Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Loan Phụng Thánh

Tiểu thuyết gốc · 4637 chữ

Chương 136 Kim Loan Phụng Thánh

Các tỷ muội Thiếu Nữ Thời Đại đã đột phá Nguyên Thần Cảnh, còn cần thời gian ổn định cảnh giới, học thêm thần thông, mới có thể coi như là chân chính bước vào thất giai. Cường giả Nguyên Thần Cảnh mà không có thần thông, chẳng khác nào mãnh hổ không có nanh vuốt, chỉ được cái to xác và hơi khoẻ một chút mà thôi.

Từ Châu Huyền tiếp nhận Thái Cực Thần Thông từ Trương Tam Phong.

Thôi Tú Anh luyện Tích Lịch Lôi Đình Thần Thông cùng Cửu Thiên Lôi Hoàng.

Còn bảy cô nương còn lại, đều học Đàn Chỉ Thần Thông và Bạch Thủ Thái Huyền Kinh với Tạ Yến Khách. Tạ lão gia gia trách nhiệm nặng nề nhất. Để lão làm việc thêm tích cực, ta đã đồng ý trả nợ một triệu điểm cống hiến vụ cá cược hôm trước. Tạ lão gia gia đương nhiên vui vẻ hài lòng.

Khoảng thời gian hai tháng ta bế quan luyện Cửu Long Biến và Vạn Hoa Kính, khó chú ý tình hình bên ngoài, song thế cục Cửu Châu cũng không có quá nhiều biến chuyển. Nhưng chỉ là sự bình yên trước cơn giông bão mà thôi.

Chiến tranh với Ma Giáo lại tiếp tục.

Nhưng Ma Thiên Giáo cũng chỉ đem quân đóng tại biên giới, không còn chủ động xâm lấn Thương Quốc nữa. Mà bè lũ Ma Giáo cũng học được ngoan ngoãn, không còn chủ động tiến đánh thành ải. Hai Giáo chuyển từ chiến tranh quân sự sang chiến tranh gián điệp và tình báo.

Thanh Quốc thì hoàn toàn án binh bất động, nhưng trong nước lại tăng cường đề phòng cảnh giới, hiển nhiên là sợ người tiến đánh, cướp đi Thiên Đạo Ấn Ký mà Thục Trinh Thái Hậu lấy được từ Thiên Đạo Thư Viện. Mà khoảng thời gian này, e là Thục Trinh Thái Hậu cũng đã đem Thiên Đạo Ấn Ký hấp thu, không biết có nàng ta lại mạnh lên bao nhiêu rồi. Thiên Đạo Ấn Ký, có lẽ cũng không chỉ có mỗi tác dụng tăng cường thực lực đâu.

Chiến Quốc bởi vì có Sát Sinh Hoàn đem quân đánh từ Đông Nam Thiển Hải lên, cho nên cũng không có thời gian quan tâm đến Tuỳ Quốc ở phía tây và Tống Quốc ở phía bắc. Chỉ là nạn cướp bọc không ngừng nổi lên ở miền nam Tống Quốc, mục tiêu rõ ràng nhất là đoàn buôn của Đông A Thương Hội đi lại giữa Tống Quốc và Tuỳ Quốc. Hiển nhiên là do Trọng Uyên Ma Kiếm đứng sau giật dây.

Tam Quốc ở ngay chính giữa Đông Thắng Thần Châu lại không có động tĩnh gì. Cường giả Hợp Đạo Cảnh xuất hiện khắp nơi, chỉ Tam Quốc là không có. Hiển nhiên là đang run rẩy sợ hãi đi.

Tựa như một miếng thịt thơm, đang chờ đợi đàn sói đến tranh giành.

Chỉ có kị binh Nguyên Quốc là hoạt động tích cực nhất, đồng loạt đông tiến, đánh cho quân lính Minh Quốc bại lui liên tục, tình hình rất chi là tình hình.

Minh Đô.

Hoàng Cung.

Kim Loan Điện là nơi Quốc Chủ và văn võ bá quan bàn việc nước.

Chu Do Hiệu bị ta giết chết đoạt đi Hồng Long Khí, Chu Do Kiểm lên thay. Trong lịch sử, Sùng Trinh là hoàng đế cuối cùng của nhà Minh, vào Luân Hồi, cũng là một dạng. Bất quá ở đây với tu vi lục giai của hắn, chỉ có thể là làm một con rối cho người ta thao túng. Theo quy tắc Cửu Châu, thất giai là Hoàng, mà bát giai là Đế. Chu Do Kiểm đến Hoàng còn chưa thể xưng, nói gì đến Đế. Hắn không còn là Sùng Trinh Hoàng Đế trong lịch Trái Đất rồi.

Lúc này Chu Do Kiểm đang quỳ sấp giữa điện.

Cũng không phải chỉ có một mình hắn. Bên trái là Nguỵ Trung Hiền, bên phải là Phương Thảo Phu Nhân. Phía sau ba người bọn hắn thì là một loạt quan viên khá thú vị, như Tiền Gia Nghĩa, Khách Quang Tiên, La Vân Bằng, vân vân và mây mây Tất cả đều quỳ gối phía dưới, không dám ngẩng đầu lên. Nhưng mà ta nhìn rõ mặt của bọn hắn, đều trùng khớp với trong ký ức xưa cũ.

-Đại Minh Thiên Hạ. Đúng là nhiều hoài niệm.

Ta bất chợt thở dài một cái.

-Giáo Chủ cũng xem bộ phim đó sao?

Chu Khiết Quỳnh mặc cung trang Công Chúa đỏ rực, đứng hầu một bên, vì ta rót trà. Cung trang đúng là rất hợp với Chu Khiết Quỳnh, cao quý và kiêu sa, xinh đẹp động lòng người.

-Không những xem, còn rất yêu thích.

Ta chuyển qua nhìn đống tấu chương chất kín trên bàn. Phương thích quản lý của Ma Thiên Giáo đã tiến vào giai đoạn hiện đại rồi, triều đình Minh Quốc còn dùng tấu chương, đúng là rất không hiệu quả.

Nhưng mà không trách được Quốc Chủ và đám quan viên.

Ở Cửu Châu, sức mạnh và tu luyện mới là tất cả, khoa học công nghệ gì đó, không cần thiết lắm. Minh Quốc phát triển thương nghiệp đến mức độ này, đã là không dễ.

-Giáo Chủ, phim là gì? Đại Minh Thiên Hạ là gì vậy?

Vương Phu Nhân, Vương Chiêu Quân đứng một bên Chu Khiết Quỳnh, sát bên ta cúi đầu hỏi. Nàng thân là cường giả Nguyên Thần Cảnh, hôm nay phải có mặt ở đây. Một thân trang phục màu vàng, khá là bình dị, lại khó che lấp được dung nhan xinh đẹp tuyệt trần.

-Một hình thức giải trí, tựa như tuồng kịch vậy.

Ta đưa tay lên, từ dùng thần niệm biến thành một cuốn sách, ném cho Vương Chiêu Quân. Bên trong, là sao chép ký ức của ta về các tập phim Đại Minh Thiên Hạ.

-Rãnh rỗi ngươi có thể xem.

-Đa tạ Giáo Chủ.

Vương Chiêu Quân đón lấy. Nàng là cường giả Nguyên Thần Cảnh, biết cách sử dụng thứ sách ký ức như thế nào.

-Giáo Chủ, có lẽ nên bàn chính sự rồi.

Đông Phương Bất Bại cũng có mặc, đứng cùng Đông Phương Kiều Ân. Hai người này mặc trang phục mang tính thương hiệu giống nhau. Bộ dạng giống tỷ muội hơn là cha con.

-Các ngươi đứng lên đi.

Ta phất tay, giải trừ linh niệm đè ép lên bá quan văn võ.

-Tạ ơn Chủ Thượng. X3.14

Đám người Minh Quốc này vẫn là rất quan trọng lễ nghi quy củ đấy.

-Phụng Thánh, ngươi phân tích tình hình Minh Quốc hiện tại xem nào.

-Vâng Giáo Chủ. Phía đông Thanh Quốc án binh bất động, phía nam thì Ma Giáo không đủ sức lực quan tâm Minh Quốc. Chỉ có Nguyên Quốc là cử kị binh không ngừng xâm lấn. Trước mắt mối nguy của Minh Quốc chính là ở phía tây. Theo tình hình này, không đến ba tháng, kị binh Nguyên Quốc sẽ đến bên ngoài Minh Đô.

