Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuỳ Phong Lưu (1)

Tiểu thuyết gốc · 2866 chữ

Chương 13.1 Tuỳ Phong Lưu (1)

Đông Phương Thành.

Đông Phương Gia.

Chính sảnh.

-Đường tỷ, chuyện muội nhận tổ quy tông, không biết các trưởng bối trong gia tộc đã bàn bạc xong chưa?

Đông Phương Kiều Ân đầu đội kim quan, mang áo bào đỏ, khuôn mặt trang dung tuyệt mĩ, chưa thành Tiên Thiên mà đã như thiên tiên. Hơn nữa khí thế mười phần, để nàng cho dù là chỉ là tam giai võ giả, cũng khiến người khiếp sợ. Sau lưng hai nam một nữ luôn sẵn sàng đợi lệnh. Nữ cũng chỉ là tam giai, còn ôm một cái đàn tranh, lụa mỏng che mặt, có lẽ không có bao nhiêu sức chiến đấu. Nhưng hai nam thì đều khôi ngô cao lớn, một người đen râu xồm, tu vi ngũ giai không kiêng kị phóng thích, mà lão già tóc bạc trắng bên kia, thì thâm sâu như biển, để người kiêng kị.

Đông Phương Thuỵ Vân trong lòng khổ sở.

Nàng có thể ngồi vị trí gia chủ, còn không phải vì nàng mạnh nhất cái gia tộc này sao. Gọi các trưởng bối bàn bạc, chỉ là kéo dài thời gian tìm cách hoặc đối sách. Vốn mọi chuyện vốn cũng không tệ lắm, có nàng cùng nhị đệ Đông Phương Hùng Bá hai đại cao thủ lục giai liên thủ, cái gì cũng không sợ. Hơn nữa trải qua sự kiện Vô Dơ Đại Sư lần trước, tình cảm hai tỷ đệ đã tốt lên, còn bắt đầu tiến hành hỗ trợ lẫn nhau phát triển. Nhưng giờ nhị đệ đã chôn thây Vô Tận Viêm Châu, tro cốt cũng không còn, một mình nàng không đánh lại lão già kia đấy. Còn tam đệ, lúc này còn đi cái gì mà Tiêu Dao Tiên Hội, thật là không nên thân.

Hôm nay Đông Phương Kiều Ân đến đây, một thân chính trang đàng hoàng, khí thế như hồng, khác hẳn mọi khi, là đang có ý định bức bách đấy.

-Đường muội, khi xưa đường thúc đã tuyên bố hoàn toàn rời khỏi gia tộc, bây giờ lại đòi quay về, không phải có chỗ mất uy thất giai?

-Đó là phụ thân nói, không liên quan tới ta, hơn nữa, ta muốn chính thức quay về nhận tổ quy tông, đã là nể mặt đường tỷ rồi. Tỷ có đồng ý hay không, vậy cho muội một câu trả lời, tránh cho dài dòng.

Đông Phương Kiều Ân giọng gay gắt, xem ra đã muốn ngả bài rồi. Đông Phương Thuỵ Vân trong lòng khổ sở, hôm nay không ngờ vị đường muội này muốn lật bài luôn rồi, cho nên cũng không tập hợp vệ binh chuẩn bị sẵn. Bây giờ đánh lên, chắc chắn đánh không lại. Đợi đến lúc vệ binh tiến tới, e rằng nàng đã bị lão giả đứng kia áp chế. Mà Đông Phương Kiều Ân cũng đã tính kỹ điều này, sẽ không cho nàng nhiều thời gian suy nghĩ, hơn nữa đã tính toán kỹ càng.

-Bẩm phu nhân, có Tuỳ Phong Lưu Công Tử cầu kiến, hắn tự xưng là đệ tử ký danh của Vô Dơ Đại Sư.

-Mau mời vào.

Đông Phương Thuỵ Vân mừng rỡ, Tuỳ Phong Lưu là ai nàng không biết, nhưng Vô Dơ Đại Sư là phúc tinh của nàng đấy. Xem ra lần này lại được đại sư cứu, nhân này, trồng không sai.

