Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bình Sơn Hồ

Tiểu thuyết gốc · 2394 chữ

Chương 146 Bình Sơn Hồ

Bên ngoài Thanh Đô không xa.

Từng đoàn xe ngựa nối đuôi nhau đi theo đường mòn vào trong núi, bên trên chở toàn là quan tài.

Núi này không tầm thường, giữa trưa mà mây đen che kín, âm u tăm tối.

Trên đỉnh núi còn loé lên sét đánh, nhưng lại không bao giờ mưa.

Hiển nhiên không phải tự nhiên nó vậy, mà là do người gây ra.

Thế giới này có ma, có quỷ. Nhưng ma quỷ còn lâu mới đáng sợ bằng con người.

Thử nghiệm liên tục, cũng chứng minh được năng lực ẩn nấp bá đạo của Biểu Tượng Chi Bào, ta cũng tự tin hẳn lên, quyết định đi ngang, lên núi xem có gì bên trong.

Một đường đi sâu, lên tận gần đỉnh núi, mới thấy một đạo quan lớn ở đó.

Quan tài bày khắp nơi.

Có trận pháp, nhưng không có loại ngăn cách không gian.

Dù sao muốn ngăn cách không gian, còn phải là trận pháp thất phẩm mới làm được. Dựng lên vô cùng tốn kém, duy trì tiêu hao cực lớn. Mà quan trọng nhất, còn cần Trận Pháp Sư thất giai dựng mới được, vi dụ như Tây Hoàng Hậu Kim Quốc và Long Tàng Đại Tông.

À, quên mất Hoàng Vô Cực cũng rất giỏi trận pháp.

Nhưng trận pháp có tác dụng ngăn cách không gian không dễ dùng, không thể tuỳ ý bố trí được. Ngăn cách không gian, tự nhiên là cũng ngăn cách cả không khí luôn. Như Ma Thiên Vực thì được Ma Thiên Dung Mộc cung cấp dưỡng khí, Thiên Địa Thanh Lâu cũng có chức năng chuyển đổi không khí, người sống mới ở lâu được.

Tóm lại là ta mang vào Biểu Tượng Chi Bào, dễ dàng xuyên qua trận pháp, tiến vào trong đạo quan.

Bên trong không gian gấp của Biểu Tượng Chi Bào, là hoàn toàn không có chỗ đặt chân, chỉ có thể lơ lửng, lại không có không khí. Nhưng đối với cường giả Nguyên Thần Cảnh mà nói, không thành vấn đề. Thân thể ta chìm xuống, xuyên qua cả đất đá, tiến vào hang động bên dưới.

Lâm Chính Anh đang dùng dao kéo và chỉ may vá xác chết. Nếu không phải lão còn đang khoác đạo bào, nếu không thì giống bác sĩ khám nghiệm tử thi hơn là đạo sĩ rồi. Tay nghề Lâm Chính Anh rất được, lại tạo ra một xác chết rất đẹp. Trong phòng toàn là xác chết, có cái hoàn chỉnh, đang chuẩn bị được chuyển đi, chờ Thục Trinh Thái Hậu đến dùng Từ Hy Châu biến thành cương thi. Còn có cái thì bị phanh ra không còn hình thù, hiển nhiên đã bị tháo đi các bộ phận, để ghép vào xác chết khác.

Ta đi xuống nữa, thì thấy một cái Âm Dương Môn đang mở, Âm Hồn không ngừng bay ra, lại bị Cảnh Sinh dùng Thiện Nhược Thuỷ Bình hút lấy tịnh hoá thành hồn nguyên. Thật ra đây là một công việc khá béo bở đấy. Trừ định mức hàng tháng phải nộp lên, còn lại đều chảy vào miệng của Cảnh Sinh rồi. Đương nhiên Cảnh Sinh cũng hiểu nếu tháng nào cũng nộp đủ định mức, hắn bị chém chắc. Cho nên theo như Cảnh Điềm nói, tháng thì thiếu, tháng thì nhiều, cho nên Cảnh Sinh vẫn còn đang giữ được cái công việc béo bở này.

Nhưng mà hắn thân là ca ca, đối với muội muội không tệ, vẫn tìm được cách tuồn hồn nguyên cho Cảnh Điềm.

