Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con rể

Phiên bản Dịch · 1619 chữ

Đối mặt với tiếng kêu gọi của Kỳ Tiểu Cẩn, Phương Vũ không thể né tránh.

Hắn chỉ có thể ngẩng đầu lên và mỉm cười.

“Chị Cẩn, ngươi cũng tới hóng hớt à?”

“Nói gì thế, trong toà nhà của ta có người chết, ta có thể không ra xử lý được à? Chết rất thảm, cũng không biết vì sao Chu đại gia lại nghĩ quẩn nhảy lầu tự sát như vậy…”

Khuôn mặt của Phương Vũ hoàn toàn thay đổi.

“Cái gì! Ngươi nói ai nhảy lầu?”

“Chu đại gia đó, thi thể còn đang nằm ở kia kìa.”

Chu đại gia? Không thể nào! Trạng thái tinh thần của ông lão này rất khoẻ mạnh, không có bệnh tật gì, còn có thể hít xà trên xà đơn trong công viên cơ mà!

Vì sao lại tự sát chứ?

Phương Vũ không hiểu, thậm chí, hắn còn cảm thấy không thể chấp nhận nổi sự thật này.

Phải biết rằng trong tiểu khu Thanh Thuỷ này, người có quan hệ tốt nhất với hắn không phải người cùng trang lứa, không phải chủ nhà là Kỳ Tiểu Cẩn, mà chính là Chu đại gia.

Lúc trước hắn thua lỗ mấy chục nghìn tệ, vẫn là Chu đại gia giới thiệu hắn tới công trường làm việc!

Phương Vũ vẫn luôn ghi nhớ ân tình này, hắn luôn muốn kiếm được nhiều tiền để báo đáp Chu đại gia.

Nhưng không ngờ… Chu đại gia lại đột nhiên tự sát!!

Vì sao thế?

Phương Vũ nhìn ra bên ngoài, quả nhiên những người đứng bên cạnh thi thể, quỳ xuống đất gào khóc là người trong gia đình Chu đại gia.

Phương Vũ đẩy đám người ra, đi tới.

Thi thể đã rơi không còn hình người.

Nhưng hắn vẫn lập tức nhận ra, thi thể này đúng thật là của Chu đại gia.

Tại sao có thể như vậy…

“Tiểu Vũ, ngươi cũng đi xuống à… Cha chồng của ta, haiz…”

Chú Vương đứng bên cạnh khẽ vỗ vai Phương Vũ.

Chú Vương là con rể của Chu đại gia, trước đó cũng là người quản lý công trường chỗ Phương Vũ đi làm nên tất nhiên đối phương đã nhận ra Phương Vũ.

Phương Vũ nhận thấy cảm xúc của chú Vương đang rất sa sút, nhưng vẻ mặt lại không hề quá đau buồn.

Phương Vũ thở dài, hắn nắm chặt tay, đôi mắt đỏ lên.

Nhưng người phụ nữ bên cạnh chú Vương đột nhiên đẩy chú Vương một cái.

“Vương Khải Cường! Có phải là ngươi đẩy cha ta từ trên mái nhà xuống không! Đêm hôm khuya khoắt, ta đã nhìn thấy các ngươi cãi nhau ở cửa ra vào! Cãi nhau xong hai người đều đi! Không bao lâu sau thì cha ta đã ngã từ trên mái nhà xuống. Trong khoảng thời gian cha ta ngã xuống, ngươi đang ở đâu hả? Ngươi còn không về nhà!”

Đó là vợ của chú Vương, cũng là con gái cả của Chu đại gia.

Phương Vũ không ngờ chuyện này đột nhiên tuôn ra, hắn lập tức cảm thấy lạnh căm căm, nhìn về phía chú Vương.

Vèo!

Ánh mắt của những người khác đều lia tới, con gái nhỏ của chú Vương còn khóc lóc đấm vào chân hắn và hỏi “Tại sao lại hại chết ông! Tại sao lại hại chết ông! Cha hư! Cha hư!”

Lần này chú Vương có mười cái miệng cũng khó cãi, hắn nhìn đám người với vẻ mặt bối rối.

“Ta không làm! Không phải ta! Vợ, ngươi nghe ta tói đi…”

“Ta không nghe! Lúc các ngươi đang cãi nhau ở ngoài cửa, ta nghe thấy ngươi nói với cha ta là “ngươi thấy ta còn có cơ hội nữa không?”, lời này có ý gì hả? Không phải ngươi thấy cha ta không giao việc ở khu công nghiệp Lâm An cho ngươi, nên ngươi mới tức giận muốn giết người có đúng không?”

Vợ chú Vương gao khàn cả giọng, decibel vượt lên trên tất cả mọi người.

“Ngươi cứ luôn ghi hận trong lòng. Từ khi ngươi ở rể, ngươi vẫn luôn hận gia đình chúng ta đúng không? Chung sống hơn hai mươi năm, ngươi đã từng cười với cha ta lần nào chưa? Đồ vong ân bội nghĩa! vong ân bội nghĩa!!”

Vợ chú Vương vừa cắn xé vừa khóc lóc om sòm, tinh thần gần như sắp sụp đổ.

Tình hình lại rơi vào hỗn loạn, đúng lúc này…

Phù phù.

Có người đột nhiên ngã vào trên thi thể nát bét của Chu đại gia.

Nhìn lại mới thấy đó chính là Vương đại gia đã tới chậm.

Chỉ thấy khuôn mặt hắn toàn là nước mắt, kêu rên khóc to, “Lão Chu, lão Chu…”

Sau đó sốc tới nỗi ngất xỉu.

Lần này, người nhà của Vương đại gia bị doạ sợ tới nỗi vội vàng chen vào trong đám người đỡ hắn lên mang đi cấp cứu.

