nghe qua. Nhưng là ngay trước Cửu Long Hồng Thuỷ.

Sau đó liền bị Thanh Long xơi tái.

Số phận kiểu này ở Đông Thắng Thần Châu không hiếm gặp.

Dân phụ vẫn dập đầu lia lịa, không biết đau là gì.

-Đem nàng về Hoàng Cung, tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc thật đẹp. Tối nay ta muốn nếm thử mĩ vị của Trầm Ngư.

-Vâng.

Đêm đến trên Hoàng Cung nước Việt.

Tây Thi đã được cung nữ tắm rửa sạch sẽ, khoác vào áo lụa màu vàng sang trọng xa hoa.

Ngươi đẹp vì lụa.

Dân phụ bán đậu nữ cũng vì thế đỡ xấu xí đi nhiều. Lại trải qua son đỏ phấn dày đánh lên, nhìn cũng tạm được. Nàng ngồi trong phòng lớn với ánh đèn mờ mờ ảo ảo, trầm hương đốt lên thơm ngát. Khung cảnh có chút lãng mạn và mờ ám.

-Ta còn tưởng ngươi sẽ chạy trốn chứ haha lấy bản lĩnh thật của ngươi, hẳn là không khó a.

Ta tiến đến, cười lớn khiến Tây Thi quay đầu lại nhìn.

-Yêu…yêu quái….Á.

Tây Thi run rẩy hét lớn.

Bởi bộ dạng của ta hiện tại, gọi là yêu quái không hề sai. Thân thể gầy gò da bọc xương đen thui như bị xác người chết khô, đầu lởm chớm tóc, hai mắt lồi hẳn ra, không có mũi, cái lưỡi đỏ au dài như lưỡi rắn, thè ra khỏi miệng. Mà toàn thân không một mảnh vải, côn thịt thô to đen thui ngỏng cao lên, đầu đỏ mình đen, còn có thêm rất nhiều hột nhỏ như viên bi đính lên, bộ dạng kinh tởm vô cùng.

-Ngươi có la đến khản cả cổ, cũng chẳng có ai đến cứu ngươi đâu.

Ta nhào tới nắm chặt cổ tay của Tây Thi đè nàng xuống giường, lưỡi đỏ dài liếm một cái lên má nàng.

Nước mắt trào ra thành hàng, thân thể nàng run lên dữ dội.

Xoẹt xoẹt

-Ngươi đã muốn diễn, Bản Giáo Chủ diễn cùng ngươi haha

Ta cười lớn, đem áo váy của Tây Thi xé tan, đem nàng lột sạch trần như nhộng.

Côn thịt ghê tởm đã đặt lên cửa huyệt của Tây Thi, sẵn sàn cắm vào bên trong.

-Ta tới đây.

Tây Thi thét lớn lên.

Nhưng hạ thể của nàng vẫn chưa truyền đến cảm giác đau đớn.

Tạch tạch rắc rắc

Tiếng động như thuỷ tinh vỡ ở phía trên vang lên, đê Tây Thi hiếu kì mở mắt ra nhìn. Chỉ thấy thân thể ta như kính cường lực vậy, rạn nứt toàn bộ. Mỗi mảnh là một màu sắc khắc nhau, lấp lánh xinh đẹp.

Bụp.

Tựa như pháo bông nổ nhẹ một cái, thân thể ta hoá thành vô vàn đốm lửa sau đó tiêu biến mất.

-Không chơi với ngươi nữa. Nếu ngươi còn muốn diễn, Bản Giáo Chủ liền lôi nguyên thần của ngươi ra đây, lúc đó đừng trách ta tàn nhẫn.

Ta ngồi bên bàn, quần áo chỉnh tề, đã biến thành bộ dạng mĩ thiếu niên bình thường. Bản Giáo Chủ chơi gái vô số, người nào cũng là mĩ nhân tuyệt sắc trong Thiên Hạ. Với bộ dạng của Tây Thi lúc này, ta chê.

