Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyệt Như Vô Hận

Tiểu thuyết gốc · 3849 chữ

Chương 120 Nguyệt Như Vô Hận

Dù là trăng là Kim Lăng Thành, hay trăng ở Ma Thiên Nhai, cũng đều là rực rỡ như thế.

Tròn vành vạnh treo cao trên đầu.

-Chuyện ở Kim Lăng Thành ổn cả chứ.

Hàm Ân Tĩnh vừa rót rượu cho ta, vừa hỏi. Nàng để tóc dài, bồng bềnh như mây, gương mặt bình thường soái đến cực hạn bây giờ tràn ngập nữ tính, dịu dàng ôn như vô cùng.

-Không ổn lắm, cũng không biết là ba tên kia định giở trò gì. Khiến cho ta có cảm giác đang bị dẫn vào cục của bọn hắn.

Ta nhấp một hơi rượu, vị cay cay, hương nồng nồng. Nhưng say là vì người đẹp vây quanh. Sáu người Vương Miện ngồi thành một vòng, không có người ngoài nào khác, chỉ có ta và các nàng.

Tạ Yến Khách thì đang cùng một phân thân khác của ta so chén.

Biết phân thân, đúng là quá tiện lợi.

-Bọn hắn bắt tay nhau, cũng chỉ dám tính kế ngươi, không dám đánh thẳng tới, cho thấy bọn hắn cũng không tự tin liên thủ có thể ăn được ngươi. Đúng chứ?

Phác Hiếu Mẫn nói.

Nàng mặc vào sườn xám màu đỏ rực, đem thân thể với đường cong kinh người phô bày lên, nóng bỏng quyến rũ đến cực điểm. Năm tỷ muội của nàng, cũng diện vào trang phục tương tự, mỗi người một vẻ, xinh đẹp tuyệt trần.

-Sức mạnh của Hợp Đạo Giả đến từ Thiên Địa. Ta hiện tại coi như đã khống chế cả Thập Vạn Sơn Châu rồi, có thể huy động sức mạnh địa mạch của cả đại lục, bọn hắn hợp lực, tại Thập Vạn Sơn Châu cũng không đánh lại ta. Đây là lẽ bình thường.

-Nhưng ngươi cũng không thể dễ dàng tiến vào địa bàn của bọn hắn.

Toàn Bảo Lam nói.

Nàng hai má phúng phính ửng hồng vì rượu, bộ dạng càng thêm đáng yêu khả ái. Nhưng mà thân hình tuy thấp, lại lồi lõm kinh người. Đúng chuẩn mặt học sinh, thân hình phụ huynh. Mà nàng, tính theo tuổi tác, lại là đại tỷ trong Vương Miện đấy.

-Đúng vậy. Tình hình hiện tại càng lúc càng phức tạp. Tranh đoạt Thiên Hạ, đúng là không dễ dàng.

Trước ta không muốn tranh, là vì không đủ khả năng và không có nhiều lợi ích mà thôi. Đông Thắng Thần Châu hoà bình yên ổn, lại càng phù hợp với lợi ích của Đông A Thương Hội hơn. Thêm vào Tứ Thánh Thú là lưỡi dao treo cao trên đầu, đoạt được Thiên Hạ, cũng chỉ là nhất thời.

Giờ có nhiều Hợp Đạo Giả nhảy ra như vậy.

Quy tắc Luân Hồi biến chuyển.

Không muốn tranh, cũng không được.

-Nếu ngươi thống nhất Thiên Hạ, thành lập Đế Triều, vậy chúng ta không phải sẽ thành Đế Phi sao?

Phác Trí Nghiên cười đùa. Làn váy sườn xám cực ngắn, phô bày hết đôi chân dài nuột nà thẳng tắp của nàng. Không hề tô son trát phấn, dung nhan mộc mạc lại có vẻ ngây thơ, tựa như nữ sinh cấp ba, tràn đầy hơi thở thanh xuân thuần khiết. Mắt một mí rất nổi bật, rất đáng yêu.

