Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đèn Thần

Tiểu thuyết gốc · 3338 chữ

Chương 130 Đèn Thần

Ban đêm.

Lộ Tiên Cô mở ra thiết bị liên lạc với ta. Cái gọi là thiết bị này, là một mảnh ngọc hình chữ nhật, giống như là điện thoại thông minh vậy. Bên trong có chứa một tia thần niệm của ta, hoạt động dựa vào Ma Thiên Cái Thế Linh Niệm Trường làm mạng lưới truyền tin.

Rất là tiện lợi.

-Giáo Chủ, ở Tây Sa Mĩ Châu có tin tức của Luân Hồi Bảo Khí. Ngài qua Đôn Hoàng Thành một chuyến được không?

Vốn trước đây ở các thanh lâu của Ma Thiên Giáo đều có một tên Đông A Ảnh Tử trấn giữ. Nhưng từ khi mấy tên Hợp Đạo Giả đó đồng loạt xuất hiện, ta cũng rén hơn nhiều, quản lý đám Đông A Ảnh Tử chặt chẽ. Hiện tại Đông A Ảnh Tử chỉ xuất hiện quanh những khu vực có phân thân có thể gánh chịu nguyên thần của ta giáng lâm thôi.

-Hảo.

Ta lập tức điều Đông A Đệ Tam thông qua Thiên Địa Thanh Lâu Đồ tiến đến Đôn Hoàng Thành, đã thấy Lộ Tiên Cô đứng chờ. Vấn là thân hình nóng bỏng quyến rũ, chỉ mặc mỗi áo tắm hai mảnh nhỏ xíu, cùng với áo choàng tắm lụa xuyên thấu, chân đi giày cao gót, hấp dẫn vô cùng.

-Có kẻ chủ động tìm đến chúng ta bán tin tức. Nhã Kỳ Phu Nhân đang tiếp hắn.

Nhân viên Ma Thiên Giáo, có một bộ phận chuyên thăm dò di tích và bảo tàng cổ. Mục đích đương nhiên là Luân Hồi Bảo Khí. Nhưng Luân Hồi Bảo Khí uy năng không thể tưởng tượng, độ hiếm có cũng đạt đỉnh, rất khó tìm. Lấy năng lực của Ma Thiên Giáo tìm hai mươi năm, còn chưa tìm ra được tin tức nào hữu dụng, đủ hiểu. Mà giờ lại có manh mối, đúng là tin vui giữa một đống rắc rối liên tục gần đây.

Đôn Hoàng Thành do Bái Hoả Giáo hoàn toàn làm chủ.

Tiên Diễm Lâu do Nhã Kỳ Phu Nhân điều hành coi như là một cái cờ đại diện cho việc Ma Thiên Giáo cũng có mặt tại Đôn Hoàng Thành mà thôi. Tất nhiên Nhã Kỳ Phu Nhân làm rất tốt, công việc làm ăn của Tiên Diễm Lâu vô cùng thuận lợi. Ngoài ra thì việc làm thêm của Nhã Kỳ Phu Nhân, chính là tìm kiếm tin tức về Luân Hồi Bảo Khí ở Tây Sa Mĩ Châu.

Phòng khách Tiên Diễm Lâu, kim bích huy hoàng, sang trọng xa hoa vô cùng.

-Bái kiến Giáo Chủ.

Nhã Kỳ Phu Nhân đứng dậy hành lễ. Cái đồ lẳng lơ này ăn mặc luôn luôn rất chọc người, kiểu gì cũng phải khoe ra hai cái nhũ cầu to tròn căng mọng của nàng cho người khác thấy mới được. Cúi người chào một cái, hai nhũ cầu của Nhã Kỳ Phu Nhân tưởng như muốn rớt ra khỏi vạt áo mỏng manh luôn vậy.

-Tiểu nhân A La Đinh bái kiến Giáo Chủ.

