Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Triều Anh Cao Triều

Tiểu thuyết gốc · 2854 chữ

Chương 156 Cổ Mộ Vắng Người

Ta lần nữa đích thân tới Cổ Mộ Phái.

So với mấy ngày trước, Cổ Mộ bây giờ vắng vẻ hơn nhiều lắm. Cũng bởi Ma Thiên Thánh Vực mở ra, ta đã chuyển mấy người Trương Hinh Dư và Lưu Diệc Phi về đó cả rồi, để cho chuyên tâm tu luyện nhanh chóng.

Chỉ còn lại Lâm Triều Anh và lác đác hai ba người hầu.

-Giáo Chủ, mời dùng thử.

Lâm Triều Anh đích thân đón tiếp.

Nàng pha cho ta một ly trà mật ong.

-Rất thơm, mật ong ngọc này, đúng là không tệ.

Ong ngọc, hay Ngọc Phong, là đặc sản của Cổ Mộ Phái, chất lượng cực cao, hương lẫn vị đều tuyệt đỉnh, cũng rất có ích cho tu luyện.

-Nên mở rộng sản xuất.

-Đáng tiếc là không được.

-Tại sao?

-Không đủ nguồn hoa để cho ong ngọc lấy mật, cho nên không thể mở rộng sản xuất.

-Ma Thiên Cốc thiếu gì hoa.

Ta cười nói.

-Ong ngọc tính tình hung hăng, chất độc rất mạnh, nuôi ở Ma Thiên Cốc, Giáo Chủ không sợ chúng bay loạn đốt người sao.

-Có lý.

-Di Hoa Cung ở một vùng tây bắc Thập Vạn Sơn Châu này chuyên trồng hoa, nhưng bọn hắn chỉ trồng cho đẹp mà thôi.

-Ta sẽ đến Di Hoa Cung một chuyến, ngươi cứ chuẩn bị sẵn đi.

-Vâng Giáo Chủ.

Lâm Triều Anh cử chỉ hành động đều khá lạnh lùng. Đây cũng đã giảm bớt thái độ rồi đấy. Dù gì người trò chuyện cùng nàng cũng là ta, Ma Thiên Giáo Chủ danh chấn Cửu Châu.

Ta lấy ra một hộp ngọc, đặt lên bàn.

-Đây là Nguyên Thần Đan. Ta cần ngươi đột phá Nguyên Thần Cảnh, sau đó đến Đào Hoa Đảo giúp ta trấn thủ nơi đó ít lâu. Ngươi có thể từ chối.

Lâm Triều Anh im lặng nhìn Nguyên Thần Đan một hồi lâu.

-Ta có thể hỏi Giáo Chủ vài câu được không?

-Tuỳ ý.

-Tất cả viết trong giáo lý Ma Thiên Giáo, đều là thật sao?

-Là thật. Hẳn ngươi cũng đã nhận ra sự bất thường của đám Lý Mạc Sầu và Tiểu Long Nữ từ lâu rồi chứ.

-Đúng vậy. Các nàng được ta thu nhận từ nhỏ, kinh mạch kiểm tra kỹ càng. Đùng cái vừa tu luyện liền đã là võ giả nhị giai, tam giai. Để ta ngạc nhiên lẫn vui sướng một hồi. Mười mấy năm trước Ma Thiên Giáo bỗng nhiên xuất thế, ta có tìm hiểu một hồi. Chỉ là nghi ngờ, nhưng vẫn không dám khẳng định. Cho đến hôm nay, Giáo Chủ ngài đến Cổ Mộ, cuối cùng cũng phải đối mặt.

-Phản ứng của ngươi, không khác Trầm Luân Giả khác chút nào. Từ từ rồi sẽ quen thôi.

-Trước ta sống vì Vương Trùng Dương, giờ ta sống vì Cổ Mộ Phái. Không ngờ tất cả tình cảm đó đều là giả hết.

-Lời này ngươi sai rồi.

Ta cười nói.

-Xin Giáo Chủ chỉ dạy.