-Nếu ta quả thật xưng Đế, sẽ phong các ngươi là Đế Hậu.

-Ta lại muốn làm Phi hơn. Trở thành Yêu Phi khuynh quốc khuynh thành, hại nước hại dân, như vậy không phải càng thêm thú vị sao.

Lý Trí Hiền cười nói. Sườn xám nàng mặc khoét rộng trước ngực, lộ ra cả mảng nhũ cầu trắng muốt, cùng với khe rãnh sâu không thấy đáy. Nhưng mà tóc vàng nàng cột thành hai búi trên đầu, rất đáng yêu, rất hợp với trang phục hiện tại, lại càng thu hút ánh nhìn của ta hơn.

-Các ngươi muốn làm gì thì làm đó.

-Ta nghĩ lúc đó chúng ta cộng lại vừa đủ hai mươi hai người, chia đội bóng ở hậu cung, như vậy thật thú vị a.

Phác Chiêu Nghiên nói, bộ dạng lười biếng như thường ngày bỗng chốc biến mất.

-Lúc đó, đừng bắt ta làm trọng tài là được.

Ta cười nói.

-Ngươi không làm trọng tài cũng được, nhưng ngươi phải làm hoạt náo viên hihi

Phác Hiếu Mẫn tỏ vẻ hứng thú với vấn đề bóng đá.

Ở Cửu Châu rất thiếu hoạt động giải trí.

Tu luyện và chiến đấu mới là trào lưu chính.

-Nhất định.

-Nào, mọi người cùng nâng ly.

Hàm Ân Tĩnh nâng ly hô hào.

-Trung Thu vui vẻ. x7

Các cô nương Vương Miện không đến Kim Lăng Thành, cho nên buổi tiệc chỗ này, vui vẻ hơn hẳn.

Đây là đêm cuối cùng yên bình của Cửu Châu.

Bởi ngày mai, dù chuyện gì xảy ra, cũng chắc chắn nghiêng trời lệch đất.

Bởi vậy, tối nay cứ mặc tình vui vẻ cái đã.

-Ta định đem nguyên thần giáng lâm Kim Lăng Thành. Ma Thiên Nhai, nhờ các ngươi trông coi rồi.

-Cứ giao cho chúng ta, ngươi cứ yên tâm làm việc của mình đi.

Hàm Ân Tĩnh đáp chắc chắn.

Các cô nương Vương Miện vẫn luôn ở trong Ma Thiên Nhai, từ khi đến đây, chưa từng lại ra ngoài, dù chỉ một lần. Đối với Ma Thiên Nhai các nàng còn quen thuộc hơn cả ta, đem nơi này quản lý ngay ngắn.

-Vậy oppa chuyển nguyên thần dến đây đi, chúng ta vui vẻ một hồi. Được không oppa?

Phác Trí Nghiên ghé sát đến bên người ta, môi hồng thổi gió bên tai, giọng nói mang theo dụ hoặc mời gọi vô cùng, khiến tâm ta một trận ngứa ngáy.

-Đương nhiên là được rồi.

Ta cười lên, tay trái vòng qua ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Phác Trí Nghiên, kéo nàng càng sát tới bên người, há miệng ngoạm lấy đôi môi của mĩ nhân.

Thật mềm mại.

Thật ngọt ngào.

Thật nồng nhiệt.

Phác Trí Nghiên đáp lại cái hôn của ta bằng tất cả những gì nhiệt tình nhất của nàng ấy. Cái lưỡi ướt át không ngừng cùng lưỡi ta triền miên, đôi môi mềm mại như muốn đem linh hồn của ta hút vào trong người nàng.

Mà linh hồn ta, nói theo một cách nào đó, quả thật cũng là đang bị Phác Trí Nghiên hút qua đến bên nàng.