Một tên nam nhân đen thui, có vẻ cao gầy, ăn mặc khá là rách nát thấy phản ứng của Nhã Kỳ Phu Nhân, lập tức đoán ra ta là ai, đứng dậy cúi đầu hành lễ. Người dân ở Tây Sa Mĩ Châu, tuy rằng sở hữu khuôn mặt Châu Á, nam thì da đen, nữ thì da trắng, mới là bình thường.

-Được rồi ngồi đi.

Ta ngồi đối diện A La Đinh, Lộ Tiên Cô và Nhã Kỳ Phu Nhân đặt mông bự ngồi hai bên, ép sát lấy ta, khiến cho Hắc Trượng không khỏi mở to mắt hâm mộ.

-Chuyện bảo tàng là sao?

-Bẩm Giáo Chủ, mấy ngày trước tiểu nhân dọn nhà, có tìm được một cuộn giấy cổ, tiểu nhân cũng không biết bên trên viết gì, lại hay tin có người thu mua sách tranh cổ, đem đi bán. Liền được dẫn tới Tiên Diễm Lâu.

Sau đó hắn cũng không ngờ được gặp luôn cả ta, Ma Thiên Giáo Chủ rồi.

-Rất tốt. Ngươi thật sự tên là A La Đinh?

-Đúng vậy, Giáo Chủ.

Vậy bảo tàng chín thành là thật rồi.

-Đây là cuộn giấy.

Nhã Kỳ Phu Nhân đưa cho ta cuộn giấy. Ta trước dùng Thiên Nhãn xem, cũng chỉ là một cuộn giấy bình thường mà thôi. Nhưng niên đại có vẻ rất xa xưa. Mở ra xem, vị trí ở một ngọn núi không quá xa Đôn Hoàng Thành về phía tây bắc. Ngọn núi đó toàn đá, quả thật không phải là một nơi nhiều người qua lại.

-Rất tốt. Ngươi muốn thưởng gì nào?

A La Đinh nghe ta hỏi, có vẻ ngập ngừng.

-Tiểu nhân muốn cưới công chúa của nước Bát Rô làm vợ. Không biết có được không?

Tây Sa Mĩ Châu bao la bát ngát, cư dân tập trung vào trong các ốc đảo. Có những ốc đảo đủ lớn, có thể thành lập các nước nhỏ. Nước Bát Rô là một trong số đó, có vẻ cũng khá giàu có, nhưng không quá nổi bật.

-Lộ Tiên Cô, cho hắn một cái thân phận thích hợp, ngươi đại diện đến Bát Rô cầu hôn. Làm thật xinh đẹp cho ta.

-Vâng Giáo Chủ.

Lộ Tiên Cô lập tức dẫn theo A La Đinh ra ngoài, để lại trong phòng chỉ còn có ta và Nhã Kỳ Phu Nhân. Còn lại hai người, Nhã Kỳ Phu Nhân lập tức không kiêng nể gì sà vào lòng ta.

Cái đồ lẳng lơ này, sao lại tự nhiên hứng tình thế không biết.

-Giáo Chủ, bảo tàng gì đó. Có thể cần huyết mạch mới mở ra được, ngài không giữ A La Đinh lại sao?

Ta cũng không khách khí kéo áo Nhã Kỳ Phu Nhân một cái, đem nhũ cầu của nàng nảy tưng ra không khí. Dạng giọt nước tràn đầy, căng mọng trắng muốt, vô cùng tươi ngon. Năm ngón tay bóp lấy, rất mềm và đàn hồi, thích cực kì.

-Hắn cũng không có chạy đi đâu mà lo haha trước thoả mãn ngươi cái đồ lẳng lơ này, rồi đi xem xét thật giả một hồi haha

-Đa tạ Giáo Chủ ban thưởng.

Nhã Kỳ Phu Nhân mặt xuân ửng hồng, dâm đãng lại xinh đẹp.

Xoẹt xoẹt

Ta nắm vài cái, đem áo váy của nàng xé tan, lộ ra thân hình đẫy đà trắng muốt của Nhã Kỳ Phu Nhân. Nhã Kỳ Phu Nhân nằm dài trên ghế sopha, đem hai bắp đùi dang rộng, để ta dùng côn thịt một phát lút cán đâm vào mật huyệt của nàng.

-A…côn thịt Giáo Chủ hảo dài…thật thoải mái…ư…a

Bên trong âm đạo Nhã Kỳ Phu Nhân đã ướt át lầy lội, để côn thịt của ta dễ dàng cắm rút. Hai nhũ cầu nhô cao trước ngực nảy tưng tưng theo nhịp mu ta dập ầm ầm lên âm hộ múp máp của nàng. Dâm thuỷ không ngừng bị kéo ra, chảy đầy trên ghế.

So với mĩ phu nhân dâm đãng nhiệt tình, Luân Hồi Bảo Khí vẫn là có sức hấp dẫn với ta hơn.

Nhanh chóng giải quyết nàng rồi còn đi tìm bảo bối nào.

Chân khí hùng hậu tràn vào kinh mạch Nhã Kỳ Phu Nhân, đẩy khoái cảm của nàng lên đến cực hạn.

-A…thích chết nhân gia rồi…ư…a…sướng quá, sướng muốn chết…ư…Á

Nhã Kỳ Phu Nhân rên rỉ không ngừng, âm thanh càng lúc càng cao, một bộ sắp không chịu nổi. Nhưng cái đồ lẳng lơ này không tệ, đồng thời cũng vận lên Cực Lạc Công đáp lại ta công kích. Âm đạo nàng siết chặt, khoái cảm ma sát càng mạnh hơn, không ngừng hút lấy côn thịt của ta, nóng rực kinh hồn. Tựa như, là cát chảy sa mạc đang không ngừng cuốn lấy kẻ lữ hành sẩy chân, muốn chôn vùi vào lòng cát bao la vô hạn của Tây Sa Mĩ Châu vậy.

-A…ư…ta tới…a…sướng muốn chết…ư

Nhã Kỳ Phu Nhân cao trào, dâm thuỷ tuôn ra, lại mát ngọt như nước suối ốc đảo giữa sa mạc nóng bỏng, vui sướng sảng khoái vô cùng.

-Ta bắn.

Tâm tình vui vẻ, ta đem côn thịt nhét sâu vào trong âm đạo Nhã Kỳ Phu Nhân, đội lên tử cung, vui sướng xuất tinh, trực tiếp bắn vào nơi sâu nhất của mĩ phu nhân.

-Phu nhân, ngươi quá mê người.

Giao hoan chớp nhoáng, vui vẻ thoải mái. Côn thịt ta chưa từng mềm đi vẫn cắm trong âm đạo Nhã Kỳ Phu Nhân chịu đến vách thịt non ấm nóng ôm ấp. Hai bàn tay mỗi tay một quả tóm lấy nhũ cầu của Nhã Kỳ Phu Nhân bóp chơi. Tựa như hai trái bóng nước, mềm mại mượt mà vô cùng thích không chịu nổi.

-Giáo Chủ còn đang làm sao?

Lộ Tiên Cô đã quay trở lại. Sắp xếp cho A La Đinh cũng không mất bao nhiêu thời gian.

-Đã xong rồi.

Ta đem côn thịt rút ra khỏi mật huyệt Nhã Kỳ Phu Nhân, cứng rắn lại ướt nhẹp, sáng loáng như ngâm dầu, bên trên còn dính chút tinh dịch trắng đục. Lộ Tiên Cô không nề hà, quỳ gối cầm côn thịt ngậm vào miệng đem tàn dư tình ái của ta và Nhã Kỳ Phu Nhân liếm sạch sẽ.

-Chúng ta đi làm chính sự trước, về sẽ thoả mãn ngươi sau.

-Ưm.

Lộ Tiên Cô gật đầu ngoan ngoãn.

-Chờ nhân gia chút, nhân gia cũng muốn đi.

