Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dung Mộc (1)

Tiểu thuyết gốc · 2794 chữ

Chương 67.1 Dung Mộc (1)

Một tháng sau khi lão bà Thân Trí Mẫn đột phá Nguyên Thần Cảnh.

Một ngày này

Đứng ở Ma Thiên Nhai cũng có thể nghe thấy từ phương nam truyền đến tiếng gió xoáy rít gào, bên trong loáng thoáng có tiếng hổ gầm hung mãnh, cùng tiếng dê kêu thảm thiết.

Nửa ngày sau

Từ xa xa một điểm đen đang cấp tốc hướng Ma Thiên Nhai chạy tới.

Là Bạch Trạch.

Mới cách biệt không bao lâu, lại lần nữa thấy được con Thần Thú này.

Phía sau là gió nổi may phun đang điên cuồn đuổi theo.

Chỉ là hiện tại bộ dạng của nó vô cùng thêm thảm, máu tươi ướt đẫm nhuộm đỏ bộ lông vốn nên là trắng bạc như cước. Trên thân Bạch Trạch đầy rẫy vết vuốt cào, nanh cắn và đao cắt. Vết vết đều sâu hoắm, sâu đến tận xương tuỷ nội tạng. Nhưng mà những vết thương đó đang không ngừng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại. Cũng không biết là do sức sống của Bạch Trạch rất ngoan cường hay là do nó có thủ đoạn thần kì nào đó.

Ở Nam Man Hoang Châu này, có thể đánh cho Bạch Trạch thê thảm như vậy, cũng chỉ có Bạch Hổ có khả năng mà thôi. Tuy rằng mang họ Bạch, hai con Thần Thú này thế nhưng là khác chủng loại đấy, cũng đừng nói đến là cùng họ hàng anh em rồi. Vừa gặp mặt liền đỏ mắt, lao vào ác chiến. Mà nhìn thương thế của Bạch Trạch, vẫn là Bạch Hổ mạnh hơn một bậc.

Bạch Hổ chiến thắng, được thế quyết không bỏ qua.

Nhưng mà hướng Bạch Trạch là Ma Thiên Nhai, Bạch Hổ cố kỵ nhiều điều, cũng không toàn lực truy đuổi, để cho Bạch Trạch thành công chạy đến Ma Thiên Nhai rồi.

Gió lốc cuồn cuộn kéo mây đen kịt một phương trời phía nam Ma Thiên Nhai.

Bạch Hổ chần chờ hồi lâu, cuối cùng vẫn là không tiến lên, quay đầu kéo theo mây gió về lại sâu trong Nam Man Hoang Châu.

-Cuối cùng là vẫn không tiến vào sao?

Ta nhìn Bạch Hổ rời đi, có chút tiếc nuối.

Cửu Châu tuy rằng là thế giới cường giả vi tôn, chiến lực cá nhân chiếm cứ vị trí chủ đạo, nhưng nhân loại vẫn luôn là chủng tộc dùng trí tuệ để tiến hoá. Đại trận mất mười mấy năm để xây dựng ở Ma Thiên Nhai, uy lực cũng không tầm thường. Có nó hỗ trợ, ta mới có mười phần nắm chắc đem Bạch Hổ Thánh Thú giết chết. Còn ở trong Nam Man Hoang Châu tiến hành quyết chiến, tuy rằng phần thắng lớn hơn, lại chắc chắn là một trận khổ chiến.

-Tôn Giả, đa tạ ngài cứu giúp.

Bạch Trạch thoát khỏi Bạch Hổ đuổi giết, nhặt về một mạng, lập tức hướng về ta nói lời cảm tạ. Ta cũng không dùng phân thân Trầm Lãng, nhưng thất giai trở lên phân người bằng thần niệm, không phân biệt bằng mắt thấy tai nghe, cho nên Bạch Trạch vẫn nhận ra ta.