-Luân Hồi chưa rõ chân tướng. Quá khứ là giả tạo, tương lai là trống rỗng. Giờ ngươi đã biết sự thật, vậy hay tự hỏi trái tim của mình xem. Nó, sẽ cho ngươi câu trả lời chính xác nhất.

-Nghe theo trái tim sao?

-Ngươi có thể từ nay chỉ sống cho chính mình. Vương Trùng Dương không biết làm sao dính chiêu của Đoàn Trâm Anh, từ đó sa đoạ, giờ thì ngoài luyện đan thì lão đã có thêm một sở thích nữa là luyện côn thịt rồi. Huống hồ, Vương Trùng Dương trong ký ức của ngươi, cũng không phải là hắn.

Lâm Triều Anh im lặng suy nghĩ hồi lâu.

-Giáo Chủ, ngài có muốn thân thể của ta không?

-Ta muốn thân thể ngươi, cũng muốn linh hồn của ngươi.

Ta thừa nhận.

Bộ dạng lại rất nghiêm túc.

-Không ngờ ngài lại thừa nhận thẳng thừng như vậy.

-Vì Bản Giáo Chủ coi trọng ngươi.

-Đa tạ Giáo Chủ. Ta nghe nói Giáo Chủ kết đạo lữ cũng nhiều, đối với đạo lữ cực độ cưng chiều, hẳn là đã rất thoả mãn, sao lại còn đi tìm niềm vui thú khác bên ngoài chứ.

Lâm Triều Anh thắc mắc, đoạn thời gian ngắn này, xem ra nàng điều tra được không ít thông tin về ta.

-Luân Hồi Giả chúng ta, ưu tiên lớn nhất vẫn luôn là trở nên mạnh hơn. Ta vì thế đã luyện Thiên Địa Hợp Đạo Pháp, đến bây giờ, vẫn còn luyện.

-Ta hiểu. Xin nghe theo sắp xếp của Giáo Chủ.

-Rất tốt.

Ta nhấp thêm ngụm trà cho ngọt giọng.

-Bản Giáo Chủ có một môn thần thông gọi là Nội Đan Đỉnh, có thể tăng công lực cho kẻ khác, đồng thời cũng là một thủ đoạn khống chế. Nhưng không có tác dụng với Nguyên Thần Cảnh, ta đối với thất giai, hoàn toàn không có hạn chế gì. Ngươi trở thành thất giai rồi, ở Ma Thiên Giáo mà nói, cũng là rất tự do. Chỉ cần không vi phạm giáo luật là được. Giáo luật Ma Thiên Giáo, cả ta cũng không dám dễ dàng tuỳ ý vi phạm, ngươi hiểu?

-Ta hiểu.

Lâm Triều Anh gật đầu.

Ma Thiên Giáo có ta trấn giữ, không loạn nổi. Nhưng muốn trên dưới đồng lòng, yên ổn phát triển, luật pháp nghiêm minh là không thể thiếu. Chỉ là chưa tìm được nhân tài đảm nhận lĩnh vực lập pháp, hành pháp, tư pháp. Đúng là nhân tài như lá mùa thu, càng tìm càng thiếu mà.

-Ngươi cùng Lâm Chính Anh có quan hệ?

-Vốn là huynh muội đồng môn, hắn là sư huynh của ta. Chúng ta đều là cô nhi, được sư phụ mang về nuôi, được sư phụ đặt tên theo họ của người. Nhưng, có lẽ đều là giả cả mà thôi.

-Nhưng như vậy ngươi có kiến thức về cương thi là thật?

-Đúng vậy.

-Lâm Chính Anh trợ giúp Thục Trinh Thái Hậu chế tạo cương thi, gây bất lợi lớn đối với Ma Thiên Giáo. Tất nhiên nếu ngươi có hứng thú thì làm, ta không ép buộc. Việc trấn thủ Ma Thiên Ngục, ngươi không thích thì có thể ở trong Đào Hoa Đảo. Nơi đó rất đẹp.

-Đa tạ Giáo Chủ ưu ái. Giáo Chủ, ngài chưa từng ép buộc ai sao?

