Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thí Nghiệm Lần Một

Phiên bản Dịch · 1765 chữ

Cứ như vậy sẽ đột phá được bình cảnh, nội lực ngày càng tăng thêm, giúp người tu luyện công pháp này kéo dài tuổi thọ.

Khoảng cách sử dụng của Thần Võ là ba mươi ngày.

Trong ba mươi ngày này, Hạ Nghiễm cũng không thể rời khỏi Tông Động Các, trừ khi bản thân muốn bỏ qua cơ hội này.

Mỗi ngày, ngoại trừ Bội Ngọc sẽ đến đưa cơm cho mình thì cũng chẳng có ai đến đây cả.

Tiểu cô nương với gương mặt trái xoan này ban đầu còn cảm thấy nàng có chút xa cách, nhưng trải qua mấy tháng ở chung, có cảm giác nàng thật sự đối đãi với mình như đệ đệ ruột vậỵ.

Nàng đã được huấn luyện các lễ nghi cần thiết để chăm sóc cho tiểu chủ tử trong cung, sau đó được phái đến chăm sóc một đứa trẻ, quả thật là lãng phí người tài.

Nhưng công việc chăm sóc cho tiểu chủ tử là một công việc nguy hiểm không sao kể siết, giống như nhất tướng công thành vạn cốt khô vậy (1).

Nàng thở dài, nhưng cũng cảm thấy may mắn.

Huống chi, nếu cả nhà nàng không bị Tây Đô Dư gia chặn giết, đệ đệ của nàng chắc cũng lớn bằng từng này rồi nhỉ?

Tông Động Các là cấm địa của hoàng cung, không được cho phép thì tuyệt đối không được đi vào. Ra ngoài rồi cũng không thể đi vào lại, đồng thời hành động đó sẽ bị coi là xem thường ân sủng của hoàng thất.

Thiên tử ban ơn, ngươi làm sao có thể phụ ơn người?

Tông Động Các chính là nơi tất cả võ giả trong thiện hạ đều muốn đến, nếu không phải là người si mê luyện võ, nếu không phải là người có công lao to lớn thì làm sao có thể được bước vào nơi đây?

Vậy mà đi vào rồi còn đi ra, ngươi xem đây là trò đùa ư?

Bốn chữ “làm sao có thể” đã nói lên tất cả.

Nhưng ba mươi ngày này thật sự rất nhàm chán, Hạ Nghiễm lấy lý do tìm cảm hứng để ngộ ra chân lý trong công pháp, nhờ Bội Ngọc yêu cầu trong cung đưa đến một bộ cần câu cá.

Sau đó cậu bé đội mũ rộng vành, che nắng, khoanh chân ngồi ngay ngắn bên bờ hồ.

Cái bóng râm cao lớn của Tông Động Các nghiêng mình đổ xuống, bao phủ lấy cậu bé, khiến thân hình cậu trở nên càng thâm trầm, yên tĩnh.

Sợi dây câu dưới nước nhìn như đang giăng nhẹ trên bầu trời được phản chiếu trong mặt hồ kia vậy.

Hạ Nghiễm híp mắt, một cậu bé mới tý tuổi đầu, lẽ ra nên nhảy nhót tưng bừng, lại đang yên tĩnh ngồi câu cá.

Câu cá nhưng lại không cầu cá cắn câu.

Chỉ đợi cho mồi câu bên trên bị ăn mất, sau đó đổi mồi câu mới mập mạp, rồi ném dây câu vào nước.

Trên trời mây trôi lững lờ.

Mặt nước có thể phản chiếu bầu trời trên cao.

Như vậy, có thể nói, mây trôi trong nước.

Người khác nghĩ rằng cậu bé đang câu cá, nhưng không ai biết cái cậu muốn câu lại là mây trên trời.

Trong ba mươi ngày này, Hạ Nghiễm đã chuẩn bị kỹ càng để nghiên cứu thế giới sau khi thời gian ngừng lại.

Thế giới kia quá quỷ dị, quá nguy hiểm.