Phụng Thánh Phu Nhân mặc cung trang cho cung nữ bình thường, dung nhan xinh đẹp kiều diễm không chút dấu vết của thời gian. Đối với thế sự Thiên Hạ nói được rành mạch, hiển nhiên vẫn thường quan tâm đến chính sự. Tương tự Vương Chiêu Quân, Phụng Thánh Phu Nhân cũng ẩn giấu tu vi Nguyên Thần Cảnh của nàng. Bởi vì Đông Phương Bất Bại rất mạnh, cả hai đều cố gắng ẩn nấp chờ thời cơ. Nhưng điều này đối với Luân Hồi Giả mà nói, không tính là bí mật gì.

Bây giờ Minh Quốc rơi vào tay ta, Phụng Thánh Phu Nhân thông minh như vậy, liền quyết định thể hiện ra giá trị bản thân, không còn che giấu như trước. Nàng hẳn đã đối với Ma Thiên Giáo nghiên cứu rất kỹ càng rồi, thậm chí còn sớm một bước xin gia nhập. Mĩ phu nhân này, rất không đơn giản.

Bất quá, ta thích.

Nàng quả thật là một nhân tài.

Ma Thiên Giáo trước giờ, luôn rất chào đón nhân tài.

-Vậy ngươi có giải pháp gì không?

-Bẩm Giáo Chủ, nô tỳ không nghĩ ra được cách gì. Xin Giáo Chủ thứ tội.

-Được rồi. Ngươi không có tội gì, bớt nói mấy lời thừa thãi đi. Bản Giáo Chủ không thích mấy lời lễ nghi sáo rỗng như vậy.

-Vâng Giáo Chủ.

Phụng Thánh Phu Nhân cũng chỉ là thất giai mà thôi. Bàn cờ Thiên Hạ giờ là sân chơi của Hợp Đạo Giả, nàng không đứng được ở đủ độ cao để tính toán. Hôm nay, cũng không phải là một buổi triều để tham khảo ý kiến gì đâu, chỉ là để điểm danh cùng cải tổ lại lực lượng của Minh Quốc mà thôi.

-Chu Do Kiểm, ngươi lập tức soạn chiếu công cáo Minh Quốc, tôn Ma Thiên Giáo là quốc giáo.

-Vâng.

Chu Do Kiểm ngoan ngoãn vâng lời.

-Vương Chiêu Quân, Đông Phương Bất Bại. Các ngươi đi biên ải phía tây, phụ trách đánh chặn Nguyên Quốc. Mọi sự nghe theo Đông Phương Kiều Ân sắp xếp.

-Rõ. X3

Chỉ ba cường giả Nguyên Thần Cảnh, là không đủ để cản lại vó ngựa Nguyên Quốc, còn cần cử thêm nhân thủ.

-Vũ Văn Xương, ngươi chỉnh đống lại quân đội, phối hợp với nhân viên Ma Thiên Giáo chọn lọc ra võ giả đem đi bồi dưỡng, chuẩn bị toàn lực chi viện cho chiến trường phía tây. Còn lại phối hợp Hộ Bộ cho đi xây dựng giáo đường.

-Mạt tướng rõ.

Vũ Văn Xương tu vi lục giai, là một vị mãnh tướng.

-Nguỵ Trung Hiền, ngươi hỗ trợ Ma Thiên Giáo truyền giáo. Đồng thời truy tra gián điệp Ma Giáo, Minh Giáo và Thanh Quốc cho ta.

-Nô tài lĩnh mệnh.

Mạng lưới của Đông Xưởng trải dài khắp Minh Quốc, về mảng thông tin làm rất tốt, dù cho có hạn chế không ít về mặt công nghệ.

-Nhậm Gia Luân, Trang Bắc, các ngươi suất lĩnh Cẩm Y Vệ phối hợp Đông Xưởng điều tra.

-Vâng. X2

Ta hài lòng gật đầu.

Ta đặt mông ngồi trên ngai rồng, nhìn văn võ bá quan đứng bên dưới nhất nhất tuân theo, cũng cảm nhận được chút cảm giác của hoàng đế cổ đại.

Ngai rồng Quốc Chủ Minh Quốc hay ngồi, sơn màu đỏ rực như lửa. Là bởi Hồng Long Khí vốn là hộ quốc long khí của Minh Quốc. Nhưng giờ nó đã thành nguyên thần của Kim Thái Nghiên. Một mình Đông Phương Kiều Ân nuốt lấy Nhật Nguyệt Thần Giáo và Kim Lăng Thành, đã có vẻ hơi cố sức. Cái ghế Quốc Chủ này, có lẽ nên giao cho người khác thì hơn.

-Được rồi, Phụng Thánh Phu Nhân và Chu Khiết Quỳnh ở lại. Lui ra hết đi.

-Vâng. X3,14

Văn võ bá quan nhanh chóng rời đi.

Đông Phương Kiều Ân trước khi đi còn hướng ta cười khinh bỉ một cái.

-Không biết Giáo Chủ có chuyện gì cần dặn dò riêng cho nô gia?

Lúc nãy ta còn chưa giao công việc cho Phụng Thánh Phu Nhân, nàng hỏi vậy cũng không có gì lạ.

-Thay đồ này vào đi.

Ta lấy từ nhẫn không gian ra một mớ trang phục tơ lụa vàng kim óng ánh, có cả áo yếm và quần lót, thêu lên hoa văn rồng vàng, ném cho Phụng Thánh Phu Nhân. Phụng Thánh Phu Nhân có vẻ do dự, chuyện dâm đãng như thay đồ ngay trên Kim Loan Điện, nàng cũng không phải không biết xấu hổ mà làm được. Chỉ là theo Đại Mộng Vô Nhai của ta bao trùm toàn bộ Kim Loan Điện, Phụng Thánh Phu Nhân tưởng rằng ta đang uy hiếp nàng, cắn răng một cái, bắt đầu chậm rãi cởi đồ đang mặc trên người ra, còn xoay người, động tác uyển chuyển, tựa như đang múa thoát vũ y.

-Ngươi hôm nay thật đẹp.

Ta ôm lấy eo Chu Khiết Quỳnh, kéo nàng gần sát vào người, ngón tay gợi cằm của nàng, ngắm kỹ dung nhan xinh đẹp tuyệt trần. Ngũ quan với các đường nét tinh xảo đến cực hạn, mắt đen lay láy lộ vẻ thông minh, làn da mịn màng tuyết trắng, bị ta ôm lấy mà gò má ửng hồng, xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Đôi môi Chu Khiết Quỳnh tô lên son môi đỏ thắm, vô cùng hấp dẫn, để ta há miệng ngoạm lấy, tham lam hôn nàng.

Không thể chống cự, Chu Khiết Quỳnh chỉ có thể nhiệt tình đáp lại ta hôn.

Lửa dục không thể ngăn cản cháy bừng lên.

Phụng Thánh Phu Nhân ở bên dưới ngai rồng, thấy ta và Chu Khiết Quỳnh hôn nhau ngấu nghiến, cũng không dám chống cự Sắc Dục Phần Tâm Hoả, để mặc lửa dục thiêu đốt linh hồn của nàng. Động tác thay đồ theo đó trở nên gấp gáp, chỉ chốc lát đã đem y phục lột sạch.

Phụng Thánh Phu Nhân cũng không rõ là bao nhiêu tuổi, dung nhan lại như gái hai mươi, nhưng khí chất thành thục tràn đầy, tựa như một trái cây chín muồi, thơm ngon đậm đà. Thân hình nàng cao một thước bảy mươi, khúc nào ra khúc nấy, đầy đặn khiêu gợi. Nhũ cầu Phụng Thánh Phu Nhân như hai cái túi nước treo trước ngực, căng đầy như cặp mông quả đào của nàng. Vòng eo thon gọn tinh tế, không một tia mỡ thừa, cùng âm hộ múp máp với hoa cỏ rậm rạp, che đi phần nào cảnh tượng mê người giữa hai chân mĩ phu nhân.

Thật là một cái tuyệt thế vưu vật.

