Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói xấu

Phiên bản Dịch · 1029 chữ

Lễ Thiên Huyền chỉ khẽ nhíu mày, sau đó hỏi một câu.

“Ngươi nói rất tốt, nhưng ta muốn hỏi ngươi một câu. Một thiếu niên vừa gãy hai tay làm thế nào để giết chết những người trong tiệm thuốc?”

Không bằng ngươi hỏi Triệu Tín đánh rừng ở đâu luôn đi!

“Vậy nên ta mới nói rằng hắn che giấu thực lực! Lễ đại nhân, là thế này…”

“Được rồi, làm hắn ngậm miệng lại đi.”

Phương Vũ đang định nói thêm thì bên cạnh đã có một bàn tay vươn tới bịt miệng của hắn lại.

Hắn đang định giãy giụa thì lưỡi dao lạnh lẽ đã đặt trên cổ, Phương Vũ lập tức cảm thấy sợ hãi nhìn trái nhìn phải.

‘Nông Triều: 15/15.’

‘Nông Hán: 31/31.’

Nông Triều này thình lình là nhân viên hạng chót chỉ có hơn mười máu trong đội, là một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi.

Người còn lại thì là đội viên hơn ba mươi máu.

Hai người một trái một phải ấn bả vai Phương Vũ làm hắn không thể cử động được.

Phương Vũ lập tức cảm thấy hơi hối hận, nếu biết trước như thế thì hắn đã nói thêm vài câu bổ sung chi tiết rồi. Đều do tên Lễ Thiên Huyền đó không cho hắn cơ hội, cứ bắt hắn phải phát biểu ngắn gọn.

“Bây giờ tới lượt ngươi.”

Lễ Thiên Huyền vừa đi tới bên cạnh thiếu niên áo trắng thì nước mắt của tên đó đã lập tức rơi xuống, kỹ thuật diễn xuất vượt qua cả ảnh đế.

Bởi vì đang quỳ nên thiếu niên áo trắng bùm bùm bùm dập đầu ba cái.

Khi ngẩng đầu lên, trên trán đã chảy máu.

Sau khi dập đầu, dường như hắn cũng đã ấp ủ cảm xúc xong, máu và nước mắt rơi xuống tức giận mắng Phương Vũ.

“Xin Lễ đại nhân hãy làm chủ cho ta!”

“Ta là con trai của chưởng quầy tiệm thuốc. Hôm nay khi về nhà, ta thấy nhóm người của sòng bạc đã xông vào tiệm thuốc, đầu tiên là giết tiểu nhị, tiếp theo lại giết cha mẹ, chặt đứt hai tay của ta. Nếu không phải bọn chúng đánh nhau để tranh giành tài sản trong nhà, làm ta tìm được cơ hội chạy trốn thì ta cũng đã chết trong tiệm thuốc rồi.”

“Ta không biết sau cuộc nội chiến đó, kết cục của những người khác là gì, nhưng Điêu Đức Nhất chính là người cuối cùng đi ra từ trong tiệm thuốc!”

“Cha mẹ ta cũng bị hắn giết chết! Xin Lễ đại nhân hãy làm chủ cho ta! Xin Ngu Địa Phủ hãy làm chủ cho ta!”

Thiếu niên áo trắng nói rồi lại bật khóc và bùm bùm dập đầu hai cái.

Với diễn xuất tràn đầy cảm xúc này, nếu không phải Phương Vũ biết chân tướng thì hắn cũng bị con hàng này làm cho mê hoặc.

Không phải, ngươi diễn như thế làm gì hả?

Mẹ nó, ngươi là đại lão có nghìn máu đó!

Đại ca, đừng đùa nữa mà! Chúng ta chiến đấu đường đường chính chính được không??

Phương Vũ nổi giận, hắn bị vu oan, bị vu hãm, điều quan trọng nhất là hình như những người khác đều hoàn toàn tin lời nói của tên này!

Vèo vèo vèo!

Dù là quần chúng đang vây xem bên ngoài hay là đội viên của Ngu Địa Phủ, tất cả những ánh mắt hung dữ đều tập trung trên người Phương Vũ.

Ôi trời đất ơi, ta là một tay mơ vừa mới vào trong trò chơi, ta có thể làm được gì đây hả? Ta còn có thể lấy một địch mười chắc??

Hỏng rồi hỏng rồi, lần này thật sự bị giết rồi! Phương thức rời khỏi trò chơi bết bát nhất!

“Nói đi! Hắn vẫn còn là một đứa trẻ đó, sao người của sòng bạc các ngươi có thể ra tay độc ác như thế được hả?”

“Chặt hai tay của người ta, giết cả nhà người ta, còn đuổi theo muốn giết người diệt khẩu! Sòng bạc Hắc Hổ muốn lật trời rồi, muốn một tay che trời đúng không! Bọn chúng không thèm đặt các đại nhân của Ngu Địa Phủ vào trong mắt nữa rồi!”

“Phách lối… Quá phách lối! Nếu không chém đầu kẻ này thì ta không nuốt được cục tức này! Đáng thương đứa trẻ Lý gia, đột nhiên bị tàn tật thì thôi đi, còn mất cha mẹ, hức hức hức…”

Đại ca, đại tỷ, không phải đâu, mọi chuyện không như những gì mọi người nghĩ đâu!

Phương Vũ đang định lên tiếng thì đã thấy cơ thể Nông Triều hơi run rẩy, đao trong tay hắn đã hướng về bên trong, cắt vỡ làn da, máu tươi cũng chảy ra bên ngoài.

Cảm giác lưỡi dao chậm rãi cắt vào trong thịt không hề dễ chịu một chút nào.

Lễ Thiên Huyền còn chưa ra lệnh đó, ngươi đừng có mà làm bừa!

Phương Vũ cảm thấy rất hốt hoảng, ánh mắt chuyển động, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt Lễ Thiên Huyền liếc tới.

Hiển nhiên là đối phương cũng không tin lời nói của một phía nên không lập tức ra lệnh cho cấp dưới chém đầu hắn.

Phương Vũ nắm lấy cơ hội, hắn vội vàng hô.

“Ta bị oan! Lễ đại nhân, hắn mới là hung thủ, hắn mới là kẻ giết người! Ta có thể dùng tính mạng của mình bảo đảm hắn mới là…”

Xoẹt!

Phương Vũ vừa mới nói được một nửa thì một cơn đau kịch liệt lập tức truyền tới từ cổ, giọng nói của hắn im bặt.

-4!

Con số màu đỏ hiện lên, đầu của Phương Vũ cũng bay thẳng ra ngoài.

Máu tươi phun ra, thi thể không đầu của Phương Vũ cũng ngã xuống.

Cảnh tượng này làm Lễ Thiên Huyền cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Nhưng sau khi nhìn thấy người ra tay là Nông Triều, hắn lập tức hiểu ra.

Bạn đang đọc Vô Địch Từ Khi Ta Bắt Đầu Nhìn Thấy Thanh Máu Của BOSS (Dịch) của Ngã Dã Ngận Tuyệt Vọng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EditorUU
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.