Bất quá Cảnh Sinh chỉ là ngũ giai, hiệu suất luyện hoá âm hồn đúng là chậm như bò.

Thục Trinh Thái Hậu vừa đến, ta quyết định ở bên cạnh Cảnh Sinh chờ đợi, cố gắng ổn định không gian gấp của Biểu Tượng Chi Bào. Lượng Không xuyên qua liên kết Linh Tê Thông Tâm tiến đến, để ta nắm chặt trên tay.

Hồi lâu mới thấy Thục Trinh Thái Hậu và Lâm Chính Anh đi xuống.

-Tiểu nhân không phụ lòng Thái Hậu, tháng này luyện hoá hồn nguyên vượt định mức rất nhiều. Kính dâng lên Thái Hậu.

Cảnh Sinh quỳ gối, hai tay nâng Thiện Nhược Thuỷ Bình lên, bộ dạng trung thành và tận tuỵ vô cùng.

-Rất tốt.

Mẹ nó, nàng chỉ buông một câu khen ngợi hời hợt, không định lại gần Cảnh Sinh, đưa tay phất một cái, muốn cuốn lấy Thiện Nhược Thuỷ Bình.

Ta cũng không đợi nữa, ra tay.

Nhất Trảm Đoạn

Keng

Âm thanh kim loại va chạm vang lên chói tai.

-A.

Kèm với tiếng thét thảm của Thục Trinh Thái Hậu. Nàng phản ứng thật nhanh, vậy mà có thể đưa tay dùng Hư Thiên Vĩ Thích đỡ lấy một chiêu tất sát của ta, quá là lợi hại, hèn cho vẫn luôn có thể đè trên đầu Kim Tuyết Hiền. Một phần còn là vì một chém này, uy lực không đủ, chỉ vận dụng chân khí thất giai, lại thêm trong không gian gấp, tụ lực có hạn chế rất lớn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến không gian gấp.

Lâm Chính Anh đứng ở bên Thục Trinh Thái Hậu, bị trảm khí xẹt qua, mất một cánh tay, nhưng còn chưa chết, đã nhanh chóng bỏ chạy. Đã hứa với Cảnh Điềm nhẹ tay với ca ca của nàng, Cảnh Sinh chỉ bị ta đá qua một bên bể đầu chảy máu bất tỉnh mà thôi.

Ta tóm lấy Thiện Nhược Thuỷ Bình, lao nhanh đuổi theo Thục Trinh Thái Hậu. Nếu như vì cấp tốc truy sát mà bỏ qua Cảnh Sinh và Lâm Chính Anh, như vậy Thục Trinh Thái Hậu sẽ không nghi ngờ Cảnh Sinh rồi.

Khe hẹp Nhất Trảm Đoạn chém ra hai bên bờ láng như gương, bề ngang hẹp chỉ đủ một người chui lọt. Tiến vào nhìn lên, lại thấy được bầu trời, cho thấy đã chém thẳng lên tận mặt đất. Ta bay vọt lên đuổi theo Thục Trinh Thái Hậu, nàng tất nhiên hướng về Thanh Đô mà chạy, tốc độ vẫn rất nhanh, nhưng có vẻ bị thương không nhẹ, hai cánh tay nứt toác đẫm máu.

-Đạo hữu xin dừng bước.

Vừa nghe câu này, ta không nhịn được rùng mình một cái. May mà kẻ đến không cưỡi báo. Nếu không ta chắc chắn sẽ co giò chạy ngay lập tức không cần nghĩ ngợi.

-Đạo hữu muốn phá bỏ giao ước?

Hoàng Vô Cực nhìn ta với ánh mắt đề phòng.

-Ta phá bỏ giao ước hồi nào.

Lượng Không đã cất đi, mà một chiêu Nhất Trảm Đoạn vừa nãy, cũng chỉ dùng chân khí thất giai. Một chém vừa rồi, tuy rằng uy lực tuyệt luân, nhưng cũng vẫn còn nằm trong phạm trù thất giai. Và phân thân này, cũng là ngang thất giai Nguyên Thần Cảnh mà thôi. Luật ngầm hiểu không cấm dùng phân thân, tiếc cho Hoàng Vô Cực lại không thành thạo bản lĩnh này.

-Là ta thất thố rồi.