Đông Phương Kiều Ân cũng không ngăn cản, nhàn nhã uống trà, cũng muốn xem Tuỳ Phong Lưu này tròn méo ra sao. Cái tên Vô Dơ Đại Sư bây giờ đã truyền khắp Đông Nam Hải rồi, mà võ lâm Đông Nam Hải, không một người không kiêng kị Thiếu Lâm Tự, Khoái Hoạt Hoàng hung danh hiển hách, không phải cũng đã bị trấn áp sao, không đùa được với lũ đầu trọc đó đấy.

*

- Haha Tuỳ Phong Lưu ra mắt phu nhân, phu nhân thật xinh đẹp, cũng thật hảo.

Ánh mắt ta không kiêng nể nhìn thẳng giữa ngực Thuỵ Vân Phu Nhân, nàng lập tức nhận ra, cũng không tránh né, còn hơi ưỡn lên đấy, để hai nãi cầu càng thêm to lên. Xem ra cũng là cái dâm phụ.

-Tuỳ công tử, mời ngồi. Vô Dơ Đại Sư vẫn khoẻ chứ.

-Lão sư vẫn khoẻ, đây là thư lão sư gửi phu nhân.

Thuỵ Vân Phu Nhân nhận lấy thư, là nét chữ của ta không sai, nàng nhớ kỹ, bất quá không gắn lên linh niệm, để nàng sinh lòng nghi ngờ. Nàng là võ giả lục giai đấy. Mà võ giả lục giai nhận người, không phải dựa vào khuôn mặt giọng nói hay vân tay đâu, mà hoàn toàn dựa vào linh niệm. Bất quá ta có chuẩn bị, giấy viết thư cố ý dùng loại rất rởm, linh niệm gắn lên được mấy ngày liền tan mất, không như da thú được chế tạo kỹ càng của Bái Hoả Giáo. Bởi vậy nếu người quen mà lại lục giai trở lên như Tạ Yến Khách, sư phụ, sư huynh hay Hoàng Lão Tà và lão ăn mày gặp Đệ Nhị dùng linh niệm, liền có thể khẳng định luôn chính là ta, mặc cho chuyện này có vô lý đến thế nào. Thuỵ Vân Phu Nhân với gặp ta một lần, ta cũng không dùng linh niệm, nhưng vẫn cẩn thận, để tránh cho nàng nghi ngờ, cảm giác nữ nhân vẫn luôn rất đáng sợ. Bây giờ bản tôn tự nhốt không ra, những lục giai cường giả từng quen thuộc linh niệm của ta cũng đã chết hết ở Vô Tận Viêm Châu, Đông Nam Hải này, cũng mặc cho Đệ Nhị tung hoành. Bất quá cẩn thận không bao giờ là thừa.

-Phu nhân, đây là tín vật lão sư đưa ta, vì có vài vấn đề, nên linh niệm trong thư đã tan mất, hy vọng phu nhân không trách tội.

-A không có. Công tử vất vả rồi, chuyện đại sư nhờ vả, ta sẽ dốc sức hoàn thành.

-Vậy đa tạ phu nhân rồi.

Chữ viết có thể giả, vòng chứa đồ cũng có thể trộm không bằng. Thuỵ Vân Phu Nhân mười phần tin tưởng. Mấy cái đồ thiếp thân quan trọng như nhẫn chứa đồ, đều được lục giai gắn lên linh niệm, vừa bị móc, liền phát hiện ra. Thần trộm cũng bó tay. Nàng liền triệt để tin tưởng.

-Ngô Diệc Phàm ngươi tới đây làm gì.

-Trần Kiều Ân ngươi có thể tới, sao bản công tử lại không. Hơn nữa mời ngươi gọi bản công tử Tuỳ Phong Lưu. Nếu không bản công tử không vui, sẽ đánh ngươi.

-Ngươi dám.

