Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Lăng loạn sử (34)

Tiểu thuyết gốc · 3789 chữ

Chương 105.34 Kim Lăng loạn sử (34)

Cuộc sống của người có tiền, ở thời đại nào cũng đều rất tiện nghi.

Mà vừa có tiền, vừa có quyền, thì lại không cần phải nói.

Vương Gia, chính là một gia tộc vừa có tiền vừa có quyền như vậy.

Phòng vệ sinh ngay sát sảnh tiệc, trang trí xa hoa lộng lẫy, thoang thoảng mùi thơm, không có một chút mùi uế vật nào. Đi vệ sinh, chỉ cần đi vào bô mạ vàng, đậy kín lại, liền có hạ nhân lập tức mang đi xử lý, sạch sẽ gọn gàng. Bên trong còn có sẵn bồn gỗ nước nóng rắc cánh hoa bốc khói, cùng khăn lông thau chậu đầy đủ, tiện cho khách nhân tắm rửa lập tức.

Ninh Dương Lan tiến vào, cũng không thật sự đi vệ sinh.

Nàng đứng trước gương, cầm son tô môi càng thêm đỏ thắm, ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp của chính mình.

Vừa đột phá ngũ giai, các giác quan được tăng lên rất đáng kể, từ đó mở ra một thế giới mới đối với nàng. Từng sợi tóc trên đầu là rõ ràng như vậy. Âm thanh người đi lại trò chuyện bên ngoài cũng thật là rõ ràng, dù rằng căn phòng này cách âm thật tốt. Mùi hương tinh dầu hoa nhài dịu nhẹ thoang thoảng pha vào trong bồn nước nóng cũng trở nên nồng hơn nhiều.

Bởi vậy ngũ giai mới được gọi là Cường Cảm Cảnh.

Cạch.

Cửa phòng đẩy ra, Vương Tứ Thông gương mặt tươi cười tiến vào, thuận tay đem cửa khoá lại.

-Vương công tử, ngươi định làm gì nha? Ta sẽ la lên đó.

Ninh Dương Lan trong giọng nói không hề mang theo ý cảnh cáo, ngược lại âm tiết uốn éo như đang mời gọi vậy. Vương Tứ Thông cười lên một tiếng, từ trong nhẫn không gian trên tay lấy ra một trận bàn, truyền chân khí vào kích hoạt, ném trên sàn, để nó tự hoạt động.

-Ninh tiểu thư, ngươi có la đến khản cả cổ, cũng không có ai đến cứu đâu.

Vương Tứ Thông từ phía sau vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của Ninh Dương Lan, kéo sát nàng vào trong lồng ngực rộng lớn của mình. Còn mĩ nhân, trong gương nhìn thấy khuôn mặt soái khí rạng người của Vương Tứ Thông, má hồng thêm ửng, bộ dạng rất hài lòng. Mông tròn đẩy ra sau, đè ép lên đũng quần Vương Tứ Thông, cảm nhận được côn thịt của hắn đã cứng rắn trong quần.

-Như vậy càng thoải mái. Thời gian không nhiều, tốc chiến a.

-Hảo.

Một đôi dâm nam loạn nữ đạt được ăn ý, dìu nhau đến bên thùng gỗ. Ninh Dương Lan chống tay lên thành, lưng cong xuống, mông vểnh lên, chân dài hơi tách ra đứng vững trên mặt đất. Vương Tứ Thông đến phía sau nàng, đem tà váy rườm rà cuốn lên trên eo, để lộ ra đôi chân dài miên man và cặp mông tròn trĩnh.

Cái đồ lẳng lơ này, thế mà không mang quần lót.

-Ngươi tiến vào đi…a…ư

Ninh Dương Lan đã gấp không chịu được. Mấy ngày này nàng vì đột phá ngũ giai, phóng túng bản thân quá đà, đắm chìm trong nhục dục không tự kiềm chế, bây giờ, lại giống như đã nghiện vậy.

-Ta tới đây.

Vương Tứ Thông cũng là hứng tình khó nhịn, móc côn thịt ra, một nhát cắm vào trong mật huyệt ẩm ướt của Ninh Dương Lan. Không cần tiền hí, côn thịt một phát lút cán, cảm nhận âm đạo Ninh Dương Lan có bao nhiêu sâu rộng, liền bắt đầu kéo ra đút vào, không cần giữ sức.