Hoàng Vô Cực cười lên một cái, nhưng chẳng vui vẻ gì, vận lên Hỗn Thiên Bảo Giám, nhưng chỉ là tầng bảy Định Thương Hải.

-Ta chỉ là lấy lại đồ vật thuộc về mình mà thôi. Không chơi với lão già ngươi. Cáo biệt.

Hoàng Vô Cực nắm chặt tay, trơ mắt nhìn ta rời đi, lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng vẫn là nhịn xuống cục tức này.

Hợp Đạo Giả trong Thiên Hạ, chỉ có ta không sợ phá bỏ giao ước. Nhưng bọn Hoàng Vô Cực lại không như thế. Bọn hắn cần thời gian cho Ứng Cử Viên phát triển trưởng thành. Quyết định thắng bại trong cuộc chiến tranh Thiên Hạ này, là Ứng Cử Viên, mà không phải là Hợp Đạo Giả bọn hắn.

Đáng tiếc Bản Giáo Chủ cũng đang không ngừng mạnh lên, cũng không định trơ mắt nhìn kẻ địch thoải mái lớn mạnh đâu.

Biểu Tượng Chi Bào rơi vào tay ta, đây là bi ai của các ngươi.

Vốn còn muốn quay ngược lại Thanh Đô tìm Hân Tiên Cô tính sổ, nhưng Hoàng Vô Cực đã tăng cường trận pháp bao phủ rồi. Trận pháp này dựa vào Tinh Trụ Huyền Vũ Trụ mà dựng nên, có lẽ có thể phát hiện Biểu Tượng Chi Bào. Phải biết Luân Hồi Bảo Khí chỉ là cửu phẩm, còn Tinh Trụ Huyền Vũ Trụ, lại là chí bảo thập phẩm lận.

Cho nên ta chỉ có thể quay đầu.

Kim Quốc.

-Lão công, ngươi lấy lại được Thiện Nhược Thuỷ Bình rồi? Hay quá.

Kim Tuyết Hiền cũng không nhịn được mà cười tươi như hoa, vui vẻ cực kì.

-Sức mạnh luyện hoá của Thiện Nhược Thuỷ Bình cũng không cần thiết với nàng lắm. Ta định mang nó đi Bất Kiến Thiên.

-Vâng lão công, như vậy tốt hơn. Ta có Du Lợi tỷ trợ giúp, không cần nó nữa.

Kim Tuyết Hiền cười nói.

-Thục Trinh Thái Hậu đã bị thương, có lẽ không nhẹ, các nàng nên nắm bắt thời cơ.

-Chúng ta biết rồi.

Quyền Du Lợi cười nói.

Ta đem chuyện Lâm Chính Anh nói cho hai mĩ nhân.

-So với giết Lâm Chính Anh, giữ lại Cảnh Điềm tác dụng lớn hơn. Chàng làm rất đúng.

Cảnh Điềm vốn là do Kim Tuyết Hiền tìm mối trước, sau đó mới đến lượt ta ra tay thu phục Cảnh Điềm. Trao đổi tình báo, cũng là giữa Kim Tuyết Hiền liên lạc với Cảnh Điềm, ta hiếm khi nhúng tay.

-Hay quá, từ bây giờ có thể dùng hồn nguyên thoải mái rồi hihi

Quyền Du Lợi lại nhớ mong chuyện này.

Nhưng nàng quên trong nhà có rất nhiều miệng ăn.

-Thoải mái thì không được đâu. Muốn thoải mái thật sự, phải cần đến Năng Lượng Tín Ngưỡng. Các nàng nhớ chú ý đến việc truyền giáo ở Kim Quốc.

-Chàng yên tâm, tình hình truyền giáo ở Kim Quốc rất suôn sẽ. Giáo chúng thành tín rất nhiều, cũng rất thật tâm.

Kim Tuyết Hiền có mặt ở Kim Quốc đã hai mươi năm, đem lại cuộc sống ấm no bình an cho dân chúng, rất có uy tín. Bởi vậy Ma Thiên Giáo ở Kim Quốc truyền bá cực kì thuận lợi. Lại thêm chiến tranh với Thanh Quốc toàn là cương thi, là sinh vật tà ác, người dân đặt niềm tin vào Ma Thiên Giáo ngày càng nhiều và kiên định.

