Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thất Giai Gian Nan

Tiểu thuyết gốc · 2986 chữ

Chương 115.1 Thất Giai Gian Nan

Ma Thiên Nhai thời gian này trở nên vắng vẻ đi nhiều.

Nhân thủ đồng loạt hướng về Kim Lăng Thành, nhưng dị thú thì không quan tâm đến điều này, vẫn đều đều công kích. Sáu người Vương Miện quyết định không tới, các nàng không cần tranh đoạt cơ duyên gì cả, an ổn tu luyện là đủ rồi. Bởi vì có các nàng ấy trấn thủ, Ma Thiên Nhai vẫn vững như tường thành trước thú triều cuồng loạn.

Cấm Phong Đại Trận đã hoàn thành.

Ma Thiên Nhai đã trở thành một pháo đài không thể xâm phạm.

Ma Thiên Cư Sĩ Tạ Yến Khách dạo này rảnh rỗi vô cùng, chăm chỉ tận hưởng cuộc sống nhàn nhã. Chín cô nương Thiếu Nữ Thời Đại đều đã đạt đến lục giai đỉnh phong, chưa thể tiến thêm, ngoại trừ Từ Châu Huyền theo học Trương Tam Phong và Thôi Tú Anh theo học Cửu Thiên Lôi Hoàng, Tạ Yến Khách cũng không thể dạy được gì nữa. Cần chờ các nàng đột phá thất giai đã mới được.

Thông Thiên Phong vẫn cao ngất trong mây như cũ.

Chỉ là trên đỉnh núi băng giá lạnh lẽo đã tràn đầy dấu chân của con người.

Nơi này đã dựng nên một trạm chuyển tiếp với Cửu Thiên Lôi Châu, để thuận tiện cho người lên xuống. Thiên Địa Thanh Lâu kết hợp với nhẫn không gian, có thể vận chuyển được không ít hàng hoá, nhưng vật liệu xây dựng cồng kềnh, vẫn là phải vận chuyển bằng con đường khác.

Phân thân Đông A Đệ Thập của ta thuận lợi tiến vào Trận Pháp Hộ Sơn của Võ Đang Phái, tìm đến chỗ ở của Từ Châu Huyền. Hôm nay thật ra là ta muốn tìm Lâm Duẫn Nhi, nhưng nàng lại đến chỗ Từ Châu Huyền rồi, cho nên ta phải lặn lội một chuyến.

Cạch.

Cửa mở ra, thấy có tới ba người đang ngồi trong phòng.

Số lượng có chút không đúng.

Từ Châu Huyền đang ngồi trước piano chơi nhạc, không vì ta đến mà ngừng lại. Tiếng đàn du dương trầm bổng gợi lại những ký ức xưa cũ. Là bài Ngươi có nghe thấy ta không? Lâm Duẫn Nhi ngồi bên cất tiếng hát hoà với tiếng đàn, nghe hay không kém chút nào so với Kim Thái Nghiên thể hiện. Tạ lão gia gia dạy nhạc rất đỉnh, ngón giọng của các cô nương tiến bộ gần như đến giới hạn. Kim Thái Nghiên cũng không còn là nắm giữ vị trí hát chính độc tôn như trước.

Ta đem cửa đóng lại, ngưng thần thưởng thức.

Lâm Duẫn Nhi và Từ Châu Huyền thấy ta, cười lên đầy nhu tình, tiếng đàn và giọng hát cũng thêm ấm áp hơn.

-Sự khao khát này, nỗi nhớ mong này. Nếu như có thể chạm đến ngươi, nếu như ngươi nghe thấy được. Thì xin ngươi hãy giả vờ như không biết gì nhé. Càng bước đến gần ngươi, ta lại càng thấy sợ hãi. Tình yêu này có lẽ sẽ không dừng lại được.

Lời ca kết thúc.

Tiếng đàn cũng dừng lại.

Bốp bốp

Tiếng vỗ tay nhiệt tình của ta vang lên.

-Ngươi đến rồi.

Lâm Duẫn Nhi cười lên vui vẻ, váy trắng xinh như thiên thần.

-Ừm. Đây là?

Ta nhìn về phía nữ nhân thứ ba trong phòng.

-Là nghĩa muội của ta, Trần Huyền Châu. Nhưng không liên quan gì đến ngươi đâu thập đệ.

