Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đào Hoa Đảo (1)

Tiểu thuyết gốc · 2845 chữ

Chương 8.1 Đào Hoa Đảo (1)

Trên biển không dễ đi. Cũng không phải đi thẳng một mạch theo đường chim bay. Mà có tuyến đường cố định cả. Không cần nhanh nhất, chỉ cần an toàn nhất.

May mắn con thuyền này của Đông Phương Gia rất tốt, thuỷ thủ đoàn kinh nghiệm phong phú. Rất nhanh liền tới Đào Hoa Đảo.

Không hổ danh là Đào Hoa Đảo, thuyền chưa cập bến, từ xa nhìn lại đã thấy trên đào tràn ngập sắc hoa, cánh hoa tung bay trong gió cuốn ra xa tận ngoài khơi, bay ngang qua thuyền bè đang tiến tới, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết. Không khí tươi mới trong lành quanh năm đều là mùa xuân, đây chính la cảnh sắc nổi danh khắp Cửu Châu, Đào Hoa Đảo.

Cũng là một thương đảo sầm uất trong Đông Nam Hải.

Bởi thế trên bến cảng khá đông đúc, người người lớp lớp, vô cùng náo nhiệt. Nhưng hoàn toàn không có mùi bẩn thỉu hôi thối nào, bởi vậy không hề ảnh hưởng cảnh đẹp Đào Hoa Đảo, khác hẳn các cảng đảo khác. Phương diện vệ sinh trên đảo rất được chú ý, tuỳ ý phóng uế, liền bị nghiêm phạt. Trên cảng cũng có người thường xuyên dọn dẹp, một tên ăn mày cũng không có.

Đây là tên hướng dẫn viên Thuỵ Vân Phu Nhân tuyển riêng cho ta khẳng định chắc chắn mười tỷ phần trăm đấy.

Ta lườm hắn một cái, chỉ về phía xa xa bên kia.

Một lão già tóc bạc ăn mặc rách rưới đứng đấy, nhìn kiểu gì cũng giống ăn mày không cãi vào đâu được.

Hướng dẫn viên cũng rất có hiểu biết.

-Đại sư, lão giả kia đúng là ăn mày, nhưng không phải là ăn mày bình thường đâu. Lão chính là Bang Chủ Cái Bang Hồng Thất Công đấy.

Ta đã biết. Chỉ là cố ý trêu chọc hắn một phen mà thôi. Hồng Trân Anh đứng lù lù kế bên kia kìa. Bộ dạng vẫn xinh đẹp tươi trẻ như năm ấy. Thời gian chớp mắt trôi nhanh, thoáng cái trăm năm mới gặp lại, hình ảnh nàng hiện tại hoàn toàn trùng khớp với ký ức xưa cũ, để ta không khỏi cảm thấy cõi Luân Hồi này cũng không còn cô độc như trước.

-Vô Dơ Đại Sư, hoan nghênh tới Đào Hoa Đảo. Ý, lão ăn mày, trùng hợp như vậy.

Hoàng Dược Sư đích thân ra tiếp đón. Một thân trang phục gọn gàng không cầu kì mà lại tôn quý, mái tóc nửa đen nửa bạc được chải chuốt phân minh, đẹp trai lại đầy vẻ nam tính tuổi trung niên, khí thế không giận tự uy, rất có phong thái người đứng đầu một đảo lớn. Tay cầm tiêu ngọc không rời, tăng thêm mấy phần thanh nhã cao quý. Hai nữ nhi đi theo sau, là một cặp sinh đôi xinh đẹp vô song. Hai nàng vậy mà bộ dạng khác hẳn nhau. Tỷ tỷ Hoàng Dung xinh xắn tinh nghịch, khuôn mặt thanh thoát tinh xảo lộ vẻ thông minh cơ trí. Mà muội muội Hoàng Tố Hy thì tựa như trăng rằm, hai má phúng phính ửng hồng đáng yêu, để nam nhân nhìn vào, hận không thể véo một cái. Mà thân thể nàng, lại căng tràn nóng bỏng, dù là váy áo rộng thùng thình cũng không thể che lấp. Thật là một cái vưu vật tuyệt thế.

