Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Võ Văn Gia bí sử (3)

Tiểu thuyết gốc · 3194 chữ

Chương 98.3 Võ Văn Gia bí sử (3)

Bên ngoài Trấn Ma Quan không xa về phía tây.

Một đám ma nhân đang đứng đợi.

Người cầm đầu ung dung hoa quý, xinh đẹp không sao kể xiết.

Nàng là Tô Đắc Kỷ, Hoàng Hậu của Thương Quốc.

Đương nhiên thân phận này không sánh bằng việc nàng còn là một phân thân của Bạch Ma Đế.

Lời nói của nàng đại diện cho Ma Đế tối cao vô thượng của Ma Giáo.

Bạch Diện có cả thảy chín phân thân.

Tô Đắc Kỷ tuy rằng là phân thân, nhưng lại khác là khác biệt.

Nàng vốn chính là một mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành tên là Tô Đắc Kỷ, sau đó nhận được sức mạnh của Bạch Diện mà trở thành phân thân của nó. Bởi vậy so ra, chiến lực của Tô Đắc Kỷ không sánh bằng các phân thân khác. Nhưng thứ khiến nàng được Bạch Diện lựa chọn, lại là trí tuệ của nàng.

Nữ nhân này, thông minh tuyệt trần, mưu kế phồn đa.

Nhưng vẫn chưa phải là chủ nhân thần bí trong của Bạch Diện.

Lúc này đâu sắc mặt của Tô Đắc Kỷ vô cùng khó coi.

-Sự tình thất bại rồi. Rút thôi.

Tô Đắc Kỷ nói hai câu, sau đó phất áo rời đi. Để lại đám ma nhân xì xào bàn tán.

-Chuyện gì xảy ra?

Đoàn Long sáp lại gần Chúc Ngọc Trinh hỏi.

-Vốn dĩ chúng ta lên kế hoạch bắt cóc Từ Du Nhã, lấy đó làm điều kiện trao đổi với phân thân của Đế Thượng đang bị Ma Thiên Giáo Chủ giam giữ. Chúng ta ở đây, chính là muốn đánh nghi binh ngăn cản Tống Khuyết cứu viện. Tình hình này xem ra, không chỉ mưu đồ thất bại, một phân thân khác của Đế Thượng lại bị bắt đi nữa rồi.

Chúc Ngọc Trinh cũng là cao tầng của Ma Giáo, biết rất nhiều. Lại thông minh, đoán một ra ba. Về cơ bản nắm được tình hình hiện tại.

-Ma Thiên Giáo Chủ lợi hại như vậy, ngay cả Đế Thượng cũng không có cách nào?

Đế Thượng, là xưng hô mà giáo chúng Ma Giáo dùng để gọi Bạch Ma Đế, Bạch Diện.

-Đó là đương nhiên. Gần đây Thanh Quốc truyền đến tình báo, lão tổ tông Thanh Quốc là Hoàng Vô Cực phục sinh sống lại, cũng là Hợp Đạo Giả, vậy mà cũng bại cho Ma Thiên Giáo Chủ. Ta nghe Đế Thượng nói qua, ngài cũng không dám ở trong Hoàng Lăng Thanh Quốc đánh nhau cùng Hoàng Vô Cực đâu. Mà Ma Thiên Giáo Chủ, nghe nói đã đem Hoàng Lăng Thanh Quốc đánh sập.

-Ờ, hoá ra là vậy.

Biểu cảm của Đoàn Long cũng không có bao nhiêu kinh ngạc. Có lẽ tầng thứ của hắn quá thấp, ngay cả lục giai Linh Niệm Cảnh cũng còn là rất xa xôi. Nói chi đến Hợp Đạo Cảnh.

-Vậy chúng ta làm gì bây giờ.

Đoàn Long hỏi.

-Chúng ta có sẵn mật đạo đề phòng khi bại lộ tại Tuỳ Quốc thì có thể thông qua biên giới về lại Thương Quốc. Chúng ta giờ qua đó đợi, chờ tiếp ứng bon hắn.

Chúc Ngọc Trinh dẫn đầu, mang theo Đoàn Long và Thạch Thuỳ Chi đi về phía bắc.

Chúc Ngọc Trinh và Thạch Thuỳ Chi vẫn thường xuyên diện đồ đôi với nhau. Tối nay thân trên các nàng mang một cái yếm màu vàng nhạt lộ vai, trang trí bằng các hoa văn lá cây. Bên dưới lại mang váy xẻ tà một bên, để lộ một hông chân dài nuột nà. Chân trần không dính bụi, hờ hững dẫm lướt trong không khí bay xa hoà vào đêm tối.