-A…ư…côn thịt công tử hảo thô…hảo dài…đội lên tử cung nhân gia rồi…ư…mạnh chút…a…ư

Ninh Dương Lan vong tình rên rỉ, cổ vũ Vương Tứ Thông làm nàng thêm nhiệt tình.

-Mật huyệt tiểu thư thật chặt…a…sướng quá…a…ư

Âm đạo chặt khít mịn màng bóp chặt lấy, lại là một cái âm đạo tươi mới chưa từng được nếm qua lần nào, khiến cho Vương Tứ Thông hưng phấn không thôi. Cơ bụng sáu múi va mạnh lên mông tròn của Ninh Dương Lan tạo thành âm thanh vô cùng vang dội. Nhưng có trận pháp che đậy, không cần sợ người ngoài nghe được, để cho Vương Tứ Thông càng thêm dùng sức đâm mạnh tới, đem côn thịt nhét càng sâu vào trong âm đạo của Ninh Dương Lan.

-A…hảo thích…ư…a

Năm loại giác quan được tăng cường, trong đó có cả xúc giác. Ninh Dương Lan có thể tận tình cảm nhận được côn thịt Vương Tứ Thông tiến vào trong mật huyệt của nàng, đẩy ra từng nếp gấp thịt non, tiến đến sau cùng, đội lên cổ tử cung. Cảm giác đó, là rõ ràng sắc nét đến từng chi tiết, cũng vì đó đem đến cho nàng cảm giác sung sướng mới lạ, vui thích hơn trước đây rất nhiều.

Dâm thuỷ dạt dào mà ra.

Liên miên không dứt.

Chảy dài trên đùi của Ninh Dương Lan.

Một chân nàng đứng thẳng trên giày cao gót, một chân khác gấp tới trước, khiến mông tròn càng vểnh ra sau, âm hộ cũng càng nhô ra, thuận tiện Vương Tứ Thông va chạm, cũng để côn thịt của hắn có thể cắm vào càng sâu hơn trong âm đạo Ninh Dương Lan.

Hai người không nói chuyện, chuyên tâm hưởng thụ hoan lạc dâm loạn mang lại, hòng nhanh nhất đạt lấy khoái cảm, nhanh chóng kết thúc giao phối.

Ngoài kia, còn nhiều người đang chờ cả hai.

-A…ta tới…a…ư…a

Cùng với đó là khoái cảm đạt đến đỉnh cao, sung sướng không sao nói hết.

Âm đạo vốn đã chặt khít bóp chặt lại côn thịt Vương Tứ Thông, khiến hắn khó lòng mà kéo ra đút vào, chỉ đành phải đẩy mạnh tới trước, lút cán trong mật huyệt của Ninh Dương Lan. Dâm thuỷ ấm nóng như lũ lụt trào ra xối lên quy đầu Vương Tứ Thông một trận tê dại.

-Ta bắn…a…ư…a

Tinh quan nháy mắt thất thủ, tinh dịch bùng nổ trực tiếp phun trào vào trong tử cung Ninh Dương Lan.

-Ninh tiểu thư thật tuyệt vời.

-Vương công tử cũng rất được.

Cuộc tình chóng vánh kết thúc, phần nào xua đi dục hoả của đôi dâm nam loạn nữ. Mỗi người tự phần mình xử lý bộ phận sinh dục nhớp nháp của bản thân. Nơi này là phòng vệ sinh, chuyện này rất đơn giản mà.

-Thế nào, Vương Gia đã quyết định về phe Ma Thiên Giáo rồi?

Ninh Dương Lan chỉnh lại váy áo, mở miệng hỏi chuyện.

-Vẫn chưa. Trong gia tộc hiện tại phần lớn đều cho rằng cần chờ sự việc chọn lựa Giáo Chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo qua đi, mới ra quyết định. Nhưng ta khẳng định ta đã là người của Ma Thiên Giáo rồi. Vấn đề này xin tiểu thư cứ yên tâm.

Đứng giữa nhiều thế lực, Vương Gia không muốn lựa chọn sớm, mà chờ người thắng sau cùng, cũng là điều dễ hiểu. Nhưng nếu chọn sớm, lại chọn đúng, thì mới có càng nhiều lợi ích. Vương Tứ Thông chính là muốn lợi ích, cho nên mới cấu kết với Ninh Dương Lan, muốn bán Vương Gia cho Ma Thiên Giáo. Dựa vào tình hình gần đây ở Kim Lăng Thành, lựa chọn này của Vương Tứ Thông, cũng không phải là không có căn cứ.