Hoàng Dược Sư có chút quan hệ với Tạ Yến Khách, cho nên ta mới đến Đào Hoa Đảo đấy, cũng đã gửi thư trước. Cho nên khi ta cập bến Đào Hoa Đảo, lão liền ra đón. Cùng là lục giai Linh Niệm Cảnh, đem linh niệm phóng về phía nhau, là rất kiêng kỵ, cho nên khi tới gần lão mới nhận ra Hồng Thất Công.

-Có việc mới tới. Lão hủ Hồng Thất Công, ra mắt đại sư.

-A di đà phật, bần tăng Vô Dơ ra mắt Hồng Bang Chủ.

-Ở đây nói chuyện không tiện, xin mời đại sư ghé qua tệ xá một phen. Đại sư, mời.

-Hoàng thí chủ khách khí. Đa tạ.

Trong một đình viện trên đảo.

Cánh hoa đào trải dài trên đất.

Cánh hoa đào tung bay khắp nơi.

Cánh hoa đào vương lên mái tóc.

Mặc dù ta không có tóc nhưng không gian tràn ngập cánh hoa quả thật đẹp vô cùng, cũng không vì ta mà ảnh hưởng.

-Đại sư xin mời thưởng thức. Nếu thấy đắng, đại sư có thể thêm đường.

Hoàng Dung đứng bên rót cho ta một thứ nước đen sì. Mùi vị xưa cũ trăm năm mới được ngửi lại khiến ta khỏi tránh khỏi thất thần hoài niệm. Tiếc là không có sữa.

-Đại sư, thứ này gọi là cà phê. Hơi đắng. Lúc đầu có chút khó uống nhưng uống vào tinh thần rất tỉnh táo. Là thứ đồ uống do nữ nhi Hoàng Dung của ta nghĩ ra. Ta uống quen, đã nghiện lúc nào không hay.

-Đa tạ Hoàng Dung thí chủ.

Kì thật ta không thích cà phê. Bất quá một ngụm xuống bụng, hơi đắng, tinh thần vậy mà trở nên tỉnh táo một chút. Cảm giác hơi uể oải do ngồi thuyền quá lâu cũng hoàn toàn biến mất. Cà phê đúng là có tác dụng làm tinh thần tỉnh táo, bất quá muốn ảnh hưởng tinh thần cường giả lục giai Linh Niệm Cảnh như ta, tách cà phê này, e cũng là trân phẩm hiếm có. Hoàng Dược Sư bỏ được thứ quý giá như vậy ra đãi khách, cũng là rất thịnh tình. Phải biết hắn cũng là lục giai, còn chưa tới đỉnh phong như ta đâu, thứ đồ uống bồi bổ tinh thần như tách cà phê này, bao nhiêu cũng không đủ.

-Hoàng đảo chủ nhọc lòng.

Hồng Thất Công vô duyên được hưởng phúc, cũng biết điều ôm lấy cà phê nhâm nhi. Hồng Trân Anh và Hoàng Dung, Hoàng Tố Hy lại càng quen thuộc lẫn nhau. Sau khi dâng cà phê, đã kéo nhau đi tâm sự, để lại hai già một trẻ chúng ta bàn chuyện.

-Tạ lão sư dạo này vẫn khoẻ chứ.

-Lão gia gia khoẻ vô cùng, dăm bữa nửa tháng lại cùng Bạch Hổ Thần Thú vật lộn một phen, cũng chưa thấy xuống sức.

-Ha ha, lão sư vẫn luôn thật sung sức.

Tạ Yến Khách từng truyền thụ võ công cho Hoàng Dược Sư, không danh phận sư đồ, Hoàng Dược Sư gọi lão là lão sư. Hoàng Dược Sư trong thư đã biết ta là tới Đào Hoa Đảo du lịch đấy, cho nên ngoài hỏi thăm này nọ, cũng không có gì để nhiều lời. Ngược lại Hồng Thất Công đến, để hắn tò mò.