Bản thân mình cần phải phòng ngừa chu đáo, nếu không lỡ phát sinh sự cố gì sẽ khiến mình bỏ lỡ thời cơ chuẩn bị tốt nhất.

Màn đêm dần buông xuống.

Không khí yên lặng đến mức quỷ dị tràn ngập khắp mọi ngõ ngách.

Bụi bặm từ trên nóc nhà đổ xuống rào rào, nhìn như bông tuyết nhỏ xíu rơi chậm trong đêm.

Hạ Nghiễm làm một thử nghiệm đơn giản.

Cậu không đứng đợi bên trong Tông Động Các, mà gần nửa đêm, cả người cậu nhảy ra ngoài cửa sổ lầu hai, sau đó vận dụng nội lực, dùng một ngón út treo mình trên bệ cửa sổ.

Lúc này, ánh mắt cậu lặng lẽ nhìn vào trong lầu các.

Trong phòng trống trơn, không có gì!

Xem ra con quái vật kia cũng không ở yên một chỗ.

Mà tình trạng bị tàn phá đêm qua trong lúc thời gian ngừng lại, đã khôi phục lại tình trạng ban đầu, không bị tổn hại gì. Như thể tất cả sự tàn phá, hủy diệt đất trời trước đó đều không tồn tại.

Vậy thì con quái vật đó còn ở trên tầng ba ư?

Nếu là một con thú săn mồi, sau đó phát hiện con mồi biến mất tại chỗ, chắc hẳn sẽ tìm kiếm xung quanh mới phải chứ nhỉ?

Nhưng nếu đã muốn thí nghiệm thì cậu cần chuẩn bị mọi thứ trước đã.

Cho nên, ngay từ lúc thời gian ngừng lại, Hạ Nghiễm đã bắt đầu âm thầm đếm giây.

Cậu chẳng định làm gì cả, chỉ yên lặng đếm giây.

Hai trăm bảy mươi mốt…

Hai trăm bảy mươi hai…

Hai trăm bảy mươi ba…

Khi thời gian ngừng lại kết thúc, mọi thức khôi phục lại bình thường.

“Chậm hai mươi bảy giây.” Hạ Nghiễm nhíu mày, thế giới này dường như chẳng có dụng cụ cân đo đong đếm thời gian gì, mà cho dù có thì… vào lúc thời gian ngừng lại có lẽ cũng không tính được thời gian chính xác.

“Tất cả phải dựa vào bản thân mình mới được.”

Thí nghiệm ngày đầu tiên hoàn tất, đi ngủ thôi.

Ngày hôm sau, cậu tiếp tục câu cá, đồng thời rèn luyện tính thích nghi có tiết tấu, âm thầm ngồi đếm số để tính thời gian.

Nếu muốn thăm dò thế giới trong lúc thời gian ngừng lại, thì cậu nhất định phải tính toán thời gian thật chuẩn.

Bởi vì lúc trở về thế giới thường chính là át chủ bài duy nhất của cậu.

Đây không phải là trò chơi.

Không ai có thể vào thay mạng rồi chơi lại từ đầu cả.

Cậu, chỉ có một cái mạng này thôi!

“Nhiều hơn hai mươi giây.”

“Ơ… Lần này lại chậm hơn mười lăm giây.”

“Hôm nay không sai, chỉ nhiều hơn ba giây.”

“Hôm nay vừa đủ ba trăm, thời gian hoàn hảo, nhưng vẫn cần hiệu chỉnh, sai một giây thôi có lẽ cũng sẽ mang lại kết quả khác.”

Một ngày mùa thu trong veo, gió nhẹ thổi, lá rơi tán loạn, Hạ Nghiễm ngồi câu cá, cá thu béo tốt nhưng cậu không có tâm tình câu cá mà chỉ ngồi yên tự hỏi các phương thức hiệu chỉnh thời gian.

