Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ơ ! tất cả mọi người đều ở đây a !

Phiên bản Dịch · 1982 chữ

Ai ôi!

Dương Chân giật nảy mình , vô duyên vô cớ sờ soạng ngực nữ hài nhà người ta , ai nha thật đúng là không tốt lắm

Sai lầm sai lầm , cảm nhận được kiếm khí phô thiên cái địa truyền đến , Dương Chân vội vàng thu hồi bàn tay còn đang muốn nắn một cái vội vàng né tránh nói

- Hiểu lầm , cô nương , đây tuyệt đối là hiểu lầm , nếu như ta biết ngươi ở đằng sau nhất định sẽ bóp nhẹ một chút

- Vô sỉ , hỗn đản , ta giết ngươi !

Hai người gần trong gan tấc nhưng vì sương mù vô tận mà không thấy rõ mặt nhau , Dương Chân ngay cả hình dáng bộ ngực mình bắt được còn không thấy rõ ràng liền bị truy sát , thật oan uổng a

Thanh âm của nữ tử rất êm tai , cho tới bây giờ Dương Chân chưa từng nghe qua thanh âm êm tai như vậy , cho dù là bị kinh sợ quát lớn nhưng cũng làm cho toàn thân Dương Chân bũn rủn một hồi

- Ta nhất định là bị bệnh mà còn là bệnh không nhẹ

Dương chân nói thầm một tiếng

- Ngươi lại động thủ ta liền phản kích a

- Hừ !

Nữ tử hừ một tiếng , trường kiếm trong tay bộc phát ra thanh quang , một đầu Chu Tước xuất hiện hướng về Dương Chân vọt tới

- Không tốt !

Dương Chân giật nảy mình , cái đại điểu này trên thân mang theo khí tức nóng bỏng làm cho sương mù tan đi một ít làm cho hai người nhìn rõ khuôn mặt của nhau , hai người đều đồng loạt kinh ngạc thốt lên

- Là ngươi

- Ngươi biết ta ?

Hai người trăm miệng một lời , Dương Chân hắc hắc cười quái dị lách người né tránh đại điểu sau đó nắm lấy bàn tay của Trường Dương công chúa chưa kịp kéo về đưa lên chóp mũi hít một hơi

Một mùi hương hoa tự nhiên đập vào mũi , phảng phất giống như đặt mình vào biển hoa vô biên , không hổ là công chúa quốc sắc thiên hương , liền hương khí trên người cũng là kéo dài không dứt

Để Dương Chân ngoài ý muốn chính là đại điểu mặc dù kinh khủng nhưng độ chính xác quá kém , hắn chẳng qua chỉ là dịch nhẹ thân thể liền hoàn toàn né tránh , nhưng lực công phá lại làm Dương Chân âm thầm líu lưỡi , chỉ thấy chu tước oanh một tiếng liền làm đất đá bay tán loạn , tạo ra một cái hố sâu

Sau khi đại điểu biến mất nơi này lại trở về một màu u tối , đưa tay không thấy năm ngón , nhưng cái công chúa này cũng thật kỳ lạ thân là công chúa một nước còn là cường giả Trúc Cơ Kỳ ngũ trọng thiên , liền ngay cả người đều đánh không được ?

- Ngươi . . . ngươi đồ vô sỉ này , có gan đi ra đơn đấu a , trốn trốn tránh tránh còn tự gọi mình là nam nhân ?

Nghe được lời này của Trường Dương công chúa làm Dương Chân nghẹn họng nhìn trân trối , đây là lời của công chúa có thể nói ra sao ? tác phong mất hết , bối rối luống cuống , chẳng lẽ vì một trảo kia của ta mà trở nên choáng váng ?

Không đúng . . .

Dương Chân đem chân nguyên vận ở hai mắt , nhìn về hướng Trường Dương công chúa , chỉ thấy Trường Dương công chúa sắc mặt tái nhợt huy động trường kiếm lung tung một bộ dáng vẻ thất kinh

- Ngươi đi ra , tên ác ôn này , vô sỉ đăng đồ tử ( yêu râu xanh ) , ngươi đi ra cho ta !

