Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thương Ly Biệt

Phiên bản Dịch · 1706 chữ

Nhưng Hoàng đế và hắc thiên tử đã sớm nhìn thấu tâm tư của nàng, cho nàng rất nhiều chỗ tốt, uy hiếp cộng thêm lợi dụng, đánh một gậy rồi cho một cây củ cải, lập hết bẫy này đến bẫy khác.

Một con bé trẻ trâu tồng ngông sao có thể chống lại thế công của hai người đó chứ, nàng nhanh chóng bị trảm trúng, nằm đơ ngay dưới chân ngựa.

Cho nên mới có cảnh tượng như hiện tại.

Bữa cơm này ăn rất vắng lặng, giống như sinh ly tử biệt vậy.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, Hạ Khiết Khiết ngồi rất lâu bên mạn giường mới chậm rãi đứng dậy, thở dài một tiếng, muốn rời khỏi.

Nhưng Hạ Nghiễm lại là đột nhiên trở mình, sau đó mở mắt ra hỏi nàng: "Hạ Khiết Khiết, ngươi muốn đi đâu?"

Hạ Nghiễm đã sớm nhận ra tình hình không đúng lắm, cậu căn bản chưa bao giờ chìm vào giấc ngủ, lúc này cậu càng trực tiếp hỏi xem có vấn đề gì hay không.

Hoàng tỷ không thích hợp.

Đêm khuya lại đi ra ngoài, càng có gì đó quái lạ.

Nhưng nếu nói là có uy hiếp tính mạng thì cũng không giống, nếu không, dựa theo tính tình nhát gan đó của hoàng tỷ, sợ là bắp chân đang run rẩy luôn rồi, sao mà giống như bây giờ được chứ, còn có tâm trạng than thở.

Vậy thì bây giờ nàng muốn đi gặp ai?

Là thằng bé tóc trắng ngày hôm qua sao?

Hạ Nghiễm nghĩ ngay đến người lợi dụng nội công để đến đây kiểm tra trước tiên.

Nhưng như vậy thì cũng không hoàn toàn đúng, bởi vì nếu là như thế... Nàng không cần thiết phải mang một cung nữ trở về…

Trừ phi...

Trong lòng Hạ Nghiễm thoáng qua một suy nghĩ vô cùng không tốt.

"Tiểu Nghiễm, đệ còn chưa ngủ hả... Tỷ tỷ..." Hoàng tỷ chuyển tròng mắt, trông y hệt như bộ dáng "rất ít khi nói xạo, mà bây giờ phải tạm thời nghĩ biện pháp" vậy đó.

"Hạ Khiết Khiết, ngươi muốn đi đâu?"

Hạ Nghiễm lại hỏi dò.

Hoàng tỷ "à, ừ, thì" nửa ngày, rốt cục mới nghẹn ra một câu: "À... Đau bụng, cái kia... Tiểu Nghiễm, tỷ có thể đi không?"

Hạ Nghiễm nói: "Ta đợi tỷ tỷ trở về mới đi ngủ."

Một lát sau, Hạ Khiết Khiết lại trở về, chui vào trong chăn, giả bộ như đã ngủ thiếp đi.

Qua một hồi lâu, nàng lặng lