Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một ngày cùng Tuyết Hiền

Tiểu thuyết gốc · 3247 chữ

Chương 113 Một ngày cùng Tuyết Hiền

Lão bà Kim Tuyết Hiền đến Kim Lăng Thành sớm chút, chủ yếu là muốn dạo chơi tham quan ngắm cảnh.

Ta bồi nàng một ngày thăm thú khắp nơi.

Nhưng cảnh quan đẹp nhất Kim Lăng Thành vẫn là dòng Tần Hoài về đêm.

Ta đẩy xe lăn đưa lão bà Kim Tuyết Hiền đi dạo bên bờ sông Tần Hoài.

Hai bên sông đen đuốc sáng rực.

Mà trên dòng, hoa đăng trôi nổi lung linh, xinh đẹp vô cùng.

Đại Mộng Vô Nhai kéo xuống bao trùm, khiến mọi người xung quanh không nhận ra, cản trở ta và Kim Tuyết Hiền ngắm cảnh. Mà lỡ có ai đó nhận ra khác lạ, cũng liền lập tức tránh xa. Bây giờ Kim Lăng Thành ma quỷ thần thánh loại gì cũng có, muốn yên chuyện, kẻ biết điều vẫn là luôn tránh xa mấy chỗ kì lạ.

-Thành phố này thật là phồn hoa. Cùng là một dải phía bắc Đông Thắng Thần Châu, Minh Quốc lại trù phú giàu có bao nhiêu, thì Kim Quốc lại nghèo nàn khắc nghiệt bấy nhiêu.

Kim Tuyết Hiền không nhịn được cảm thán.

-Nhưng Kim Quốc so với Thập Vạn Sơn Châu còn tốt hơn nhiều lắm.

Ta cười đáp.

Thập Vạn Sơn Châu toàn đá với đá, cằn cỗi vô cùng, tài nguyên hạn hẹp. Tuy rằng có lượng lớn mỏ linh thạch khổng lồ, lại ẩn sâu dưới lòng đất đá cứng rắn, khai thác rất khó khăn. Cũng may hiện tại có Ma Thiên Dung Mộc, rễ của nó cắm sâu vào địa mạch, rút lấy linh khí dồi dào, không ngừng tẩm bổ mặt đất, khiến cho Dược Vương Cốc khi xưa và nay đổi tên thành Ma Thiên Cốc, đã trở thành một bảo địa tu luyện thật sự. Cho dù là động thiên phúc địa ở Đông Thắng Thần Châu, cũng chưa chắc sánh bằng.

Mà theo số lượng cường giả tăng cao, Hợp Đạo Cảnh như ta cũng tham gia khai thác, chuyện khai mỏ linh thạch cũng đã dễ dàng hơn nhiều. Không chỉ về lĩnh vực luyện đan, trận pháp của Ma Thiên Giáo cũng phát triển vượt trội.

Quan trọng nhất, những tri thức truyền thừa trong Hải Thần Kích cũng vì thế có thể chế tạo, không vì thiếu khuyết nguồn năng lượng mà không thể dùng được.

-Đông Thắng Thần Châu càng ngày càng phức tạp. Dân số Kim Quốc không nhiều, chủ yếu sống du mục, chi bằng đem dời đến Thập Vạn Sơn Châu ở đi. Sau này công cuộc khai phá Nam Man Hoang Châu mở rộng, rất cần nhân lực.

-Ta cũng có ý này.

Có lẽ do nghèo khổ quen, sau khi Kim Tuyết Hậu lên nắm quyền, đem đến ấm no cho dân chúng. Dân chúng Kim Quốc rất ủng hộ và quý mến Kim Tuyết Hiền. Từ hồi Luân Hồi khởi động lại đến bây giờ đã hai mươi năm, cũng là hai mươi năm Kim Tuyết Hiền nắm trong tay Kim Quốc. Bởi vậy nàng đối với dân chúng ở đó, ít nhiều có tình cảm.

-Tình hình Tống Quốc lại đang trở nên hỗn loạn. Giặc cướp đột ngột nổi lên khắp nơi, hoàn toàn không e dè uy danh của Ma Thiên Giáo. Sợ rằng có Hợp Đạo Giả đứng sau giật dây.

Kim Tuyết Hiền, còn có trách nhiệm quản sự ở Tống Quốc, dù rằng nhúng tay không nhiều, chỉ chuyên lo vấn đề của Đông A Thương Hội mà thôi. Tống Quốc hiện tại tựa như một đất nước thương nghiệp tự do, nơi mà thương hội mọc lên như nấm, hiện tại cũng có nhiều thương thành phồn hoa tương tự như Kim Lăng Thành.

