Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyết Rơi Mùa Hè

Tiểu thuyết gốc · 3893 chữ

Chương 82 Tuyết Rơi Mùa Hè

Kim Quốc.

Mười mấy năm nắm quyền , bây giờ tiếng nói của Kim Tuyết Hậu là có một không hai ở Kim Triều. Chỉ từ thế lực mà nói, lão bà Kim Tuyết Hiền là mạnh nhất trong bảy tỷ muội.

Thuộc hạ có đến năm Nguyên Thần Cảnh, gồm Đông Vương Hậu và Tây Vương Hậu cùng ba vị vương gia Hoàn Nhan Hồng Liệt, Hoàn Nhan Quyết và Hoàn Nhan Phục Dung. Cao thủ Tiên Thiên thì lại là nhiều vô số kể.

Dù rằng Kim Tuyết Hiền vẫn còn đang là Linh Niệm Cảnh, nhưng quyền mưu của nàng, để nàng đem lực lượng hùng mạnh đấy nắm hoàn toàn trong lòng bàn tay. Đương nhiên Kim Tuyết Hiền đã tu luyện rất nhanh rồi. Thời điểm hiện tại, tu luyện chậm chạp như Luân Hồi Giả, muốn thành tựu Nguyên Thần Cảnh, ngoại trừ cần tài nguyên khổng lồ của thế lực đỉnh cấp cỡ như Thiếu Lâm Tự ném vào, còn cần có lực lượng cấp bậc Hợp Đạo Cảnh giúp đột phá mới được.

Như ta đột phá Nguyên Thần Cảnh là nhờ toàn bộ tài nguyên Thiếu Lâm Tự nhồi vào, cùng với đó là Tứ Đại Thần Thông do Đạt Ma Tổ Sư truyền lại. Đại lão bà Phác Thảo Nga nhận được truyền thừa của Viêm Đế, nhị lão bà Thân Trí Mẫn nhận truyền thừa của Chiến Đế, tứ lão bà Thân Huệ Trinh luyện hoá Ma Thiên Dung Mộc.

Lục lão bà Kim Tuyết Hiền tuy không được sức mạnh bát giai trợ giúp như vậy, nhưng nàng tu luyện Vô Thượng Đại La Thiên, cũng là thần thông cấp bậc Hợp Đạo. Tất nhiên Kim Tuyết Hiền chỉ tu luyện Thuỷ Đại trong Tứ Đại, lại còn phải biến tấu cho phù hợp với bản thân, cho nên chậm trễ nhiều. Thế nhưng chỉ vậy cũng đã là nhanh hơn các lão bà khác một bước, bởi con đường của nàng đã rõ ràng, chỉ cần cố gắng tiến tới mà thôi.

Một ngày này.

Kim Đô đổ tuyết giữ mùa hè.

Một cột sáng màu xanh lam từ trung tâm Hoàng Trướng bắn lên tận trời cao, phát ra khí lạnh kinh người. Mây trắng bao phủ Kim Đô mười dặm, tuyết bắt đầu rơi xuống. Bông tuyết trắng xoá bay trong không gian, chưa kịp chạm đất đã hoá thành hạt nước rơi xuống, rồi bỗng chốc thần kì hoá thành hơi nước tản mất trong không khí.

Ngày hè nóng nực bỗng chốc trở nên mát lạnh dễ chịu.

Kì tích như vậy xảy ra, để con dân Kim Đô vui mừng không ngớt.

Người hiểu biết, cũng hiểu Kim Quốc đã có thêm một vị Nguyên Thần Cảnh mới. Dị tượng như vậy mấy năm gần đây không thấy thiếu. Nhưng đem đến dị tượng tuyết rơi mùa hè, không phải là do Kim Tuyết Hậu làm ra thì còn ai. Mọi người dân Kim Đô đổ ra đường reo hò chúc mừng, vui vẻ không ngớt. Đây cũng là nhờ Kim Tuyết Hiền mười mấy năm nay cố gắng, đem đến sự giàu có và ấm no cho Kim Quốc, tạo dựng nên uy danh cực lớn, cũng có được lòng tin của toàn thể dân chúng.

Người Kim Quốc không xây dựng nhà cửa, chỉ ở trong trướng bồng. Cũng vì thế mà hình thành nên một nét văn hoá độc đáo vô cùng. Kỹ thuật cùng thẩm mĩ của trướng bồng lều bạt ở Kim Quốc là số một Thiên Hạ.

Như Hoàng Trướng Kim Đô, nơi hàng ngày Kim Tuyết Hậu thiết triều xử lý quốc vụ, cao mấy chục mét, nguy nga tráng lệ, chắc chắn vô cùng, sức phòng ngự cực mạnh. So với cung điện gạch đá còn vững chãi hơn.

Mà nơi nàng ở lại, thì càng là được bố trí trận pháp tỉ mỉ.

Tính cường độ, thậm chí còn chịu được vài quả bom nguyên tử đấy.

Ở Cửu Châu, văn minh không mất đi, chỉ là rẽ sang một hướng khác mà thôi.

Ta đứng bên ngoài cửa đợi lão bà xuất quan. Trước đây nơi này là một ngọn núi tuyết nhỏ, bây giờ theo ánh sáng xanh lam phóng lên, tuyết đã hoá khí tan mất, nhưng nhiệt độ càng thêm lạnh lẽo, cắt da cắt thịt.

Lam quang biến mất, tuyết vẫn chưa ngừng rơi.

-Vì ngày em đến, là ngày tuyết rơi mùa hè. Bầu trời lấp lánh, những cánh hoa như sao toả bay. Và dù anh có trẻ lại, vẫn nguyên lời thề. Vì màu nơ trắng em cài, là hoa tuyết không tàn.

Kim Tuyết Hiền đẩy cửa đi ra, trên mặt không đeo mặt nạ. Khi chỉ có hai chúng ta, nàng vẫn là luôn muốn dùng mặt thật để ta nhìn rõ, để ta có thể in sâu hình ảnh của nàng vào sâu trong linh hồn.

-Lão công rõ ràng biết nhiều bài hát hay như vậy, khả năng ca nhạc lại quá tệ hihi

Lão bà Kim Tuyết Hiền cười nói. Ta hát không hay, nhưng rất có tác dụng chọc cười, nhìn nàng vui vẻ vô cùng là biết.

-Lão bà, chúc mừng.

-Cũng coi như không phụ kì vọng, kịp đột phá trước khi tới Hoàng Lăng Thanh Quốc. Thục Trinh Thái Hậu vậy mà sớm một bước đột phá Nguyên Thần Cảnh, đúng là kì tài.

Lão bà Kim Tuyết Hiền cười nói, xinh đẹp vô song. Không chỉ vậy, càng nhiều hơn khí chất lạnh lẽo cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh. Đương nhiên ánh mắt nàng nhìn ta, lại tựa như một bếp lửa nhỏ giữa mùa đông lạnh giá, tràn đầy nhu tình ấm áp vô ngần.

-Điều đó nói rõ Hoàng Lăng Thanh Quốc thật sự có tồn tại bát giai. Có lẽ nàng, lần này không nên đi.

-Không sao lão công, điều ta muốn là quyết chiến một trận với Thục Trinh Thái Hậu. Còn nữa chẳng phải chàng cũng muốn xuất toàn lực xem thử sức mạnh của bản thân đến đâu sao.

-Vậy nàng phải cẩn thận. Thời gian này cố gắng củng cố tu vi nhanh nhanh chút.

-Ta biết rồi. Trong mặt nạ Vô Thượng Đại La Thiên có sẵn thần thông Thuỷ Đại, cũng đủ ta dùng rồi.