-Bản Giáo Chủ tuy rằng bản lĩnh thông thiên, nhưng cũng là người, sao có thể mười phân vẹn mười. Huống hồ, ta cũng không muốn trở thành thập toàn thập mĩ. So với ép buộc, Bản Giáo Chủ ưa thích dụ dỗ hơn.

Lâm Triều Anh lần đầu tiên nở nụ cười, vô cùng xinh đẹp.

-Giang hồ ân ân oán oán, ngươi lừa ta gạt, cho nên ta mới trốn mình trong Cổ Mộ tối tăm này. Không ngờ Ma Thiên Giáo Chủ đại danh đỉnh đỉnh, không ngờ lại là người thành thật như vậy.

-Không hề, ta thật ra coi như là một người gian xảo, tàn nhẫn, độc ác và máu lạnh. Thiên Hạ không ít lưu truyền những điều này về ta, bản thân ta cũng thấy đúng. Chỉ là, những mặt tối tăm của ta, đều là hướng về kẻ địch cả. Đối với kẻ thù, Bản Giáo Chủ quyết không mềm tay, cũng hiểu cái gọi nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.

-Điều này ta hiểu.

-Nhưng Bản Giáo Chủ càng hiểu được trân trọng người kề bên chiến đấu cùng. Cho nên có rất nhiều cường giả Nguyên Thần Cảnh nguyện ý sát cánh cùng ta, và càng ngày càng có nhiều người nguyện ý gia nhập Ma Thiên Giáo. Ma Thiên Giáo càng ngày càng hùng mạnh, là minh chứng tốt nhất.

Công bằng mà nói, nếu sức mạnh của Ma Thiên Giáo là mười điểm, thì bản thân ta chiếm chín điểm moẹ nó rồi. Nhưng nếu nhìn tổng thế Ma Thiên Giáo hiện tại, lời ta nói không hề sai.

-Tỷ lệ của Nguyên Thần Đan không phải trăm phần trăm. Nơi này đều là ghi chép của Ma Thiên Giáo về Nguyên Thần Đan, ngươi nghiên cứu cho kỹ.

-Đa tạ Giáo Chủ.

Lâm Triều Anh đứng dậy.

-Xin Giáo Chủ qua đây cùng nhân gia một chút.

-Hảo.

Nơi đến, lại là khuê phòng của nàng.

-Nhân gia biết Nguyên Thần Đan quý giá. Nếu thân thể nhân gia có ích cho Giáo Chủ, xin hiến cho ngài.

-Không cần. Ngươi thành tựu Nguyên Thần Cảnh rồi, cũng vì Ma Thiên Giáo làm việc. Coi như là ta đầu tư đi.

-Thật ra ta đã quyết định sẽ sống vì bản thân. Cho nên cũng muốn biết tư vị nam nữ hoan ái là như thế nào. Tin rằng trong chuyện này Giáo Chủ ngài là nam nhân sành sõi nhất Thiên Hạ. Nhân gia xin nhờ Giáo Chủ một phen.

Trên khuôn mặt băng giá của Lâm Triều Anh xuất hiện vết hồng, như hoa nở trên tuyết, xinh đẹp vô cùng.

-Haha được.

Ta há lại tiếp tục từ chối, cười lớn. Trên bàn tay đưa lên cháy bừng một ngọn lửa không màu.

-Hoá ra đây là Sắc Dục Phần Tâm Hoả trong truyền thuyết.

-Chính nó.

Ta vươn tay tới ôm lấy Lâm Triều Anh, Sắc Dục Phần Tâm Hoả cũng từ cơ thể tiếp xúc mà bén lên linh hồn nàng, hừng hực thiêu đốt, kéo theo nhiệt độ thân thể tăng vọt một đoạn. Hồng phấn trên mặt càng nhiều, dạt dào xuân ý. Dung nhan tinh xảo hoàn mĩ như tạc. Thân thể mềm mại ẩn sau lớp áo rộng thùng thình, bị ta ôm lấy mới hiện lên cảm giác uốn lượn chập chùng, tràn đầy nhục cảm. Hai nhũ cầu đầy đặn ép trước ngực ta một trận căng căng, lộ ra to lớn hùng vĩ. Đôi môi Lâm Triều Anh quyến rũ vô cùng, không son mà tự thắm, tràn đầy mời gọi.