Hướng Vấn Thiên xông lên, năm ngón thành trảo hướng về mặt ta mà tới. Ta tay trái xoè quạt mua năm xu ngoài chợ lên che mặt, ý định chặn lại trảo của hắn. Bất quá cái quạt này đúng là số may, vì khi Hướng Vấn Thiên vừa chạm tới quạt, hắn liền lùi lại. Là bị Nhậm Ngã Hành kéo lui. Lão đứng sau đã thấy tay phải ta tụ kình, kình lực chói mắt mạnh mẽ, biết Hướng Vấn Thiên chắc chắn ăn thiệt thòi, nên ra tay ngăn lại.

-Thiếu niên xuất cao thủ, công tử còn trẻ mà đã rất lợi hại.

Ba

Chỉ kình tan trong không khí, chói mắt vàng óng, là cố ý cho mọi người xem đấy. Hướng Vấn Thiên đã nhận ra, sắc mặt khó coi.

-Đa tạ tiền bối khen ngợi. Xin hỏi danh tính lão tiền bối?

Ta chắp tay chào.

-Lão phu Nhậm Ngã Hành, hạnh ngộ haha

-Tại hạ Tuỳ Phong Lưu, hạnh ngộ haha

Tên chúng ta vậy mà có ý tương đồng đấy.

-Đại tỷ, có chuyện gì. Ồ, Ngô công tử, ngươi vậy mà ở đây.

Đông Phương Thần Khởi hớt hải chạy tới, hắn cũng vừa về, nghe hạ nhân báo liền cấp tốc tới đây.

-Lại gặp tiền bối, tại hạ nhận uỷ thác của lão sư, mới tới đây. Còn nữa tại hạ đã đổi tên thành Tuỳ Phong Lưu, xin tiền bối nhớ cho.

-Ngô, không Tuỳ công tử, vậy mà lại thật có duyên, haha, Tuỳ Phong Lưu, cũng thật phong lưu.

Đông Phương Thần Khởi nhận xét đúng đấy.

Đệ Nhị bây giờ một thân áo quần thư sinh trắng muốt, bởi Tiên Thiên Chân Khí ôn dưỡng, da dẻ càng thêm trắng như bạch ngọc, khuôn mặt đẹp trai đến ngây người, hơn nữa dính lên khí phách tự tin của cao thủ lục giai, nhiều mấy phần bá khí, bớt mấy phần ẻo lả, bộ dạng vô cùng tự tin. Là một cái tuyệt thế soái ca. Cho nên lúc nãy nhìn nãi cầu Thuỵ Vân Phu Nhân, nàng cũng không nổi giận. Chậc, đẹp trai chính là một loại tài năng đấy.

-Nhưng mới mấy ngày không gặp, tu vi của công tử là làm sao vậy?

-Haha lão tư được cảm ngộ, chuẩn bị bế tử quan đột phá thất giai Nguyên Thần Cảnh, cho nên một thân công lực truyền hết sang tại hạ, tại hạ chỉ là may mắn được hưởng xái mà thôi.

-Ồ

Mọi người đều kinh ngạc.

Vô Dơ Đại Sư mới bao tuổi chứ, nghe nói chưa đến hai mươi, vậy mà đã bế tử quan đột phá thất giai, thật là kì tài hiếm thấy, nếu thành công, sau này thiên hạ còn ai sánh bằng. Thiếu Lâm Tự truyền thừa lâu dài, bí pháp vô số, tặng hết công lực cho người khác, có thể làm được, hơn nữa không phải còn có truyền thuyết Phật Tổ lấy thịt nuôi chim sao. Cho nên mọi người kinh ngạc cùng ghen tỵ với Tuỳ Phong Lưu, nhưng cũng không nghi hoặc.

Đông Phương Kiều Ân nhìn ta đến đỏ mắt. Thân là Luân Hồi Giả, nàng liền rõ ràng điều này có ý nghĩa gì. Bởi Luân Hồi Giả tu luyện vô cùng chậm, nhưng mỗi lần Luân Hồi đều được giữ lại tu vi đấy. Luân Hồi Giả chỉ cần có thể đột phá, vậy mọi trả giá đều là xứng đáng, thậm chí là trả giá bằng tính mạng.