Tình hình hỗn loạn không chịu nổi, cửa tiểu khu cũng lập tức vang lên tiếng còi cảnh sát dồn dập, không biết là ai báo cảnh sát.

Nửa tiếng sau, Phương Vũ và Kỳ Tiểu Cẩn yên lặng đi vào trong thang máy.

Chú Vương bị Tinh Ca dẫn đi điều tra.

Nhưng theo những gì Tinh Ca điều tra được trên hiện trường mái nhà, phán đoán sơ bộ là… Tự sát.

“Chị Cẩn… Ngươi cảm thấy Chu đại gia có tự sát thật không?”

“Ta không biết.” Kỳ Tiểu Cẩn nhíu mày rồi khẽ lắc đầu.

“Haiz.”

Phương Vũ thở dài.

Ting.

Thang máy lên tới tầng mười chín.

“Vậy ta đi trước nhé, nếu vụ án của Chu đại gia có tiến triển gì thì nói với ta một tiếng.”

“Ừ…”

Kỳ Tiểu Cẩn gật đầu, nàng đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vội vàng hét lên với Phương Vũ vừa bước ra thang máy.

“Phương Vũ!”

“Sao thế?” Phương Vũ quay đầu lại.

“… Gần đây ngươi hãy cẩn thận một chút.”

Phương Vũ nhạy bén lập tức nhận ra điều gì đó: “Ngươi nghi ngờ… Trong tiểu khu có hung thủ giết hại Chu đại gia ư?”

Nếu như vậy thì hợp lý.

Đầu tiên là giết người, lại đưa lên mái nhà đẩy xuống, thi thể rơi nát bét, tất nhiên cũng không để lại dấu vết như vết cắt gì đó được.

Nhưng Kỳ Tiểu Cẩn chỉ lắc đầu.

“Ta không biết, tóm lại cứ cẩn thận một chút, đóng chặt cửa, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ta.”

Gọi điện thoại cho ngươi á…

Phương Vũ buồn phiền.

“Chị Cẩn, ngươi gọi điện thoại cho ta mới đúng, một cô gái như ngươi phải cẩn thận một chút nhé.”

Kỳ Tiểu Cẩn mỉm cười nhưng không nói gì.

Đúng lúc này, cửa thang máy đóng lại ngăn cách hai người.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Kỳ Tiểu Cẩn thu lại nụ cười, nàng trở nên bình tĩnh và lạnh lùng.

“Kiếp trước chưa từng xảy ra chuyện này.”

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Trong tiểu khu cất giấu tai hoạ ngầm gì!”

“Chết tiệt! Kiếp trước ta mơ mơ màng màng, cho đến khi tận thế tới mới chú ý tới những tin tức tương tự, vậy nên mới bỏ lỡ quá nhiều chuyện.”

“Chỉ sợ chỉ có Phương Vũ của kiếp trước mới biết có chuyện bí ẩn gì đã xảy ra trong tiểu khu mà thôi.”

“Mà khi đó, ta luôn tiếp nhận sự bảo vệ trong âm thầm của hắn, hoàn toàn không quan tâm gì đến những chuyện này.”

“Quá mơ màng… Kiếp trước, ta đã sống quá mơ màng rồi!”

“Nhưng kiếp này thì không.”

“Phương Vũ, lần này, đến lượt ta bảo vệ ngươi!”

Nghĩ đến Phương Vũ, ánh mắt của Kỳ Tiểu Cẩn cũng dịu hơn rất nhiều.

Ting.

Thang máy đã lên tới mái nhà.

Kỳ Tiểu Cẩn nhanh chóng đi ra chuẩn bị điều tra vụ án.

Nhưng bị Tinh Ca ngăn cản nên chỉ có thể bất đắc dĩ đứng bên cạnh quan sát.

Nhưng ngay cả thế, Kỳ Tiểu Cẩn vẫn có phát hiện.

“Sao mình lại có cảm giác như… Có dấu vết của “linh” để lại nhỉ?”

Bệnh viện Song Tử.

“Ngươi có nghe nói tới chuyện này chưa? Bác sĩ Thu bán phòng trong thành phố đi rồi đấy!”

“Hả? Vì sao? Không phải hắn vừa mua căn nhà đó vào năm ngoái à?”

“Ta cũng không biết, có thể là gia đình gặp khó khăn gì đó. Hôm nay còn xin nghỉ mấy ngày, lãnh đạo không duyệt, nghe nói còn nổi giận muốn từ chức nữa cơ! Bây giờ đang ngâm mình trong văn phòng không muốn gặp ai, đeo mũ trò chơi lười biếng chơi game kia kìa.”

“Bác sĩ Thu gặp chuyện gì à? Cảm xúc của hắn có vẻ không bình thường lắm.”

“Ai mà biết được, chắc chắn là bị con hồ ly tinh nào quyến rũ rồi. Haiz… Vì sao hắn lại không chịu nhìn sang người bên cạnh chứ, ta thích hắn rất nhiều năm rồi.”

“Ai mà không thích bác sĩ Thu chứ? Vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi vừa nhiều tiền, chính là người tình trong mộng của ta!”

Giọng nói của mấy cô y tá làm Vương đại gia chậm rãi tỉnh lại.

Hắn mở mắt ra.

Đập vào trong mắt, ngoài trần nhà phòng bệnh màu trắng ra thì còn có một hàng số.

‘13 giờ 45 phút 31 giây.’

Bạn đang đọc Vô Địch Từ Khi Ta Bắt Đầu Nhìn Thấy Thanh Máu Của BOSS (Dịch) của Ngã Dã Ngận Tuyệt Vọng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EditorUU
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.