Ta cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lấy đôi môi mềm mại của Lâm Triều Anh.

Môi chạm môi, để Lâm Triều Anh run nhẹ một cái, thân thể căng cứng, lại lập tức mềm ra trong vòng tay ta. Đôi môi nàng cũng dần dần cử động đáp lại ta hôn.

-Ưm.

Lâm Triều Anh rên nhẹ một tiếng, khi lưỡi ta vói vào trong miệng nàng, tìm đến cái lưỡi mềm mại của nàng đòi lấy. Dục hoả thiêu đốt, cùng với đã hạ sẵn quyết tâm, để Lâm Triều Anh buông bỏ tất cả e thẹn và phòng ngự, mặc ta làm gì thì làm.

Quần áo dần dần rơi trên mặt đất, đem thân thể tuyệt vời của Lâm Triều Anh phô bày trọn vẹn trước mắt ta. Nàng ngượng ngùng đem tay che đi chỗ nhạy cảm trước ngực và dưới háng, mà không biết như thế lại càng khiến ta thêm hứng khởi tăng cao.

-Ngươi thật đẹp, xứng danh tuyệt sắc.

Nữ nhân đều thích được khen đẹp, Lâm Triều Anh cũng không phải ngoại lệ, mỉm cười hài lòng. Ta tiến đến, lại hôn lấy đôi môi nàng, đẩy nàng nằm lên giường, lại tiếp tục hôn lấy, người nghiêng nghiên phía trên, bắt đầu dùng tay thăm dò thân thể ngọc ngà của mĩ nhân. Ta vừa cùng Lâm Triều Anh hôn môi, vừa đưa tay trái sờ khắp trên làn da mịn màng như lụa, mơn trơn kích thích nàng. Bắt đầu từ bắp đùi nuột nà, theo đường cong thân thể kinh người trượt lên hông, đến eo thon không kham một nắm, rồi mới trèo lên nhũ cầu nhô cao như núi trước ngực nàng, tóm lấy bóp nhẹ.

Thật mềm, thật đàn hồi.

Nhũ đỉnh đã săn lại nhô cao vì động tình, chà xát trong lòng bàn tay ta đem tới cảm giác khác biệt rõ ràng, kích thích ta tăng thêm lực nắm bóp. Rồi nhanh chóng lưu luyến rời xa, xoa nhẹ lên bụng dưới bằn phẳng của Lâm Triều Anh, lại trượt xuống dưới, cảm nhận được cỏ thơm lơ thơ lù xù của nàng. Sau đó ngón tay liền tiến vào khu vực thần bí thăm dò.

Lâm Triều Anh đem bắp đùi siết chặt lại một cái, sau lại giãn ra, tự động mở ra hai chân, mặc ta tuỳ ý thăm dò. Âm hộ của nàng khá là màu mỡ, trơn mượt mịn màng, cánh hoa huyệt nở rộ ướt át, không cần nhìn cũng biết là một màu hồng phấn tươi mới mê người. Ngón tay ta xoa nhẹ cánh hoa huyệt, từ từ kích thích Lâm Triều Anh, để dâm thuỷ của nàng tiết ra ngày càng nhiều.

Miệng ta vẫn tham lam cuốn lấy đôi môi mềm mại của Lâm Triều Anh, chưa rời một giây.

-A, Giáo Chủ, nhân gia không chịu nổi. Quá ngứa…a…ư…a…bên dưới quá ngứa…ư…a

Lâm Triều Anh không nhịn được tránh khỏi miệng ta hôn không ngừng, rên rỉ lên đòi lấy.

-Để ta giúp ngươi giải ngứa haha

Ta cười lên, ngồi giữa hai chân Lâm Triều Anh dang rộng, đem quy đầu đặt lên cửa mật huyệt, chỉ cần động thân một cái, liền có thể lấy đi trinh tiết của nàng.

-Muốn lưu lại sơ huyết sao?

-Ưm.

Lâm Triều Anh đỏ bừng mặt gật đầu. Ta liền lấy ra một cái khăn lụa, Lâm Triều Anh nhỏm mông lên, để ta đặt xuống dưới, hoàn tất chuẩn bị.