Vạn Hoa Thiên Kính Nhãn hiện lên trong mắt, nhìn thẳng vào Tây Thi, đồng thời xuyên thấu vào sâu trong linh hồn nàng. Để nàng biết rằng, đứng trước ta, mọi nguỵ trang của nàng đã bị nhìn thấu.

Nét mặt kinh hoảng của Tây Thi lập tức biến mất.

Nàng thở dài một cái, dung nhan đột nhiên biến đổi.

Đang từ tầm thường xấu xí trở thành xinh đẹp tuyệt thế vô song. Mà khuôn mặt, lại có tới năm thành giống như lúc nãy, để người ta nhận ra cả hai đều là cùng một người. Thân hình Tây Thi cũng có thay đổi nhẹ một vài đường nét, lại đem nàng từ thô kệch biến thành yểu điệu nuột nà đến tận cùng.

Thân thể trần truồng tuyết trắng, đẹp hơn hoa ngọc, không giữ lại gì phô bày ra trước mắt ta. Mà khí chất, thì ôn nhu như nước, dịu dàng ngất ngây, dễ dàng khiến trái tim của bất cứ nam nhân nào nảy sinh thương tiếc, muốn tiến đến ôm lấy vòng eo tuyệt đỉn của nàng vào lòng mà yêu chiều an ủi.

-Rất xinh đẹp, không hổ là Tứ Đại Mĩ Nhân cổ đại.

Ta mở lời khen ngợi, tận tình chiêm ngưỡng dung nhan của Tây Thi.

-Tiểu nữ Tây Thi bái kiến Ma Thiên Giáo Chủ.

Tây Thi ngồi nghiêng khép chân trên giường, với tay ngọc kéo lấy chăn lụa mỏng đắp lên người, nửa che nửa hở, lại khiến nàng càng thêm khiêu gợi.

-Thần thông này của ngươi, đúng là lợi hại. Nếu không phải là ta, Hợp Đạo Giả khác e rằng cũng khó nhận ra. Tên là gì vậy?

-Là Trầm Ngư Ẩn Trì.

-Đặt tên rất hợp. Hảo thần thông.

Danh hiệu của Tây Thi là Trầm Ngư, thần thông nàng tu luyện là Trầm Ngư Ẩn Trì, rất là tương hợp. Thần thông này, có thể che dấu hoàn toàn tu vi của Tây Thi. Thậm chí là với thủ đoạn dò xét linh hồn bình thường, hay thậm chí là Đại Mộng Thần Thông, cũng không nhìn thấu được nàng.

Nhưng ta có Vạn Hoa Thiên Kính Nhãn, thần thông này đối với ta vô dụng.

-Giáo Chủ muốn gì từ tiểu nữ?

-Ngươi có người trong lòng nào không?

Ta hỏi ngược lại, để Tây Thi bất ngờ một chút.

-Tiểu nữ không có.

Hồi lâu Tây Thi mới trả lời.

-Vậy ta muốn ngươi.

-Còn nếu như có?

-Thì ta mời ngươi gia nhập Ma Thiên Giáo. Ma Thiên Giáo hiện tại muốn thành lập một tổ chức gián điệp, ngươi rất là phù hợp. Chỉ cần ngươi cống hiến hết mình cho Ma Thiên Giáo, Bản Giáo Chủ sẽ không ép buộc ngươi.

Ta cười nói.

-Giờ tiểu nữ có thể nói là có không?

-Muộn rồi.

-Vậy ngài còn không mau tới.

Tây Thi cười lên, xinh đẹp vô song, mắt biếc liếc ta một cái mị hoặc đến tận cùng.

Cởi mở như vậy?

Ta thích!

Ta lập tức lấy tốc độ ánh sáng cởi quần áo, phi thẳng lên giường, chồm lên thân thể mê người của Tây Thi.

-Tiểu nữ là lần đầu, ngài nhẹ nhàng chút, được không?

