Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi có tội a , tội lớn

Phiên bản Dịch · 1726 chữ

Hoa U Nguyệt khí chất siêu phàm thoát tục , phảng phất như không dính khói lửa trần gian , để cho người ta có loại cảm giác tự ti mặc cảm

Dương Chân cũng ở chỗ này , lúc này hắn đang nhìn chằm chằm vào mắt Hoa U Nguyệt , quá đẹp , cặp mắt kia như biết nói chuyện vậy

Dù là Hoa U Nguyệt đã có thói quen bị người ta nhìn , nhưng vẫn khó có thể chịu đựng ánh mắt của Dương Chân , nhíu nhíu mày mở miệng hỏi

- Dương công tử vì sao nhìn chằm chằm ta như vậy ?

Dương Chân còn chưa mở miệng , mọi người xung quanh đã sôi trào lên

Mẹ nó , chúng ta muốn nhìn một chút cũng phải lén lút , tại sao ngươi lại mặt dày tới như vậy ? nhìn lâu vậy có sướng không a

Càng là có nhiều người còn không dám nhìn thẳng mắt nàng , tựa hồ nhìn một chút liều sẽ ít đi một chút , sợ về sau không có để mà nhìn

Dương Chân ngược lại liền tốt , chẳng những cách Hoa U Nguyệt gần nhất , còn nhìn chằm chằm vào người ta , mọi người đều cảm thấy lúng túng cho da mặt dày của hắn

Không ít người sắc mặt tái xanh , cố nén xúc động muốn xông lên ném gia hỏa vô sỉ không biết xấu hổ này qua một bên

Quá mất mặt , đơn giản quá mất mặt

Hiện trường một lần nữa lâm vào lúng túng , tất cả mọi người hận không thể bóp chết Dương Chân , càng nhiều người đang muốn đợi Dương Chân bị xấu mặt

Lấy nữ tử như Hoa U Nguyệt , thiên phú cực cao , còn là thân phận Trường Nguyệt Lâu lâu chủ , địa vị tôn quý như vậy mà bị một tiểu tử quái đản lỗ mãng nhìn chằm chằm , làm sao có thể không tức giận ?

Hoa U Nguyệt mà tức giận thì chuyện gì sẽ xảy ra ?

Ngẫm lại cũng làm người ta thấy đáng sợ , nếu Hoa U Nguyệt thật sự nổi giận , Dương Chân chỉ sợ đời này đều không thể bước vào Liệt Hỏa Thành nửa bước , còn có thể mất mạng như chơi

Tự gây nghiệt thì không thể sống a , không ít người lúc trước cảm thấy Dương Chân là một người đặc biệt , nhưng lúc này cũng âm thầm lắc đầu

Thời điểm mọi người ở đây đều mang tâm tư của riêng mình , Dương Chân bỗng nhiên thở dài một tiếng , xoay người rời đi giống như không nghe câu hỏi của Hoa U Nguyệt vậy

Việc này làm cho mọi người triệt để há hốc mồm , một mặt mờ mịt không biết chuyện gì xảy ra

Cái xoay người này của Dương Chân chẳng những để đám người mộng bức , ngay cả Hoa U Nguyệt cũng hiện lên thần sắc cổ quái , mở miệng hỏi lần nữa

- Dương công tử vì sao thở dài ?

Thanh âm của Hoa U Nguyệt như nước suối leng keng , để cho người ta trong lòng cực kỳ dễ chịu

Dương Chân chậm rãi quay đầu , một lần nữa lại nhìn chằm chằm Hoa U Nguyệt , mãi đến khi Hoa U Nguyệt khẽ cau mày mới lắc đầu nói

- Nguyên lai ta còn nghĩ tán thưởng một nữ tử có khí chất thoát tục , không dính khói lửa trần gian , tựa như tiên tử là quá mức khoa trương , hiện tại rốt cuộc cũng biết không dính khói lửa trần gian cũng đôi khi có thể dùng để miêu tả một nữ tử mỹ mạo như vậy

Mọi người đều trợn to mắt nhìn Dương Chân đang không biết xẩu hổ nói ra những lời này

Quá vô sỉ , con mẹ nó không biết xấu hổ , lời này cũng có thể nói ra khỏi miệng ?

Đậu phộng !

Tất cả mọi người đối với sự hiểu biết về tên Dương Chân này lại tăng lên một tầm cao mới , liền ngay cả Dược Lão cũng lấy tay che mặt ra vẻ như ta không biết tên Dương Chân này

Lấy thân phận và dung mạo của Hoa U Nguyệt , dạng tán thưởng nào mà chưa nghe qua , Dương Chân thế mà ở trước mặt nhiều người như vậy lấy lòng Hoa U Nguyệt , lại còn không cảm thấy lúng túng , da mặt thật dày !

Bất quá . . . câu này nghe qua cũng thật tốt a !

Hoa U Nguyệt lúc này ánh mắt sáng lên , kinh ngạc nhìn Dương Chân , liền ngay cả bản thân nàng cũng sững sờ , sau đó khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười nhẹ , tự lẩm bẩm

- Không dính khói lửa nhân gian , Dương công tử ví von thật đúng là . . .