-Ta tới đây.

Quy đầu phá tan màng trinh Lâm Triều Anh, máu tươi rỉ ra, được khăn lụa tinh khôi đón lấy, hiện lên những đoá hoa đào đỏ tươi rực rỡ. Nhưng ta không quan tâm chiêm ngưỡng nó, đem thân thể ghé bên trên thân thể mê người của Lâm Triều Anh, để nàng ôm lấy vai, đem mười ngón tay cắm sâu vào da thịt, nhằm giảm bớt đau đớn.

-Đau nhiều không?

Ta dịu dàng hỏi han.

-Một chút, không như tưởng tượng.

Lâm Triều Anh cười đáp. Dù chưa có kinh nghiệm gì, nhưng nàng cũng là cường giả Linh Niệm Cảnh hàng thật giá thật.

Chút đau đớn như vậy, không tính la gì.

Dục hoả bùng cháy, xua tan đau đớn thoáng qua.

Ta ưỡn người lên đem côn thịt cắm hết vào âm đạo Lâm Triều Anh, lại cúi đầu hôn lấy đôi môi của nàng. So với vừa nãy, kỹ thuật của Lâm Triều Anh đã tốt hơn nhiều lắm. Mà côn thịt của ta phá tan màng trinh của nàng, cắm sâu trong âm đạo nàng, để Lâm Triều Anh càng thêm gần gũi với ta hơn, buông bỏ hết ngại ngùng không đáng có, duỗi ra cái lưỡi thơm mềm cùng ta cuốn lấy, nhiệt tình trao đổi nước bọt.

-Giáo Chủ động đi.

-Hảo.

Ta đáp một tiếng, lại cùng Lâm Triều Anh hôn lấy, mông cử động đem côn thịt rút ra từ từ, lại cắm vào chậm rãi, cứ như vậy lặp lại. Khoái cảm chà xát dần dần thay thế đau đớn, đem đến vui vẻ cho Lâm Triều Anh. Dâm thuỷ tiết ra càng nhiều, trợ giúp côn thịt của ta ra vào càng thêm thuận lợi, dần dần tăng tốc. Âm đạo chặt khít trinh nguyên ép chặt gắt gao lên côn thịt của ta, dâm thuỷ ấm nóng như muốn hoà tan côn thịt của ta, sung sướng cực kì.

Không cần quá nhiều lời.

Chỉ có thân thể không ngừng cọ xát cả trong lẫn ngoài, vui sướng vô cùng.

-Ta cảm thấy lạ quá…thật thoải mái…ư…a…a

Âm đạo Lâm Triều Anh siết chặt lại gần đạt đến giới hạn, là điềm báo nàng sắp đạt đến cao trào đầu tiên trong đời.

-Thả lỏng, mặc thân thể ngươi tiến lên cao trào. Ta cũng nhanh bắn, cùng nhau.

-A…ư…hảo…thích muốn chết…ư…a

Âm đạo Lâm Triều Anh co rút một cái thật mạnh, như muốn đem côn thịt của ta bóp nát. Dâm thuỷ nóng hổi xối lên quy đầu, nhận lại là một luồng tinh dịch bắn mạnh ra, hoà cùng nhau trong âm đạo Lâm Triều Anh. Nàng đem tay chân quấn chặt lấy ta, run nhẹ lên không ngừng.

-A…thật thoải mái…ư…a…thật dễ chịu…ư…a

Đầu Lâm Triều Anh kề bên đầu ta, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà rên rỉ không thôi.

-Thích chứ?

Mặt ta ở ngay phía trên đối mặt với dung nhan xinh đẹp tràn đầy thoả mãn của Lâm Triều Anh, cưởi hỏi.

-Thích.

Lâm Triều Anh ngoan ngoãn đáp lời.

Mấy mưa mấy hồi

Liên miên bất tuyệt

Vui sướng dạt dào.

-A Hùng, ngươi qua đây một lát.

Đoàn Trâm Anh truyền tin, cũng chẳng ảnh hưởng đến ta cùng Lâm Triều Anh vui vẻ, phân tâm một chút là được.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.