-Luân Hồi Bảo Khí của Thục Trinh Thái Hậu là Hư Thiên Vĩ Thích, sức tấn công đơn mục tiêu cực mạnh. Đây cũng là Luân Hồi Bảo Khí chuyên về công kích đầu tiên mà ta thấy. Nàng đã nghĩ ra cách đối phó chưa?

Chân Lý Chi Thư không thể chỉ ra nơi nào có Luân Hồi Bảo Khí cho ta đi tìm, cũng không có sẵn tư liệu. Cần ta gặp qua, nó mới đưa ra thông tin về Hư Thiên Vĩ Thích. Đồ chơi này thế nhưng mà rất là đáng sợ. Tích trữ năng lượng vào đầu ngón tay, sau đó đem phóng mạnh ra, sát thương đơn mục tiêu cực lớn. Lấy tu vi của Thục Trinh Thái Hậu hiện nay, e là có thể phát ra một kích tương đương thất giai đỉnh phong. Mà còn có thể tích trữ được năm phát. Nếu sống qua năm phát Hư Thiên Vĩ Thích, vậy thì mới có thể tính đến chuyện chiến thắng Thục Trinh Thái Hậu.

-Chỉ cần không để Hư Thiên Vĩ Thích đánh trúng là được.

Lão bà Kim Tuyết Hiền tỏ vẻ tự tin.

-Đây cũng là một cách. Cũng là cách mà nàng có thể làm được.

Ta cười nói.

Lần này tới Hoàng Lăng Thanh Quốc, lão bà Kim Tuyết Hiền có mặt chắc rồi.

-La Bàn Ước Nguyện này nàng cầm đi, đặt trước ngực, để đề phòng.

-Vâng lão công.

Luân Hồi Bảo Khí vốn có đặc tính không thể bị phá vỡ. Hư Thiên Vĩ Thích cũng là cùng một cấp bậc, không biết có thể xuyên qua La Bàn Ước Nguyện, đâm vào tim Lão bà Kim Tuyết Hiền hay không. Vậy phải chiến đấu mới biết được. Nhưng sức sống Nguyên Thần Cảnh cường giả vô cùng cao, trái tim và não gần như là điểm yếu duy nhất. Mà cho dù tim và não bị phá huỷ, nguyên thần lại có thể không cần đến thân thể, tiếp tục tồn tại. Muốn sống mãi, cũng không phải không được, chỉ cần đem nguyên thần sống bám vào một vật chứa nào đó, cho đến khi linh hồn trở nên già cỗi, tự nhiên tan biến mất.

Tại sao Khí Linh trong Thiên Khí có thể trường tồn? Đó là bởi vì Thiên Khí chính là thân thể bẩm sinh của chúng, mà Thiên Khí thì đều được làm nên từ vật liệu bền chắc, tồn tại lâu dài, không như xác thịt máu mủ. Như vậy, thể xác, cũng không chỉ đơn giản là một nơi chỉ có tác dụng chứa đựng linh hồn.

Lĩnh vực này, ta cũng chỉ mới đặt chân đến, còn rất nhiều điều thú vị đang chờ ta đi khám phá.

-Lão công, về nhà. Ta muốn thử xem bản lĩnh của mình đến đâu.

Hương Khê Mộng Giới đã là nhà của chúng ta.

Ta dùng phân thân thông báo cho các lão bà khác một tiếng. Nếu không phải đang bận rộn chiến đấu, các nàng cũng là nhanh tróng trở về chúc mừng Kim Tuyết Hiền. Cũng bởi vậy đại lão bà Phác Thảo Nga không có mặt.

-Chúc mừng tỷ tỷ.

-Chúc mừng muội muội.

Mọi người đua nhau chúc mừng Kim Tuyết Hiền.

-Oa, ta hận.

Thân là tam tỷ, lại để hai muội muội vượt mặt, Từ Du Nhã khóc ròng không ngừng.

-Đừng buồn nữa tam tỷ, dần quen đi thôi. Ta cũng sắp vượt qua ngươi rồi.