Từ Châu Huyền giới thiệu.

-Huyền Châu ra mắt công tử.

Trần Huyền Châu lễ phép cúi chào.

-Haha hạnh ngộ.

Ta liếc mắt đánh giá Trần Huyền Châu. Tu vi tứ giai, là Luân Hồi Giả. Ngoài ra thì khuôn mặt xinh xắn như búp bê, ngây thơ đáng yêu. Thân hình thì lồi lõm kinh người. Nàng chỉ mặc váy cúp ngực trắng, ôm lấy hai nhũ cầu siêu to khổng lồ, có vẻ như còn lớn hơn mặt của nàng.

Nhìn lại qua trước ngực Lâm Duẫn Nhi, tựa như đồng bằng so với đồi núi vậy.

Nhưng lời này không thể nói ra.

Các cô nương Thiếu Nữ Thời Đại đã bắt đầu bồi dưỡng thủ hạ thân tín từ lâu. Trần Huyền Châu mang danh nghĩa muội, đồng thời cũng là tay chân. Hèn chi có câu tỷ muội như thể tay chân. Dù rằng ý nghĩa rất khác nhau.

Luân Hồi Giả là người hiện đại, đối với tư tưởng tôi tớ rất là bài xích.

Hầu như đều mang ý nghĩ mọi người sinh ra trên đời đều có quyền bình đẳng. Cho nên Từ Châu Huyền muốn thu lấy Trần Huyền Châu, khó có thể dùng danh phận chủ tớ được. Như Thân Huệ Trinh bồi dưỡng tay chân thì dùng quan hệ sư – đồ với Tinh Túc Tứ Tỷ Muội. Từ Du Nhã thì dùng quan hệ chủ tướng – thuộc cấp với các cô nương Nữ Sinh Tiết. Cho nên Từ Châu Huyền nhận Trần Huyền Châu làm nghĩa muội.

Châu Huyền – Huyền Châu.

Có lẽ Từ Châu Huyền chọn Trần Huyền Châu chỉ vì cái tên của nàng ta.

-Ngươi tìm ta có chuyện gì vậy.

Lâm Duẫn Nhi rít cho ta một chén trà, hỏi. Ta vừa ngồi xuống ghế, Từ Châu Huyền đã rời khỏi piano đến ngồi lên đùi ta, không kiêng nể gì Trần Huyền Châu còn đang ở bên cạnh. Mông của Từ Châu Huyền rất mềm, còn không ngừng uốn éo dí xuống háng ta. Rõ ràng là cố tình khiêu khích ta trước mặt hảo nghĩa muội của nàng. Ta thân là Ma Thiên Giáo Chủ, còn biết xấu hổ là gì, côn thịt lập tức cứng rắn lên, cách quần đội lên rãnh mông Từ Châu Huyền.

-Muốn thử dùng Bạch Long Khí giúp ngươi hình thành nguyên thần. Tất nhiên, chỉ là thử mà thôi.

-Vậy liền thử đi.

Lâm Duẫn Nhi lập tức đồng ý.

Nàng đã kẹt lại lục giai đỉnh phong rất lâu rồi, nằm mơ cũng muốn đột phá. Cho dù vì đột phá mà tổn thọ trăm năm, cũng đáng. Khi Luân Hồi, cảnh giới cũng được giữ lại mà.

-Cửu tỷ, ngươi hộ pháp cho chúng ta đi.

-Hảo.

Từ Châu Huyền đáp một tiếng, đem trận pháp trong phòng mở ra. Nơi này là Võ Đang Phái, hệ số an toàn rất cao. Trần Huyền Châu thì ở một bên mở to đôi mắt tròn nhìn kĩ.

Ta đưa tay ra, nắm lấy tay Lâm Duẫn Nhi. Năm ngón tay của nàng thật thon, thật dài, lại có vẻ gầy gò.

Tâm linh kết nối.

Đây là một không gian đen tối huyền diệu tựa như vũ trụ sâu thẳm.

Chỉ có ta và Lâm Duẫn Nhi đối mặt nhau.

Ở đây nàng trở nên thật bé nhỏ, tựa như một con búp bê tinh xảo đứng giữa lòng bàn tay ta. Mà ta, là một người khổng lồ trắng xoá như ngọc, nổi bật giữa không gian tăm tối.

-Thả lỏng.

-Ừm.