Ma Giáo thì như chó cắn bậy khắp nơi.

Minh Giáo làm rùa rút cổ.

Triều đình Thanh Quốc thì triệt để ẩn núp. Lấy mạng lưới tình báo của Vương Gia, cũng chỉ tra được một đám lâu la không quan trọng mà thôi.

Chỉ có người Ma Thiên Giáo là nghênh ngang đi lại trên đường, hưởng thụ đặc sản và tham quan cảnh đẹp Kim Lăng Thành. Ai nấy đều rất là vui vẻ. Từ đó có thể thấy được, Ma Thiên Giáo, cũng không tệ mà.

Ninh Dương Lan bán chui đồ của Ma Thiên Giáo, đương nhiên có rao hàng tới những nhà giàu của Kim Lăng Thành. Mà Vương Gia là nhà giàu nhất, cũng được mời chào, Vương Tứ Thông từ đó có giao dịch với nàng. Trước ngồi bàn, sau lại lên giường, Ninh Dương Lan thành công lôi kéo Vương Tứ Thông, thuận tình thuận lý.

-Vương công tử, mẫu thân của ngươi, có tình nhân không?

Ninh Dương Lan bất ngờ hỏi.

-Chuyện này…

Vương Tứ Thông lộ vẻ do dự.

Chuyện này liên quan đến danh tiếng của Vương Phu Nhân, đồng thời cũng có thể liên quan đến lợi ích cực lớn.

-Nếu ngươi đã không thể thuyết phục mẫu thân của ngươi. Vậy thì nên để chúng ta ra tay vậy, được sao?

Ninh Dương Lan ý vị thâm trường nhìn Vương Tứ Thông.

Chuyện Luân Hồi Giả coi Trầm Luân Giả là phụ mẫu thật, là chuyện thường tình. Trong cái thế giới bạo lực này, huyết mạch cực kì được coi trọng. Người không phải là cây cỏ, các Luân Hồi Giả cũng vì đó mà bị cảm động. Dù sao thì câu nói “công sinh thành không bằng công nuôi dưỡng”, vẫn luôn được nhiều người chấp nhận.

-Ngươi yên tâm, mẫu thân ngươi xinh đẹp tài năng như vậy, Giáo Chủ sẽ không tổn thương nàng ấy. Mà ngươi cung cấp tình báo, tuy không bằng dâng lên Vương Gia, nhưng cũng là có công không nhỏ, sẽ được trọng thưởng. Giáo Chủ, trước giờ vẫn luôn rất hào phóng.

Câu cuối cùng của Ninh Dương Lan, đánh động tâm của Vương Tứ Thông. Hắn biết nàng không nói sai, bởi hắn cũng đã được tận mắt chứng kiến. Vương Gia tuy là giàu nhất Kim Lăng Thành, nhưng so với Ma Thiên Giáo, vẫn là không thể so sánh. Ở Cửu Châu, có rất nhiều thứ không thể mua được bằng tiền.

Đan dược là một ví dụ điển hình nhất.

Linh đan thì càng không cần phải nói.

-Mẫu thân ta có hai tình nhân, dù rằng không thường xuyên gặp mặt. Một chính là Quốc Chủ Minh Quốc, Chu Do Hiệu. Một người là tướng quân của Nguyên Quốc, Hô Hàn Tà. Người trước đã bị ám sát mất tích, từ đó mẫu thân của ta cũng chỉ còn qua lại với người sau mà thôi.

Vương Tứ Thông dường như không có gì là dấu diếm.

Hắn cũng không định giấu diếm. Có manh mối, lấy bản lĩnh của Ma Thiên Giáo, rất nhanh sẽ tra được thực hư. Sự kiện Chu Do Hiệu bị ám sát oanh động Minh Quốc một thời, các thế lực đổ thừa cho nhau, không ai chịu nhận trách nhiệm. Nhưng hắn cũng không phải là cường giả gì, chỉ là bù nhìn mà thôi, đổi cái mới là được, chẳng thể thay đổi được tình hình Minh Quốc.

-Mẫu thân ngươi không có qua lại với người Nhật Nguyệt Thần Giáo sao?

-Nhật Nguyệt Thần Giáo hầu hết đều là đám thái giám, không có hứng thú với nữ sắc mà. Với lại Nhật Nguyệt Thần Giáo với Vương Gia có quan hệ lợi ích rất chặt chẽ.