Tây Thi e thẹn nói, lại thành công đem lửa dục của ta cháy bùng lên dữ dội.

-Đó là đương nhiên.

Ta đáp ứng, liền cúi đầu hôn lên đôi môi xinh đẹp của nàng.

Rất mềm, rất ngọt.

Tây Thi sững ra một cái, sau đó liền cử động môi mềm đáp lại ta hôn, cuối cùng nhiệt liệt cuốn lấy. Ta vừa hôn Tây Thi, một tay ôm lấy vòng eo tuyệt đỉnh của nàng, một tay đưa tới trước ngực tóm lấy nhũ cầu bóp nhẹ. Từ môi và hai bàn tay truyền đến đều là cảm giác mềm mại và ấm áp, nhưng hoàn toàn khác biệt, để ta thích mê. Nhũ cầu của Tây Thi rất là vừa tay của ta, mềm mềm mà đàn hồi vô cùng, để ta chơi hoàn không muốn buông tay.

Theo nụ hôn dài càng ngày càng nồng nhiệt, thân thể ta dần dần đè tới, ép Tây Thi nằm ngửa ra trên giường.

-Giáo Chủ, ngài có khăn lụa trắng không?

Tây Thi gắng gượng hết sức rời khỏi nụ hôn đê mê ngây ngất cùng ta, đôi mắt ngập nước nhìn lên, e thẹn hỏi.

-Có.

Ta đáp gọn một tiếng, lấy ra một chiếc khăn lụa, đem lót dưới mông Tây Thi, nàng chủ động nâng mông tròn lên phối hợp, bộ dạng ngoan ngoãn mười phần. Ta ngồi phía dưới Tây Thi, hai tay cầm lấy hai đầu gối, đem đùi của nàng banh ra hai bên. Hạ thể tươi đẹp không giữ lại gì phô bày ra trước mắt ta. Hình dạng âm hộ và cánh hoa huyệt của Tây Thi không khác gì lúc nãy khi chưa biến hình. Nhưng giờ đây màu sắc đã đổi từ đen sì chuyển sang màu hồng phấn mê người. Âm hộ là một mảnh trắng mịn sáng loáng. Còn cỏ thơm, từng cọng trở nên đen nhánh tươi tốt lại gọn gàng, không còn rậm rạp che kín như trước, cũng chẳng biết là đã rớt đi đâu rồi.

-Ta tới đây.

Quy đầu lại lần nữa đứng vững cửa mật huyệt của Tây Thi, hình dạng đã khác xa trước đây, đầu đỏ mình nâu, vẫn có vẻ hung hăng, nhưng nhìn đáng yêu hơn nhiều lắm.

-Á.

Tây Thi kêu lên một tiếng khi màng trinh bị quy đầu của ta đâm rách, để ta hưng phấn lên, hông dùng sức một cái, đem côn thịt cắm hết vào trong mật huyệt nàng. Mu của ta gắt gao dính chặt lên âm hộ của Tây Thi, hung hăng đè ép mấy cái.

-Thật chặt haha mật huyệt của ngươi đúng là rất tuyệt.

Ta tán thưởng một câu, côn thịt đang cắm lút cán trong mật huyệt Tây Thi nhúc nhích, thay đổi kích thước, cho hoàn toàn tương thích với hình dạng âm đạo của nàng.

-A…côn thịt còn có thể biến hình…ư…sao?

Tây Thi có vẻ kinh ngạc hỏi.

-Ngươi có thể biến đổi hình dạng, côn thịt của ta sao lại không chứ? Haha

Ta cười lớn, hông bắt đầu vận lực lui lại, đem côn thịt kéo ra khỏi mật huyệt Tây Thi, sau đó đâm tới, mạnh mẽ mà chậm rãi. Rất nhanh Tây Thi đã thích ứng côn thịt thô to cắm vào trong mật huyệt, đem âm đạo của nàng căng ra, trượt tới trượt lui. Khoái cảm chà xát mãnh liệt dần dần đem đến sung sướng cho Tây Thi, để nàng nhanh chóng đắm chìm trong khoái hoạt mà tình dục mang lại.

-A…a….a…cảm giác rất lạ…ư…thật thoải mái….ư…thật dễ chịu…a…ư

Tây Thi vong tình rên rỉ, tiếng như chuông bạc. Khuôn mặt ửng hồng càng thêm xinh đẹp gấp trăm ngàn lần hơn, để ta hưng phấn tăng nhanh tốc độ cắm rút. Một tay sờ vuốt eo thon của Tây Thi, một tay đưa tới nắm lấy nhũ cầu đang lắc lư dữ dội nổi cao trước ngực nàng nắm bóp chơi đùa. Côn thịt đã như bay ra ra vào vào giữa hai chân Tây Thi dang rộng, không ngừng va đập lên thân thể thon thả uyển chuyển của nàng. Dâm thuỷ dạt dào tuôn trào, đã đem màu đỏ tươi của máu trinh trên côn thịt của ta xoá trôi đi hết.

-A…có gì đó đang tới…a…a…ư…không được…a…ư…a…chết mất…ư…Á…A

Theo Tây Thi rên thét lên cao vút, hai chân nàng kẹp chặt lấy hông của ta, để ta đem côn thịt đâm một phát thật mạnh tới, lút cán trong âm đạo nàng. Côn thịt không động đậy, nhận lấy vách thịt non siết chặt lại, cùng dâm thuỷ nóng ấm xối lên quy đầu, thoải mái tê dại đến không chịu nổi.

Quy đầu nặng nề đè ép lên cổ tử cung Tây Thi, tinh khẩu liên tiếp với cung môn, toàn thân vui sướng lan tràn mỗi một lỗ chân lông, côn thịt theo đó tê dại giật mạnh bắn ra từng đợt tinh dịch nóng rực. Tinh dịch vừa nhiều vừa nóng phun vào trong tử cung, khiến Tây Thi bỏng càng thêm sung sướng, mười ngón tay ôm lấy lưng của ta, đã cắm thật sâu vào trong da thịt. Lực lượng đó, có thể đem sắt thép bóp nát, may mắn Bản Giáo Chủ thân thể kim cương bất hoại. Lúc này mới rõ ràng nàng không phải là một nữ nhân yếu đuối tầm thường, mà là một võ giả thất giai, cũng là cường giả đứng trên tầng cao nhất của cả Cửu Châu.

Ta chống tay hai bên sườn Tây Thi, côn thịt cắm lút cán vào trong mật huyệt, sung sướng xuất tinh thẳng vào tử cung nàng, sung sướng khó nói nên lời.

Ta đem giọt tinh dịch cuối cùng xuất vào thân thể Tây Thi, cúi đầu liền thấy dung nhan tuyệt sắc của nàng.

-Thoải mái chứ?

Ta cười hỏi.

-Rất thoải mái. Trước nay chưa từng cảm thấy thoải mái như vậy.

Tây Thi ngoan ngoãn gật đầu, cười đáp lại ngọt tận xương tuỷ, mê người đến cùng cực. Trên mặt nàng tràn đầy ửng hồng thoả mãn, càng thêm xinh đẹp vô song. Côn thịt to dài vẫn cứng rắn vô bì cắm trong âm đạo Tây Thi, thân thể ép xuống nằm đè lên thân thể mềm mại tựa bông, lại tham lam hôn lấy đôi môi mềm mại ướt át của nàng.

So với nụ hôn đầu lúc nãy, lần này Tây Thi đáp lại thật nhiệt tình và cháy bỏng.

Tứ Đại Mĩ Nhân, còn thiếu mỗi Điêu Thuyền.

Nàng có lẽ ở Tam Quốc.

Bảo Lưu Thi Thi thăm dò tin tức xem mới được.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.