Nhã Kỳ Phu Nhân không chịu cô đơn, vội vận công đem cảm giác mệt mỏi sau cao trào hoàn toàn xua tan. Mĩ phu nhân lấy ra một cái áo lông dài tay mặc lên, cổ áo rất rộng, để lộ hai bờ vai mảnh khảnh, bên dưới lại chỉ vừa ôm lấy bờ dưới nhũ cầu. Âm hộ nhớp nháp chỉ lau tạm vài cái, mặc vào một cái quần đùi ngắn chẳng tày gang cũng màu trắng. Chân xỏ giày cao gót mười lăm phân, cũng màu trắng. Phối hợp với làn da trắng muốt ửng hồng sao cơn tình ái đầy thoả mãn, thật là xinh đẹp vô cùng.

-Các ngươi định ăn mặc như vậy ra ngoài?

-Không được sao?

Nhã Kỳ Phu Nhân cười liếc mắt đầy vũ mị, đứng bên Lộ Tiên Cô uốn éo tạo dáng. Hai cái dâm tiện này quá lẳng lơ, suýt nữa khiến ta không nhịn được đè hai nàng ra lại làm một hồi.

-Có gì mà không được haha

Ta cười lên, mỗi tay ôm lấy một eo của mĩ nhân, bay ra khỏi Tiên Diễm Lâu, nhằm hướng tàng bảo đồ tiến đến. Tóc mây đen nhánh của hai mĩ phu nhân tung bay theo gió, hoà vào bầu trời đêm, xinh đẹp tuyệt vời.

Lấy tốc độ của ta, rất nhanh đến nơi.

Bên dưới là núi đá trơ trọi không có một ngọn cỏ.

Hoang vu tĩnh mịch trong đêm tối âm u.

-Là chỗ này.

Lộ Tiên Cô cầm cuộn giấy, xác định được vị trí. Nàng đi nhiều nơi tìm kiếm dị thuỷ, là một mạo hiểm giả tài ba hiếm có. Vì thế thông thạo khá nhiều ngôn ngữ cổ. Chữ trong cuộn giấy của A La Đinh không làm khó được Lộ Tiên Cô.

Chỗ Lộ Tiên Cô chỉ, là một vách đá thường thường không có gì lạ.

Ta dùng Thiên Nhãn nhìn một cái.

-Đúng thật là ở đây có một tầng không gian ẩn.

Ta đặt tay lên vách đá sờ một cái.

Ầm Ầm Ầm

Vách đá bỗng nhiên tách ra, để lộ ra một cánh cửa không gian.

Thứ này phản ứng với Luân Hồi Giả, quả nhiên bên trong có chứa Luân Hồi Bảo Khí.

-Ta vào xem một chút. Các ngươi chờ ở đây đi.

-Vâng.

Ta bước vào cánh cửa không gian, lập tức liền bị ngắt kết nối với Đông A Đệ Tam.

Bảo tàng này, có vẻ giống với Thiên Đạo Thư Viện.

-Giáo Chủ, không phải ngươi vừa vào trong đó sao?

Lộ Tiên Cô thấy ta bay từ bên ngoài tới, ngạc nhiên hỏi.

-Đây là phân thân khác của ta, phân thân vừa vào trong đó, có lẽ toang rồi. Các ngươi tránh xa một chút.

-Vâng.

Ý thức được vấn đề có chút nghiêm trọng, Lộ Tiên Cô và Nhã Kỳ Phu Nhân nhanh chóng chạy ra xa.

Ầm Ầm Ầm

Quyền đầu dùng sức lực mạnh nhất có thể đấm vào trên vách đá, tạo ra những khe nứt không gian đen ngòm.

-Thật cứng. Không gian tu di bên trong tuy chưa đạt đến cấp bậc cửu giai, nhưng cũng là bát giai đỉnh rồi. Bất quá muốn dụ Nguyên Thần của ta tiến vào, không dễ như vậy.