-Thiên Hạ sắp loạn. Chúng ta là nên tranh, hay là nên tránh đây, lão bà?

Ta cũng không nhìn rõ được tương lai trước mắt, lộ vẻ mù mịt vô định.

-Tránh không nổi. Hơn nữa, chúng ta có thực lực để tranh đoạt. Sự kiện Kim Lăng này, coi như là một phép thử đi. Qua đã rồi mới tính tiếp được. Lão công đừng lo, ta luôn ủng hộ chàng.

-Cám ơn nàng.

Bây giờ đã là mồng bốn, chỉ hơn mười ngày nữa thôi, mọi chuyện sẽ rõ ràng.

Đối với sự kiện sắp tới, ta hoàn toàn không có manh mối nào cả, khiến cho bản thân ta như lâm vào trong sương mù, không nhìn thấy lối đi, vô cùng khó chịu. Tin tốt là mấy tên Hợp Đạo Giả kia cũng chả làm gì được ta. Cho dù là cả ba tên Bạch Diện, Hoàng Vô Cực và Thành Cát Tư Hãn cùng đến, ta chấp được.

Tự tin này ta vẫn là có.

Sức mạnh khủng khiếp của Hợp Đạo Giả không ở bản thân Hợp Đạo Giả, mà là ở chỗ hắn có thể mượn được sức mạnh gì của Thiên Địa, và có thể sử dụng được bao nhiêu. Tin chắc rằng trạng thái mạnh nhất của Bạch Diện chỉ là khi nó ở trong Thương Quốc, Hoàng Vô Cực là ở Thanh Quốc và Thành Cát Tư Hãn là ở Nguyên Quốc mà thôi. Nếu bọn hắn tiến vào Minh Quốc, thì cũng chỉ là một phiên bản mạnh hơn thất giai vài lần.

Còn ta bởi vì có Linh Tê Thông Tâm, có thể không ngừng nhận lấy năng lượng Ma Thiên Dung Mộc truyền đến, chiến lực không hề bị ảnh hưởng.

Cho nên ta mới đủ tự tin cân ba.

-Lão công, lúc nãy ta có gặp Hồng Trân Anh, nàng cùng với Nam Hy và Yến Vũ đi biểu diễn rồi. Tinh thần của nàng có vẻ không tốt. Chàng định khi nào thì trả lại Đông A Thất Thập cho nàng.

-Phân thân của ta, khi nào thì là của Hồng Trân Anh rồi mà trả lại?

-Cứ để như vậy, sợ rằng không ổn.

-Nàng ta tự đắm chìm trong ảo ảnh tình yêu chính mình dệt nên, tự làm tự chịu mà thôi.

-Hừ, đều do chàng cả mà thôi. Nếu như là ảo ảnh, thì để nàng đắm chìm trong ảo ảnh cả đời đi. Chàng làm được mà. Hơn nữa nàng ta không hề tìm chàng làm rùm beng lên, âm thần chịu đựng một mình, thật tội nghiệp.

Nghe lão bà Kim Tuyết Hiền trách móc, ta vậy mà lại cảm thấy hơi có lỗi. Sau Đoàn Trâm Anh, Hồng Trân Anh là Luân Hồi Giả thứ hai mà ta gặp được trong Luân Hồi. Quả thật là đã quen biết từ rất lâu rồi.

Ký ức đêm đó bên đống lửa trong núi rừng, quả thật rất vui vẻ và ấm áp.

-Nàng ta quả thật rất đáng thương.

Kim Tuyết Hiền luôn đeo mặt nạ, bình thường lạnh lùng như băng giá, kỳ thật lại rất đa sầu đa cảm.

-Ta cũng thấy vậy.

Cho nên ta vẫn còn giữ lại Đông A Thất Thập, chưa đem hắn đi tái chế. Nhưng mà ta đem cách ly hắn khỏi Hồng Trân Anh. Tình hình của hắn, cũng không tốt lắm. Nỗi nhớ về Hồng Trân Anh giúp hắn chống đỡ được khá lâu, khiến cho tinh thần hắn còn chưa sụp đổ.

-Vậy ta đem Đông A Thất Thập giao cho Hồng Trân Anh luôn đi. Chờ nàng chết đi, lại thu hồi. Chỉ là…

-Là sao?

-Là sợ rằng Hồng Trân Anh không nhận Đông A Thất Thập đâu.

-Tại sao?