Tuy Phụng Thánh Phu Nhân đã là cường giả Nguyên Thần Cảnh, lại vẫn mang vẻ hiền hậu dễ gần của một vị nhũ mẫu tận tâm. Mĩ phu nhân này che giấu cũng đủ sâu. Hơn nữa nàng rất thông minh, biết không thể nào che giấu trước ta, liền chân thành thể hiện, không giữ lại gì.

Mà theo Phụng Thánh Phu Nhân đem hoàng bào mặc vào, lại tự mang vào một cỗ khí chất uy nghiêm cao quý. Muốn nàng khuất phục, phải bày ra sức mạnh mà nàng không thể chống cự.

-Lại đây nào.

Ta vẫy tay một cái, đem Sắc Dục Phần Tâm Hoả đang thiêu đốt linh hồn Phụng Thánh Phu Nhân hoá thành xiềng xích, phong cấm hành động của nàng, đem nàng kéo lên, đặt ngồi trên ngai rồng, quay mặt nhìn xuống dưới. Nhưng mà chắc hẳn Phụng Thánh Phu Nhân sẽ không cảm thấy vui sướng thoả mãn khi ngồi lên ngai rồng rồi. Ta đứng một bên Phụng Thánh Phu Nhân, đem háng kề sát bên khuôn mặt xinh đẹp mĩ miều của Phụng Thánh Phu Nhân.

-Côn thịt của Giáo Chủ thật to, a, còn rất dài.

Phụng Thánh Phu Nhân hiểu ý dùng bàn tay mềm mại cách quần vuốt ve côn thịt của ta. Hôm nay gặp gỡ văn võ bá quan, ta cũng chỉ mặc quần đùi, áo thun, đi dép quai, nhìn sơ qua thì khá là phèn, hoàn toàn không hợp với Kim Loan Điện trang nghiêm rộng lớn. Nhưng mà quyền lực của ta không đến từ trang phục hay là cái ngai rồng này, mà ở trong chính bàn tay ta.

Có sức mạnh, chính là có thể tuỳ ý như vậy đó.

Nhưng sức mạnh đó cũng cần phải đủ mạnh để vượt lên trên toàn thể chúng sinh, mới có thể coi thường nhân sinh thường tình.

Kim Loan Điện đem quần đùi kéo xuống, đem côn thịt của ta giải phóng ra, há đôi môi đầy ngậm lấy quy đầu vào miệng, đầu đưa tới tới lui lui nuốt ngậm côn thịt của ta. Trên đầu mĩ phu nhân còn đang mang lấy mũ rồng mà hoàng đế nhà Minh hay mang, mắt phượng thỉnh thoảng liếc lên xem xét phản ứng xem ta có thoải mái hay không. Bộ dạng cao quý mà dâm đãng như vậy, thật khiến ta hưng phấn tăng vọt lên chín tầng trời.

Mà khẩu kỹ của Phụng Thánh Phu Nhân không tệ, dùng cái lưỡi mềm mại nóng hổi ướt át của nàng ân cần liếm lấy mọi góc cạnh trên quy đầu của ta, một tay ngọc cầm lấy thân côn thịt đồng thời vuốt ve, một tay tóm lấy túi ngọc rồng bóp nhẹ mơn trớn.

-Phu nhân thật lợi hại, ta muốn bắn.

Phụng Thánh Phu Nhân ư ử lên hai tiếng, báo hiệu ta có thể thoải mái xả tinh vào miệng nàng. Môi thắm Phụng Thánh Phu Nhân dần dần tiến đến gần sát mu của ta, từ từ đem côn thịt nuốt hết vào miệng nàng. Cổ họng mềm mại siết chặt lấy quy đầu, còn cái lưỡi thì không quên cử động vờn quanh thân côn thịt, thật khiến ta sảng khoái cực kì.

-Ta bắn.

Ta gầm lên một tiếng, vui vẻ lâm ly đem tinh dịch bắn thẳng vào cổ họng Phụng Thánh Phu Nhân, để nàng nuốt lấy vào dạ dày.