Bảo tàng này ở đây nhiều năm như vậy, không ai phát hiện ra. Bây giờ lại thuận lợi rơi vào tay của ta, chắc chắn là có người đứng sau sắp xếp. Có lẽ giống như âm mưu của đám Bạch Diện, muốn đem ta vây khốn một thời gian, tạo cơ hội đến Ma Thiên Nhai bắt người.

Ầm Ầm

Nguyên Thần ta giáng lâm trên người phân thân.

Chân khí bùng nổ, phóng ra bên ngoài, triệu hoán Pháp Thân cao hơn ngàn trượng.

Lượng Không xuất.

Ầm.

Một chém đem núi đá chia đôi.

-Thật cứng. Khặc khặc, để coi ngươi chịu được mấy nhát.

Lực lượng nghiêng trời lệch đất chém xuống, lại thêm Thiên Khí cứng rắn sắc bén vô bì, rất nhanh đem không gian tu di đánh vỡ. Bảo vật bên trong, sợ rằng cũng đã tan thanh tro bụi. Nhưng Luân Hồi Bảo Khí là bất hoại, không sợ bị hỏng.

Núi đá nhanh chóng biến thành một bãi đá vụn.

Đợi khi ta thu lại Pháp Thân, Nhã Kỳ Phu Nhân và Lộ Tiên Cô mới dắt tay nhau chạy tới. Chỉ thấy trong tay ta cầm một cái đèn phong cách Sa Mạc, xám xịt cũ kỹ, tựa như trong những câu chuyện cổ tích. Từng dòng thông tin truyền vào trong đầu ta, cho ta biết cách sử dụng của món Luân Hồi Bảo Khí này.

Đèn Thần

Luân Hồi Bảo Khí

Không thể bị phá huỷ

Có thể lưu giữ và nuôi dưỡng bất cứ loại lửa nào, kể cả lửa linh hồn.

Cũng là nói, Đèn Thần có thể giữ một linh hồn tồn tại, mà không cần thể xác. Chỉ cần cung cấp đủ năng lượng là được. Phải biết linh hồn một khi rời khỏi thân xác, lập tức mất đi che chở mà cấp dưỡng, dần dần bị năng lượng xung quanh xói mòn, từ từ tan biến. Nguyên thần cũng là một dạng tương tự, cho dù là hùng mạnh đến mấy đi chăng nữa. Chỉ có nguyên thần của Hợp Đạo Giả được Thiên Địa nuôi dưỡng, mới có thể không cần thân thể mà vẫn có thể sống tiếp được.

Hoặc là nhập ma.

Âm khí tuy là khắc tinh của sự sống, nhưng lại có khả năng nuôi dưỡng linh hồn. Những người chết đi ở nơi có âm khí nồng đậm, thậm chí có thể biến thành âm hồn sống tiếp.

Chỉ là quy tắc này đối với Luân Hồi Giả có hơi khác. Bởi linh hồn Luân Hồi Giả được bao bọc bởi Luân Hồi Châu, một khi thân thể hoàn toàn mất đi sự sống, linh hồn sẽ bị Luân Hồi Bàn thu vào Luân Hồi.

Không biết đối với bát giai như ta, quy tắc này còn đúng hay không.

Nhưng Đèn Thần này đúng là một phương pháp dùng để đột phá thất giai rất hay. Từ bỏ thể xác, đem linh hồn gửi gắm trong Đèn Thần, trở thành Thần Đèn. Sau đó dùng tài nguyên đổ vào nuôi dưỡng, rất dễ dàng hình thành Nguyên Thần. Mà Thần Đèn còn có đặc tính bất diệt. Cho dù ở bên ngoài tử vong, linh hồn còn trong Đèn Thần, sẽ nhanh chóng tái sinh.

Bất quá muốn trở thành Thần Đèn mới, cần đem Thần Đèn cũ diệt đi.