-Vì Hồng Trân Anh biết ta có thể chế tạo phân thân. Cho nên Đông A Thất Thập bây giờ, đối với Hồng Trân Anh mà nói, chưa hẳn là Đông A Thất Thập của cô ta.

-Ý chàng là Hồng Trân Anh sẽ cho rằng chàng vì an ủi cô ta mà chế tạo một Đông A Thất Thập mới.

-Có thể như thế lắm.

-Thử xem liền biết, không phải sao?

Kim Tuyết Hiền ngửi thấy mùi drama, hai mắt sáng lên.

Trong phòng riêng.

Hồng Trân Anh ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn Kim Lăng Thành về đêm, chai rượu đã vơi được một nửa, lại chưa vơi đi nỗi buồn của nàng. Thỉnh thoảnh ánh mắt Hồng Trân Anh lại hướng về bầu trời xa xa. Nàng nhìn về phương đông, nơi đó là Thanh Quốc, cũng là nơi nàng mất đi tình yêu của nàng.

Một thân váy dạ hội bó sát còn chưa kịp thay sau buổi biểu diễn, đem thân thể đẫy đà nóng bỏng phô bày ra, gợi cảm vô cùng.

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Hồng Trân Anh uể oải lết ra mở cửa. Nơi này là Kim Thiên Lâu, cũng không cần lo người ngoài cửa bất ngờ hại nàng.

-Ngươi là…

Hồng Trân Anh nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt, lại sững ra một cái, khi nhìn thấy hình xăm số 70 trên bắp tay trái nam nhân. Hồng Trân Anh cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh lại.

-Ngươi có chuyện gì tìm ta.

-Ta có thể vào không?

-Vào đi.

Đông A Thất Thập theo sao Hồng Trân Anh vào phòng, đem cửa đóng lại, sau đó ôm chầm lấy nàng. Hắn cảm nhận được rõ ràng Hồng Trân Anh đang run lên không ngừng.

-Ta rất nhớ nàng.

Lời thổ lộ thốt lên bên tai Hồng Trân Anh.

-Giáo Chủ, trêu đùa trên sự đau khổ của ta rất vui sao?

Giọng Hồng Trân Anh bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.

-Không hề.

Ánh mắt Hồng Trân Anh mở to nhìn hai bóng dáng một nam một nữ đột ngột xuất hiện trước mặt nàng. Nam nhân thì nhỏ gầy, chỉ cao một thước sáu, gương mặt y hệt nam nhân đang ôm lấy nàng từ phía sau. Có điều Đông A Thất Thập lại cao tới một thước tám mươi, bộ dạng oai phong lẫm liệt, hùng dũng cao lớn. Mà nữ nhân, thì ngồi trên xe lăn, nhìn Hồng Trân Anh mỉm cười hiền từ. Hồng Trân Anh đương nhiên biết Kim Tuyết Hiền, bất quá hiện tại nàng không có tâm trạng chào hỏi khách sáo.

Đây chỉ là ảnh chiếu mà ta dùng Đại Mộng Thần Thông tạo ra, không phải người thật.

-Hắn đúng là Đông A Thất Thập của ngươi.

Ta cho Hồng Trân Anh một câu khẳng định chắc chắn.

-Vậy tại sao giờ ngươi mới trả hắn lại cho ta.

Hồng Trân Anh chất vấn.

-Vì hắn là phân thân của ta mà thôi. Ngươi yêu hắn, chỉ là yêu một cái bóng, một ảo ảnh không hơn không kém. Chuyện này cũng ảnh hưởng đến ta…

Ta nhìn thẳng Hồng Trân Anh nói.

-Một chút.

Sau lại bổ sung hai từ.

-Bất quá nhìn ngươi suy sụp như vậy, ta rất là không nỡ.

Hồng Trân Anh không đáp suy nghĩ hồi lâu, nhìn thẳng vào mắt ta. Cùng là một khuôn mặt, ánh mắt nàng nhìn ta và nhìn Đông A Thất Thập hoàn toàn khác biệt. Đông A Thất Thập là ta, mà ta lại không phải Đông A Thất Thập. Hồng Trân Anh đem hai chúng ta phân biệt rất rạch ròi. Hơn nữa hình mẫu lý tưởng của Hồng Trân Anh, là loại cao lớn vạm vỡ. Cho nên khi đó ta dùng thân phận Tuỳ Phong Lưu ở bên nàng, Hồng Trân Anh cũng không yêu ta.

-Đa tạ Giáo Chủ, ta nguyện sống mãi trong ảo ảnh này.

