Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kịch bản có chút không thích hợp

Phiên bản Dịch · 1790 chữ

Lục Du tán nhân có chút mộng bức!

Kịch bản không phải viết như thế a, Dương Chân một kinh thiên vĩ địa thiên tài, bị vạn chúng chú mục là chuyện bình thường, có thể trợ giúp một thiên tài như vậy khôi phục thương thế, ổn định cảnh giới, thậm chí tu bổ thần hồn, hội huấn luyện tuyệt đối có thể làm mọi người chấn kinh

Mặc dù Tiên Toại Huấn Luyện Hội căn bản không nhận biết Dương Chân, Dương Chân cũng không có khả năng nhận biết Tiên Toại Huấn Luyện Hội, nhưng cái tên Dương Bạch Lao kia nói rất trôi chảy, thậm chí kể tất cả quá trình Dương Chân một kiếm chém vỡ gông xiềng thiên địa, cùng sự tình thần hồn Dương Chân thụ thương đều nói cho hắn biết, Dương Bạch Lao này hiển nhiên đã tiến vào Sinh Mệnh cấm địa, đồng thời là người thấy toàn bộ quá trình

Dưới tình huống như vậy, cho dù tu sĩ thiên hạ không cách nào ở Tiên Toại Huấn Luyện Hội nhìn thấy Dương Chân, cũng nhất định sẽ tin tưởng không nghi ngờ, cho rằng Dương Chân hoàn toàn chính xác là đang ở nơi này dưỡng thương

Trên thực tế, cho đến bây giờ, tất cả chủ ý Dương Bạch Lao đưa ra đều từng cái ứng nghiệm, tin tức Dương Chân đang ở Tiên Toại Huấn Luyện Hội vừa phát tán ra, rất nhiều tu sĩ liền tin tưởng, thế nhưng. . . Tin tưởng có chút quá mức a

Nhìn xem Hoa Nhan sơn bây giờ đã đen nghìn nghịt, khắp nơi đều là tu sĩ, đếm không thể hết, mồ hôi lạnh của Lục Du tán nhân lập tức chảy ra

Mẹ nó, những người này rất rảnh rỗi sao, không ngại xa ngàn dặm đến Hoa Nhan sơn làm gì, chẳng lẽ đến để xem Dương Chân?

Lục Du tán nhân không ngốc, trên thực tế hắn rất thông minh, cơ hồ trong chốc lát liền phát hiện chuyện này có chút không đúng

Dương Chân tuy là phá vỡ gông xiềng thiên địa, đây cũng là một chuyện thật tốt, phàm là người có chút tu vi, ai lại không cảm giác được chân nguyên giữa thiên địa đang tăng vọt?

Dưới tình huống như vậy, Dương Chân chẳng những không có ruồng bỏ muôn dân, ngược lại còn làm một việc thiên đại hảo sự

Thế nhưng những người này đều là dáng vẻ hưng sư vấn tội, đây là muốn làm gì?

Ngay cả đám người vừa tới muốn gia nhập vào Tiên Toại Huấn Luyện Hội đều bị hù cho sợ bỏ chạy

Lục Du tán nhân âm trầm nhìn tu sĩ đến càng ngày càng nhiều

Nhất định đã xảy ra đại sự gì, nên bây giờ Dương Chân mới thành mục tiêu công kích

Chỉ có tình huống như vậy mới có thể giải thích được tại sao nhiều Độ Kiếp Kỳ tìm tới cửa, chỉ điểm tên họ muốn Tiên Toại Huấn Luyện Hội giao Dương Chân ra

Thất bại trong gang tấc a!

Lục Du tán nhân âm trầm không chừng, trong lòng đã đem mười tám đời tổ tông của Dương Chân lôi ra mắng một trận, khẳng định là Dương Chân kia vừa làm ra việc gì đó, làm cho kế hoạch của hắn cùng Dương Bạch Lao không thể thực hiện

Nếu như kế hoạch thuận lợi, đen nghịt tu sĩ ở đây chỉ sợ đã có phân nửa đưa tinh thạch cho hắn

- Tên hỗn đản Dương Chân này!