-Thật thần kì, vậy xin hỏi công tử hiện tại là cảnh giới gì rồi?

-Vừa vặn bước vào lục giai, về sau tu luyện chỉ có dựa vào chính mình.

-Ừm, chúc mừng công tử.

-Đa tạ chư vị.

Nhất giai luyện thể, nhị giai ngưng khí, tam giai hoá cương, tứ giai luyện khí, ngũ giai cường cảm, lục giai luyện niệm, thất giai luyện thần.

Từ lục giai đã là liên quan đến tu luyện linh hồn, tuy cũng có thể dùng ngoại lực, nhưng tác dụng rất ít, nhưng chủ yếu vẫn là tự bản thân. Từ đó có thể thấy Sắc Dục Phần Tâm Hoả lợi hại đến mức nào, dùng đúng cách cũng không so Luân Hồi Bảo Khí kém.

Nhờ người tặng công lực đột phá đến ngũ giai đỉnh phong, vừa bước vào lục giai, đã rất kinh khủng rồi, nhưng vẫn còn chấp nhận được. Còn vấn đề tu luyện linh niệm, cũng không phải đi trước là tới trước, còn cần kì ngộ và giác ngộ. Trò giỏi hơn thầy là chuyện bình thường.

-Ngô, không, Tuỳ công tử thật may mắn. Hơn nữa xem ra cùng Đông Phương Gia quan hệ không tệ.

-Ta và Đông Phương Gia không có quan hệ gì, nhưng lão sư từng được Đông Phương Gia giúp đỡ, ta có giúp đỡ gì, cũng coi như là giúp lão sư trả bớt ân tình vậy.

-Vậy không phiền các ngươi tâm sự, tiểu nữ xin cáo từ trước. Đường tỷ, ta vẫn luôn giữ tâm nguyện trở về gia tộc, xin đường tỷ suy nghĩ kĩ.

-Ta sẽ suy nghĩ.

-Chúng ta đi. Tuỳ công tử, cáo từ.

Trần, không, Đông Phương Kiều Ân sảng khoái rời đi, áo choàng đỏ tung bay, thật là bá khí. Không ngờ tam giai cỏn con có thể toả ra khí thế như vậy đấy, hèn chi lục giai cũng quy phục nàng. Đương nhiên ta không sợ nàng, sau lưng nàng có thất giai, sau lưng ta có bốn, không, năm cái thất giai đấy, lại sắp tăng một cái là chính ta. Chấp toàn bộ Nhật Nguyệt Thần Giáo cùng lên luôn.

Thời gian cũng vừa vặn tối, ta ở lại Đông Phương Gia đón tiệc chào mừng. Cũng chỉ có Thuỵ Vân Phu Nhân, Đông Phương Hà Duyên và Đông Phương Thần Khởi, so với trước thiếu mất một người, là Đông Phương Hùng Bá.

Thuỵ Vân Phu Nhân vô cùng vui vẻ, không tiếc chén, mỗi lần cụng ly đều thấy đáy, uống đến sắc mặt đỏ hồng, khuôn mặt hiền dịu xinh đẹp như vợ anh hàng xóm nhà bên, thân hình thì nóng bỏng đầy đặn, thân cao chân dài, xứng đáng với hai chữ tuyệt sắc. Con gái nàng ngồi bên không có cửa sánh bằng. Mà ta, cũng không tiếc lời khen ngợi, rượu vào như đổ, ba câu thì có một câu khen nàng đẹp, để Thuỵ Vân Phu Nhân cười mãi không thôi. Thân thể lục giai rất cường đại, Đông Phương Hà Duyên gục trước, sau đó đến Đông Phương Thần Khởi, rất nhanh được hạ nhân dìu về phòng. Còn lại ta và Thuỵ Vân Phu Nhân đối ẩm, câu chuyện cũng chỉ quanh quẩn khen nhau đẹp mà thôi.

