Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bát Tiên Loạn Vũ (1)

Tiểu thuyết gốc · 2481 chữ

Chương 45.1 Bát Tiên Loạn Vũ (1)

Ta để lại Kim Tuyết Hiền ở Kim Quốc, một mình tiến về phương bắc.

Đã hẹn nhau kiếp sau gặp mặt.

-Ngươi đến muộn 7 ngày.

Đây là câu nói đầu tiên của Phác Chiêu Nghiên sau khi gặp lại ta.

-Nhưng đối với ngươi đã là bao lâu rồi?

Phác Chiêu Nghiên hỏi.

-Hai trăm mười sáu năm.

Ta nhìn nàng trả lời.

-Cảm ơn.

-Ừm.

Cũng không có gì để nhiều lời.

Hai nữ hài đứng phía sau Phác Chiêu Nghiên, là Phác Hiếu Mẫn và Phác Trí Nghiên.

Ánh mắt của các nàng đối với ta lộ vẻ thân quen, dù rằng đây là lần đầu chúng ta gặp mặt.

-Giờ các ngươi muốn ở đây hay là đi Ma Thiên Nhai?

-Chúng ta ở đây cũng là cô nhi, vẫn là nên đi Ma Thiên Nhai thì hơn.

Phác Chiêu Nghiên trả lời.

-Xem ra ở Bắc Hải Băng Châu không có cường giả Nguyên Thần Cảnh nào cả.

-Đúng vậy. Tuy rằng Huyền Vũ thường xuyên ngủ say, mới để con người có thể sinh tồn ở đây. Nhưng Nguyên Thần Cảnh thì không được tồn tại ở Bắc Hải Băng Châu.

Phác Chiêu Nghiên nói.

-Đúng vậy, ta đã cảm thấy có thứ gì đó đang tập trung vào ta. Nơi này không thể ở lâu, chúng ta đi thôi.

Cũng không rõ Huyền Vũ dùng gì để quan sát ta. Nhưng ta không nhận ra được, có thể khẳng định là thủ đoạn thuộc về tầng thứ cao hơn, bát giai. Đám Tứ Linh này, con nào cũng khó chơi.

-Chúng ta đã chuẩn bị xong.

-Đi thôi.

Ta mang theo ba cái nữ hài, cấp tốc rời khỏi Bắc Hải Băng Châu.

Đến khi đó cảm giác bị theo dõi mới biến mất.

Ta cũng không theo đường cũ phản hồi, mà ghé qua Minh Quốc.

Minh Quốc cũng là một nơi trù phú màu mỡ ở Đông Thắng Thần Châu, phía tây giáp Nguyên Quốc, phía nam giáp Thương Quốc, phía đông cùng lúc giáp Thanh Quốc và Hán Quốc.

Mà thế lực lớn nhất ở Minh Quốc chính là Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Đông Phương Kiều Ân thân là nữ nhi của Giáo Chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, cường giả Nguyên Thần Cảnh đại danh đỉnh đỉnh Đông Phương Bất Bại. Địa vị tự nhiên siêu nhiên, rất khó gặp mặt. Cũng may trước đó đã hẹn trước, nên ta đến Minh Quốc cũng dễ dàng liên hệ được nàng.

Ta đem chuyện Luân Hồi Bàn và kế hoạch nói cho Đông Phương Kiều Ân.

-Tình hình đại khái là như vậy. Ta cần ngươi giúp.

-Được. Nhưng hiện tại ta không có khả năng thuyết phục được Nhậm Ngã Hành đi theo chúng ta.

-Hiện tại chúng ta cũng không thiếu chiến lực cao cấp, thiếu Nhậm Ngã Hành cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà ta không tiện đi Hắc Mộc Nhai.

Cũng không phải ta sợ Đông Phương Bất Bại, nhưng lỡ bị bắt gặp, rất rắc rối. Hơn nữa với ta, giá trị của Đông Phương Kiều Ân vượt xa nhiều Nhậm Ngã Hành.

-Doanh Doanh, ngươi có ý gì không?

-Chúng ta đi thôi, để lại cho phụ thân một lá thư là được.

Nhậm Doanh Doanh cũng là Luân Hồi Giả, nàng không phải là không có tình cảm gì với Nhậm Ngã Hành, nhưng cũng biết ở lại Nhật Nguyệt Thần Giáo thêm nữa cũng không có tác dụng gì.

-Vậy chúng ta đi thôi.

Đoàn ngươi càng lúc càng đông.