Quyền Mẫn Nga lập tức đâm chọt nỗi đau của Từ Du Nhã.

-Ngươi ngứa đòn.

Hai nàng lập tức lăn vào nhau quyết tâm phân cao thấp.

-Lục muội, thử một chút chứ.

Kỳ thật băng hoả đối chiến mới là thích hợp nhất, nhưng Phác Thảo Nga không có mặt, Thân Huệ Trinh không thiện chiến đấu, cho nên vẫn là Thân Trí Mẫn đưa lời thách đấu.

-Đó là đương nhiên. Nhị tỷ, tới đi.

Kim Tuyết Hiền tuy vừa mới đột phá Nguyên Thần Cảnh, nhưng nàng trước giờ bị Thân Trí Mẫn đè đầu ra đánh, đã sớm khó nhịn. Thua thì không nói, nhưng chỉ một côn hai bổng của Thân Trí Mẫn, đã đem nàng đánh tơi bời, đó là điều Kim Tuyết Hiền không thể chấp nhận. Hôm nay đột phá thất giai, tự tin đã trở lại với Kim Tuyết Hiền, không ngại ngần tiếp chiến thư.

-Uây uây các nàng nói đánh là đánh liền sao?

Thân Trí Mẫn không nói một lời đã xách gậy giáng xuống đầu Kim Tuyết Hiền. Mà ta đứng cạnh đó, cũng là bất ngờ, vội vàng hô lên một tiếng, cong đít bỏ chạy.

Bùm.

Một gậy kinh thiên động địa, không hề nương tay.

Đất đá đổ sụp.

Kim Tuyết Hiền bị Thân Trí Mẫn đánh sụp xuống hố sâu, thân thể vỡ ra làm hai nửa. Ở chỗ nứt vỡ sáng loáng như gương, hiển nhiên không phải là chân thân.

-Băng phân thân của muội càng lúc càng giống thật rồi.

-Đa tạ nhị tỷ khen ngợi.

Sương mù nổi lên tứ phía, đem Thân Trí Mẫn bao vây lấy, hoa tuyết sáu cánh bay lư lửng giữa không trung. Sương mù màu lam, lạnh lẽo chí cực, đẹp đẽ lại vô cùng chết người, không ngừng lấn lên vòng chân khí hộ thể của Thân Trí Mẫn, tiến hành ăn mòn phá vỡ.

-Thật ghét cách chiến đấu này của lục muội, ở ngoài không quan sát được gì cả. Lão công, cho ta nhìn xem với.

Từ Du Nhã đã thôi không đánh nhau với Quyền Mẫn Nga nữa, nhưng trên đầu Quyền Mẫn Nga nổi lên mấy cục u, đủ biết ai là người chiến thắng.

-Coi như là rèn luyện nhãn lực của các nàng đi.

-Thôi đi lão công, nhị tỷ còn chưa nhìn ra được, chúng ta luyện kiểu gì a.

Thấy nàng nói cũng có lý, ta liền chia sẻ tầm nhìn của ta với các lão bà, để các nàng có thể quan sát được chi tiết trận chiến.

Đúng như lời Từ Du Nhã nói, thần niệm Thân Trí Mẫn hoàn toàn bị sương mù cản trở, không như trước đây chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhìn thấu ẩn thân của Kim Tuyết Hiền.

-Hừ.

Một chưởng xuất hiện từ trong sương mù, đánh lên lồng ngực Thân Trí Mẫn. Cho dù nàng tu luyện Nghịch Thiên Chiến Đạo, sức phòng ngự cực cao. Nhưng một chưởng này của Kim Tuyết Hiền tuyệt đối không dễ chịu.

Mà đây mới là bắt đầu.

Sương mù hoá thành vô số chưởng ảnh từ bốn phương tám hướng đánh về phía Thân Trí Mẫn. Nàng xoay gậy thành vòng tròn, đánh tan vụ chưởng.

