Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đa Long ký sự (1)

Tiểu thuyết gốc · 2044 chữ

Chương 104.1 Đa Long ký sự (1)

Thanh Quốc.

Trải qua sự kiện Hoàng Lăng, không thể không nói là thương tổn nặng nề. Cường giả Tiên Thiên Cảnh tử thương hơn chín thành.

Bất quá nhìn kỹ hơn, thì đây thật ra lại là một cuộc đại thanh tẩy.

Hơn nữa còn rất hiệu quả.

Thục Trinh Thái Hậu nắm quyền, có rất nhiều kẻ không phục. Mà trước giờ những kẻ có gan đứng ra tỏ vẻ không bằng lòng, cũng không bằng mặt, thì có Tam Hoàng Giả. Song hiện tại Tam Hoàng cũng chỉ còn lại mỗi một mình Càn Long Hoàng còn sống. Cho dù không có Hoàng Vô Cực, Thục Trinh Thái Hậu cũng có thể dùng một tay đè hắn lên mặt đất ma sát. Càn Long Hoàng chỉ có thể cúi đầu.

Mà Ma Thiên Giáo ở ngoài nhăm nhe, Thanh Quốc trở nên thống nhất đoàn kết hơn bao giờ hết.

Triều sớm.

Thục Trinh Thái Hậu ngồi trên long ỷ, thân mang hoàng bào, bộ dáng uy nghi, thần sắc lạnh lùng.

Càn Long Hoàng lấy chiến lực thất giai Nguyên Thần Cảnh, cầm đầu võ quan, cung kính đứng dưới, ở bên trái. Đứng bên cạnh hắn, còn có Ngao Bái, lông tóc vàng khè như sư tử, bộ dạng cao lớn hùng dũng.

Hàng bên phải là văn quan, lấy Lưu Dung đứng đầu.

Mà bên cạnh hắn, lại là Hoà Thân.

Hai người này thế nhưng là ái thần của Thục Trinh Thái Hậu. Một người quản nhân sự, một người quản kinh tế, là một cặp bài trùng hoàn hảo. Bởi vậy dù không có chiến lực cao cường, cũng được Thục Trinh Thái Hậu cực độ coi trọng, địa vị trong triều đình Thanh Quốc, cũng là cực cao.

Đại đạo ba ngàn, đạo nào cũng là đạo.

Võ đạo là đạo.

Văn đạo, cũng là đạo.

Chỉ có đạo nhạc thì đếch phải.

Văn quan, có thể tu luyện.

Chưa bàn đến chiến lực, tu luyện có thể cường thân kiện thể, giảm thiểu bệnh tật. Mà nếu có thể thành tựu Tiên Thiên, thì càng có thể trường sinh bất lão. Không người không ham. Cho nên bên cạnh Phật Giáo và Đạo Giáo, Nho Giáo ở Cửu Châu, đặc biệt là ở Đông Thắng Thần Châu cực kì phát triển.

Cũng rất đặc sắc.

Tu luyện thì cũng dựa vào công pháp hít thở như võ giả khác. Nhưng Nho Gia lại chủ yếu đem ứng dụng chân khí vào những môn nghệ thuật như vẽ tranh, uống trà, đánh đàn, làm thơ, viết sách, nấu ăn, làm gốm, vân vân và mây mây. Đem những môn nghệ thuật này đến một tầm cao mới chỉ có trong tưởng tượng. Đồng thời những môn nghệ thuật này, cũng tăng tốc tu luyện.

Cũng đừng coi thường.

Luyện Khí Sư, Trận Pháp Sư, Luyện dược sư, Phù Chú Sư cũng đều được khai sinh theo một dạng tương tự. Chỉ là các ngành nghề này có ứng dụng cao trong chiến đấu, nên nổi tiếng hơn nhiều mà thôi.

Như trong đám văn quan tại triều lúc này, không chỉ là chính trị gia đâu, không ít người còn là các nghệ thuật gia nổi tiếng của Thanh Quốc.

Trong đó có hai người, thỉnh thoảng lại liếc qua Càn Long Hoàng một cái, lại quay sang liếc Hoà Thân và Lưu Dung.

Trong ánh mắt có cả sùng bái mà tiếc nuối.

Bọn hắn tên là Trương Thiết Lâm và Trương Quốc Lập.

Trong Luân Hồi, các mối quan hệ rất hỗn loạn, không có trật tự logic gì đáng nói. Như Thanh Quốc hiện tại, quả thật là một nồi lẩu hỗn loạn. Luân Hồi Giả và Trầm Luân Giả sắm vai tùm lum, cực khó phân biệt.

Mà trải qua đại thanh tẩy, cũng để Thục Trinh Thái Hậu đỡ đau đầu nhiều.

-Chiến sự với Kim Quốc hiện tại đến đâu rồi?

Thục Trinh Thái Hậu cất tiếng hỏi.

-Thái Hậu, hiện tại quân ta thắng nhiều thua ít. Đang lâm vào thế giằng co.

Càn Long Hoàng chủ động trả lời. Thực lực bản thân Thục Trinh Thái Hậu đã vượt lên Càn Long Hoàng, cho nên hắn vẫn là phải cung kính.

-Như vậy là rất tốt rồi. Chú ý đừng để xảy ra quá nhiều thương vong.

-Vâng, Thái Hậu.

Quan lại bẩm tấu, Thục Trinh Thái Hậu ngồi trên lắng nghe, đưa ra phương hướng giải quyết. Nàng là người quý trọng nhân tài, lại biết lắng nghe, cho nên buổi chầu diễn ra suôn sẻ và nhanh chóng.

-Từ ngày mai trở đi bản cung giao cho Càn Long Hoàng lên triều nhiếp chính. Các ngươi hãy cố gắng phò trợ hắn xử lý chính vụ. Biết chưa?

Thục Trinh Thái Hậu đem đại quyền giao cho Càn Long Hoàng, e rằng sắp tới nàng có chuyện quan trọng cần làm. Thật ra thì hiện tại Càn Long Hoàng đã nắm gần năm thành binh quyền của Thanh Quốc. Một nửa còn lại, trong tay Ngao Bái. Nhưng quyền lực thật sự, là ở trong nắm tay, chứ không phải trong Ấn Soái, cho nên Thục Trinh Thái Hậu cũng chẳng sợ bọn hắn làm phản.

-Tuân lệnh.

Văn võ bá quan đồng thanh đáp.

Càn Long Hoàng uy vọng cực cao, hắn nhiếp chính, hoàn toàn không có vấn đề gì.

-Bãi triều.

-Cung tiễn Thái Hậu.

Thục Trinh Thái Hậu rời đi, theo sau là bốn tên nội quan. Sau khi nắm quyền, Thục Trinh Thái Hậu đã bãi bỏ quy định nội quan khi tiến cung phải tịnh thân, cho nên ngoại trừ An Đức Hải đã sẵn là thái giám, ba tên còn lại đều con là nam nhân chân chính cả.

An Đức Hải, tu vi đạt đến lục giai.

Lý Liên Anh, tu vi cũng đạt đến lục giai.

Kẻ đi giữa tên là Châu Tinh Trì, rất được Thục Trinh Thái Hậu sủng ái, tin tưởng. Tu vi ngũ giai trong Luân Hồi Giả cũng là rất xuất sắc rồi.

Kẻ thứ ba, không giống như hai tên còn lại soái khí ngời ngời. Là Luân Hồi Giả giống Châu Tinh Trì, Đa Long không hề đẹp trai. Nhưng Thục Trinh Thái Hậu thủ thân như ngọc, đẹp trai lại có tác dụng gì, trung thành mới là quan trọng nhất. Mà Đa Long, thì rất là được việc. Hắn hiện tại cũng nhờ được sủng ái, một đường đột phá lên tứ giai Tiên Thiên Cảnh, tuy hơi yếu, vẫn là một tay sai đắc lực của Thục Trinh Thái Hậu.

Cả bốn đi theo Thục Trinh Thái Hậu về tẩm cung, nơi đó, lại có sẵn Hoàng Vô Cực đang ngồi uống trà đợi, bộ dạng không khác gì một lão gia hoà ái vô hại. Chỉ là trước ngực hắn Tinh Trụ Huyết Thương Không vẫn như cũ chói mắt cực kì.

-Theo lời lão tổ, Kim Lăng Thành ở Minh Quốc sắp có đại cơ duyên xuất thế. Ta muốn bí mật tới Kim Lăng Thành, cần tránh né hoàn toàn khỏi trường linh niệm của Ma Thiên Giáo Chủ và tai mắt của Ma Thiên Giáo. Còn cần phải phái nhân thủ đi trước. Không biết các ngươi có cao kiến gì không?

Thục Trinh Thái Hậu đích thân đi, chứng tỏ cơ duyên lần này cực kì quan trọng. Mà nàng biết đã kết thù cùng Ma Thiên Giáo Chủ, chỉ cần nàng dám để lộ sơ hở, hắn nhất định sẽ tiến đến tiễn nàng đi Luân Hồi.

Không cẩn thận là không được đấy.

Cả ba tên nô tài cắm đầu suy nghĩ.

-Bẩm Thái Hậu, Thanh Quốc chúng ta cũng có rất nhiều gia tộc qua lại làm ăn với Kim Lăng Thành. Chi bằng trà trộn vào đoàn buôn, có thể tránh khỏi đa số tai mắt của của Ma Thiên Giáo.

An Đức Hải đề nghị.

-Ý hay.

Thục Trinh Thái Hậu gật đầu khen ngợi.