Thấy ba người bọn hắn rời đi, vài tên trong Ma Giáo nhìn theo một cái, cũng không đuổi theo, sau đó tự động giải tán. Chúc Ngọc Trinh và Thạch Thuỳ Chi xinh đẹp vô song, mà Đoàn Long, chỉ có tu vi tứ giai, ăn mặc lại sang trọng hoa quý, quả thật là một miếng mồi thơm ngon béo bở cho đám ma nhân. Nhưng danh tiếng của Chúc Ngọc Trinh và Thạch Thuỳ Chi ở Ma Giáo cũng không nhỏ, những người ở đây đều có tên có tuổi, không ai dám không nể mặt.

Cũng không phải là nể mặt Tà Vương Thạch Chi Hiên và Âm Hậu Chúc Ngọc Nghiên.

Mà là nể mặt Bạch Ma Đế.

Thực tế, Ma Giáo là một tổ chức rất vô tổ chức.

Đám ma nhân thật sự không sợ cường giả Nguyên Thần Cảnh đuổi giết. Bởi khả năng ẩn nấp của bọn hắn rất cao minh. Nhưng nếu là cường giả Hợp Đạo Cảnh săn lùng thì lại là chuyện khác. Nếu không phải ma uy của Bạch Diện bao trùm Thương Quốc, đám ma nhân này còn lâu mới tụ họp tại một chỗ như hôm nay được.

Tô Đắc Kỷ coi trọng Chúc Ngọc Trinh, Thạch Thuỳ Chi và Đoàn Long ba người.

Chỉ cần là người Ma Giáo đều biết việc này.

Bởi vậy bọn hắn rời đi, cũng không có ai đuổi theo.

Một đường đi tới, cũng không xa lắm.

Đây là một chân núi đá, có một thông đạo từ nơi này xuyên qua biên giới nối liền với Tuỳ Quốc. Bất quá thỏ khôn có ba hang, lối ra chắc không chỉ có một, nên Chúc Ngọc Trinh lựa chọn đợi ở đây.

-Đợi ở đây thôi.

Chúc Ngọc Trinh dừng lại.

Cả bọn kiếm một chỗ trống trải có mấy tảng đá ngồi xuống.

Chờ đợi là một quá trình lãng phí thời gian vô cùng buồn tẻ.

Nhưng đời người, ai cũng đều phải trải qua, không tránh được.

Đương nhiên chờ đợi cùng hai mĩ nhân xinh đẹp vô song, thì lại là một câu chuyện khác.

Đoàn Long đi vòng quanh một hồi, tìm thấy một bãi cỏ khá được.

Đêm nay trăng khuyết treo cao trên đầu, mây lại nhiều, không gian xung quanh nơi này lại nhiều cây cỏ bụi rậm, lộ ra vẻ tăm tối.

Thị lực của Tiên Thiên Cường Giả tốt hơn người bình thường nhiều lắm, hầu hết đều là 20/10 đấy. Nhưng chưa phải là Cường Cảm Cảnh, còn chưa thể nhìn được trong đêm đâu. Bất quá cũng là đủ dùng trong môi trường hiện tại.

-Thuỳ Chi muội, qua đây một chút.

Đoàn Long lên tiếng gọi Thạch Thuỳ Chi, nàng dù nghi hoặc, nhưng vẫn là đi tới, Chúc Ngọc Trinh thì vẫn ngồi yên tại chỗ.

Thạch Thuỳ Chi vừa tới gần, Đoàn Long đã kéo lấy tay nàng, gấp không kịp đợi hôn lên đôi môi thơm mềm quyến rũ, ra sức ăn ngấu nghiến. Thạch Thuỳ Chi cũng chỉ bất ngờ trong chốc lát, sau đó liền nhiệt tình đáp lại. Đầu lưỡi Thạch Thuỳ Chi không chịu thua, duỗi ra cùng Đoàn Long cuốn lấy, còn phản kích lại, thò vào trong miệng hắn tấn công. Nước bọt cả hai không ngừng tiết ra, đem hoà quyện vào nhau, cho nhau nuốt lấy.

Đôi tay của hai nam nữ không ngừng mò mẫn trên người đối phương, rất nhanh đem quần áo cả hai cởi ra, ném trên mặt đất. Thạch Thuỳ Chi dính chặt người vào Đoàn Long, theo hắn hướng dẫn tiến đến trên thảm cỏ đã được trải sẵn bạt.

Nơi này nguyệt hắc phong cao, là nơi lộ thiên hoang dã, quả thật là đem đến cảm giác mới mẻ, để cả hai hưng phấn tăng cao.

-Nơi này có chút không tiện.