Lần này ta cũng không lại la cà, lập tức chạy về Ma Thiên Nhai.

Vương Miện lần nữa tụ họp.

-Cảm ơn ngươi.

Hàm Ân Tĩnh nói lời cảm ơn.

-Không có gì.

Chúng ta đã là bằng hữu, cũng không cần nhiều khách khí.

Các tỷ muội lâu ngày gặp lại tự nhiên là muốn tâm sự thật lâu.

Ta mang theo Đông Phương Kiều Ân đi Đông Phương Thành.

Hiện tại gia chủ của Đông Phương Gia vẫn đang là phụ thân của Đông Phương Thuỵ Vân, nhưng lão đã già cả họm hẹm sắp đi rồi. Trong đám con cháu thì Đông Phương Hùng Bá và Đông Phương Thần Khởi là hai ngũ giai đang so kè nhau để lên làm gia chủ. Vẫn là Đông Phương Hùng Bá lợi hại hơn một bậc, đột phá lục giai trước Đông Phương Thần Khởi. Nhưng xui cho hắn năm sau Đông Phương Thuỵ Vân lại xách theo nữ nhi về Đông Phương Gia.

Nhưng lần này ta đã giúp hắn toại nguyện.

Ít nhất là trong mắt người đời.

-Chuyện ở Đông Phương Gia giao hết cho ngươi rồi.

Ta trong xác Đông Phương Hùng Bá cùng Đông Phương Kiều Ân cười nói.

-Ta biết nên làm gì.

Đông Phương Kiều Ân đáp.

-Ta đã cử phân thân đi Khoái Hoạt Lâm rồi.

-Đông Nam Thiển Hải tiềm năng cũng rất lớn. Dựa vào tên tuổi của Khoái Hoạt Hoàng, cũng dễ làm nhiều chuyện.

Đông Phương Kiều Ân cười đáp.

*

Khoái Hoạt Lâm.

Toạ lạc trên hòn đảo lớn tại trung tâm Đông Nam Thiển Hải, có vị trí chiến lược không nói, tài nguyên trên đảo và vùng biển xung quanh cũng rất phong phú. Trên đảo có vài cái cảng, tàu thuyền ra vào tấp nập. Trầm Lãng tuy tàn bạo hung ác, hỉ nộ vô thường, nhưng thích nghe lời xu nịnh, cho nên chỉ cần là người có ba tấc lưỡi dẻo quẹo, ở Khoái Hoạt Lâm rất dễ sống. Mà cái chuyện nịnh nọt này đám thương nhân là giỏi nhất rồi, có khi so với lời thủ thỉ của đám kỹ nữ còn dễ nghe, tuyệt không phân hơn kém.

Cho nên thương nghiệp tại Khoái Hoạt Lâm cũng rất phát triển, kéo theo đó là sự phồn hoa mà nó mang lại. Khoái Hoạt Lâm dù là ban đêm cũng vẫn luôn đèn đuốc sáng trưng, người người tận hoan xuyên đêm, xứng danh là hòn đảo không ngủ.

Trung tâm đảo.

Cũng là nơi hào nhoáng nhất.

Khoái Hoạt Điện kim bích huy hoàng, xa hoa lộng lẫy.

Chính là nơi ở lại của Khoái Hoạt Hoàng Trầm Lãng. Tỳ nữ trong điện đều là mỹ nữ chọn ngàn chọn vạn, mỗi người đều xinh đẹp như hoa như ngọc, mang trên mình trang phục gợi dục, uốn éo đi lại khắp nơi. Một số mĩ nữ là được tiến cống, một số bị Trầm Lãng đi khắp nơi bắt ép, đem về đây, nuôi nhốt tại Khoái Hoạt Điện xa hoa này, để hắn tuỳ thời hưởng lạc. Chốn này, thật đúng là chốn bồng lai tiên cảnh vậy.

Thân làm dân chơi đỉnh cấp Cửu Châu, Trầm Lãng thấu hiểu một đạo lý, chơi một mình thì không vui. Nên những mĩ nữ này thường được hắn đem ra ban cho thuộc hạ cùng nhau phát lạc. Bởi vậy cảnh tượng trong Khoái Hoạt Điện thường là dâm dục phóng đãng vô cùng. Đám thuộc hạ của Trầm Lãng, cũng giống như hắn, đều là những kẻ tàn ác, hung danh vang xa Đông Nam Thiển Hải.