Hiện tại cậu một thân mang ba môn nội công, tuổi tuy còn nhỏ, nhưng cơ thể lại chứa một sức mạnh to lớn như sóng biển cuộn trào. Nhờ vậy, các giác quan cũng nhạy bén hơn, suy nghĩ nhanh nhẹn, tai thính mắt tinh. Hơn nữa, sức lực bộc phát trong nháy mắt lại càng kinh khủng khiếp, chẳng qua cậu không có cơ hội thử sức mà thôi.

Ngồi đếm thời gian, một chuyện buồn tẻ không lời nào diễn tả, nhưng bản thân cậu lại cứng rắn biến mình thành cái đồng hồ, một cái đồng hồ phải chạy chính xác từng giây.

Thông qua mấy lần đếm thử, Hạ Nghiễm cuối cùng cũng xác nhận thời gian không còn sai lệch nữa.

Sau đó, ban ngày cậu không còn ngồi câu cá nữa, mà bắt đầu chạy bộ, thậm chí còn tập võ.

Nhưng cũng không phải cậu nghiêm túc tập võ, mà chẳng qua là đang tiến hành điều chỉnh thời gian trong lúc hoạt động mạnh.

Đồng thời, trong lúc thời gian ngừng lại, Hạ Nghiễm cũng bắt đầu vừa đếm vừa chạy bộ.

Năng lực giảm âm được rèn luyện đến một mức độ nào đó chính là tuyệt đối yên tĩnh, cho nên cũng không thu hút quái vật.

Mấy ngày nữa lại trôi qua, Hạ Nghiễm cuối cùng cũng làm được, bất kể hoạt động mạnh cỡ nào, thậm chí hao tổn hết tinh lực, cậu cũng có thể trụ được ba trăm giây trong lúc thời gian ngừng lại.

“Mới đó mà đã qua hết hai mươi ngày, một chuyện tưởng chừng đơn giản như ngồi đếm thời gian, không ngờ muốn điều chỉnh thời gian sao cho hoàn mỹ mà cũng khó đến vậy.”

Hạ Nghiễm tiện tay vân vê một phiến lá, nhìn về phía mây trời nước hồ ở xa xa, đôi mắt loé lên một tia mong đợi.

Bắt đầu từ đêm nay sẽ chính thức thăm dò.

Thời gian ngừng lại.

Vạn vật yên tĩnh đến mức quỷ dị lan toả khắp nơi.

Chỉ có bụi đất tồn tại với vĩnh hằng, dù không gió nhưng vẫn bay trong không trung rồi rơi xuống, mang theo một chút không khí cổ xưa khó tả.

“Trước hết phải xác định xem con quái vật kia có còn ở bên trong tầng ba hay hay không.”

Hạ Nghiễm tự độc thoại.

Những ngày qua, cậu căn bản không phát hiện được tung tích của con quái vật kia.

Hạ Nghiễm âm thầm tính thời gian, mãi cho đến giây thứ hai trăm tám mươi lăm, cậu bé trực tiếp gỡ đèn lồng treo bên đường xuống. Dươi ánh nến màu xám tro, cậu chọn một địa điểm để đốt cháy vài quyển công pháp.

Đến giây thứ hai trăm chín mươi lăm, Hạ Nghiễm kích hoạt Thần Ẩn, sau đó tay phải vận nội lực, lập tức trên tay xuất hiện một quả cầu lửa nóng rực to bằng đầu người bao bọc lấy nắm tay.

Trong lòng đếm thầm, mãi cho đến hai giây cuối cùng, tay phải cậu bé đột nhiên đấm mạnh vào bức tường ở tầng hai và tầng ba, tay trái thuận thế ném ra một quả cầu lửa đang cháy hừng hực, quả cầu lửa bay ra, ánh đèn lờ mờ cũng theo đó nổ tung lên, khiến cho toàn bộ tầng ba bỗng nhiên sáng rực lên.


(1) Nhất tướng công thành vạn cốt khô: vì một mục tiêu mà phải trả giá bằng hàng ngàn vạn tính mạng. Ý nói công việc có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Bạn đang đọc Vô Địch Tiểu Hoàng Thúc (Dịch) của Tiễn Thủy II
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tiramisu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Alice.Tu.Quynh
Lượt thích 3
Lượt đọc 239

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.