Thạch Thuỳ Chi đưa tay đỡ lấy ngực Đoàn Long, nói nhỏ.

Đồ đã lột sạch, còn tiện hay không tiện gì nữa.

-Không phải có Ngọc Trinh đang canh sẵn? Với lại bọn hắn cũng không biết khi nào mới về tới, ngồi đợi không ngươi không chán sao?

-Cũng đúng, vậy ngươi làm nhẹ thôi, đừng gây ra tiếng động.

Thạch Thuỳ Chi cười một tiếng, đưa tay xuống một tay cầm lấy côn thịt Đoàn Long dẫn đường, một tay dùng hai ngón thon dài đẩy ra cánh hoa huyệt.

-A

Côn thịt nhập động, để cả Thạch Thuỳ Chi và Đoàn Long rên nhẹ một tiếng.

-Suỵt.

Thạch Thuỳ Chi đưa ngón tay lên miệng ra dấu im lặng.

Đoàn Long cũng là hiểu ý, trầm mông nhẹ xuống, đem côn thịt cắm đến tận cùng. Sau đó lại từ từ nâng mông lên đem côn thịt rút ra, lại nhẹ nhàng cắm xuống, động tác rất nhẹ nhàng ôn nhu. Bên trong âm đạo Thạch Thuỳ Chi lúc đầu có hơi khô khan, nhưng theo Đoàn Long cắm rút, dần dần tiết ra dâm dịch, để hắn quất cắm càng thêm thuận lợi. Côn thịt ra chậm vào chậm, nhẹ nhàng êm ái, cũng là đem đến cảm giác sung sướng khác lạ, để Đoàn Long thoải mái cực kì.

Hắn vừa cắm rút, một tay chống trên đất, một tay vừa tóm lấy nhũ cầu tròn trĩnh căng đầy của Thạch Thuỳ Chi nắm bóp chơi đùa. Hai chân Thạch Thuỳ Chi quặp lấy hông Đoàn Long, thỉnh thoảng lại dùng sức hướng xuống, trợ giúp hắn đem côn thịt càng cắm sâu vào trong thân thể nàng.

Hơi thở có phần trở nên gấp gáp của cả hai hoà vào tiếng côn trùng xung quanh, lại có vẻ hài hoà đến lạ.

Dù nơi này bóng tối bao trùm, dung nhan xinh đẹp của Thạch Thuỳ Chi là gần trong gang tấc, được Đoàn Long thu hết vào trong mắt. Hắn cúi đầu hôn tới, mà Thạch Thuỳ Chi thì vẫn như cũ đón nhận nhiệt tình.

Keng keng

Tiếng kim loại va chạm vang lên, trong không gian đêm khuya yên tĩnh phá lệ chói tai.

-Hừ, ngươi muốn chết.

Là tiếng của Chúc Ngọc Trinh.

Đoàn Long cũng không nghĩ nhiều, dùng tốc độ thần sầu rút côn thịt ra khỏi mật huyệt Thạch Thuỳ Chi, đồ cũng không kịp mặc, phi thân về với Chúc Ngọc Trinh.

Hắn cũng không đi quá xa, chỉ một tích tắc đã thấy Chúc Ngọc Trinh đang trốn tránh khỏi hai nam tử vây đánh. Đoàn Long nhận ra hai người này, bọn hắn chẳng phải là một trong những người lúc nãy có mặt theo lời hiệu triệu của Tô Đắc Kỷ sao.

Một tên là Tàn Hoa, một tên là Bại Liễu.

Không rõ tên thật là gì, nhưng từ tên gọi cũng biết đây là hai tên dâm tặc. Mĩ nhân tàn đời dưới tay bọn hắn, nhiều không đếm hết. Và cũng là hai cường giả ngũ giai nổi tiếng của Ma Giáo. Bọn hắn là một cặp bài trùng, phối hợp rất ăn ý, rất khó chơi.

Không lạ khi mò theo Chúc Ngọc Trinh và Thạch Thuỳ Chi đến tận nơi này.

-Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu hehehe

Tàn Hoa cười lên khả ố.

-Huống hồ chiến tranh đang thua, sớm muộn cũng chết, chi bằng chết sung sướng chút khặc khặc

Bại Liễu vào hùa.

Hợp Đạo Giả đánh cờ, ngũ giai như bọn hắn không phải là pháo hôi nhưng mạng sống vẫn rất mong manh. Chiến trường hiện tại, Nguyên Thần Cảnh đánh nhau long trời lở đất, Tiên Thiên Cảnh cũng không khác ruồi muỗi là mấy.