Không gian xung quanh bỗng nhiên trở nên có chút vặn vẹo.

-Ngươi càng ngày càng mạnh rồi.

Lý Trí Hiền thốt lên một câu, cùng bốn hảo tỷ muội ổn định không gian, tránh gây ra động tĩnh quá lớn, ảnh hưởng đến mọi người đang vui vẻ đón Trung Thu ở Ma Thiên Nhai. Phác Trí Nghiên thì hoàn toàn không quan tâm đến, hai cánh tay như ngó sen vòng quanh cổ ta, tham lam cùng ta đắm chìm trong nụ hôn đầy đê mê ngây ngất.

-Thật ra hiện tại tốc độ tăng tiến của ta đã chậm lại rồi. Có lẽ, đã chạm đến bình cảnh.

Ta nhả môi Phác Trí Nghiên ra, đáp lời Lý Trí Hiền.

Nguyên thần, cũng đã hoàn thành giáng lâm xuống phân thân này.

Khoảng cách từ Ma Thiên Cốc và Ma Thiên Nhai không xa, thời gian giáng lâm cũng không quá lâu. Chỗ ta và Vương Miện đón Trung Thu, là một trong số những đỉnh núi ở Ma Thiên Nhai, được trận pháp bao quanh, không sợ người khác làm phiền chúng ta vui vẻ, cũng không cản trở chúng ta ngắm trăng sáng treo cao trên đầu.

-Đừng nói mấy chuyện tu vi này nữa, thật không thú vị hihi

Phác Hiếu Mẫn tiến đến bên phải ta, cùng Phác Trí Nghiên đem quần áo đơn sơ của ta lột sạch, ném ta lên giường lớn hình tròn được Phác Chiêu Nghiên vừa bay ra ngay tức thì. Toàn Bảo Lam thì má hồng nổi lên đáng yêu đừng hỏi, cầm lấy một rổ cánh hoa hồng tung ra trên giường, sau cũng cùng với các muội muội xúm lại vây lấy ta vào giữa.

-Các ngươi tối nay thật đẹp.

Ta nhìn sáu mĩ nhân vây quanh mình một lượt, không nhịn được thốt lên. Các nàng mặc vào sườn xám màu đỏ bó sát, đem thân thể mĩ diệu tôn lên. Không tay áo, vát áo phía dưới cắt ngắn gần sát bờ mông, đem cánh tay thon dài và đôi chân nuột nà phô bay ra hết. Đường cong thân thể tuyệt vời quyến rũ vô cùng.

Mà dung nhan, cũng là tinh xảo đến cực điểm, tựa như đã được chỉnh sửa tỉ mỉ bằng phần mềm rồi vậy.

Mỗi người một vẻ.

Xinh đẹp vô song.

Thế giới này, cũng thật thần kì.

Ngắm nhìn sáu cô nương xinh đẹp tuyệt trần, nghĩ đến sắp cùng các nàng hoan lạc, ta lập tức hưng phấn tăng vọt, côn thịt cũng có phản ứng tự nhiên mà cứng rắn ngỏng lên dưới háng.

Chỉ tính riêng khuôn mặt, mĩ nhân xinh đẹp hơn Vương Miện cũng không thiếu. Ví dụ như Huyền My Phu Nhân, Hoàn Nhan Nam Hy, Cảnh Điềm hay Kim Nga Anh. Nhưng ta đối với những mĩ nhân đó cũng không có phản ứng như vậy. Muốn thấy có hứng thú, cần phải có Sắc Dục Phần Tâm Hoả đốt lên dục vọng mới được.

Là vì không có tình cảm.

Mà sáu người Toàn Bảo Lam, Lý Trí Hiền, Phác Chiêu Nghiên, Hàm Ân Tĩnh, Phác Hiếu Mẫn và Phác Trí Nghiên, ta là thật yêu các nàng ấy. Tuy rằng, các nàng ấy cũng chỉ chiếm một phần trong trái tim ta mà thôi. Nơi đó hiện tại, cũng là có khá đông người định cư rồi.