Vết thương trên người nó lấy tốc độ rất nhanh khép lại. Ta dùng Thiên Nhãn dùng một cái, là sức mạnh thuộc về bát giai, không, càng cao hơn. Tương tự như Hạt Giống Tâm Hồn thu được từ Hàm Ân Tĩnh các nàng, nhìn dưới Thiên Nhãn lấp lánh nhiều màu sắc.

Bạch Trạch há miệng, nhả ra một hạt giống. Lập tức vết thương trên người nó ngừng liền lại, xem ra tốc độ hồi phục thương thế trên người Bạch Trạch nhanh như vậy là nhờ hạt giống này rồi.

-Tôn Giả, thứ này là Hạt Giống Dung Mộc, xin hiến cho ngài, xin ngài thu lưu ta.

-Được, ngươi trước hết giữ lại trị thương đi.

-Đa tạ Tôn Giả.

Bạch Trạch mừng rỡ nuốt lại Hạt Giống Dung Mộc vào bụng, chăm chú trị thương.

Dù hình thể Bạch Trạch khá to lớn, vai năm thước rộng thân mười thước cao, nhưng Ma Thiên Nhai cũng không nhỏ, nó tuỳ tiện tìm một chỗ liền có thể nghỉ ngơi.

Ta cầm trong tay Hạt Giống Dung Mộc, nhìn một cái, liền thấy thú vị.

Thứ này vậy mà giống như Thiên Khí vậy. Nhìn bên ngoài thì là một hạt giống bình thường không có gì nổi bật, bên trong thật ra lại là một đoàn Thần Thông Tinh Toà lấp lánh nhiều màu sắc, tương tự như Thiên Khí, hiện diện tại thế gian dưới dạng linh khí hoá hình, cũng không phải là vật chất thật. Cũng có nghĩa, nó có thể tồn tại cả trong hư ảo và hiện thực.

Hương Khê Mộng Giới

Lão bà Thân Huệ Trinh đã được ta gọi tới.

-Lão công, thứ này là gì?

Không chỉ mình Thân Huệ Trinh, các hảo lão bà khác cũng xúm lại nhìn vào Hạt Giống Dung Mộc trên tay ta. Các nàng nhìn quen Hạt Giống Tâm Hồn, nhưng thứ này hoàn toàn khác biệt đấy, khá là lạ.

-Lão bà, thứ này là Hạt Giống Dung Mộc. Là là bảo vật cấp độ Thiên Đạo. Nếu nàng đem nó trồng vào trong linh hồn, không chỉ lập tức đột phá Nguyên Thần Cảnh, con đường Hợp Đạo sau này cũng dễ đi. Nàng tu luyện Mộc hệ công pháp, cũng là Mộc thuộc tính, chắc sẽ hợp với thứ này.

Lần trước bị đoản đao Hổ Phách hấp dẫn sự chủ ý, mới bỏ qua bảo vật bậc này. Thật là thiếu sót nha. Cũng may Bạch Hổ tìm đến săn giết Bạch Trạch, để Bạch Trạch không thể không hút ngược toàn bộ sinh mệnh lực của Dung Mộc vào lại trong Hạt Giống Dung Mộc, dùng nó cùng Bạch Hổ đại chiến một trận. Kết quả vẫn là Bạch Trạch thua, không thể không bỏ chạy lên phía bắc. Nó vẫn nhớ ta dặn nó không được đến Ma Thiên Nhai, cũng đoán được ta ở nơi này.

-Đồ tốt như vậy? Lão công, ta muốn.

Thân Huệ Trinh không hề do dự, nàng lập tức xoè tay ra đòi lấy Hạt Giống Dung Mộc. Đồ tốt như vậy, Cửu Châu cũng không có bao nhiêu đâu.

-Chỉ là đặc tính của Dung Mộc là hút cạn năng lượng xung quanh để trưởng thành, linh hồn của nàng không chịu đựng nổi.