Dương Chân tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cái này công chúa thế mà sợ bóng tối ?

Khi vừa không cảm nhận được khí tức của Dương Chân nữa , Trường Dương công chúa liền ngừng hô hấp dồn dập của mình lại , từ trong ngực móc ra một cây châm lửa nhỏ vội vàng nhóm lửa , gần như bất lực nhìn xung quanh

Cây châm lửa ánh sáng quá yếu chỉ có thể chiếu sáng xung quanh Trường Dương công chúa , Trường Dương công chúa đứng yên một chỗ thật lâu , trên mặt vẻ lo lắng càng sâu

Ba !

Cây châm lửa vang lên một tiếng liền dập tắt , Trường Dương công chúa kinh hộ một tiếng vội vàng móc ra một cây khác nhóm lên , sau đó ngồi chồm hổm trên mặt đất nhỏ giọng khóc ồ lên

Dương Chân liền cảm thấy choáng váng , đi đến bên người Trường Dương công chúa tùy tiện ngồi xuống

- Đã lớn như vậy rồi mà còn sợ bóng tối ?

- Ai cần ngươi lo ! ta không sợ

Trường Dương công chúa hừ lạnh một tiếng , xê dịch ra bên cạnh

- Con vịt chết mạnh miệng , vậy thì ta liền đi đây !

Dương Chân đứng dậy phủi mông một cái muốn đi , Trường Dương công chúa cũng vội vàng đứng lên , một vẻ có chết ta cũng phải theo ngươi

- Ngươi không phải là không sợ sao , đi theo ta làm cái gì ?

Dương Chân nhếch miệng , một lát sau thần sắc của Trường Dương công chúa liền khôi phục trầm giọng nói

- Ngươi mang ta ra ngoài cái này liền của ngươi

Một đạo quang mang bỗng hướng Dương Chân bay tới , sau khi cầm lấy hắn liền lập tức kinh ngạc

Trong tay hắn là một cổ ngọc ôn nhuận , nhìn tựa như trứng ngỗng , ẩn trong đó là khí tức lôi đình , lại là một khối lôi cổ ngọc

Dương Chân tiện tay để vào trong người , quay người đi thẳng , Trường Dương công chúa thấy vậy liền vội vàng đuổi theo

- Ngươi cũng đừng gấp gáp vậy a

- Đây là địa phương nào ?

Trường Dương công chúa làm ngơ câu nói của Dương Chân hỏi

- Địa phương nào ? ta còn đang muốn hỏi đây

Dương Chân giang tay nói

Một trận trời đất quay cuồng , toàn bộ Quỷ Kiến Sầu bị sương mù bao phủ trở thành tối đen , trời mới biết đây là địa phương nào , vô cùng vô tận sương mù đem ánh sáng chắn ở bên ngoài , hai người bước đi thật lâu nhưng cũng không tìm được cửa ra

Dương Chân vừa đi vừa làm trò , mỗi lần dừng lại Trường Dương công chúa sẽ đụng vào trên người hắn , mỗi lần đều không có ngoại lệ

- Ngươi đang làm gì vậy ?

Trường Dương công chúa thở nhẹ một cái đẩy Dương Chân ra , có chút oán trách nói

- Ngươi thấy phía trước thế nào ?

Dương Chân sắc mặt khó coi chỉ về không xa phía trước nói

Trường Dương công chúa ngó đầu ra nhìn con mắt lập tức trừng lớn , bọn họ đi đến đâu đều lưu lại một tảng đá có ký hiệu ở trên , lúc này họ lại bắt gặp một tản đá y chang

- Chúng ta đã từng qua nơi này ?

Trường Dương công chúa không ngốc , cơ hồ trong nháy mắt liền nghĩ ra nguyên nhân

Dương Chân nhẹ gật đầu vừa muốn nói chuyện bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng

- Không đúng , ngươi tránh ra một chút

Nói xong , hai tay Dương Chân liền bấm mấy cái pháp quyết , sau đó đặt hai tay xuống đất , mặt đất lập tức truyền đến một trận tiếng vang kinh khủng

*Ông !