Ta vốn luôn muốn và chỉ cần một người con gái để yêu cả đời.

Nhưng người con gái ấy đã không còn nữa.

Mà bảy lão bà, thêm sáu người Vương Miện và cả chín cô nương Thiếu Nữ Thời Đại. Tiếp nhận các nàng cũng là vì đáp lại tình cảm của các nàng. Trải qua Luân Hồi xoay vần, thời gian trôi qua cùng cái chết, hiện tại, cũng đã thành tình yêu không thể thay thế trong trái tim ta.

Không thể vứt bỏ, thì tham lam ôm lấy hết đi.

-Hiếm khi thấy ngươi thất thần, chúng ta cũng không đẹp đến mức đó mà.

Giọng nói êm ái của Phác Chiêu Nghiên vang lên bên tai.

-Đối với ta, các ngươi là đẹp nhất.

Ta khẳng định đáp ngay.

-Vậy ngươi nói xem, trong chúng ta, ai là đẹp nhất.

Phác Hiếu Mẫn tiến tới sau lưng, ôm lấy ta vào ngực, để ta gối đầu lên xương quai xanh của nàng, môi đỏ ghé bên tai, hỏi khó.

-Là Bảo Lam.

Ta đáp gọn, không có nửa giây chần chừ. Câu hỏi như vậy, đúng là khó trả lời, nhưng sao có thể làm khó ta.

-Hihi ngươi thật gian xảo.

Phác Trí Nghiên và Phác Chiêu Nghiên vây lấy hai bên trái phải ta. Toàn Bảo Lam là đại tỷ, lại như tiểu muội, ai cũng không muốn tranh dành với nàng.

-Đáp án rất chính xác, để bảo bảo thưởng cho ngươi.

Toàn Bảo Lam vui vẻ cực kỳ, quỳ trên giường, cúi đầu giữa hai chân dang rộng của ta, cầm lấy côn thịt, hé ra đôi môi xinh ngậm côn thịt của ta vào miệng, tựa như ăn một cây kẹo que ngon lành, yêu thích mút lấy. Ai rồi cũng phải trưởng thành, nhưng ai cấm người trưởng thành thì không được vui vẻ và hồn nhiên? Toàn Bảo Lam cũng từng muốn làm một người trưởng thành nghiêm túc, nhưng như vậy, lại không phải là nàng nữa. Mà điều ta làm được, chỉ là để cho nàng mãi luôn vui vẻ đáng yêu như vậy.

Cho nên Toàn Bảo Lam yêu ta rồi.

Cũng không biết là từ khi nào.

Chỉ là không giống như Hàm Ân Tĩnh, Phác Chiêu Nghiên và Lý Trí Hiền đã cùng ta hơn trăm năm, tình cảm sâu bền. Toàn Bảo Lam và cả Phác Hiếu Mẫn, Phác Trí Nghiên, cũng chỉ mới ở bên ta vừa được hai mươi năm.

Hai mươi năm, đã là rất dài lâu.

Chỉ là các nàng đã muốn ngủ ta, vậy phải có trách nhiệm với ta đến cùng a.

Cũng đừng nghĩ đi đâu nữa.

Tình cảm, dùng cả đời này chậm rãi bồi dưỡng đi.

Ba mĩ nhân cùng chôn dưới háng ta, cùng nhau bú liếm côn thịt của ta, khiến ta sung sướng vô cùng. Bản nguyên Sắc Dục Phần Tâm Hoả cháy bùng lên, tăng thêm hưng phấn, góp thêm nồng nhiệt.