Đông Nam Thiển Hải cũng dưới sự cổ vũ của Trầm Lãng mà dần dần biến thành vùng biển hỗn loạn, bất trật tự, cướp bóc và chiến tranh giữa các bang phái diễn ra liên miên. Tất cả đều là để thoả mãn sở thích máu me cuồng loạn của Khoái Hoạt Hoàng.

Khoái Hoạt Điện hôm nay đặc biệt trang nghiêm.

Đám ưng khuyển cũng đặc biệt ăn mặc gọn gàng.

Có khách tới.

-Hoàng Thượng, rượu này là Liệt Diễm Tửu, được ta đặc biệt chưng cất dành để kính dâng cho ngài, hy vọng ngài không ghét bỏ.

Tuý Tiên Cô ngồi bên rót rượu cho Trầm Lãng. Vương, Hoàng, Đế ở Cửu Châu là danh xưng dành cho cường giả, cũng không dành cho Quốc Chủ, nàng gọi Trầm Lãng là Hoàng Thượng không có gì sai cả. Tuý Tiên Cô dung nhan tuyệt mĩ sắc sảo, đặc biệt là đôi môi đỏ thắm như lửa, quyến rũ mê người, kề bên tai nói nhỏ, mang theo âm thanh như nữ nhân say rượu, để lòng người ngứa ngáy. Hơi thở nàng vừa thơm vừa nồng, khiến Trầm Lãng rượu chưa uống mà như đã say. Tấm áo mỏng dính không có chút tác dụng gì trong việc che dấu thân hình nóng bỏng hoàn mĩ của nàng.

-Haha rượu này vừa ngửi mùi là biết rượu ngon, hương vị thật nồng, ta ưa thích, sao lại ghét bỏ được chứ.

Trầm Lãng hôm nay vui vẻ vô cùng, đem chén rượu nốc cạn.

-Rượu đúng như tên, rượu ngon.

Bên dưới bảy vị tiên cô còn lại trong Bát Tiên đang cùng nhau hiến múa, như mộng như ảo, thật khiến lòng người say đắm mất hồn. Các nàng chỉ mặc mỗi tiết khố và áo yếm, bên ngoài khác lên áo mỏng như cánh ve, nóng bỏng quyến rũ vạn phần. Dàn nhạc công đang không ngừng hoà tấu lên những khúc nhạc êm tai cũng đều là mĩ nữ như hoa như ngọc, nhưng hôm nay các nàng không phải là nhân vật chính, hiếm khi được ăn mặc kín đáo.

Đáng tiếc tại hiện trường chỉ có duy nhất một nam nhân được chiêm ngưỡng cảnh đẹp này.

Diễm danh Bát Tiên vang vọng không chỉ Đông Nam Thiển Hải, lại ở dưới mí mắt Trầm Lãng, hắn sao lại bỏ qua, còn muốn một lần ăn hết, cho nên mới có buổi tiệc hôm nay. Tuý Tiên Cô ngồi bên không ngừng rót rượu, bảy vị tiên cô còn lại ăn mặc trang phục bại lộ cùng nhau nhảy múa, để Trầm Lãng chốc lát đã ngất ngây, không say vì rượu mà lại say vì người đẹp.

-Tuý Tiên Cô, nàng thật đẹp.

Trầm Lãng ôm Tuý Tiên Cô vào lòng, không kiêng nể gì gặm lên cổ ngọc trắng ngà của nàng.

-A Hoàng Thượng, đáng ghét.

Trầm Lãng đã dục hoả khó nhịn, đang muốn đè Tuý Tiên Cô ra hành sự ngay tại chỗ thì bất chợt một giọng nói vang lên.

-Lão bằng hữu, ngươi thật là biết chơi.

-Là ai?

Trầm Lãng thân là Nguyên Thần Cảnh, nhanh chóng tỉnh lại từ trong tửu sắc, vì biết người đến không tầm thường, vội vàng đẩy Tuý Tiên Cô ra, bay ra ngoài Khoái Hoạt Điện, muốn xem kẻ đến là ai, lại gọi hắn là lão bằng hữu. Đáng tiếc hắn làm Khoái Hoạt Hoàng cao cao tại thượng đã quen, quên mất thiên hạ vẫn còn vài người mà hắn vừa thấy thì nên bỏ chạy.

Ta chính là một trong số đó.

Ngay khi Trầm Lãng vừa lao ra Khoái Hoạt Điện, vô số sợi xích nhiều màu sắc bắn tới cuốn lấy hắn, chỉ trong tích tắc đem hắn trói chặt.

Cửu Long Phong Tuyệt.