Đùng

Lần này lại là một chưởng đánh lên vai phải Thân Trí Mẫn, để lại chưởng ấn màu xanh lam bốc khói xanh. Cũng may hộ thân cương khí của Thân Trí Mẫn đủ dày, nếu không, một chưởng này mang theo hàn khí xâm nhập vào thân thể, đủ để đem Thân Trí Mẫn đóng băng. Chưởng ấn này dính chặt không tan, xem ra còn có mục đích khác.

Nhưng mà Thân Trí Mẫn cũng không có thời gian làm việc đó.

Lại là vô số vụ chưởng đánh tới.

Chỉ trong mấy hơi thở, Thân Trí Mẫn đã liên tiếp trúng chiêu, trên người dính bảy chưởng ấn màu xanh lam. Cứ tình hình này, nàng sớm muộn gì cũng bị nhuộm xanh. Lúc đó, chắc chắn có chuyện không hay xảy ra. Để Thân Trí Mẫn càng bực mình là đối thủ hoàn toàn không thấy, muốn đánh cũng không đánh được.

-Lục tỷ thật đáng sợ. Sau này ta tuyệt không dám cùng nàng đấu nữa.

Kim Xán Mỹ nói.

-Đúng vậy, quá đáng sợ.

Quyền Mẫn Nga gật đầu lia lịa đồng ý.

-Vạn vật tương sinh tương khắc. Trí Mẫn là chiến thần càng đánh càng mạnh, gặp kì chiêu của Tuyết Hiền, không thể đánh trúng, sao có thể càng mạnh. Những năm gần đây Tuyết Hiền tiến bộ, không chỉ là cảnh giới võ học. Càng là cách tuỳ cơ ứng biến cùng bày binh bố trận. Còn nàng ấy à, chỉ biết ăn thôi.

- Ai ui lão công, ta biết sai rồi, a

Ta véo lấy hai bên má phúng phính của Kim Xán Mỹ.

-Còn nàng ngủ suốt à.

Được thế tiến đến, véo má Quyền Mẫn Nga.

-Ai da đau đau lão công a

Trận chiến của Kim Tuyết Hiền và Thân Trí Mẫn vẫn tiếp tục.

-Cứ đánh thế này thì đến bao giờ đây?

Thân Huệ Trinh hỏi.

-Chiến đấu giữa Nguyên Thần Cảnh với nhau, chính là so tiêu hao. Một trận đánh năm mười ngày là bình thường. Đương nhiên cũng có khi kết thúc nhanh, chính là một bên đã cảm thấy thắng chắc, tìm được điểm yếu của đối phương, một kích chí mạng.

Ta giải thích.

-Nhìn kỹ, Tuyết Hiền sắp ra đòn kết liễu rồi.

Thân Trí Mẫn hiện đang cảm thấy vô cùng bực bội cùng bất lực. Nàng mạnh thì mạnh, nhưng giống dạng chiến binh mạnh nhất khi một đấu một. Nghịch Thiên Chiến Đạo cho dù bá đạo tuyệt luân, cũng vô pháp phát huy một phần sức mạnh trước cách đánh của Kim Tuyết Hiền. Toàn thân Trí Mẫn giờ đã hoàn toàn bị nhuộm thành màu xanh lam, cho dù nàng cố gắng dúng chân khí bài trừ, nhưng vụ chưởng càng lúc càng dày đặc rơi trên người nàng, làm màu xanh lam thêm thâm thuý hơn.

Đoàng.

Sét đánh giữa trời quang, một tia sét màu xanh lam từ sương mù phóng ra, bắn thẳng vào người Thân Trí Mẫn, đem nàng đông cứng. Lúc này Kim Tuyết Hiền mới lao ra, cầm trong tay Băng Thiên Hoạ Kích, một đòn toàn lực đâm về phía lồng ngực Thân Trí Mẫn.

Choang.