Gương mặt Hàm Ân Tĩnh bình thường để tóc ngắn tràn đầy soái khí. Bây giờ để tóc dài thì lại vô tận ôn nhu dịu dàng. Thật là một dung nhan phi giới tính tuyệt đỉnh. Đặc biệt, sự dịu dàng của nàng chỉ dành riêng cho mình ta. Toàn Bảo Lam thì có dung nhan thanh thuần đáng yêu, dễ thương hết mức. Lý Trí Hiền thì có khuôn mặt tinh xảo như búp bê, nàng cười lên, rất xinh đẹp. Mái tóc vàng óng cột thành hai búi trên đầu, rất hợp với sườn xám. Nốt ruồi ngay chóp mũi Lý Trí Hiền, rất là thu hút ánh nhìn, để ta không nhịn được đưa tay véo một cái.

-Xem ngươi kìa, thoải mái quá nhỉ.

Phác Hiếu Mẫn để ta tựa vào thân thể mềm mại của nàng, hai bàn tay ôm lấy ta vuốt ve không ngừng, môi kề bên tai, giọng nói như rên rỉ, càng để ta thêm hứng tình.

-Các ngươi lợi hại như vậy, ta sao có thể không thoải mái chứ.

Ta đáp lời xong, liền khoá lấy đôi môi của Phác Hiếu Mẫn, cùng nàng hôn sâu. Phác Hiếu Mẫn, nhiệt tình nóng bỏng hơn Phác Trí Nghiên nhiều lắm, đầu lưỡi chúng ta vừa chạm nhau, nàng đã không nhịn được đẩy ngược vào trong miệng ta, tham lam khám phá mọi ngóc ngách. Nước bọt thơm ngọt không ngừng đẩy vào trong miệng ta, để ta nuốt lấy, dạt dào không dứt.

Phác Chiêu Nghiên và Phác Trí Nghiên ở hai bên, cùng dùng lưỡi liếm lấy lồng ngực ta. Tay phải ta, đẩy vạt váy Phác Trí Nghiên lên, tóm lấy quả mông của nàng chơi đùa. Thật săn chắc, cũng thật tròn. Tay trái, thì dù cách lớp vải sườn xám tóm lấy nhũ cầu Phác Chiêu Nghiên bóp nắn, cũng cảm nhận được sự căng đầy của nó. Không chỉ mình nàng, mà các tỷ muội, cũng đều không mang áo ngực.

Thật ra đối với Tiên Thiên mà nói, nhũ cầu lúc nào cũng căng đầy, không bao giờ bị chảy xệ, lại có thể dùng chân khí để cố định, áo ngực gần như chỉ có tác dụng tăng thêm tình thú.

-Xem ra ngươi càng ngày càng lợi hại. Muốn để ngươi xuất tinh, phải ra tuyệt chiêu mới được.

Lý Trí Hiền cười lên, chuyển người chiếm lấy vị trí ở giữa hai chân ta. Ngón tay nàng tô lên sơn móng đỏ rực, chậm rãi cởi ra từng nút áo sườn xám, vạt áo đẩy sang hai bên, để lộ ra hai nhũ cầu căng đầy trắng muốt, nhũ hoa phấn hồng cửng lên nổi bật, như hoa đào trong tuyết, vô cùng mê người. Lý Trí Hiền đem côn thịt của ta kẹp vào giữa hai nhũ cầu, hai tay ép hai bên, không ngừng đỡ nhũ cầu mềm mại căng đầy của nàng lên lên xuống xuống, chà xát côn thịt của ta.

-Thế nào? Sướng chứ?

Lý Trí Hiền liếc mắt phượng lên trên, chạm ngay mắt ta. Tình ý dạt dào tuôn trào, liên miên không dứt.

-Sướng đến cả người muốn nhũn ra.

Ta cười đáp, tận tình thả lỏng toàn thân, hưởng thụ khoái cảm cuồn cuộn Lý Trí Hiền và các hảo tỷ muội của nàng mang lại. Côn thịt của ta bị Lý Trí Hiền độc chiếm, Toàn Bảo Lam và Hàm Ân Tĩnh ở hai bên cười khúc khích, góp tay sờ lấy bắp đùi ta. Phác Hiếu Mẫn ở phía sau lại dùng lưỡi của nàng liếm tai của ta. Phác Chiêu Nghiên và Phác Trí Nghiên ở hai bên lại cùng liếm lấy ngực ta.

