Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghe ta giải thích đã

Phiên bản Dịch · 885 chữ

Đêm qua, sau khi nhị tỷ ngất xỉu, Phương Vũ bế nàng lên giường, mình cũng vào trong phòng tìm giường đi ngủ.

Sau đó hắn phát hiện ra, nếu lúc nhân vật ngủ, hắn không rời khỏi trò chơi thì thị giác của hắn sẽ rơi vào trạng thái phòng tối.

Nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng vù vù trong phòng.

Tiếng gió từ lớn đến nhỏ đại biểu cho chất lượng giấc ngủ của nhân vật từ ngủ nông đến ngủ say.

Hắn đã nghĩ ra cách giải quyết trong khoảng thời gian đó.

Hết cách rồi, không nói rõ ràng với nhị tỷ, bị nàng tưởng là yêu ma, tin tức này truyền ra ngoài sẽ rất phiền phức.

Trấn Thiên Viên không chỉ có một thế lực là Ngu Địa Phủ. Nếu những người khác có ý tưởng gì, xem hắn là yêu ma thì rất phiền phức.

Dù sao thì bây giờ hắn cũng chỉ có thanh máu chứ không có lực chiến.

“Tập võ trước đã, đợi đến khi có thể tự vệ lại tính tiếp.”

Phương Vũ đặt đầu lại phần cổ, quấn miếng vải đen lên, buộc chặt rồi thắt nút.

Làm vậy có thể cố định đầu trên cổ, không cần dùng tay nâng.

“Đợi đã! Để ta.”

Nhị tỷ vội vàng nói.

Nàng vào phòng mình rồi lấy ra một miếng vải màu xám giống như vừa xé xuống.

So với miếng vải rách như dùng để lau nhà Phương Vũ đang buộc trên cổ thì ít nhất miếng vải màu xám này có thể mang ra ngoài.

Nhị tỷ cởi miếng vải rách trên cổ Phương Vũ xuống rồi quấn mảnh vải xám của mình lên, cuối cùng thắt một loại nút không hiện rõ ra ngoài.

Làm vậy vừa có cảm giác trang trí vừa không đột ngột.

“Nhị tỷ, miếng vải này…”

Lúc nấu đồ ăn sáng, Phương Vũ đã kiểm tra qua căn nhà, nghèo tới nỗi chuột còn không thèm ở.

Với những gia đình bình thường thì có lẽ chất lượng của miếng vải này chỉ là một bộ quần áo.

Nhưng với gia đình của bọn họ thì lại là quần áo mới một năm mới mặc một lần.

“Là quần áo lúc ta làm việc ở phường vải… Ta xé xuống một miếng, không ảnh hưởng gì đâu.”

Quần áo làm việc ở phường vải đã là bộ quần áo đẹp nhất nàng có thể mặc.

Hơn nữa khi ngươi tới phường vải làm việc, mặc quần áo rách chắc chắn có ảnh hưởng.

Trong lòng Phương Vũ có chút cảm động, hắn không ngờ chơi trò chơi còn được NPC quan tâm như vậy, cảm giác hơi là lạ.

Hắn lấy năm lượng từ trong túi ra rồi đẩy tới trước mặt nhị tỷ.

“Nhị tỷ, ngươi cầm lấy số tiền này mua ít đồ ăn và một ít đồ dùng cho nhà chúng ta. Mua thêm mấy bộ quần áo cho ngươi nữa. Du sao… Ngươi cứ dùng đi.”

Đôi mắt của nhị tỷ lập tức mở to.

“Không được! Ngươi phải giữ lại số tiền này để tới võ quán tập võ nữa chứ.”

Dù chưa từng ăn thịt heo nhưng nàng cũng đã nhìn thấy heo chạy.

Võ quán là nơi nào? Đó là nơi nuốt vàng!

Tập võ cần tiền, uống thuốc cần tiền, ăn thịt cần tiền, quan hệ cần tiền.

Vào võ quán không có chỗ nào không cần dùng đến tiền.

Hai mươi lượng nhìn thì rất nhiều, nhưng nếu Phương Vũ thật sự vào võ quán thì căn bản không đủ dùng.

Đương nhiên, nếu từ bỏ ý định tới võ quán, giữ lại số tiền đó cũng đủ để làm ăn nhỏ, cuộc sống cũng sẽ trở nên rất nhẹ nhàng.

Nhưng......

Nhị tỷ nhìn về phía Phương Vũ.

Nàng hy vọng đệ đệ của mình có thể sống tốt hơn.

Không có cơ hội thì thôi đành chấp nhận, bây giờ cơ hội đang bày ở ngay trước mắt, sao nàng có thể để bản thân liên luỵ đến hắn được cơ chứ?

“Nhị tỷ, ngươi không hiểu. Ta có thư đề cử, có quan hệ này, vào võ quán có thể mấy bao nhiêu tiền cơ chứ? Năm lượng này ngươi cứ cầm đi, trong nhà cũng cần số tiền này để cải thiện sinh hoạt nữa mà.”

Hắn nói rồi không đợi nhị tỷ trả lời đã lại năm lượng bạc, cầm bức thư đề cử và mười lăm lượng bạc còn lại ra khỏi nhà.

“Cũng sắp đến giờ rồi, võ quán hẳn là đã mở cửa, ta đi bái sư nhập môn trước đây.”

Sợ nhị tỷ tiếp tục từ chối, Phương Vũ vội vàng chạy ra ngoài, để lại nhị tỷ với khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên.

Một lúc lâu sau, nàng mới lấy lại tinh thần.

Nàng nhìn theo phương hướng Phương Vũ rời đi, lại nhìn bạc trên bàn, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Từ sau khi đại ca mất tích, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác an toàn.

Bây giờ, tiểu đệ nghịch ngợm ngày xưa đã trở nên vô cùng vững chãi, đủ để chống đỡ một ngôi nhà…

Bạn đang đọc Vô Địch Từ Khi Ta Bắt Đầu Nhìn Thấy Thanh Máu Của BOSS (Dịch) của Ngã Dã Ngận Tuyệt Vọng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EditorUU
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.