Dung Mộc là Thiên Đạo chi mộc, chỉ có Thiên Đạo đủ bao dung cung cấp dinh dưỡng cấp nó trưởng thành. Con người muốn Dung Mộc cho mình dùng, vậy bắt buộc phải tự mình nuôi lớn. Tựa như Chiến Đế Si Vưu năm đó, nuôi lớn Dung Mộc chính là dùng cả máu thịt lẫn hồn phách trăm vạn dị thú cùng ở Nam Man Hoang Châu mới được. Có Dung Mộc không ngừng cung cấp năng lượng, Nghịch Thiên Chiến Đạo của hắn cũng liền hoàn mĩ, hèn chi có tự tin cùng Viêm Hoàng Nhị Đế chiến một trận. Sau khi Si Vưu chiến bại, Hoàng Đế đem Hạt Giống Dung Mộc trở lại Nam Man Hoang Châu, trồng lên ở vị trí hiện tại, cũng thiết lập phong ấn.

-Lão công, hay là chàng đem Hạt Giống Dung Mộc trồng vào trong Mộng Linh của ta đi.

Thân Huệ Trinh đưa ra ý kiến.

-Cách này, đúng là có thể thử. Với sự rộng lớn của Hương Khê Mộng Giới hiện tại, đúng là có thể nuôi lớn Dung Mộc được. Mà như vậy nàng cũng được hưởng lợi.

Ta cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy khả quan.

-Vậy thử đi lão công.

Thân Huệ Trinh hăng hái. Nàng chủ động rời linh hồn khỏi Mộng Linh.

-Còn nhớ trước đây lúc học cấp hai, Huệ Trinh vốn cao nhất lớp cho nên khi diễn kịch thường được chọn đóng cái cây. Bây giờ lại thật sự làm một cái cây rồi. Muội đúng là có duyên làm cây nha.

Phác Thảo Nga khai báo lịch sử đen của Thân Huệ Trinh.

-Làm cây vui, làm cây tốt. Ta thích làm cây.

Thân Huệ Trinh tuy rằng tức giận, nhưng đánh không lại Phác Thảo Nga, chỉ đành phồng má giận dỗi, bộ dạng vô cùng đáng yêu.

Cười vui một trận, ta cũng bắt đầu nghiêm túc.

Hạt Giống Dung Mộc đem chìm vào thân thể Mộng Linh của Thân Huệ Trinh.

Vút.

Mộng Linh vốn được tạo nên từ thần niệm của ta, lập tức bị Hạt Giống Dung Mộc hút sạch vào bên trong, chỉ còn trơ lại Hạt Giống Tâm Hồn dính chặt lên Hạt Giống Dung Mộc. Hạt Giống Tâm Hồn của Thân Huệ Trinh tuy không có cấp bậc cao như Hạt Giống Tâm Hồn của sáu cô nương Vương Miện, nhưng cũng đã là tầng thứ bát giai. Hạt Giống Dung Mộc nhất thời khó mà hấp thụ được, nhưng nó theo bản năng vẫn đang cố gắng gặm nhấm Hạt Giống Tâm Hồn của Thân Huệ Trinh.

Theo thần niệm trở thành chất dinh dưỡng của Hạt Giống Dung Mộc, ta cũng cảm nhận được một tia liên hệ hình thành giữa ta, Hạt Giống Dung Mộc và Hạt Giống Tâm Hồn.

Hạt Giống Dung Mộc rơi trên mặt đất thảo nguyên Hương Khê Mộng Giới, bắt đầu sinh rễ cắm sâu vào lòng đất, ý đồ hút lấy càng nhiều chất dinh dưỡng, tốc độ cũng không nhanh. Lấy sự to lớn hiện tại của Hương Khê Mộng Giới, đúng là có thể đem Dung Mộc hoàn toàn nuôi lớn.

Muốn cây mọc thì cần tưới nước.

Hồn nguyên không cần giữ lại dồn dập đổ lên Hạt Giống Dung Mộc, để nó đâm chồi nảy lộc, trong phút chốc lớn bổng lên.