-Bẩm Thái Hậu, thần đề nghị chia ra làm ba đường: đường sông, đường biển, đường bộ như vậy Thái Hậu có thể tuỳ thời lựa chọn một trong ba, tăng tính bảo mật.

Lý Liên Anh đề nghị.

-Ý các ngươi thế nào?

-Chúng nô tài cũng nghĩ nên như vậy.

-Thế thì làm vậy đi.

Thục Trinh Thái Hậu nhanh chóng quyết định.

-Đức Hải, ngươi đi trước Kim Lăng Thành một chuyến, xây dựng một căn cứ tạm thời cất chứa cương thi. Đây là Khống Thi Lệnh, có thể thay bản cung điều khiển đám cương thi đó. Chỉ có Linh Niệm Cảnh như ngươi mới có thể dùng. Làm được sao?

-Không có vấn đề, nô tài xin nhận lệnh.

An Đức Hải tiếp lấy Khống Thi Lệnh, cất kỹ.

-Chuyện đoàn buôn giao cho ba ngươi, được chứ.

-Nô tài xin nhận lệnh. X3

Châu Tinh Trì, Lý Liên Anh và Đa Long cùng đồng thanh đáp.

-Được rồi, Tinh Tinh ở lại, hai ngươi lui ra đi.

-Nô tài xin cáo lui.

Bây giờ trong nội điện chỉ còn lại ba người.

Châu Tinh Trì khi nãy còn đang đứng, bây giờ lại ngồi xuống cùng với Thục Trinh Thái Hậu, tự rót cho bản thân một chén trà, rất là tự nhiên.

-Tinh ca, Đa Long này gần đây có gì khác lạ không?

Giọng Thục Trinh Thái Hậu trở nên dịu dàng, khác hẳn với bộ dạng lạnh lùng bình thường.

Hai chữ “Tinh ca” cũng hô được rất ngọt.

-Không có. Lão tổ, ngài có nhìn ra được gì bất thường không? An Đức Hải và Lý Liên Anh thì sao?

Châu Tinh Trì trả lời nhanh gọn, sau liền hỏi Hoàng Vô Cực. Hắn và Đa Long vốn hay qua lại, cũng coi như thân thiết.

-Cũng không có. Bất quá Ma Thiên Giáo Chủ thần thông quảng đại, khả năng thao túng linh hồn đã rất cao thâm. Ngươi cũng nhìn thấy phân thân của hắn rồi đấy. Vẫn là nên đề phòng thật kỹ thì hơn.

Hoàng Vô Cực nhíu mày nói.

-Ai da. Trường linh niệm của hắn bao phủ Cửu Châu, lại thêm lão tổ nói hắn có thể có khả năng đọc ký ức của bất cứ ai. Đề phòng thế nào được nha.

Thục Trinh Thái Hậu chán nản nói.

-Trường linh niệm của hắn tuy rằng bao phủ toàn bộ Cửu Châu, nhưng hắn cũng không phải thần, cho nên không thể tuỳ thời giám sát chúng ta được. Thêm nữa Thanh Đô hiện tại, đã được ta dùng Tinh Trụ Huyền Vũ Trụ tạo nên trận pháp bao phủ, có thể ngăn được hắn thăm dò. Đáng tiếc là Hoàng Lăng đã bị huỷ, nếu không, chúng ta cũng có thể làm được như Thương Quốc, ngăn cách trường linh niệm của Ma Thiên Giáo Chủ che phủ trên phạm vi toàn quốc. Bất quá hiện tại, dùng cách đơn giản, vẫn là có thể qua mặt được hắn, lại hiệu quả hơn nhiều.

Hoàng Vô Cực thì lại khá là lạc quan.

-Còn chuyện đọc ký ức, ta sưu hồn cũng có thể làm được. Chỉ là sẽ gây tổn hại đến linh hồn, dễ dàng bị mò ra giấu vết, khó làm được như Ma Thiên Giáo Chủ. Đại Mộng Thần Thông đúng thật là rất lợi hại.

Hoàng Vô Cực nhấp một chén trà.

-Sự tình Kim Lăng Thành sắp tới vô cùng quan trọng, đối với cả Tinh Tinh cũng được lợi rất nhiều. Các ngươi cần chuẩn bị chu đáo.

Ánh mắt của Hoàng Vô Cực trở nên nghiêm túc.

-Chúng ta hiểu, xin lão tổ yên tâm.

-Hảo. không cản trở các ngươi tâm sự. Ta đi nghỉ đây.

Hoàng Vô Cực nói rồi biến mất tại chỗ.

Để lại không gian cho đôi nam nữ âu yếm.

P/S: Ai có đề cử thì đề cử, ai có kim phiếu thì ủng hộ kim phiếu. Ai không có đề cử, kim phiếu thì bình luận nha các đồng dâm.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 115

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.