Mũi kích sắc bén phá tan thân thể Thân Trí Mẫn, tạo thêm âm thanh giòn tan như thuỷ tinh vỡ.

Thân Trí Mẫn bại rồi.

-Lục tỷ thật lợi hại.

Kim Xán Mỹ vỗ tay rầm rầm chúc mừng chiến thắng của Kim Tuyết Hiền.

-Lần này ta thua tâm phục khẩu phục. Trận chiến vừa rồi, cảm giác thật bất lực.

Thân Trí Mẫn đã “sống lại”, sảng khoái thừa nhận thất bại của mình.

-Nhưng lục tỷ có thể dùng sấm sét sao?

Kim Xán Mỹ là người tu luyện lôi đạo, hiếu kỳ hỏi.

-Tuyết Hiền tu luyện Vô Thượng Đại La Thiên, lấy bốn yếu tố địa, thuỷ, hoả, phong làm chủ. Ý nghĩa chân chính, thì là bốn loại trạng thái của vật chất: rắn, lỏng, khí và plasma. Con đường của nàng, chính là tập trung vào một chữ ‘Lạnh’, lại không phải là Thuỷ. Cho nên vẫn phối hợp được với Vô Thượng Đại La Thiên. Sấm sét vừa rồi, là năng lực Nguyên Thần Cảnh của Tuyết Hiền, cũng không giống sấm sét của Xám Mĩ, mang theo khả năng đóng băng cực mạnh, chính là tương ứng với trạng thái Plasma. Trí Mẫn không đề phòng, mới dính chiêu. Lần sau Tuyết Hiền cũng không thắng dễ dàng như vậy nữa.

Ta một hơi giải thích.

-Hoá ra là vậy, lần sau ta sẽ thắng.

Thân Trí Mẫn nhanh chóng lấy lại tự tin.

-Ta nói là không dễ dàng, nhưng nàng thua chắc. Chiến đấu, cũng cần dùng não đấy. Đánh nhau cùng con người, không giống với dị thú đâu.

Ta đưa tay ra bẹo má Thân Trí Mẫn.

Thân Trí Mẫn trấn thủ Ma Thiên Nhai, thường xuyên đánh nhau với Thần Thú. Đám thú vật đó, so với con người đúng là đáng yêu hơn nhiều lắm. Xem ra phải chuyển nàng lên chiến trường với Ma Giáo cọ xát mới được. Đám ma nhân kia, thế nhưng là vô cùng gian xảo.

-A đau đau ai ui

Thân Trí Mẫn vậy mà còn là vận lên Nghịch Thiên Chiến Thể chống lại cái bẹo má của ta. Nhưng mà vô dụng, còn là để ta tăng thêm lực tay.

-A lão công, ta sai rồi, a a a

Ta thả tay ra, hai má Thân Trí Mẫn đã đỏ bừng. Nàng đưa tay sờ má, bộ dạng hờn dỗi đáng yêu không chịu nổi.

- Tuy là trên bản chất khác biệt, nhưng băng lôi của Tuyết Hiền cũng có thể dùng chiêu thức của của Tích Lịch Lôi Đình Thần Công để đánh ra, như vậy uy lực càng mạnh. Xán Mỹ, cái này phải nhờ nàng rồi.

-Ta cho rằng sư phụ Lôi Hoàng của ta chỉ dạy thì càng hiệu quả hơn.

Kim Xán Mỹ cười đáp.

Một hồi lâu, các lão bà khác chủ động rời đi, để lại ta cùng Kim Tuyết Hiền trong Hương Khê Mộng Giới bao la.

Tuyết bắt đầu rơi, thoáng chốc đã đem cả cánh đồng cỏ bao la bao phủ bởi một màu trắng tinh. Cây cối cũng rụng hết lá, để lại từng cành cây khô héo, tuyết đọng bên trên, theo cơn gió thổi qua xao động, rơi xuống đất.