-Nhưng như vậy bọn hắn hẳn có hứng thú với nam sắc nha.

Ninh Dương Lan cười mà không cười trêu đùa nhìn Vương Tứ Thông.

-Nếu Đông Phương Bất Bại muốn ta thị tẩm, ngươi nói ta có thể đồng ý hay cự tuyệt?

Ninh Dương Lan không trả lời được.

Thế giới này, chính là tàn nhẫn như vậy.

-Xem ra đây mới là lý do thật sự ngươi chọn đầu quân của Ma Thiên Giáo chúng ta.

-Một trong những lý do thật sự. Lời của ta nói cùng tiểu thư, đều là thật cả đấy. Chúng ta ra ngoài thôi.

-Hảo.

Vương Tứ Thông chuồn ra trước, cũng không định rêu rao quan hệ của hắn và Ninh Dương Lan. Tất nhiên là sẽ không tránh khỏi ánh mắt của những kẻ có ý. Nhưng tối nay, thật sự chỉ là một bữa tiệc mà thôi. Hắn còn phải đi tiếp khách.

Ninh Dương Lan về lại bên cạnh Vương Thuý Vân.

-Thuý Kiều tỷ, hạnh ngộ.

-Ninh tiểu thư, hạnh ngộ.

Vương Thuý Kiều một thân y phục màu vàng, xinh đẹp không sao nói hết, đứng giữa ba người, hoàn toàn nổi bật, khiến cho Ninh Dương Lan cũng phải tự nhận không bằng. Đúng là hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh, hệt như những gì mà Thanh Tâm Tài Nhân đã miêu tả vậy.

Nàng là Luân Hồi Giả, Ninh Dương Lan có chút quen mặt.

Sau khi đột phá ngũ giai, trí nhớ theo đó mà trở nên mạnh mẽ hơn một chút.

Nhưng giống như Vương Thuý Vân, Vương Thuý Kiều đã không còn quan tâm đến cái tên trước khi Luân Hồi bắt đầu nữa rồi, hoàn toàn trở thành vai diễn của chính mình.

Nàng giờ là Vương Thuý Kiều.

-Ta là bằng hữu của Thuý Vân, tỷ cứ gọi ta là Lan muội được rồi.

Ninh Dương Lan tỏ vẻ thân thiện.

-Hảo, Lan muội. Ta nghe Thuý Vân kể về ngươi rất nhiều.

-Vậy sao?

Ba mĩ nhân cũng là ba nữ nhân, đã đủ họp thành một cái chợ, trò chuyện nhiệt tình rôm rả. Đáng tiếc Vương Thuý Kiều có việc trong người, không thể cùng Ninh Dương Lan nói quá lâu.

Khách nhân đã đến hết.

Nơi trung tâm đại sảnh, hai mĩ nhân trong trang phục màu sắc khác nhau, cùng ôm tỳ bà bắt đầu biểu diễn.

Tấu là một khúc Thập Diện Mai Phục.

Chu Khiết Quỳnh trong trang phục màu đỏ rực như lửa, xinh đẹp ca quý không sao nói hết. Tỳ bà che nửa khuôn mặt, lại không sao che được dung nhan nghiêng nước nghiêng thành. Đôi môi tô lên son đỏ chót khẽ cong lên, tràn đầy tự tin. Móng tay dài sơn đỏ gảy lên dây đàn, tâu lên âm thanh thánh thót. Nàng chỉ mới là ngũ giai, tiếng đàn chưa mang vào linh niệm, khiến người nghe thấy rạo rực, hoàn toàn là dựa vào tài năng âm nhạc của bản thân, cùng khúc nhạc hào hùng.

Nàng chỉ tấu một đoạn.

Liền được Vương Thuý Kiều tiếp lấy. Hai người cũng không phải là lần đầu cùng nhau biểu diễn, vừa là đồng đội vừa là đối thủ, Vương Thuý Kiều không định chịu thua kém. Móng tay sơn lên màu phấn hồng thoăn thoắt gảy đàn, âm thanh dồn dập lại rõ ràng, vang vọng cả sảnh đường.

Tài nghệ của Vương Thuý Kiều này, cũng không làm xấu danh Du Lão dành tâm huyết miêu tả nàng.