Cùng lúc bị sáu mĩ nhân tập kích, ta rất nhanh thất thủ.

-A…ta bắn…a…ư

Lỗ chân lông toàn thân trong phút chốc như mở ra toàn bộ, thân thể run run thoải mái không nói nên lời, cả người mềm nhũn như muốn tan ra bởi nhu tình của các mĩ nhân. Côn thịt dưới háng cứng rắn đến cực hạn, tinh dịch như núi lửa bùng nổ tuôn trào ngược lên, bắn lên cổ, lên cằm Lý Trí Hiền.

-A…thật nhiều…a

Tinh dịch trắng đục dính lên cằm Lý Trí Hiền, lại nhỏ giọt xuống trên nhũ cầu của nàng, vô cùng bắt mắt.

-Đừng để lãng phí.

Hàm Ân Tĩnh cười lên, tiến tới thè lưỡi liếm lấy tinh dịch trên cổ Lý Trí Hiền, giúp nhị tỷ của nàng dọn dẹn.

-Là mùi táo đỏ a, là vị mà ta thích nhất hihi

Toàn Bảo Lam cười lên, há ra đôi môi xinh xắn ngậm lấy côn thịt của ta vào miệng dọn dẹp tàn tinh. Côn thịt ta vốn chưa từng mềm đi, trong miệng của Toàn Bảo Lam được nàng ra sức liếm mút, lại càng thêm cứng rắn.

-A, ta chịu hết nổi.

Lửa dục bùng cháy dữ dội, khiến ta khó mà kiềm chế.

Cũng không muốn kiềm chế.

-Vậy ngươi mau tới làm ta đi.

Toàn Bảo Lam nhanh nhẹn nhả côn thịt của ta ra, xoay người quỳ tứ chi trên giường, đem mông tròn vểnh cao ra sau mời gọi. Ta tránh khỏi lồng ngực êm ái của Phác Hiếu Mẫn, tiến đến quỳ phía sau Toàn Bảo Lam, hai tay bắt lấy hai quả mông của nàng. Vạt váy sườn xám cực ngắn bởi tư thế bị cuốn lên, chỉ có thể che đậy một nửa bờ mông, bị ta lật lên lưng Toàn Bảo Lam, lộ ra hai quả mông tròn trĩnh của nàng được che đậy trong quần lót ren xuyên thấu màu đỏ rực.

Dáng người Toàn Bảo Lam không cao, nhưng dáng người vẫn đầy đặn lồi lõm vô cùng. Hai quả mông của nàng, tròn trịa căng đầy, lại rất vừa tay, bóp đàn hồi cực kì, chơi vui không nói hết.

-Ta tới đây.

Quần lót ren hở đũng, không cần cởi ra vẫn có thể cắm vào, tăng thêm nhiều tình thú.

-A…căng quá…a…mau làm ta…ư…a

Toàn Bảo Lam rên lên khi côn thịt của ta cắm vào mật huyệt của nàng, tiến sâu đến tận cùng. Âm đạo Toàn Bảo Lam cũng là nhỏ và ngắn như người nàng vậy, nhưng muốn đem mật huyệt của nàng hoàn toàn căng ra, cũng cần côn thịt dài gần mười lăm phân. Ta hơi điều chỉnh côn thịt ngắn lại một chút, mới đem côn thịt hoàn toàn cắm vào thân thể Toàn Bảo Lam. Bụng dưới đè ép lên mông tròn Toàn Bảo Lam mang đến một trận mềm mại mê người.