-Khục khục

Phụng Thánh Phu Nhân tuy rằng khẩu kỹ cao siêu, có thể nhận lấy côn thịt thâm hầu xuất tinh, nhưng nàng không nhờ tinh dịch của ta lại nhiều như thác lũ, nhất thời không nuốt kịp, bị sặc một cái, tinh dịch trắng đục trào ra hai bên lỗ mũi, bộ dạng chật vật vô cùng. Phụng Thánh Phu Nhân không thể không nhả côn thịt của ta ra, để ta phun ra chút tinh dịch cuối cùng trên gò má ửng đỏ của nàng.

Chu Khiết Quỳnh quen việc quỳ xuống, thè lưỡi hồng giúp Phụng Thánh Phu Nhân liếm tinh dịch trắng đục vương trên mặt, trên mũi. Sau đó mỗi người một bên dùng lưỡi liếm láp vệ sinh côn thịt cho ta, tuy lần đầu hợp tác, nhưng phối hợp khá là ăn ý.

-Nào đem mông chổng lên, ta muốn làm ngươi rồi.

Ta cúi đầu nhìn Phụng Thánh Phu Nhân còn đang quỳ dưới háng ra sức liếm côn thịt.

Nàng liền chống tay lên bàn, đem mông tròn vểnh ra sau. Hoàng bào Phụng Thánh Phu Nhân đang mặc không phải là kiểu truyền thống, mà là đã được cách điệu rồi. Hai bên eo bóp lại, ngực áo bó sát, bị nhũ cầu căng đầy chống lên một đường cong thật cao. Hai bên xẻ tà, để chân trần dài nuột nà của Phụng Thánh Phu Nhân thấp thoáng hé lộ. Ta đem vạt hoàng bào phía sau vắt qua một bên, liền thấy hai quả mông tròn đẹp hình dạng quả đào của Phụng Thánh Phu Nhân. Chiếc quần lót ren màu vàng lấp lánh ánh kim cương càng khiến cặp mông của mĩ phu nhân thêm hấp dẫn. Chu Khiết Quỳnh tựa như thiếp thân nha hoàn, rất hiểu chuyện, đem đáy quần lót Phụng Thánh Phu Nhân đẩy qua một bên, còn dùng ngón tay banh hai mép cửa huyệt dày đỏ rực sang một bên, đem côn thịt của ta đến đúng vị trí.

Nhưng ta chưa vội vã cắm vào.

-Thỉnh Giáo Chủ cắm vào…ư…nô gia thật ngứa…a…van cầu Giáo Chủ…a…A…thật đã ngứa…thật thô…a…căng chết nô gia rồi….a

Sắc Dục Phần Tâm Hoả thiêu đốt linh hồn, để Phụng Thánh Phu Nhân khát tình vô cùng, rên lên đầy thoả mãn khi côn thịt ta chen vào mật huyệt đã dàn dụa dâm thuỷ của nàng.

Ta một tay giữ lấy eo Phụng Thánh Phu Nhân, một tay ôm lấy eo Chu Khiết Quỳnh.

Giang sơn nhiều tươi đẹp, sao bằng vòng eo của mĩ nhân được.

-Phu nhân, ngươi trước đây từng muốn ngồi lên ngai rồng sao?

Ta vừa đem côn thịt đâm tới tấp vào âm đạo Phụng Thánh Phu Nhân, vừa nói chuyện.

Phụng Thánh Phu Nhân chống tay lên bàn, đem mông vểnh cao, mở mắt ra nhìn xuống liền là chỗ văn võ bá quan ngày ngày lên triều dâng tấu chương, cũng là hưng phấn lên, dâm thuỷ chảy càng nhiều, dạt dào như lũ lụt.

-Không có….a…Nô gia đột phá thất giai đã mười năm, có thể xưng Hoàng…ư…Nhưng Đông Phương Bất Bại quá mạnh, chỉ có thể ẩn nhẫn…a…ư…Ngai rồng, cũng chỉ là một cái ghế mà thôi…Giáo Chủ hảo mãnh…sướng chết nô gia…a

Phụng Thánh Phu Nhân vừa rên rỉ vừa trả lời, nhưng cũng đáp được mạch lạc đủ ý.

Ở Cửu Châu, danh xưng Hoàng hay Đế, không phải là do địa vị mang lại. Mà là do nắm đấm mang lại.

Ngai, chỉ là cái chỗ ngồi của cường giả mà thôi.