Gràooo

Hắc Long Khí xuất động, đem toàn thân Đoàn Long bao phủ bởi một lớp khí đen.

So với đêm đen càng thêm tăm tối.

Nhất Dương Chỉ.

Đoàng.

Chỉ khí như đạn bắn ra, nhắm thẳng vào Tàn Hoa.

-Là tiểu bạch kiểm ngươi, cũng thật biết hưởng thụ.

Thấy Đoàn Long trần truồng mà tới, theo sau là Thạch Thuỳ Chi cũng trần truồng, Tàn Hoa lập tức hiểu chuyện gì. Hắn thế nhưng là dâm tặc có tiếng tăm đấy.

-Tiểu bằng hữu, một mình ngươi độc chiếm hai yêu nữ này, không sợ bị hút khô sao. Chi bằng cho chúng ta cùng tham gia, vui càng thêm vui, thế nào?

Bại Liễu dùng tốc độ ánh sáng lột sạch đồ, vừa nhìn thấy thân hình hoàn mĩ trần truồng của Thạch Thuỳ Chi, côn thịt dưới háng lập tức cứng rắn. Không nhỏ nha, làm dâm tặc cũng là đúng bài lắm.

-Nếu các ngươi là Linh Niệm Cảnh, nhân gia cũng không ngại cùng các ngươi vui vẻ, bất quá chỉ là hai Cường Cảm Cảnh mà thôi, lại còn là loại yếu nhất cùng cảnh dưới. Muốn chơi ta, nằm mơ. Long, giết bọn hắn cho ta.

Chưa đợi Đoàn Long nói chuyện, Thạch Thuỳ Chi đã lên tiếng.

Chúc Ngọc Trinh và Thạch Thuỳ Chi dâm đãng không sai, nhưng các nàng không phải là xe buýt công cộng, ai cũng có thể lên. Mà là siêu xe đắt tiền, chỉ có người có tiền, có quyền, có sức mạnh mới có thể cưỡi. Tàn Hoa và Bại Liễu, hiển nhiên không đủ tư cách.

-Hảo.

Đoàn Long đáp một tiếng, vận lên công lực tối cao, tung chỉ đánh tới Bại Liễu. Hắn vung trảo đánh trả lại.

Đùng

-A, hắn chỉ là tứ giai, sao ma khí của hắn có thể áp chế ma khí của ta.

Trảo của Bại Liễu bị chỉ của Đoàn Long đánh văng, đẩy hắn lùi ra sau, đau đớn ôm lấy tay nói.

-Ma khí của hắn quá tinh thuần, tên này cổ quái, chạy thôi.

Hắc Long Khí đương nhiên có thể áp chế ma khí ngũ giai của Bại Liễu. Mà hai tên này gây án khắp nơi, còn sống đến ngày hôm nay, bản lĩnh bỏ chạy là nhất đẳng.

-Chạy đi đâu.

Chúc Ngọc Trinh quát lên.

Hồi Tưởng Ma Kính đã xuất ra. Bên trong gương hiện lên hình ảnh của Bại Liễu.

-Mau giết hắn.

Bại Liễu trúng chiêu, bị cố định giữa không trung, không đường trốn chạy.

-Á...á...á

Một chỉ xuyên tim, Bại Liễu bỏ mình.

-Cút đi.

Bại Liễu chết, Tàn Hoa cũng không rảnh thương tiếc, muốn một trảo đẩy lùi Thạch Thuỳ Chi, tìm đường bỏ chạy.

Đáng tiếc Thạch Thuỳ Chi thân là nữ nhi Tà Vương, một thân bản lĩnh không yếu.

Hai tay hai trảo, một trắng một đen đánh ra, uy lực không kém một chưởng của cường giả ngũ giai như Tàn Hoa. Nàng thế nhưng là thể chất Ngũ Âm Chi Thể trong truyền thuyết. Cũng vì đó có thể kế thừa hoàn mĩ Bất Tử Ấn Pháp của Tà Vương Thạch Chi Hiên.

-Chết đi. X3

Chúc Ngọc Trinh và Đoàn Long giải quyết xong Bại Liễu, lập tức chạy tới vây lấy Tàn Hoa. Đại chiêu nổ ra, đem Tàn Hoa đánh thành thịt nát.

-Không biết còn kẻ khác mò theo không.

Đoàn Long nhìn quanh, nói.

-Hẳn là không, hai tên này chỉ là tinh trùng lên não, nên mới dám ra tay với chúng ta.

Chúc Ngọc Trinh nói.

-Không khó hiểu, ai bảo các ngươi xinh đẹp như vậy chứ.

Đoàn Long cười nói.

-Còn không phải đều tiện nghi ngươi.