Một thước

Mười thước

Trăm thước

Dung Mộc mới ngừng lớn lên. Cành lá đã che rợp lấy một mảnh bầu trời Hương Khê Mộng Giới. Lá to như cái mẹt, rễ phụ chi chít, tựa như một cây cổ thụ lâu năm. Khó có thể tin là nó vừa mới chỉ là một hạt giống.

Bởi hồn nguyên cạn rồi.

Nhưng mà Dung Mộc cũng đang không ngừng hút lấy chất dinh dưỡng từ lòng đất, không ngừng lớn lên, chỉ là tốc độ khá là chậm chạp. Cũng không biết phải thêm bao nhiêu năm tháng, mới có thể hoàn toàn trưởng thành cao hơn ngàn thước, sừng sững như núi cao, như nó đã từng ở trong Nam Man Hoang Châu.

Đương nhiên đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Phải biết Hương Khê Mộng Giới trải qua không ngừng cắn nuốt giấc mơ phù du trong Đại Mộng Vô Nhai, tốc độ lớn lên cũng không hề chậm. Hiện tại đường kính cũng đã đạt đến kinh người hơn ngàn dặm. Phải biết đường kính của mặt trăng cũng chỉ là ba ngàn dặm mà thôi.Đây cũng là do Hương Khê Mộng Giới ở trong Đại Mộng Vô Nhai là chúa tể duy nhất, thoải mái ăn uống hấp thu, không kiêm nể gì cả.

Và Hương Khê Mộng Giới vẫn còn đang lớn nữa.

Chỉ là bây giờ nuôi một cái miệng lớn như Dung Mộc, có lẽ Hương Khê Mộng Giới phải ngừng tăng trưởng ít lâu.

-Lão bà, nàng thử tiến vào Dung Mộc đi.

Ta hướng Thân Huệ Trinh nói. Dung Mộc bây giờ đã hoà thành một thể với Hương Khê Mộng Giới. Tất cả cành lá, rễ vỏ của nó, đều là thần niệm của ta biến hoá mà thành. Đương nhiên lõi của nó, Hạt Giống Dung Mộc vẫn tồn tại giữa thân cây, vẫn dính lên Hạt Giống Tâm Hồn của Thân Huệ Trinh. Nhưng Hạt Giống Dung Mộc đã ngừng gặm nhấm nó, hình thành liên kết cùng cộng sinh cùng tồn tại.

-Vâng lão công.

Thân Huệ Trinh đáp lời, bay vào biến mất trong Dung Mộc.

Dung Mộc rung động một hồi.

Cành lá tựa như đang reo hò vui mừng.

Một quầng sáng màu lục bùng lên bao trùm lấy toàn bộ Dung Mộc.

Thứ này là thần niệm của Thân Huệ Trinh.

Nàng vậy mà lập tức thành tựu Nguyên Thần Cảnh.

-Lão công, ta đột phá rồi.

Âm thanh của Thân Huệ Trinh không từ đâu cả vang lên. Nàng đây là đang dùng thần niệm giao lưu.

Dung Mộc không hổ là bảo vật cấp độ Thiên Đạo. Nhưng cũng không thể nói Thân Huệ Trinh cách đột phá cũng chỉ còn một bước nhỏ mà thôi.

-Chúc mừng lão bà.

-Chúc mừng tỷ tỷ.

-Chúc mừng muội muội.

Thân Huệ Trinh thành tựu Nguyên Thần Cảnh, mọi người tự nhiên phải chúc mừng một cái.

-Chỉ là ở trạng thái này không thể di động, thật sự rất khó chịu.

Thân Huệ Trinh nói.

Tuy rằng không thể động đậy, nhưng không phải là không thể làm gì. Rễ phụ tựa như xúc tu, có thể tuỳ ý Thân Huệ Trinh mà hành động, sức mạnh còn không thấp, quất lên người tuyệt không dễ chịu.

-Huệ Trinh ão bà, cho ta một cái lá non đi.

-Đây lão công.

Thân Huệ Trinh tự động đứt ra một cái lá non đưa cho ta. Lá non tựa như phỉ thuý, sáng bóng xinh đẹp tuyệt vời, còn hơi phát ra ánh sáng màu lục nhẹ nhẹ, vừa nhìn liền biết là bảo vật.

-Trí Mẫn lão bà, nàng dùng thử xem.

-Vâng lão công.

Thân Trí Mẫn không do dự, cầm lấy lá non, tựa như ăn rau, một ngụm nuốt xuống bụng.

-Vết thương của ta vậy mà đỡ rất nhiều.

Thân Trí Mẫn phát biểu biến hoá của bản thân.

Vì tu luyện Nghịch Thiên Chiến Đạo, nàng thường xuyên chiến đấu, bị thương là chuyện thường tình. Hồn nguyên tuy cũng có tác dụng lành thương, nhưng về bản chất vẫn là cung cấp năng lượng cho linh hồn tự lành mà thôi, không có tác dụng chữa lành linh hồn thần kì như lá non Dung Mộc.

-Tứ muội, cho tỷ tỷ một cái đi.

Phác Thảo Nga lên tiếng, xoè tay hướng về Thân Huệ Trinh đã hoá thành một cái cây to lớn sum xuê. Thương thế trên người Thân Trí Mẫn, nàng rõ ràng. Cũng bởi phần lớn chúng đều là do nàng gây ra đấy. Đồng dạng, trên linh hồn nàng cũng có tổn thương do Thân Trí Mẫn gây ra.

-Vâng đại tỷ.

Lại một chiếc lá non mọc lên trên thân cây cổ thụ, xanh biếc như ngọc, vô cùng bắt mắt. Lá non tự động lìa cành, chuẩn xác rơi vào tay Phác Thảo Nga, được nàng ăn đi.

-Tác dụng rất cường đại, Dung Mộc đúng là rất hợp với Huệ Trinh.

Tự mình cảm thụ uy năng của lá non Dung Mộc, Phác Thảo Nga không nhịn được khen ngợi.

-Lão bà, ngươi tạo lá non có phải trả giá gì không? Có ảnh hưởng đến linh hồn nàng không?

Ta hỏi Thân Huệ Trinh.

-Không có lão công, ta chỉ cần chăm chú chế tạo là được. Còn lại đều là lấy từ tự thân Dung Mộc. Nhưng mà cần tiêu hao hồn nguyên.

Thân Huệ Trinh trả lời.

-Vậy là tốt rồi. Chỉ là hồn nguyên hiện tại cung không đủ cầu a. Thật đau đầu.

Thân làm nam nhân duy nhất trong gia đình, nuôi bảy thê sáu thiếp chín tình nhân. Đúng là rất không dễ dàng. Quả nhiên, chính sách một vợ một chồng vốn chính là để bảo vệ nam nhân đấy.

Vẫn là xã hội hiện đại tốt đẹp.

Cái xã hội cổ đại với chế độ đa thê này, đúng là đáng chết mà.

Cũng may là ta biết phân thân.

-Lão công, bên Đông Thắng Thần Châu đất rộng người đông. Hiện tại tình hình cũng không đến nỗi, ngươi ổn định tình hình, mở thêm vài trăm cái thanh lâu, chắc chắn lại kiếm đủ hồn nguyên xài rồi.

Quyền Mẫn Nga ánh mắt lấp lánh.

Nàng từ khi thua cược đến nay cũng đã khát hồn nguyên lắm rồi. Chỉ là vài trăm cái thanh lâu, muốn mở là mở sao? Quy mô Thiên Địa Thanh Lâu hiện tại đang không ngừng mở rộng. Nhưng mà muốn phát triển thêm, chỉ có thể hướng về Đông Thắng Thần Châu phát triển thôi.

P/S Cầu đề cử, cầu kim phiếu.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.