Lâm Duẫn Nhi đáp một tiếng, hoàn toàn tin tưởng ta.

Grào.

Tiếng rồng ngâm vang lên.

Bạch Long Khí tràn ra từ lòng bàn tay ta, hoá thành ngàn vạn những con rồng nhỏ tựa như làn khói trắng chui vào linh hồn Lâm Duẫn Nhi.

-Á.

Lâm Duẫn Nhi kêu lên đau đớn, khiến ta lập tức dừng lại. Nỗi đau trực tiếp đến từ linh hồn sâu sắc gấp nhiều lần nỗi đau thể xác. Hiếm người có thể chịu đựng. Mà đau đớn, cũng là một biểu hiện cho thấy phương pháp này không đúng. Khi ta và cả các lão bà Phác Thảo Nga hình thành nguyên thần, thì đều là cảm giác linh hồn thăng hoa biến đổi, chuyển thành một hình thái cao cấp hơn, mạnh mẽ hơn.

Dễ chịu khoan khoái vô cùng.

Còn đau đớn, thì giống như dùng Nguyên Thần Đan, cưỡng chế đem linh hồn căng ra, từ đó tan vỡ, một lần nữa tái tạo lại, hình thành nguyên thần.

Cho nên ít người có thể chịu đựng.

-Thử lại lần nữa.

Linh hồn ta còn đang ẩn chứa trong Bạch Long Khí, có lẽ vì thế mà sinh ra bài xích với linh hồn Lâm Duẫn Nhi.

-A.

Ta đem mảnh linh hồn của mình trong Bạch Long Khí bóc ra.

Rất đau, khiến ta cũng không nhịn được kêu lên một tiếng.

-Ngươi làm gì vậy. Dừng lại đi.

Lâm Duẫn Nhi hô lên.

-Không sao. Ngươi thử đem Bạch Long Khí hấp thụ đi.

-Ưm.

Đây không phải lúc để khóc lóc, cho nên Lâm Duẫn Nhi liền lập tức giữ vững tinh thần, hút lấy Bạch Long Khí vào trong cơ thể.

Grào.

-Á.

Bạch Long Khí kháng cự mãnh liệt, khiến Lâm Duẫn Nhi hét lên một tiếng. Ta lập tức động thủ nắm lấy Bạch Long Khí, tựa như cầm một con rắn, há miệng đem nuốt vào bụng.

-Không được rồi.

Ta đem bàn tay nắm lấy Lâm Duẫn Nhi, hồn nguyên không giữ lại tràn ra, cùng với dùng Đại Mộng Thần Thông chữa trị thương tổn của linh hồn nàng.

Sau đó đem cả hai quay về thực tại.

-Thất bại rồi? Các ngươi không sao chứ.

Từ Châu Huyền lo lắng hỏi.

-Bị thương nhẹ, không đáng kể.

Ta cười đáp.

-Nhẹ gì chứ. Ngươi đem linh hồn ngươi tách khỏi Bạch Long Khí, chắc chắn rất đau a. Không cho ngươi làm như vậy nữa.

Lâm Duẫn Nhi mắt đã rơm rớm nước, đập liên tục lên ngực ta.

-Được rồi, ta hứa với ngươi. Dù sao thì cách này cũng không được rồi.

Ta nắm lấy tay Lâm Duẫn Nhi, ôm nàng vào lòng an ủi. Tuy Lâm Duẫn Nhi thuộc dạng mình hạc xương mai, ôm cũng không sướng lắm. Nhưng cái quan trọng là nhu tình như nước của nàng, khiến ta tan chảy.

-Có rõ nguyên do không?

Từ Châu Huyền hỏi.

-Thứ nhất là do Duẫn Nhi không phải là Hậu Duệ Hiên Viên, Bạch Long Khí không nhận nàng. Thứ hai nữa có vẻ muốn dựa vào Cửu Long Khí đột phá thất giai, cần công pháp chuyên biệt. Hắc Long Bá của Hoàng Tộc Thương Quốc chính là một loại công pháp như vậy, có thể dùng Hà Long Khí đột phá Nguyên Thần Cảnh. Theo mô tả, khi hình thành nguyên thần, Hắc Long Khí sẽ trở thành lớp vỏ của nguyên thần luôn.

-Vậy sao ngươi có thể đồng thời hấp thu Cửu Long Khí?