-Lão ăn mày, ngươi lần này tới có chuyện gì, không phải chỉ để ăn ké uống ké đấy chứ.

Chất nữ cùng hai nữ nhi của Hoàng Dược Sư thân quen, Hồng Thất Công vì vậy thường xuyên qua đây ăn chực. Cũng không tốn kém gì, Hoàng Dược Sư cũng không tiện hẹp hòi. Dần dần hai lão cũng trở nên quen thuộc.

-Là có chuyện lớn, Bái Hoả Giáo hiện thân Đông Nam Hải, lớn tiếng muốn chiêu mộ lượng lớn Tiên Thiên cường giả. Thù lao là hai món Linh Bảo, một cái trả trước, xong việc thêm một cái. Không biết lão tà ngươi có hứng thú không?

-Làm gì?

-Đến Vô Tận Viêm Châu, đoạt Thiên Khí.

-Hít.

-Hít.

Cả ta lẫn Hoàng Dược Sư đều hít một ngụm khí lạnh. Bái Hoả Giáo này quả thật điên cuồng. Vô Tận Viêm Châu là nơi nào, là một trong bốn cấm địa của Cửu Châu đấy. Khác với Nam Man Hoang Châu màu mỡ tươi tốt, Vô Tận Viêm Châu chả có tý dinh dưỡng gì, khắp nơi đều là lửa cháy, núi lửa phun trào thường xuyên.

Bất quá theo truyền thuyết, năm xưa Viêm Đế và Hoàng Đế đại chiến, đánh từ Đông Thắng Thần Châu đánh qua tận Vô Tận Viêm Châu. Mà Vô Tận Viêm Châu lúc đó là một đại lục phủ đầy băng giá. Viêm Đế thua trận, vẫn lạc. Mà tên gọi Vô Tận Viêm Châu cũng có từ đây. Ở nơi này, dưới đất núi lửa phun trào, trên trời thì gió bão mưa tuyết, khắc nghiệt vô cùng, không một cành cây ngọn cỏ. Về sau nó thành ổ của Chu Tước, lại càng không ai dám tới gần.

Không ngờ nơi đó vậy mà còn có cất giấu Thiên Khí đấy, xem ra là Viêm Đế vẫn lạc rơi lại. Nếu tin này là từ Bái Hoả Giáo mà ra, thì có đến chín thành là thật đấy. Phải biết cái giáo phái đó do Viêm Đế lập ra, truyền thừa chính tông, sâu dày vô cùng.

-Có Chu Tước Thánh Thú tại, vô vọng đoạt Thiên Khí.

Ta cho một cái kết luận.

Lần Luân Hồi trước, không chỉ mỗi Thập Vạn Sơn Châu chịu kiếp nạn, Đông Nam Hải cũng là, mà kẻ gây ra, chính là Chu Tước đấy. Bát giai thánh thú, bay khắp bầu trời Đông Nam Hải, đem mấy vị thất giai nhân loại ăn mất, để mưa lửa rơi xuống trên biển kéo dài cả năm, thảm hoạ lần này gọi là Vô Tận Hoả Vũ, độ tàn khốc, không so thảm hoạ Dị Thú Quân Đoàn do Bạch Hổ gây ra kém tý nào.

Luân Hồi Giả không chỉ phải chơi trò chơi Luân Hồi, còn phải chơi trò chơi sinh tồn đấy.

-Là thần thủ đỉnh phong, không phải thánh thú. Hơn nữa Chu Tước đã có Liệt Hoả Thái Hoàng ra mặt kiềm chế, nắm chắc đến mười phần. Sở dĩ lần này ta đến đây lôi kéo lão, ngoài việc để cho chắc ăn, còn là vì những cường giả lục giai như chúng ta nếu tham gia, Liệt Hoả Thái Hoàng hứa hẹn sẽ tự mình xuất thủ rèn đúc Linh Bảo cho.