Thiên địa oanh minh , toàn bộ thiên địa giống như bị hai tay của Dương Chân rung chuyển , bắt đầu long trời lở đất , từng đạo quang mang từ dưới chân Dương Chân xuất hiện tuôn trào ra bốn phương tám hướng , một trận pháp bỗng nhiên từ dưới đất xuất hiện bao phủ Dương Chân và Trường Dương công chúa

Dương Chân nhẹ gật đầu, vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng: "Không đúng, ngươi tránh ra một chút."

- Cái này . . . đây là cái gì ?

Con ngươi tuyệt mỹ của Trường Dương công chúa hiện lên vẻ không thể tưởng tượng được nhìn Dương Chân , trên mặt đầy vẻ kinh ngạc

Dương Chân cười ha ha nói

- Trách không được nơi này là một mảnh đen kịt không gặp được một bóng người , thì ra là thế !

Sương mù xung quanh dần dần tan đi , sắc trời lại lần nữa chiếu sáng lên thân hai người , Trường Dương công chúa cổ quái nhìn Dương Chân

Trường Dương công chúa không phải là không quan sát hoàn cảnh xung quanh tuy nhiên lại không thu hoạch được gì , Dương Chân chỉ mang nàng đi một vòng , hai tay nhấn một cái liền cải biến tình hình xunh quanh

- Người vừa rồi là sử dụng trận pháp chi đạo ?

Trường Dương công chúa giống như nhớ ra cái gì đó hô một tiếng

- Địa Sát Môn , Địa Sư Thuật ?

- A ? ta còn hố qua người Địa Sát môn ?

- Không đúng , Địa Sư Thuật không có uy lực lớn như vậy , ngươi đến cùng là hiểu bao nhiêu thứ ?

Trường Dương công chúa khó tin nhìn Dương Chân

- Đồ vật ta biết nhiều lắm , tựa như đại dương mênh mông , lại giống như ngôi sao đầy trời , không phải ngươi càng ngày càng cảm thấy hứng thú với ta đấy chứ ?

Dương Chân đối với Trường Dương công chúa nháy nháy mắt hỏi sau đó quay đầu lại liền giật nảy mình

Phía sau hai người là một cái sơn cốc vô cùng to lớn , trong sơn cốc tụ tập vô số tu sĩ , đại đa số đều tức giận nhìn Dương Chân

Đoạn Lãng Tài , Chân Bình Nhi , Cật Cương , Liệp Hổ . . . Còn rất nhiều người từng bị Dương Chân lột sạch đều là lăm lăm nhìn Dương Chân

Trường Dương công chúa vừa xấu hổ vừa giận dữ vừa muốn đôi co với Dương Chân nhưng thấy ánh mắt của Dương Chân liền nhìn theo hắn , lập tức lộ ra biểu tình như cười mà không phải cười

- Có vẻ như ngươi gặp khó khăn a ? có cần ta hỗ trợ không ?

Dương Chân cười ha ha nói

- Xác thực cần ngươi hỗ trợ !

Nghe xong câu nói của Dương Chân lập tực Trường Dương công chúa lộ ra thần sắc thất vọng , khôi phục vẻ thong dong của công chúa nhẹ nhàng gật đầu vừa muốn nói chuyện liền thấy Dương Chân hướng về sơn cốc đầy người đi đến giọng nói của Dương Chân truyền đến

- Chờ đến thời điểm ta đại sát tứ phương , ngươi ở nơi này giúp ta hô 666 ( soái soái soái ) là được rồi

Toàn thân Trường Dương công chúa chấn động khi nghe được câu nói của Dương Chân , không biết vì cái gì , khi vừa nhìn thấy bóng lưng của Dương Chân làm nàng nhớ tới những thiết huyết chiến tướng của U Dương quóc6

- Đáng tiếc , nơi này phải có nhạc nền mới tuyệt hảo

Dương Chân có chút tiếc nuối lẩm bẩm sau đó liền giả ngu

- Ơ ! tất cả mọi người đều ở đây a !

Bạn đang đọc Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu (Dịch) của Nhất Xích Nam Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kippei
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 484

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.