Lục Du tán nhân cắn răng nghiến lợi mắng Dương Chân một câu, sau đó vội vàng nặng ra dáng vẻ tươi cười, đi ra ngoài

- Các vị đạo hữu đến làm cho Lục mỗ cảm thấy thật vinh hạnh a, không biết vị đạo hữu kia muốn trưng cầu ý kiến. . .

- Trưng cầu ý kiến cái rắm, Lục Du tán nhân, chúng ta không phải đến đây đàm luận sự tình hội huấn luyện cức chó của ngươi, mau giao Dương Chân ra!

Lục Du tán nhân sầm mặt lại, nhìn chằm chằm tu sĩ Độ Kiếp Kỳ vừa lên tiếng, nói

- Không biết tôn tính đại danh của vị đạo hữ này, vì sao hỏa khí lớn như thế?

Nếu như là lúc bình thường, dù là Độ Kiếp Kỳ dám cùng hắn nói như vậy, Lục Du tán nhân đã sớm chửi mẹ nó xông lên trao đổi nắm đấm cùng đối phương

Nhưng bây giờ Lục Du tán nhân thật không dám, bên cạnh tên Độ Kiếp Kỳ kia còn thêm mấy tên cường giả Độ Kiếp Kỳ, nếu thật đánh nhau, Lục Du tán nhân chỉ sợ phải nằm trên giường vài tháng mới lành vết thương a

- Lục đạo hữu chớ trách, vị này là thủ tọa Bắc Thương môn Giang Tả Lôi, bản tính thẳng thắng, xưa nay đã như vậy!

Bên cạnh Giang Tả Lôi, một lão già mập lùn cưởi ha hả nói

Trên mặt Lục Du tán nhân hiện lên vẻ trào phúng, nhìn chằm chằm lão giả mập lùn, nói

- Bạch lão quỷ, ngươi không cần giả mù sa mưa, Dương Chân mặc dù ở Tiên Toại Huấn Luyện Hội nghỉ ngơi lấy sức, nhưng bây giờ hắn không ở chỗ này, xem như có ở đây, tùy tiện mấy cái a miêu a cẩu chạy đến muốn lão phu giao ra lão phu liền giao, vậy thì mặt mũi lão phu để ở đâu?

- Ngươi!

Giang Tả Lôi giận dữ nhìn chằm chằm Lục Du tán nhân nói

- Lục Du, ngươi sợ còn chưa biết mình đã làm sự tình gì, Dương Chân hắn ruồng bỏ muôn dân, đánh vỡ gông xiềng thiên địa, người tội ác tày trời như vậy ngươi thế mà còn bao che cho hắn, chẳng lẽ ngươi cũng có rắp tâm hại người khác hay sao?

Thần sắc Lục Du tán nhân lạnh lẽo, chưa nói gì thì một lão ẩu bên cạnh Giang Tả Lôi âm trầm chen vào

- Lục Du tán nhân, giao tình của ta và ngươi cũng xem là tốt, ngươi làm chuyện này khó tránh khỏi có chút hoang đường, Dương Chân tiểu nhi tâm ngoan thủ lạt, sau khi đánh vỡ gông xiềng thiên địa, hơn ngàn tu sĩ vì hắn mà chết, chuyện này hẳn là nên để hắn đi ra bàn giao a?

- Lời nói của Nhạc Ngọc Phượng tiền bối rất đúng, vãn bối cũng là người tiến vào Sinh Mệnh cấm địa, thần hồn thánh cấp kia nói rất rõ ràng, sau khi gông xiềng thiên địa bị phá vỡ, toàn bộ Bắc Tự đều sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục, bây giờ chân nguyên khôi phục chỉ là hiện tượng đầu tiên mà thôi, Sinh Mệnh cấm địa sụp đổ chính là minh chứng, hơn ngàn tu sĩ Thần Du Kỳ bị hút vào không gian loạn lưu, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, đến giờ còn quanh quẩn bên tai của ta, Dương Chân lần này phải trả giá vì hành động của hắn

Cả đám nhao nhao mở miệng phụ họa, chỉ trích Dương Chân, để cho Lục Du tán nhân mộng bức

- Dương. . . Dương Chân hắn không có ở đây a!