-Đây là thứ gì, ta vậy mà không thể thoát được. Tiền bối, có gì từ từ nói.

Năm đó Viêm Đế cũng không chịu nổi Cửu Long Phong Tuyệt, nói gì đến Trầm Lãng. Dù rằng ta không mạnh bằng Hiên Viên Hoàng Đế, nhưng Trầm Lãng cũng không mạnh bằng Viêm Đế. Hơn nữa khi đó nếu không có Cửu Long Phong Tuyệt, Viêm Đế còn mạnh hơn Hiên Viên Hoàng Đế một chút. Mà Trầm Lãng thì yếu hơn ta nhiều, cho nên Trầm Lãng lập tức quỳ.

-Thân thể ngươi đúng thật là cứng rắn.

Năm ngón tay ta tạo thành trảo từ từ cắm vào da thịt Trầm Lãng, xuyên qua da, cắm vào cơ thịt còn cứng hơn sắt thép, phá vỡ xương sườn, tóm lấy trái tim Trầm Lãng, lại từ từ lôi trái tim hắn ra ngoài.

Bị ta bịt mồm, Trầm Lãng chỉ có thể thông qua ánh mắt tỏ vẻ kinh khủng đau đớn đến cùng cực.

Gràooo

Chín tiếng rồng gầm vang lên, Cửu Long Khí hiện lên, chui vào thân thể Trầm Lãng, cắn nuốt lấy linh hồn hắn. Cửu Long Khí và Cửu Long Phong Tuyệt đúng là rất tiện lợi dễ dùng. Công thủ đủ cả. Khi đó nếu có Cửu Long Phong Tuyệt, đối phó Đường Thập Ngũ còn dễ dàng hơn nhiều.

Linh Tê Ngân Tâm đập thình thịch trong lồng ngực Trầm Lãng, cơ thịt sinh trưởng với tốc độ cực nhanh đem lỗ hổng trước ngực lấp đầy.

Ý thức được liên kết.

-Thân thể của hắn đúng là rất tuyệt.

Ta cũng không xa lạ gì Vô Địch Thần Giám, nhưng không thể không thừa nhận Trầm Lãng đã dùng nó đem thân thể hắn luyện đến tận cùng, so với kim cương còn cứng. Mỗi một tế bào đều tràn ngập lực lượng. Cũng không so với Đồng Tử Công kém.

Ta điều khiển phân thân trở về Ma Thiên Nhai.

Chuyện ở đây dùng Đông A Khoái Hoạt làm là được.

Đông A Khoái Hoạt thoát khỏi xiềng xích, lại quay trở về bữa tiệc.

Đám người Bát Tiên cũng đều chạy ra nhìn lên trời trông ngóng.

Nhưng đã bị ta dùng Đại Mộng Thần Thông che mắt, cho nên bọn cũng không nhìn thấy được gì.

-Haha bằng hữu tới thăm hỏi thôi, chúng ta lại tiếp tục.

Ta tiến tới dang rộng vòng tay, hai tiên cô gần nhất Hân Tiên Cô và Hiền Tiên Cô lập tức sa vào lòng ta.

-Làm nhân gia lo lắng muốn chết.

Hân Tiên Cô nũng nịu. Khuôn mặt đẹp đến ngỡ ngàng nép vào trong lòng, nam nhân bình thường nào mà không xiêu vẹo. Nhưng mà mĩ nhân thân mang áo lụa mỏng tanh, xuyên thấu qua da thịt trắng như tuyết, lộ rõ yếm đào và tiết khố.

Ừm, tiết khố?

Thật là phá hỏng hình tượng mĩ nhân quyến rũ nóng bỏng của Hân Tiên Cô. Xem ra phải mau chóng phổ cập thời trang Bí Ẩn của Phương Đông tới khắp Đông Nam Thiển Hải mới được.

Nhưng trước hết phải xử lý mấy cái tiết khố xấu xí này đã.

Nữ nhân dâm đãng, chỉ nên mang quần lót ren.

-A

-A

Hân Tiên Cô và Hiền Tiên Cô cùng la nhẹ lên, âm thanh như chuông, không hề kinh hãi, ngược lại rất quyến rũ.

-Bản hoàng đã gấp không nhịn được.

Ta thò tay mò vào trong áo lụa của hai mĩ nhân, bạo lực xé rách tiết khố, ném xuống trên đất, ôm lấy hai mĩ nhân bay vào trong đại sảnh.

P/S Cầu đề cử, cầu kim phiếu.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 161

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.