Ta đương nhiên dục hoả khó nhịn, nhưng lần đầu gặp mặt, cũng không thể hướng người ta cầu hoan chứ. Hơn nữa Thuỵ Vân Phu Nhân nhìn như tuỳ ý ta khen ngợi cùng liếc mắt đưa tình, cũng nồng nhiệt đáp lại, nhưng chung quy không hề đả động gì đến sắc dục, lời nói cùng cử chỉ đều rất giữ ý. Hơn nữa cũng không thể dùng Sắc Dục Phần Tâm Hoả, nàng là lục giai hàng thật giá thật, linh niệm cũng mạnh đấy, hiển nhiên so với Đông Phương Hùng Bá còn mạnh hơn, nếu không cũng không thể đem hắn treo lên đánh.

Cho nên đến muộn chúng ta mới chia tay rời đi.

Ta một bụng dục hoả khó nhịn, đương nhiên cần chỗ phát tiết.

Bản tôn bên kia vốn đã có Đồng Tử Công, nay lại thêm Khô Mộc Thần Thông, phân thân thoải mái làm bậy cũng không ra vấn đề gì. Xui xẻo, hôm nay đến phiên Quyền Mẫn Nga, tiểu nương tử không chịu được mấy hồi, ta đương nhiên dù chịu dục hoả đốt người cũng không nguyện tàn phá nàng, cho nên bắn hai lần liền ôm nàng ngủ. Mà ôm nương tử bé nhỏ trong lòng, nàng càng mềm mại bao nhiêu ta càng khó chịu bấy nhiêu.

Cho nên dạo bước trong đình viện Đông Phương Gia, lại bảo hạ nhân pha một ấm trà. Một mình thưởng thức cảnh khuya, cũng có mấy phần thi vị, đồng thời đem dục hoả trấn áp. Thỉnh thoảng có mấy con đom đóm bay qua, để ta không khỏi nghĩ đến Thiên Địa Thanh Lâu, cũng không hửng khởi, chỉ thấy cảm khái cùng hoài niệm.

-Công tử không ngủ được sao? Một mình uống trà giữa đêm, cũng thật có nhã hứng.

*

Trong thư phòng.

Thuỵ Vân Phu Nhân thân thể trần truồng xinh đẹp nằm dài trên ghế, đầu kê lên gối, tóc dài thả xuôi tuỳ ý, thân thể xinh đẹp màu mỡ hiện rõ dưới ánh đèn, thân thể nhẹ nhàng rung động có quy luật bởi nam nhân va chạm.

-A can nương, huyệt ngươi thật quá tuyệt vời a sướng quá

Nam nhân ôm lấy hai chân Thuỵ Vân Phu Nhân, gọi nàng can nương, côn thịt ra vào đều đặn mật huyệt của nàng nãy giờ không nhịn được tăng tốc, có dấu hiệu sắp bắn.

-A đúng, thật thoải mái, a giữ lâu một chút, ư chính thế a nghĩa tử a ngươi thật giỏi a mạnh thêm chút ư đúng đúng ư can nương thật dễ chịu

Thuỵ Vân Phu Nhân hai gò má đỏ ửng vì rượu, hơi thở nồng say, đôi mắt lim dim tận hưởng nam nhân va chạm vườn xuân của mình.

Nam nhân vác hai chân Thuỵ Vân Phu Nhân lên vai, mãnh liệt tiến lên, sau đó a lên một tiếng, đem tinh dịch bắn vào âm đạo tuyệt vời của người đẹp, sau đó đổ ập lên người nàng, được đến nàng vuốt ve.

-Nghĩa tử ngươi thật giỏi. Bắn tinh thật nhiều, thật nóng, làm can nương thật thoái mái.

Thuỵ Vân Phu Nhân đương nhiên biết huyệt của mình có bao nhiêu tuyệt vời. Cho nên biết tên nghĩa tử này không hề yếu, mỗi lần hắn đều bắn ít nhất ba lần đấy, đem nàng ăn no thoả mãn.

P/S: Cầu đề cử và ủng hộ.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 634

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.