-Vì ta có thần thông Cửu Đỉnh Phong Thiên. Mà khi đó ta đã là Nguyên Thần Cảnh đỉnh phong rồi, có thể trấn áp được Cửu Long Khí. Đúng rồi, Cửu Đỉnh. Dựa vào lực lượng Cửu Đỉnh, có thể giúp các ngươi đột phá.

Cửu Đỉnh Phong Thiên là ta lấy được từ Cửu Đỉnh, sau đó vì để ổn định địa mạch Đông Thắng Thần Châu, đã đem Cửu Đỉnh đặt về lại chỗ cũ. Ngoại trừ Cửu Đỉnh Phong Thiên quý giá nhất, bản thân Cửu Đỉnh cũng chính là bảo vật. Mà Cửu Đỉnh Phong Thiên, tuy chưa đạt đến cấp bậc là Hợp Đạo Thần Thông, lại gộp lại từ chín thần thông nhỏ hơn. Mỗi thần thông nhỏ đó, có phần dành cho dưới lục giai tu luyện, coi như là một bộ Thần Công được rồi, gọi là Cửu Đỉnh Thần Công đi.

Ta đem chuyện nói với Lâm Duẫn Nhi và Từ Châu Huyền.

-Chúng ta chưa có võ kỹ phòng ngự lợi hại. Vậy tranh thủ luyện Cửu Đỉnh Thần Công đi.

Từ Châu Huyền nhanh chóng đồng ý.

-Nhưng giờ không phải là lúc luyện công đâu hihi

Lâm Duẫn Nhi chủ động bày ra bộ dạng khát tình, vòng tay ôm lấy cổ ta.

-Huyền Châu đang nhìn kìa.

-Cùng vui nha hihi đúng không Huyền Châu.

Từ Châu Huyền đứng dậy xán lại gần ta. Trần Huyền Châu đỏ mặt lên tựa như e thẹn, nhưng hành động rất bạo dạn, cũng ngồi dậy cùng Từ Châu Huyền và Lâm Duẫn Nhi đem ta ném lên giường.

Hôm nay thật là khó mà thoát khỏi nanh vuốt của ba sắc lang nữ này.

Ba mĩ nhân, sáu cánh tay trần ngọc ngà, tốc độ cực nhanh đem quần áo ta lột sạch, ném xuống đất, đem ta nằm dạng chân dạng tay trên giường, côn thịt như cột cờ chỉ thẳng lên trên. Lâm Duẫn Nhi bên trái, Từ Châu Huyền bên phải, Trần Huyền Châu ở giữa, xem ra hôm nay nàng làm nhân vật chính rồi. Các nàng mang vào váy xoè cúp ngực giống nhau, màu trắng tinh khôi. Trước ngực Trần Huyền Châu bị đẩy lên một độ cong kinh người, trắng muốt một mảng, khe ngực lại sâu hun hút không thấy đáy.

-Thế nào, thích không? Chuẩn bị đặc biệt cho ngươi đó.

Từ Châu Huyền cười gian dùng tay đỡ dưới nhũ cầu Trần Huyền Châu nhấc lên nhấc xuống, khiến nhũ cầu căng đầy trĩu nặng trên lòng bàn tay.

Nhìn thích vô cùng.

Nhưng mà Lâm Duẫn Nhi đang ở bên cạnh, nói thích thì không biết có bị nàng hờn dỗi hay không?

Thật là một câu hỏi khó.

-Cũng bình thường.

Ta nhìn ngực Lâm Duẫn Nhi đáp.

-Thôi đi, ngươi không thích thì để ta.

Lâm Duẫn Nhi đánh đùi ta một cái, dùng ngón tay móc lại, đem vạt thân váy Trần Huyền Châu kéo xuống, để hai nhũ cầu của Trần Huyền Châu lộ ra trước mặt ta. Tựa như hai quả đu đủ vậy, nặng trĩu căng đầy, trắng muốt. Hai nhũ hoa cũng lớn, nhũ đỉnh như hạt lạc, đỏ ửng tươi đẹp. Phối hợp với gương mặt ngây thơ của Trần Huyền Châu, quả thật là chết người.

-Nào Huyền Châu, thể hiện đi.

Từ Châu Huyền vỗ vai nàng một cái.

-Vâng, tỷ tỷ.