Chỉ khác là…

Một thân sắc phục màu vàng óng, kiêu sa đài các, rạng rỡ như ánh nắng sáng sớm, tràn đầy tươi mới. Dung nhan đàn tấu, tràn đầy sự vui vẻ cùng yêu thích. Số phận của nàng, không hề bi thảm như trong truyện. Bởi Vương Gia mà nàng sinh ra, là một Vương Gia cường đại về kinh tế cũng như võ lực. Bởi Vương Phu Nhân, đủ khả năng che chở lấy nàng trưởng thành yên ổn.

Khúc tấu kết thúc.

Bộp bộp bộp

Tiếng vỗ tay như sấm vang lên.

-Tỷ tỷ của ta chơi đàn thế nào?

Vương Thuý Vân ghé bên tai Ninh Dương Lan hỏi nhỏ.

-Rất tuyệt vời. Ma Thiên Giáo không có người chơi tỳ bà, hôm nay được thưởng thức, thật sự mới lạ.

-Ta nghe nói âm nhạc của Ma Thiên Giáo rất độc đáo, gần đây được chiêm ngưỡng Chưởng Âm Bàn, đúng là kỳ vật.

Giọng nói êm dịu vang lên từ phía sau, là Vương Phu Nhân đến bắt chuyện. Tiếu dung xinh đẹp tuyệt trần, lu mờ bất kì ai đứng cạnh nàng. Khí chất cao quý không gì bì kịp, điệu bộ chuẩn mực trang nhã, khí chất ngời ngời như mặt trời giữa trưa. Mĩ nhân như nàng, thế gian đúng là hiếm có.

-Đúng vậy phu nhân. Nhưng Chưởng Âm Bàn là Linh Bảo, chuyên phục vụ cho chiến trường, âm thanh rất mạnh, không được êm dịu dễ nghe như tiếng tỳ bà.

Ninh Dương Lan cười đáp, bộ dạng rất là thân quen.

-Đây là điểm mà ta thấy yêu thích ở Chưởng Âm Bàn nhất. Không như tỳ bà chỉ có thể làm vật giải trí. Âm nhạc chi đạo, cần phải đến lục giai mới có thể áp dụng vào võ đạo, thật sự rất gian nan.

Vương Phu Nhân không nhịn được thở dài một cái.

-Cũng không hẳn. Linh Bảo dạng nhạc khí ở Ma Thiên Nhai rất nhiều. Đối với dị thú mà nói, có tác dụng khắc chế rất lớn. So với Chưởng Âm Bàn chế tạo dễ dàng hơn rất nhiều, cho nên số lượng không ít. Nếu phu nhân có dịp ghé qua, hẳn có thể tìm được một cây đàn vừa ý.

Ninh Dương Lan không ngần ngại thả mồi, dụ Vương Phu Nhân gia nhập Ma Thiên Giáo.

-Nếu có dịp, ta nhất định sẽ tới. Ninh tiểu thư như vậy hẳn là rất am hiểu âm nhạc, ta xin mạn phép nhờ tiểu thư bình phẩm tiếng đàn của ta một phen.

Vương Phu Nhân nói rồi cũng không chờ Ninh Dương Lan đồng ý, lấy từ nhẫn không gian ra một cây đàn tỳ bà hình dạng cổ xưa, là Linh Bảo không sai.

Tinh…

Tiếng đàn vang lên.

Đàn tấu lại là Thập Diện Mai Phục.

Nhưng ngón tay Vương Phu Nhân gảy trên đàn, tiếng nhạc lại vang lên từ bốn phương tám hướng trên dưới, tựa như đang có một đám thích khách đồng thời tấn công tất cả khách nhân có mặt tại sảnh đường này.

Trời đất nghiêng ngả.

Người người chao đảo không vững, uốn éo như đang chống chọi lại kẻ địch đánh tới.

Tiếng đàn mang theo linh niệm, là đáng sợ như vậy.

Bất quá tiệc đang vui, Vương Phu Nhân tự nhiên có chừng mực.

Thứ mà mọi người thấy trong ảo giác, thì là mình đang cùng đồng bọn chống chọi lại mai phục, sau đó giết ra một con đường mau, thành công thoát thân. Khi tiếng đàn vừa dứt, ảo giác kết thúc, nhưng người nghe vẫn còn đắm chìm trong cảm giác hào hùng sục sôi cùng sự nhẹ nhõm khi thoát khỏi tuyệt cảnh.

-Cầm nghệ của phu nhân thật là tuyệt diệu.

Ninh Dương Lan mở lời khen ngợi.