Chúc Ngọc Trinh chủ động quỳ xuống, cầm lấy côn thịt vẫn đang cứng rắn ngỏng cao của Đoàn Long, ngậm vào miệng ra sức bú liếm.

-Lần đầu thấy ngươi ra tay, hảo lợi hại.

Thạch Thuỳ Chi tới bên cạnh sà vào vòng tay ôm ấp của Đoàn Long.

-Ta luyện võ từ nhỏ, cũng từng lên chiến trường.

Đoàn Long nói đến đây thì ngừng. Hắn vốn là thế tử Đoàn Thị, lên chiến trường, đương nhiên là chém giết người Ma Giáo rồi. Cũng không phải là cân nhắc đến cảm thụ của hai người Chúc Ngọc Trinh, mà đây là nỗi đau của hắn, rất không muốn nhắc lại.

Thạch Thuỳ Chi hiểu chuyện chủ động hôn lấy đôi môi Đoàn Long.

Mà Chúc Ngọc Trinh thì ra sức đong đưa đầu tới lui nuốt vào nhả ra côn thịt to dài.

Hồi lâu cắm rút trong âm đạo Thạch Thuỳ Chi, lại thêm vừa giết người, cùng với khẩu kỹ cao siêu nhiệt tình của Chúc Ngọc Trinh, Đoàn Long đã hưng phấn nhanh chóng muốn xuất tinh.

-Ta bắn...A

Đoàn Long cúi đầu, dù là ánh sáng không đủ, cũng thấy được dung nhan kiều diễm của Chúc Ngọc Trinh chôn dưới háng, trong môi đỏ ngậm chặt quy đầu, hai má hồng phấn hóp lại ép chặt, tay ngọc không ngừng xóc mạnh thân côn thịt. Tinh dịch nóng hổi phun trào mà ra, lấp đầy khoang miệng Chúc Ngọc Trinh, đem hai má nàng phình lên.

Chúc Ngọc Trinh thuần thục thừa nhận Đoàn Long xuất tinh vào miệng nàng, cho đến một giọt cuối cùng. Sau đó ngậm chặt môi, từ từ lùi đầu lại. Mĩ nhân hé miệng, bên trong là tinh dịch trắng đục ngập tràn, vô cùng dâm dục. Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Đoàn Long, Chúc Ngọc Trinh nhậm miệng lại, đem toàn bộ tinh dịch nuốt hết vào bụng.

-Ngọc Trinh tỷ thật xấu, không chừa cho ta chút nào.

Thạch Thuỳ Chi cười đùa.

-Không cần lo, đảm bảo cho ngươi ăn no haha

Đoàn Long đưa tay bóp lấy nhũ cầu Thạch Thuỳ Chi, cười nói.

Xoạt xoạt

Từ bụi cây có tiếng động phát ra.

-Là ai?

Chúc Ngọc Trinh quát lên.

-Là Ngọc Trinh. Là ta đây.

Là người quen.

Một nữ hai nam bước ra.

Nam nhân vừa lên tiếng thì cao lớn đô con, đầu tóc húi cua rất gấu. Từ miêu tả, hẳn chính là đạo lữ của Chúc Ngọc Trinh, Võ Văn Hắc Diệp. Nam nhân còn lại là thân huynh của hắn, Võ Văn Hắc Diệt và nương tử, Thảo Dương Phu Nhân.

-Thân ái, nàng nhớ ta không?

Võ Văn Hắc Diệp tiến tới ôm lấy Chúc Ngọc Trinh, trước mắt mọi người hôn lên đôi môi nàng. Chúc Ngọc Trinh không ngại ngùng đáp lại, đưa lưỡi ra đá nhau triền miên cùng Võ Văn Hắc Diệp. Đầu lưỡi hai người cuốn lấy nhau giữa không trung, rõ ràng trước mắt Đoàn Long.

Cũng may là vừa nãy Đoàn Long có thấy Chúc Ngọc Trinh với tốc độ thần sầu dùng chân khí súc miệng sạch sẽ. Dù vậy, Đoàn Long cũng là thấy buồn nôn dùm cho Võ Văn Hắc Diệp.

-Nơi này không tiện ở lâu, đi trước lại nói.

-Hảo.

Đoàn Long và Thạch Thuỳ Chi nhanh chóng chạy đi lấy lại quần áo mặc lên. Sau đó sáu người một đường chạy thẳng, về đến một căn cứ của Âm Tạng Phái gần đó mới dừng lại.

Từ bộ dạng thở không ra hơi, xem ra bọn hắn là chạy trối chết mới về được đến đây.

P/S mãi không được đề cử, buồn nắm.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 126

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.