- Rất chuẩn xác a

Dương Chân dương dương đắc ý , nếu ngồi đây nghe hắn tán thưởng , hắn có thể làm một tràn liên miên bất tận , ba ngày đều không hết a

- Ông trời của ta , ta . . . ta nhìn thấy cái gì vậy , Hoa lâu chủ thế mà đã cười rồi ?

- Ta đang nằm mơ phải không ? Ư . . . thật đẹp , nguyên lai Hoa lâu chủ cười dĩ nhiên đẹp như thế , tựa như . . . tựa như . . . giống một bông hoa vậy

- Phi , ngươi đang ví von kiểu gì vậy , trách không được Hoa lâu chủ sẽ không cười với ngươi , nhưng bây giờ suy nghĩ một chút , câu không dính khói lửa trần gian này thật đúng là có ý cảnh , quá có ý cảnh

Lần đầu tiên nhìn thấy Hoa lâu chủ cười khiến bọn họ trở nên hưng phấn

Trong lúc nhất thời ánh mắt kinh ngạc của mọi người được thay bằng ghen tị , có thể nói ngày hôm nay chắc sẽ là một ngày nhiều cảm xúc nhất đối với bọn họ a

Tên gia hỏa vô sỉ này làm sao nói ra được những lời hay như vậy , duyên dáng như vậy , còn thiên lý hay không ?

Ngay lúc đám người đang ghen tỵ không thôi , Dương Chân lại tiếp tục lắc đầu thở dài

Ngươi thở dài cái . . . cái con mẹ ngươi a , trong lòng mọi người nhảy một cái , thầm nghĩ không tốt !

Quả nhiên , khi lần nữa nghe Dương Chân thở dài , Hoa U Nguyệt liền triệt để tò mò hỏi

- Dương Công tử vì sao lại thở dài , lại còn hai lần , U Nguyệt có chỗ không ổn sao ?

- Có

Dương Chân dứt khoát nói

- Quá có !

Đám người sững sờ , không biết tên vô sỉ này lại nghĩ ra cái gì , một số người có hữu tâm vạch trần bộ mặt ghê tởm của hắn bất đắc dĩ phát hiện chính mình căn bản theo không kịp mạch suy nghĩ của Dương Chân chứ đừng nói là phơi bày

Dương Chân không trả lời vấn đề của Hoa U Nguyệt mà là quay người đi về hướng mật thất , lại một lần nữa không nhìn Hoa U Nguyệt , mà đám người lại thấy bóng lưng hắn trở nên thất hồn lạc phách

- Gặp quỷ , bóng lưng của hắn vì sao cô độc như thế ?

Lúc này , thanh âm ung dung của Dương Chân truyền đến

- Xuất trần , tuyệt thế nữ tử như vậy , vì sao lại đem vải mỏng che mặt , tựa như ô vân già nguyệt vậy ( mây đen che mặt trăng ) , ngươi có tội a , tội lớn , ngươi đã để cho thiên địa này mất đi một cảnh sắc tuyệt mỹ a

Nói xong , Dương Chân dưới ánh mắt mờ mịt của mọi người , đối với thủ vệ canh giữ mật thất nói

- Thủ vệ đại ca , làm phiền ngươi mở cửa mật thất , ta muốn yên tĩnh !

- A ? Nha !

Thủ vệ đại ca bỗng nhiên bừng tỉnh , vội vàng mở đại môn của mật thất giúp Dương Chân , sau đó lại tiếp tục lâm vào mờ mịt nhìn Dương Chân đang đi vào trong

Đừng nói là đám người , ngay cả Hoa U Nguyệt cũng đều mờ mịt , sau khi tỉnh ngộ liền phốc một tiếng bật cười

- Thật là một thiếu niên có ý tứ

Hoa U Nguyệt không chú ý tới nụ cười này của nàng làm bao nhiêu người giống như bị triệt để hóa đá vậy

Trong đám người , Dược Lão mở to hai mắt nhìn , kinh dị thốt lên

- Ghê gớm a , tiểu tử này thật ghê gớm , hiện tại thiếu niên đều khủng bố như vậy sao , loại thủ đoạn vô sỉ để lấy niềm vui của nữ hài tử này , đừng nói là đã gặp qua chính là nghe qua còn chưa từng nghe a , không thể trêu vào không thể trêu vào

  • Oanh !

Một tiếng vang trầm đục làm cho mọi người bừng tỉnh , lúc này mới ý thức được Dương Chân đã tiến vào trong mật thất , đại môn đã đóng chặt

Bất quá khi thấy đại môn đóng , cũng là triệt để yên lòng , thở dài một hơi

Tên yêu nghiệt này rốt cuộc cũng đi vào , đi vào dễ dàng nhưng đi ra lại rất khó khăn a

Cũng may Dương Chân tiến vào , nếu không tên gia hỏa này nói không chừng sẽ được Hoa U Nguyệt ưu ái a

Nghĩ đến hậu quả này , sắc mặt của mọi người đều biến , hận không thể đem mật thất oanh sập , đem Dương Chân chôn ở bên trong mãi mãi không thể nào trở ra

Trên cái thế giới này , làm sao có thể tồn tại một nam nhân như Dương Chân ? ài , vô lý , vô lý a

Bạn đang đọc Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu (Dịch) của Nhất Xích Nam Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kippei
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 123

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.