-Vậy ta để ngươi làm Quốc Chủ Minh Quốc, quản lý chính sự, làm được không?

-Chuyện này…ư…a

Phụng Thánh Phu Nhân dừng lại một chút, cố gắng suy nghĩ thật nhanh.

-Nô gia không muốn làm Quốc Chủ gì cả. Chi bằng Giáo Chủ để Khiết Quỳnh đăng cơ, nô gia ở bên sẽ dốc lòng hỗ trợ nàng. Đảm bảo không để cho Giáo Chủ thất vọng.

Ta giữ lại Chu Khiết Quỳnh và Phụng Thánh Phu Nhân ở lại sau buổi triều, cũng chỉ là muốn chơi đùa cho sướng chút mà thôi. Nhưng không ngờ Phụng Thánh Phu Nhân hiểu chuyện mà thông minh như vậy.

Rất hợp ý Bản Giáo Chủ.

-Phu nhân thật thông minh. Để Bản Giáo Chủ thưởng cho ngươi.

Ta ưỡn eo một cái, đem côn thịt đâm lút cán vào âm đạo Phụng Thánh Phu Nhân, quy đầu mở ra cổ tử cung, tiến vào trong, lại điên cuồng xả ra tinh dịch, tràn đầy trong tử cung mĩ phu nhân.

-Á đau chết nô gia rồi…a…ư…nóng quá…a…ư

Phụng Thánh Phu Nhân dù gì cũng là cường giả Nguyên Thần Cảnh, sức chịu đựng cực cao, cho dù là bị khai cung, chỉ đau một chút mà thôi.

-A…tinh dịch của Giáo Chủ…thật nóng…a…thật tốt…ư…a…ta cao trào…ư…đa tạ Giáo Chủ ban thưởng…a…ư

Tinh dịch tràn đầy tinh nguyên, với cảm nhận của Phụng Thánh Phu Nhân, dễ dàng nhận ra diệu dụng của nó.

-Phu nhân hẳn biết Hấp Tinh Đại Pháp chứ, đừng để lãng phí tinh dịch của Bản Giáo Chủ.

Ta đem côn thịt rút ra khỏi mật huyệt Phụng Thánh Phu Nhân, tiện thể cho nàng một cái tát lên mông thật vang dội, tạo nên một đợt sóng thịt dập dềnh vô cùng mê người. Cho thấy mông Phụng Thánh Phu Nhân có bao nhiêu căng tròn và đàn hồi.

-Ưm…ư…nô gia biết…ư…a

Phụng Thánh Phu Nhân nằm bẹp trên bàn thở hổn hển, đem mông vểnh cao ra sau.

-Nào đến lượt ngươi.

Ta ngồi trên ngai rồng, đem Chu Khiết Quỳnh đối mặt ngồi trên đùi. Nàng đã đem trang phục Công Chúa cởi ra, ném trên đất, trên đầu vẫn mang lấy trang sức bằng vàng ròng tinh xảo. Thân thể như tuyết trắng, mềm mại mịn màng mặc ta ôm ấp. Côn thịt quen lối cắm thẳng vào âm đạo Chu Khiết Quỳnh, rung lên không ngừng. Không cần chuyển động, mà khoái cảm dạt dào không dứt.

-Sau này chăm chỉ theo học Phụng Thánh Phu Nhân nhiều vào, rất có lợi cho ngươi. Ta rất là mong đợi vào ngươi đó.

-Nhân gia biết…a…thật thoải mái…ư…a

Đôi môi đỏ mọng của Chu Khiết Quỳnh khẽ giương, phát ra những tiếng rên rỉ mê người, mời gọi ta đến cắn lấy. Ta hôn lấy đôi môi Chu Khiết Quỳnh, nhấm nháp sự mềm mại ngọt ngào của nàng, tham lam không ngừng. Chu Khiết Quỳnh biết tính ta, đã súc miệng sạch sẽ, nước bọt của nàng ngọt ngào không chút vị lạ, thích vô cùng.