-A.

Hoàng Dược Sư không nhịn được a lên một tiếng.

Liệt Hoả Thái Hoàng là ai? Chính là cường giả thất giai Nguyên Thần Cảnh đại danh đỉnh đỉnh của Bái Hoả Giáo, uy tín không sai, nói được làm được, chưa từng hai lời. Hơn nữa lão chính là Cửu Châu đệ nhất Luyện Khí Sư, không có một trong. Hơn nữa lão là chơi lửa cả đời, kiềm chế Chu Tước thất giai đỉnh phong, dư sức.

Hoàng Dược Sư đã động tâm. Lần trước khai quật Vạn Linh Mộ, thu hoạch rất khá, dù là hắn có cả một đảo lớn, cũng thấy vui mừng. Mà lần này, không chỉ dùng tiền để hình dung rồi. Hai món Linh Bảo do chính Đệ nhất Luyện Khí Sư rèn đúc theo yêu cầu, quá hấp dẫn. Cây tiêu ngọc của lão, còn chưa phải là Linh Bảo đâu đấy. Có thể thấy Linh Bảo quý hiếm đến mức nào.

Bái Hoả Giáo hào phóng như vậy, cũng là ngàn năm không có một lần. Không thể bỏ qua.

-Vậy có thể tính thêm bần tăng một người được không?

Ta lên tiếng.

Có Ngự Linh Giới, Linh Bảo gì đó, mây bay rồi. Ta chính là muốn đi Vô Tận Viêm Châu nhìn xem Chu Tước là cái hình dạng gì.

-Đại sư tuổi còn trẻ, tương lai kế thừa Thiếu Lâm Tự, ở Vô Tận Viêm Châu Chu Tước là mối nguy hiểm lớn nhất, cũng không phải là duy nhất. Lỡ có chuyện gì, vậy thật đáng tiếc.

-Hai vị thí chủ không cần lo lắng, có chuyện gì, cũng chỉ là nhập Luân Hồi mà thôi. Chi bằng chúng ta luận bàn một phen, hiểu rõ lẫn nhau, khi đến Vô Tận Viêm Châu cũng dễ phối hợp.

-Đại sư phật pháp cao minh, vậy hai lão già chúng ta xin thỉnh giáo võ công của đại sư.

Bọn hắn đương nhiên biết ta đã là lục giai. Ở Ma Thiên Nhai ta xuất thủ không ít, chỉ cần hơi nghe ngóng, liền biết. Hơn nữa ta càng là nổi danh Y Dược đều thông đấy, có ta gia nhập, hai lão còn mừng không hết. Bất quá quan tâm ta là thật sự.

-A di đà phật, hai vị thí chủ, mời.

Ta đứng ở giữa khoảng đất rộng, chắp hai tay, hô phật hiệu. Chân khí phóng ra tạo hình một chiếc chuông vàng bao lấy toàn thân.

Hai lão đều là người hiểu rộng biết nhiều, đương nhiên hiểu rõ uy lực Kim Chung Tráo, hơn ánh mắt cũng chuẩn, vừa nhìn liền biết cương khí của ta tinh thuần cứng rắn vô cùng, cũng không khách khí.

Hai lão tách ra hai bên.

Đào Hoa Lạc Anh Chưởng.

Giáng Long Thập Bát Chưởng.

Song chưởng hợp công.

Đang.

Đang.

Hai tiếng chuông trong veo vang lên, khí kình dội ra, đẩy cánh hoa bay tứ tán. Kim Chung Tráo trong tên có hai chữ kim chung, là hoàn toàn chính xác.