Đây là điều đáng mừng.

Giáo đường Ma Thiên Giáo, hay gọi là Ma Thiên Giáo Đường cũng được, dựng ở Kim Quốc nên cũng theo phong cách kiến trúc của Kim Quốc. Một cái trướng lớn với da phủ màu trắng tin, lộ ra vẻ trang nghiêm thần thánh.

Giáo đường hình chữ nhật, ở giữa là một tấm thảm đỏ trải dài, hai bên là đệm ngồi hình tròn, có khá đông giáo chúng đang ngồi trên đó cầu nguyện. Quy tắc Ma Thiên Giáo không cho quỳ gối, dù là trước bất cứ ai, kể cả Ma Thiên Giáo Chủ. Cho nên giáo chúng đều ngồi xếp bằng cầu nguyện. Hai tay nắm lại đan chéo trước ngực, miệng lẩm bẩm giáo nghĩa Ma Thiên Giáo, mắt nhìn thẳng về phía cuối giáo đường.

Nơi đó đặt một bức tượng bằng bạch ngọc.

Là tượng của ta, hay đúng hơn là tượng mang hình dáng Ma Thiên Chân Thể thì đúng hơn.

Khuôn mặt tương tự, bốn mắt phát ra ánh sáng, bởi bên trong có chứa thần niệm của ta. Tóc được điêu khắc cực kì tỉ mỉ, tựa như ngọn lửa đang cháy. Thân thể chỉ mang một cái váy ngắn theo kiểu khố Âu Lạc, ngang đùi. Chân trần đứng dang rộng, tay cầm thước chỉ xéo lên trời, như đang thách thức. Trên đầu là một cái Vương Miện lơ lửng không ngừng xoay tròn. Thiết kế của Vương Miện là một cái vòng, gắn lên sáu hình thoi đứng xung quanh. Bức tranh phía sau tượng là chín con rồng cách điệu với chín loại màu sắc khác nhau, xen lẫn với bảy thiên thần tung cánh.

Thiết kế giáo đường này và tượng này là lấy theo ý tưởng của Trịnh Tú Nghiên trong cuộc thi thiết kế của các nàng.

Các tín đồ không ngừng cầu nguyện, theo đó từng tia năng lượng như có như không, vô cùng mờ nhạt nhập vào trong bức tượng, tích tụ lại. Và tựa được rót vào sức sống, bức tượng cũng trở nên sinh động hơn, càng giống y như thật.

Cũng chưa được bao nhiêu thời gian, Năng Lượng Tín Ngưỡng tích tụ được cũng không nhiều, chờ sau này hẵng thu lấy.

Ta trở bề Ma Thiên Vực.

Đông A Nhược Thuỷ đã lâu mất tích, lại được tái ngộ cùng Âm Hồn trong Bất Kiến Thiên. Tất nhiên là bọn chúng không mong đợi điều này tý nào. Thiện Nhược Thuỷ Bình mở hết công suất, đem Âm Hồn hút lấy luyện hoá, biến thành hồn nguyên tinh khiết.

Bên trong Hương Khê Mộng Giới.

-Oa, ta vậy mà hạnh phúc đến phát khóc a a

Quyền Mẫn Nga nhảy vào trong hồ chứa hồn nguyên, bơi lội thoả thích.

Ta vừa dựng nên cái hồ này, gọi là Bình Sơn Hồ, chuyên để chứa hồn nguyên. Hồ hình cái gáo nước, chu vi tầm hai dặm, ở giữa có hai hòn đảo nhỏ, dựng lên đình nghỉ mát, để ta và các mĩ nhân cùng ngắm cảnh.

-Thập đệ, ở Tống Quốc có một người khá thú vị, có thể ngươi sẽ có hứng thú đó.

Từ Châu Huyền cười lên nguy hiểm. Nàng và Lâm Duẫn Nhi vốn được giao nhiệm vụ bình định giặc cướp ở Tống Quốc. Lấy sức lực hai Nguyên Thần Cảnh, dư sức đem toàn bộ giặc cướp dọn dẹp. Hai nàng cũng thành công gây dựng nên danh tiếng ở Tống Quốc, dù rằng cũng không mấy tốt đẹp cho lắm.

-Ai?

-Triệu Phán Nhi.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.