-Tuỳ ngươi. Chỉ là đắm chìm càng sâu, càng khó thoát ra. Bản thân ta cũng không thể đảm bảo ảo ảnh này vĩnh viễn không vỡ tan. Một khi điều đó xảy ra, ngươi sẽ càng đau khổ.

-Ta biết. Ta chấp nhận.

Ánh mắt Hồng Trân Anh kiên định.

Kim Tuyết Hiền hướng nàng mỉm cười gật đầu, như đang cổ vũ.

Ta không nói gì thêm, đem ảo ảnh ta và Kim Tuyết Hiền biến mất, nhưng vẫn âm thầm quan sát cảnh tượng trong phòng.

-Thật là ngươi sao?

Hồng Trân Anh vuốt ve gò má Đông A Thất Thập, trong giọng không kiềm chế được cảm xúc.

-Thật là ta.

Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng.

-Bấy lâu nay ngươi ở đâu. Có tốt không?

-Cũng tính là tốt. Ta từ lúc đó trên Kim Tuyết Thiên Không Hạm, vẫn luôn ngủ say, chỉ vừa mới tỉnh lại mà thôi. Sau đó bản tôn dẫn ta đến đây gặp ngươi.

-Ngươi về là tốt rồi.

Mắt Hồng Trân Anh đã đẫm nước mắt, gục vào lồng ngực Đông A Thất Thập, để hắn ôm chặt lấy. Thân thể run lên nhẹ nhẹ cùng với khóc nức nở, quả thật khiến lòng người thương cảm vô cùng.

-Xem ngươi kìa, tiều tuỵ đến như vậy.

Đông A Thất Thập dùng tay lau nước mắt cho Hồng Trân Anh, đau lòng nói. Bất quá nàng trông tiều tuỵ chỉ là từ cảm giác mà bả vai nhỏ gầy cùng xương quai xanh tinh xảo nổi rõ của nàng mang lại mà thôi. Hai má Hồng Trân Anh không phấn và hồng, đôi môi không son mà thắm, làn da trắng nõn mịn màng không chút tì vết, dù là nước mắt giàn dụa, vẫn không bị trôi đi vẻ đẹp đằm thắm dịu dàng. Chỉ càng làm nàng thêm xinh đẹp, như hoa lê tắm mưa, ướt át quyến rũ vô cùng.

Hôm nay nàng diện một chiếc váy dài bó sát màu đỏ rực, đem đường cong cơ thể nóng bỏng tôn lên đến cực hạn. Ngực nở, eo thon, mông vểnh, uốn lượn mê người. Chân trái tròn đều hiện ra từ vạt váy xẻ cao bên trái, dẫm lên guốc coi gót màu đỏ như y phục.

Cả người Hồng Trân Anh tựa như một bông hồng nhung nở rộ, xinh đẹp tươi thắm động lòng người.

-Ta rất nhớ nàng.

Đông A Thất Thập đổi xưng hô càng thêm thân mật.

-Ta lại nhớ chàng đến mất ăn mất ngủ.

Hồng Trân Anh thâm tình đáp lại.

Hai đôi môi liền tìm đến nhau, cùng hoà quyện trong vị ngọt đê mê của tình yêu. Chỉ có mất đi rồi mới hiểu hết được giá trị. Chỉ có được lại rồi mới biết quý trọng nhất trên đời. Đôi môi tươi thắm của nàng vẫn mềm mại như ngày đó, nước bọt của nàng vẫn ngọt ngào như xưa.

Quần áo cả hai dần dần rơi xuống đất.

Hai thân thể trần truồng vừa đắm chìm trong nụ hôn ngây ngất, vừa dìu nhau về phía giường. Đông A Thất Thập đem Hồng Trân Anh ngả ngửa ra giường, hai ngũ cầu tròn trịa như cái bát úp nhô cao trước ngực, vô cùng mê người. Hồng Trân Anh liền đem hai bắp đùi tròn lẳng tách thật rộng ra hai bên, phô bày âm hộ múp rụp đẫy đà trước mắt hắn.

-Tới đi, cho ta đi.

-Hảo.

Đông A Thất Thập đáp một tiếng, côn thịt khô ráo gấp không kịp đợi cắm vào trong âm đạo Hồng Trân Anh. Bên trong đã ướt át vô cùng, dầm dề như lụt, để côn thịt của hắn thuận lợi tiến vào trong. Đông A Thất Thập ưỡn mạnh hông một cái, đem côn thịt cắm hết vào trong mật huyệt Hồng Trân Anh, ngừng lại trong phút giây cảm nhận vách thịt non âm đạo nàng bóp chặt lấy.