Trần Huyền Châu lập tức tiến đến dưới háng ta, nâng lên hai nhũ cầu, hai bên đem côn thịt của ta vây vào giữa, chèn ép gắt gao, sau đó nâng lên hạ xuống, chà xát lấy côn thịt.

-Côn thịt của huynh cũng không được to dài lắm nhỉ hihi

Trần Huyền Châu cười khiêu khích. Nàng đương nhiên biết ta là ai. Xưng hô như vậy, chắc là do Từ Châu Huyền dạy cho.

-Sợ ngươi chịu không nổi thôi. Muốn to muốn dài bao nhiêu đều được.

Ta vừa nói, côn thịt đã phình to ra, xuyên qua khe nhũ cầu mềm mại của Trần Huyền Châu, chỉ thẳng cái cằm xinh xắn của nàng, cũng để nàng thêm dễ dàng dùng hai cái nhũ cầu siêu bự chà xát côn thịt thêm nhiệt tình.

-Hoá ra Huyền Châu muội thích to bự. Ta lại thích nhỏ nhắn đáng yêu, như thập đệ vậy.

Lâm Duẫn Nhi đem đôi môi hồng phấn khoá lấy môi ta, cùng nhau hôn say đắm. Nước bọt của nàng ngọt một cách thanh mát, thích vô cùng. Mà đầu lưỡi của Lâm Duẫn Nhi, lại ấm áp nhiệt tình như lửa, cùng lưỡi ta triền miên không ngừng. Trên ngực ta truyền đến cảm giác ẩm ướt lướt qua, là lưỡi của Từ Châu Huyền không sai.

-Thích không?

Lâm Duẫn Nhi kề mặt gần trong gang tấc, cười hỏi. Nàng thật xinh đẹp, thật dịu dàng, thật ôn nhu.

-Thích.

Ta đáp ngay không cần suy nghĩ.

-Lâu rồi không cùng ngươi tiến hành linh hồn hoà hợp, thật nhớ cảm giác đó.

Từ Châu Huyền ngừng liếm ngực ta, nói, chuyển qua dùng tay vuốt ve.

-Ngươi vẫn là chờ đến khi đột phá thất giai đã đi. Vừa nãy ta thấy linh hồn hắn, vừa to vừa bự, chúng ta chịu không nổi a.

Lâm Duẫn Nhi đáp lời, đem váy áo cởi sạch, để ta gối đầu lên đùi nàng.

-Sự kiện Kim Lăng Thành lần này, hẳn là tồn tại cơ duyên đột phá Nguyên Thần Cảnh chứ?

Từ Châu Huyền hỏi, cũng đã cởi ra váy áo, chủ động bắt tay ta tới bóp nhũ cầu của nàng. Nhũ cầu của Từ Châu Huyền không lớn như Trần Huyền Châu, hình dạng giọt nước, rất đẹp.

-Có thể có. Thông tin ta có được cực ít. Các ngươi chuẩn bị kỹ càng vào, cũng không cần liều mạng mạo hiểm.

-Chúng ta biết rồi, đã chuẩn bị đầy đủ.

Lâm Duẫn Nhi nói, hai bàn tay xoa bóp hai bên huyệt thái dương ta, thật thoải mái.

-Một mình Huyền Châu không đủ với ngươi sao, để ta.

Từ Châu Huyền trượt người xuống, nâng lên nhũ cầu của nàng, cùng với nhũ cầu bốn phía vây lấy côn thịt của ta vào giữa, ra sức chèn ép chà xát. Ta cười lên một tiếng, tự giác đem Sắc Dục Phần Tâm Hoả cháy lên. Khoái cảm trong tích tắc tăng vọt ngàn vạn lần, từ hạ thể trào khắp toàn thân như sóng thần.

Nhưng mà ngước nhìn lên, thấy nụ cười dịu dàng của Lâm Duẫn Nhi, cúi đầu lại thấy nụ cười tinh nghịch của Từ Châu Huyền, mới là thứ khiến ta say đắm.

Trần Huyền Châu, coi như thêm vào đi, thêm một chút tình thú.

-Ta bắn.

Côn thịt nổ tung, đem tinh dịch như núi lửa phun trào đầy trên bốn quả nhũ cầu căng đầy của Từ Châu Huyền và Trần Huyền Châu.

Đây là phát súng báo hiệu khởi đầu của một trận hoan lạc kích liệt.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.