Thành ra phương pháp này chỉ dùng được với Luân Hồi Giả mà thôi. Bất quá Luân Hồi Giả đột phá thất giai vô cùng khó khăn, đây cũng là một cách không tồi. Để Luân Hồi Giả đột phá xong liền tiễn đi Luân Hồi, vậy Luân Hồi lần tiếp theo, sẽ có cả mớ cường giả Nguyên Thần Cảnh rồi, không lỗ.

-Nếu đã đền rồi, thì ra mặt cho ta nói lời cảm tạ với chứ.

Ta nhìn về hư không xa xa, cười nói.

Giữa không trung cũng vì thế mà bất ngờ xuất hiện một đốm lửa ma trơi, sau đó cháy bùng lên tạo hành hình ảnh một con chồn lớn, đứng bằng hai chân sau, sau lưng cháy bùng lên ngọn lửa lớn.

-Ta là Xích Bối , hạnh ngộ.

Hoá ra là một con Bối Hoả Điêu, thường gọi là chồn cõng lửa. Một loại sinh vật khá tầm thường ở Tây Sa Mĩ Châu. Không ngờ lại xuất hiện luôn một con Thánh Thú. Cái câu “vĩ đại bắt nguồn từ nhỏ bé’, dùng rất đúng với trường hợp này.

Khá là hợp vần với Bái Hoả Giáo đấy. Không biết là có liên quan gì không. Về tra lại điển tịch một phen xem sao.

Vậy là sáu tên Hợp Đạo Giả xuất hiện tranh Thiên Hạ đã đủ rồi .

-Lập mưu tính kế lên đầu ta, hẳn ngươi cũng biết ta là ai rồi. Không cần giới thiệu nữa chứ.

Khuyển Đại Tướng là chó, Bạch Diện là cáo, Xích Bối là chồn. Thành Cát Tư Hãn, cũng tính là sói được. Coi như là đủ họ nhà cầy rồi. Chắc ta phải về trồng riềng sả sớm mới được.

-Là ta đã đánh giá thấp ngươi haha lần sau sẽ không thế nữa. Hẹn gặp lại.

Bối Hoả cười lên mấy tiếng cổ quái, liền tan biến.

-Giáo Chủ, trong cổ tịch còn có nhắc đến khi xưa Viêm Đế có đụng độ một con Bối Hoả Điêu. Chỉ là đã quá xa xôi, ngoại trừ cái tên ra, không còn thông tin gì.

Vậy cũng là gần vạn năm rồi đó.

Tất nhiên những cái lịch sử giả tạo này, chỉ có thể dùng làm tham khảo mà thôi.

Ta nhìn quanh sa mạc tối tăm bao la một vòng.

Xích Bối thì lại nấp trong tối, bây giờ đã bại lộ, hẳn nó sẽ bắt đầu hành động. Tây Sa Mĩ Châu quá rộng lớn. Ta muốn đề phòng nó, gần như là không thể nào. Xem ra chỉ có thể tạm thời di dời Bái Hoả Giáo, lại tính kế ngày sau dần mà thôi.

Một hội nghị khẩn cấp diễn ra trong đêm.

Gồm có Liệt Hoả Thái Hoàng và Thái Thánh Mẫu, Nhiệt Y Trát và Đồng Lệ Á, chính là các cường giả thất giai của Bái Hoả Giáo. Vương Trùng Dương và Long Tàng Đại Tông đã di dời tông môn qua Thập Vạn Sơn Châu, không còn liên quan gì đến Tây Sa Mĩ Châu nữa rồi.

-Chuyện này, ta nghĩ chờ Thánh Mẫu và các vị Thánh Nữ trở lại từ Thiên Đạo Thư Viện đã rồi mới có thể tính tiếp được.

Liệt Hoả Thái Hoàng đề nghị.

-Cũng được, dù sao di dời tốn rất nhiều thời gian. Cũng sắp đến ngày các nàng quay lại rồi.

Từ Trung Thu tới nay, vậy cũng đã gần một tháng trôi qua rồi.

Thật nhanh.

Hy vọng các nàng bình an vô sự.

Lời Nhắn Chương 319
Cầu để cử, cầu kim phiếu.
Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.