-So với cầm cơ của Ma Thiên Giáo thì thế nào?

-Ở Ma Thiên Giáo, cũng chỉ có chín người có thể sánh bằng.

-Ta có thể nghe danh của bọn hắn được không?

-Bọn hắn xưng là Thiếu Nữ Thời Đại, đều là lục giai, mỗi người luyện một loại nhạc khí riêng. Nhưng bọn hắn không có ai chơi tỳ bà cả.

-Âm nhạc chi đạo, vạn đạo quy tông, quy về một mối. Có dịp thật muốn cùng bọn hắn trao đổi một phen. Ninh tiểu thư, ở Ma Thiên Giáo có đông đảo cường giả Nguyên Thần Cảnh, chắc hẳn có người hứng thú với âm nhạc chứ?

-Ma Thiên Cư Sĩ Tạ Yến Khách là một bậc thầy âm nhạc. Thiếu Nữ Thời Đại đều là do lão gia tử dạy dỗ mà thành. Ngoài ra ta cũng không biết còn ai nữa. Còn người hứng thú với âm nhạc, nổi tiếng nhất lại là Ma Thiên Giáo Chủ. Nhưng tin ta đi, ngươi tuyệt đối không muốn nghe thấy hắn cất tiếng hát đâu. Vô cùng khó nghe.

-Haha x3.14

Ninh Dương Lan và Vương Phu Nhân trò chuyện, đã thu hút được không ít người vây xem. Nghe Ninh Dương Lan đem Ma Thiên Giáo Chủ ra đùa cợt, mọi người cũng cười lên, sau lại thấy không ổn.

Linh niệm của Ma Thiên Giáo Chủ bao trùm Thiên Địa, cũng tức là nói, hắn có thể biết được mọi chuyện trong trời đất này. Đương nhiên hắn không phải thần, cũng không rảnh đi xoi mói tỉ mỉ từng người. Nhưng chỉ cần có người nhắc đến tên hắn, thì cũng đồng nghĩa với việc phát ra tín hiệu, gây nên sự chú ý của Ma Thiên Giáo Chủ. Đại sảnh mở tiệc tối nay, cũng không được bố trí trận pháp ngăn cách linh niệm đâu. Cho nên tốt nhất vẫn là quản cái miệng cho tốt, không lại rước hoạ vào thân.

Cũng may thấy Ninh Dương Lan nói đùa không coi ra chuyện gì, mọi người cũng vui vẻ trở lại. Nhưng cũng biết ý mà không nhắc đến Ma Thiên Giáo Chủ đại danh đỉnh đỉnh nữa.

Sau một khúc tấu thần sầu của Vương Phu Nhân, nhân vật chính trở lại là Chu Khiết Quỳnh. Tiệc tối nay, là tiệc tẩy bụi cho nàng mà.

Một vị Công Chúa thời điểm này đến Kim Lăng Thành, đương nhiên vì đại lễ lựa chọn tân Giáo Chủ cho Nhật Nguyệt Thần Giáo rồi. Đại khái là đại diện cho triều đình tỏ một cái thái độ đi. Dù rằng chả ai quan tâm đến cái thái độ này cho lắm.

Ninh Dương Lan mồm mép nhanh nhạy, cũng là một điểm nổi bật trong buổi tiệc.

Buổi tiệc diễn ra nhẹ nhàng và vui vẻ.

-Trang Đại Nhân cũng ở chỗ này sao?

Ninh Dương Lan nhận ra Trang Bắc, chủ động tiến đến bắt chuyện. Một thân hơn thước chín khôi ngô tuấn tú, mặc áo Phi Ngư gấm đỏ, bên hông không mang Tú Xuân Đao, lộ vẻ cao lớn hùng dũng.

-Ta thân mang công vụ, hộ tống Khiết Quỳnh Công Chúa tới dự tiệc mà thôi. Ninh tiểu thư, tối nay ngươi thật xinh đẹp.

-Không ngờ Trang đại nhân cũng thật dẻo miệng, hihi.

Ninh Dương Lan trò chuyện khách sáo cùng Trang Bắc một hồi, lại nổi dâm hứng.

-Trang đại nhân, chúng ta qua kia nói chút chuyện riêng được chứ?

-Hảo.

Trang Bắc không nghi ngờ nhanh chóng đáp ứng, đi theo Ninh Dương Lan đến nhà vệ sinh lúc nãy.

P/S cầu đề cử với ạ

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.