Đang luận bàn, dù là hợp công, chưởng đầu tiên cũng không dùng bao nhiêu lực. Sở dĩ hợp công, chính là muốn đơn giản phá đi cương khí thành hình hộ thể. Sau vụ Vạn Linh Mộ, hai lão vậy mà nghiên cứu hợp kích cùng nhau, phối hợp lên, vô cùng đáng sợ. Ta đứng yên chịu trận, không tổn thương gì nhưng cũng khó chịu cực kì, đứng yên chịu trận mà, ai lại dễ chịu bao giờ. Được cái bị Tạ Yến Khách thường xuyên cho ăn đòn, đã quen. Một năm ở Ma Thiên Nhai thu hoạch lớn nhất là cái tính trâu chó này.

Đang đang đang…

Tiếng chuông vang lên không dứt, Hồng Thất Công và Hoàng Dược Sư vẻ mặt thán phục không thôi. Bọn hắn đã dùng toàn lực.

Choang

Một tiếng vỡ tan, Kim Chung Tráo, phá.

-Hai vị lão thí chủ, xin tiếp tục.

-Hảo

-Được.

Cương Khí Kim Chung chỉ là lớp phòng ngự bên ngoài, cứng rắn vô cùng, độ đàn hồi lại không đủ.

Ta cởi áo tăng, để lộ thân thể nhỏ gầy bên trong, nhìn qua có vẻ vô cùng yếu ớt.

Kim Cang Bất Hoại Thân.

Là một biến thể của Kim Chung Tráo. Bởi Đạt Ma Tổ Sư tu vi vô địch, thiên hạ không ai có thể phá được Kim Chung Tráo của ngài, nên kim chung của ngài vẫn luôn là một dạng như lúc nãy ta vừa thi triển. Hậu nhân dựa vào Kim Chung Tráo, nghiên cứu ra Kim Cang Bất Hoại Thân, không mạnh hơn, nhưng phù hợp hơn.

Toàn thân hoá thành người bức tượng vàng óng ánh, cả hai mắt cũng vàng, không một điểm chết. Ta gồng người đưa hai tay chắn trước mặt. Chịu đựng chưởng ảnh liên miên bất tuyệt giáng xuống. Chưởng ảnh rơi trên thân, như đánh vào bông, vẫn như cũ không chút hiệu quả, hai chân ta chưa từng rời nửa bước.

Nhưng con mẹ nó thật đau a.

-Hây.

Ta hét lên một tiếng, linh niệm phóng ra, tạo thành một trường linh niệm bao quanh người, nhờ vào đó bắt trúng chưởng ảnh vô biên đầy trời của hai lão già, tung quyền đón đỡ. Cường giả lục giai xuất chiêu cực nhanh, chỉ bằng vào mắt nhìn và phán đoán, là không nắm bắt được đấy, phải dựa vào linh niệm. Mà linh niệm, ta hiểu nó như là chân khí dạng sóng vậy, phát ra từ sinh vật sống, chỉ cần là thứ có linh hồn, liền phát ra linh niệm. Mà chỉ khi tu luyện đến lục giai, mới có thể nắm bắt thứ gọi là linh niệm này. Tạm gọi nó là linh giác hoặc giác quan thứ sáu cũng không sai.

Cường giả lục giai có thể cường hoá linh niệm phóng ra, như phát sóng điện từ vậy, rồi từ linh niệm dội lại, tạo thành hình ảnh ba chiều ba trăm sáu mươi độ không góc chết trong não, từ đó nắm vững mọi chuyển động xung quanh trong lòng bàn tay. Bởi vì vậy, mười cái ngũ giai cũng đánh không lại một lục giai.

Tác dụng của linh niệm nhiều vô kể, đây chỉ là cách dùng đơn giản nhất trong chiến đấu.

Bùm bùm bùm

Tiếng nổ liên miên không dứt vang lên.

Ba cái cường giả lục giai giao đấu, đã đến mức dùng toàn lực, dư chấn vô cùng kinh khủng. Mấy cây hoa đào gần nhất đã bị thổi trụi, kém chút nữa bật gốc bay đi. Đủ chứng minh lục giai cường giả khủng bố.

P/S đề cử đi nào các đồng đạo.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 804

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.