-A…hảo thích…a…mạnh lên chút nữa…ư…a

Toàn Bảo Lam vong tình rên rỉ. Hoà với dâm thanh va chạm giữa da thịt chúng ta, tạo thành một không gian ngăn cách ta và Toàn Bảo Lam khỏi các muội muội của nàng.

Trong hiện thực, động tác thân thể của ta cũng trở nên chầm chậm, côn thịt đẩy ra từng nếp gấp thịt non âm đạo, vững ổn tiến vào âm đạo Toàn Bảo Lam, lại từ từ mà ra, như muốn đem cả mật huyệt của nàng kéo ra ngoài.

Trong hư ảo, cả hai đắm chìm trong thế giới của riêng chúng ta.

Thể xác và tâm linh của ta và Toàn Bảo Lam kết hợp làm một, đắm chìm trong sóng thần vui sướng ngất ngây, nguyện mãi không tỉnh lại.

Toàn thân mệt mọi lại khoan khoái, nằm sấp trên thân thể mềm mại của Toàn Bảo Lam, hai tay còn đang ôm chặt lấy nàng. Côn thịt cắm trong âm đạo Toàn Bảo Lam cảm thấy một trận mềm nhũn, không biết đã xuất tinh từ bao giờ. Hơi thở của nàng đều đều, như đã ngủ mất. Trên mặt tràn đầy vui vẻ và thoả mãn, ửng hồng đáng yêu vô cùng.

-Nhanh như vậy lại thêm một người trong chúng ta rơi vào tay giặc rồi.

Lý Trí Hiền ở bên nhìn chăm chú cười đùa.

-Ngươi cái tên gián điệp này cũng có tư cách nói câu đó sao?

Phác Hiếu Mẫn ở bên cạnh lườm Lý Trí Hiền.

-Oppa, ngươi nhanh chóng đem ta cũng bắt đi.

Lý Trí Hiền nũng nịu lắc cánh tay ta, giả bộ đáng yêu.

-Muốn nhanh thì chúng ta phải cùng nhau cố gắng a.

Ta đem côn thịt mềm nhũn rút ra khỏi âm đạo Toàn Bảo Lam, đưa miệng hôn lên má Phác Trí Nghiên một cái.

-Tính thêm ta một người.

Phác Hiếu Mẫn cười lên khúc khích, cúi đầu xuống dưới háng ta, cầm lấy côn thịt bỏ vào miệng, dùng cái lưỡi mềm mại lại linh hoạt như rắn của nàng liếm lấy, rất nhanh để côn thịt của ta lại cứng rắn.

-Cũng đừng quên mất chúng ta.

Phác Chiêu Nghiên, Lý Trí Hiền và Hàm Ân Tĩnh cũng không cam chịu cô đơn.

-Được rồi, từ từ. Hôm nay đảm bảo cho các ngươi ăn no.

Một đêm này, đúng thật là lao lực.

So với bảy lão bà, sáu nàng tiểu thiếp này, càng thêm khó đối phó.

Vất vả đến gần sáng.

Kim Thiên Lâu.

Có vài người vẫn còn chưa tẫn hoan, còn đang đắm chìm trong nhục dục quay cuồng.

Ầm Ầm Ầm

Cả Kim Thiên Lâu bắt đầu rung động, vô tình đánh thức những người đang say ngủ. Trận pháp ngăn cách, nhưng không khó nhận ra rất nhiều ánh mắt đang chăm chú giám sát lấy Kim Thiên Lâu, nhưng tất cả đều là sợ hãi và e ngại.

So với đêm qua, ta cảm nhận được bản thân mạnh hơn không ít.

Phía đông mặt trời ló dạng.

Chỉ ta vô địch.

Câu nói này, bây giờ là dùng để nói đến Ma Thiên Giáo Chủ đấy.

Ta, chính thức giáng lâm Kim Lăng Thành.

P/S: Nguyệt như vô hận nguyệt toàn viên – Trăng mà không hận thì trăng luôn tròn.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.