Ta nắm lấy tay Kim Tuyết Hiền, cảm nhận hơi ấm của nàng trong lòng bàn tay, siết chặt. Tên mang một chữ tuyết, cũng chưởng khống tuyết lạnh, nhưng làn da của Kim Tuyết Hiền lại mang màu ngăm nâu của nắng gắt phương nam. Cùng với mái tóc đen dài óng mượt, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh xung quanh, rất nổi bật giữa không gian.

-Trước Luân Hồi, ta chưa từng nhìn thấy tuyết đấy. Nhưng ta cũng chưa từng có ý định đi xem tuyết.

-Vì sao?

-Vì ta ghét sự lãnh lẽo. Tuyết thật sự, không ấm áp như nàng.

Kim Tuyết Hiền phì cười vui vẻ.

Chúng ta cứ đi hoài như vậy, ngắm cánh đồng tuyết bao la bát ngát, để lại những dấu chân kéo dài mãi.

-Tuyết Hiền, nàng nói xem, nếu chúng ta cứ đi mãi thế thế này trong tuyết, phải chăng có thể đi tới bạc đầu.

-Câu nói này là của ai vậy?

-Bây giờ nó là của ta.

Kim Tuyết Hiền lại cười lên vui vẻ.

-Chẳng phải chúng ta đã cùng nhau đi tới bạc đầu sao. Chỉ là không phải dưới tuyết, mà là trong căn nhà nhỏ ấm áp ở Hương Khê Trấn. Lão công, xin lỗi.

-Tại sao nàng lại xin lỗi?

-Vì đã không thể đi cùng chàng đến khi chàng bạc đầu. Trăm năm cô đơn đó, thật không dễ dàng với chàng.

Ta im lặng không nói, nhớ về trăm năm đó trôi qua trong Bất Kiến Thiên.

Sự cô đơn và tuyệt vọng đến tận cùng, khiến ta đã buông bỏ hết thảy yêu dấu, tìm kiếm con đường siêu thoát. Đáng tiếc người trong Luân Hồi, thân bất do kỷ. Nhưng điều này ta chưa từng chia sẻ với các lão bà, nếu không sẽ bị các nàng đánh chết mất.

Khoảng thời gian đó, đúng như Kim Tuyết Hiền nói, rất không dễ dàng.

Một bài hát xưa cũ bất giác hiện lên trong đầu.

Không gian mênh mông quá, những niềm vui khi xưa vẫn đây

Sao mi hoen cay bóng dáng người tình ngày nào đâu thấy

Khi xưa nơi đây có gió với mây theo ta hát ca

Giờ ngồi đây hôm nay gió mây đã xa cô đơn đưa ta về đâu?

Ngày em ra đi anh như hóa điên nỗi đau không ngừng

Thương nhớ không nguôi, cơn đau hoài không dứt

Rồi anh ra đi nơi xa cố quên vết thương hôm nào

Yêu dấu ta trao, nhưng sao lòng vẫn đau?

Người ơi có nghe không? Lòng anh có riêng em thôi!

Dù anh ra đi để cố quên, lòng vẫn mãi sao không thể quên

Người ơi có nghe không? Lòng em vẫn trông mong

Dù là trăm năm sau khi xa đời em vẫn không quên.

-Lần này chàng hát thật hay. Lời bài hát cũng thật ý nghĩa.

Kim Tuyết Hiền cười nói.

-Ta làm sao so được với ca sĩ như nàng. Ta thật đúng là yêu ca hát, nhưng hát không hay nên chỉ thường nghe. Bài hát này, rất hợp tâm trạng, lại có điều không đúng.

-Không đúng ở chỗ nào?

-Ở chỗ cho dù mười ngàn năm, ta cũng không quên nàng.

Kim Tuyết Hiền tựa đầu vào vai ta.

Tuyết vẫn rơi.

Hai đôi chân

Vẫn bước tiếp

Tay trong tay

Không cách rời.

P/S: Cầu để cử và kim phiếu.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.