-A…toàn thân như tan ra…ư…a…muốn chết…ư…a

Cực Lạc Công vận lên, đem chân khí ấm áp mạnh mẽ của ta tràn đầy trong kinh mạch Chu Khiết Quỳnh, đem đến cho nàng khoái cảm càng mãnh liệt hơn. Hai chân dài Chu Khiết Quỳnh quặp chặt lấy eo ta, tay siết lấy cổ, cằm nhọn tinh xảo gác trên vai gầy, như muốn đem cơ thể nhỏ gọn của ta bóp nát. Nhưng mông của ta vẫn không ngừng hẩy tới cực nhanh, đem côn thịt như bay đâm vào mật huyệt Chu Khiết Quỳnh, mỗi cái đều lút cán, va mạnh lên cổ tử cung nàng. Dâm thuỷ ào ào rơi trên thảm như mưa, ướt thành một bãi lớn.

-Đây là Cực Lạc Công sao?

Phụng Thánh Phu Nhân nhanh chóng hồi phục sau cao trào. Nàng đã đem tinh dịch ta bắn cho xử lý tốt, âm hộ tuy ướt át vô cùng, nhưng không thấy chút nào dịch nhờn trắng đục dâm uế. Nhưng cỏ thơm dính nước phản quang lấp lánh, lại dâm đãng cực kì. Sở dĩ có thể nhìn thấy cảnh tượng âm hộ của nàng, là vì Phụng Thánh Phu Nhân đã đem hoàng bào cởi sạch, nhưng vẫn chừa lại mũ rồng trên đầu.

Cái đồ lẳng lơ này, rất vừa ý ta.

-Chính nó. Mà cao hơn một bậc, chính là Linh Hợp Pháp.

Linh niệm của ta phát ra tràn vào người Chu Khiết Quỳnh, tựa như sóng dao động, tìm kiếm tần số cộng hưởng của linh hồn nàng.

-A…ư…chết mất…ư…a…ư…Á

Chu Khiết Quỳnh rên thét lên, tiến đến cao trào kịch liệt, thân thể lẫn linh hồn cùng lúc đạt đến đỉnh cao khoái lạc, sướng đến dại đi.

Ta đem Chu Khiết Quỳnh đặt lên ghế nghỉ ngơi, đem côn thịt rút ra khỏi mật huyệt, đưa đến trước mặt Phụng Thánh Phu Nhân. Mĩ phu nhân cười lên quyến rũ, ngậm lấy côn thịt ướt nhẹp dùng vào miệng vệ sinh sạch sẽ. Còn ta vừa hưởng thụ Phụng Thánh Phu Nhân dùng miệng lưỡi phục vụ, vói tay xuống tóm lấy nhũ cầu của nàng chơi đùa, rất to và mềm, nặng trĩu trong tay.

-Giáo Chủ thích nhũ cầu nô gia vậy sao hihi để nô gia cho ngài thích hơn nữa

Phụng Thánh Phu Nhân cười lên gợi tình, để ta ngồi xuống dạng rộng hai chân ra, quỳ giữa háng ta, dùng hai nhũ cầu kẹp lấy côn thịt, hai tay đẩy hai bên chà xát không ngừng.

-Phu nhân hảo lợi hại.

-Giáo Chủ thích là tốt rồi.

Thấy ta thoải mái, Phụng Thánh Phu Nhân càng thêm ra sức chà xát nhũ cầu lên côn thịt của ta. Chu Khiết Quỳnh quá yếu, vừa nãy còn chưa kịp để ta xuất tinh đã ngất rồi, nhưng cũng tích tụ gần đủ khoái cảm.

-Ta bắn.

-A…bắn đi…bắn cho nô gia…ư

Phụng Thánh Phu Nhân hai tay ép chặt đem nhũ cầu đè sát lên côn thịt, cúi đầu ngậm lấy quy đầu của ta, nhận lấy từng dòng tinh dịch nóng hổi. Lần này nàng có chuẩn bị, không còn bị quá nhiều tinh dịch làm cho bị sặc, thành công đón nhận hết.

-Ực…tinh dịch của Giáo Chủ ăn thật ngon.

-Thích không?

-Rất thích.

-Hahaha hôm nay đảm bảo cho phu nhân ăn no thì thôi.

Kim Loan Điện trang trọng uy nghiêm, theo đó mà vang lên dâm thanh không ngừng.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.