Rất chặt, rất ướt.

Nóng rực như muốn đem côn thịt của hắn nung chảy.

Mắt hắn ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp của Hồng Trân Anh gần trong gang tấc. Gò má ửng hồng xinh xắn như thiếu nữ đôi mươi vừa biết yêu, tràn đầy mơ tưởng. Tóc mây đen nhánh xoã tung trên gối trắng muốt, bồng bềnh óng ả.

-Đúng là cảm giác này. Hãy yêu ta đi, thân ái.

-Ta yêu ngươi, thân ái.

-Ta cũng yêu ngươi.

Lời thâm tình qua lại, xác nhận vị trí của đối phương trong trái tim. Đông A Thất Thập lại cúi đầu hôn lấy đôi môi đỏ mọng của Hồng Trân Anh. Eo hùm cử động, đem côn thịt rút ra từ từ, lại đâm mạnh tới. Mu hắn va lên âm hộ màu mỡ của Hồng Trân Anh thấy mềm mại không tưởng. Côn thịt cũng nhẹ nhàng hãm sâu vào cổ tử cung nàng, êm ái không ngừng, để hắn không nhịn được vui sướng vô kể, càng lúc càng tăng nhanh tốc độ cắm rút. Hồng Trân Anh uốn éo vòng eo thon gọn, hưởng ứng lấy côn thịt Đông A Thất Thập cắm càng thêm sâu vào trong thân thể nàng, dâm thuỷ tiết ra không ngừng, dạt dào không dứt.

Hai thân thể trần truồng, gắn chặt vào nhau, dường như quên hết tất cả.

Cả hai phối hợp rất ăn ý, cùng nhau đạt đến đỉnh cao tình ái và nhục dục.

-Ta tiết…A

-Ta cũng bắn.

-A…ư…bắn cho ta đi…cùng nhau…a…a

Dâm thuỷ tinh dịch cùng lúc tuôn trào hoà lẫn vào nhau trong thân thể Hồng Trân Anh. Thân thể nàng run lên không ngừng, đôi mắt ướt át mở to, tràn đầy hạnh phúc, nhìn thẳng vào đôi mắt tình nhân.

Không có quá nhiều ngôn từ không cần thiết, chỉ cần một ánh mắt là đủ.

-Huhu thật cảm động.

Lão bà Kim Tuyết Hiền chấm lấy nước mắt trên khoé mắt, nức nở.

Xem người ta làm tình còn cảm động đến khóc, thật là kỳ quái.

-Lão công, để Đông A Thất Thập như vậy không ảnh hưởng đến ngươi chứ?

Cuối cùng vẫn là so với hạnh phúc của Hồng Trân Anh, lão bà quan tâm ta hơn.

-Phân hồn ta tách ra, đều bị cố định tu vi. Chỉ có Đông A Thất Thập là có thể phát triển. Đây có thể coi như là sức mạnh của tình yêu đi. Tu vi hiện tại của ta đã đình trệ, đây cũng là một cách tăng tiến.

-Vậy chàng đem phân tách càng nhiều phân hồn, như vậy càng hiệu quả hơn đúng chứ.

-Đúng vậy. Nhưng tốc độ phát triển của hắn cũng không nhanh, khá là mất thời gian. Để sau này thử đi.

Ta và Kim Tuyết Hiền không còn để tâm đến Hồng Trân Anh đang ôm ấp người tình của nàng, cùng nhau trở lại Hương Khê Mộng Giới.

-Tối nay Hồng Trân Anh và Nam Hy, Yến Vũ cùng biểu diễn phải không. Các nàng đã ổn chứ?

Ta hỏi lão bà Kim Tuyết Hiền.

-Các nàng vẫn ngày ngày song tu với Đông A Cửu Nhị và Đông A Cửu Cửu. Chàng tự mình qua xem liền biết mà.

Kim Tuyết Hiền cười nhìn ta, tràn đầy dung túng cùng cưng chiều.

Đại chiến Hoàng Lăng, chín tỷ muội còn sót lại hai, là cú sốc lớn đối với Hoàn Nhan Nam Hy và Hoàn Nhan Yến Vũ, cũng để nội tâm các nàng trở nên kiên định. Con đường sau này, cũng sẽ đi được càng xa.

Còn như trước, suốt ngày tới cây chăm đào, quả thật lãng phí tài năng của các nàng.

Lời Nhắn Chương 297
1 triệu chữ.
Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.