Lục Du tán nhân kinh nghi bất định, bỗng nhiên ý thức được, hắn hiểu biết Dương Chân chẳng qua là từ lời nói của Dương Bạch Lao, mà hắn cho đến giờ cũng mới chỉ gặp Dương Bạch Lao một lần mà thôi

Lời của người mới gặp lần đầu làm sao chân thực hơn lời của nhiều người gộp lại?

Lục Du tán nhân lúc này có chút luống cuống

Giang Tả Lôi hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Lục Du tán nhân hỏi

- Dương Chân tiểu nhi thật không có ở nơi này?

Lục Du tán nhân cũng hừ lạnh, nhìn Giang Tả Lôi, nói

- Giang lão nhi, ta đã nói Dương Chân không có ở đây là không có, ngươi tin hay không thì kệ con mẹ ngươi a?

- Ngươi. . .

Giang Tả Lôi tức giận nhìn chằm chằm Lục Du tán nhân, rất có dáng vẻ một lời không hợp liền ra tay đánh nhau

Nhạc Ngọc Phượng ở một bên âm trầm không thôi, quay người nhìn về phía đoàn người Mặc Trì phong, ngoài cười nhưng trong không cười nói

- Như thế nói đến, Dương Chân thật không ở nơi này!

Nói xong, Nhạc Ngọc Phương hắng giọng một cái, cao giọng nói ra

- Lão thân nghe nói, thời điểm Sinh Mệnh cấm địa sụp đổ, có người nói khi Mặc Tuyết Linh cùng Dương Chân tiểu nhi thất lạc, đã từng hô to Mặc Trì phong, xin hỏi Mặc Linh Nữ có phải là ước định cùng Dương Chân tiểu nhi tụ họp ở Mặc Trì phong, vậy bây giờ. . . Dương Chân có phải ở Mặc Trì phong hay không?

Đám người lập tức chuyển ánh mắt âm trầm, đổ dồn về phía Mặc Tuyết Linh cùng Hoa U Nguyệt

Mặc Tuyết Linh biến sắc, đôi mắt híp lại, chưa nói gì thì một nam tử trung niên anh lãng bên cạnh bật cười ha hả, nói với Nhạc Ngọc Phượng

- Nhạc lão tiền bối, ngươi có chứng cớ gì để chứng minh Dương Chân lúc này đang ở Mặc Trì phong ta?

Nhạc Ngọc Phượng nghe vậy cười ha ha, nhìn chằm chằm nam tử trung niên nói

- Chẳng lẽ còn có người chủ động thừa nhận mình bao che Dương Chân hay sao?

- Ngươi!

Nam tử trung niên thần sắc lạnh lẽo, muốn nói lại thôi

Mặc Tuyết Linh bỗng nhiên khẽ quát một tiếng

- Nhạc lão tiền bối nếu cảm thấy nếu bây giờ Dương Chân đang ở Mặc Trì phong thì chúng ta sẽ còn chạy đến đây sao?

- Không nói chắc được!

Nhạc Ngọc Phượng cười lạnh liên tục

- Ai biết các ngươi đến nơi này đến cùng muốn làm cái gì, theo lão thân thấy, Mặc Trì phong hẳn là muốn thoát khỏi bị hoài nghi, không bằng đem Hoa U Nguyệt kia giao ra, cứ như vậy chúng ta không còn phải lo Dương Chân không xuất hiện

- Cái lão yêu bà này. . .

Mặc Tuyết Linh cắn răng

- Linh nhi!

Nam tử trung niên khẽ quát một tiếng

- Không biết chư vị tiền bối muốn tìm Dương Chân để làm cái gì?

Một thanh âm thanh thúy đột ngột truyền đến, để đại đa số người kinh hô

- Ai? Ở đâu?

- Đạo si. . . Hàn Yên Nhi!

- Cái gì? Tiểu cô nương kia chính là đạo si?

Bạn đang đọc Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu (Dịch) của Nhất Xích Nam Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kippei
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.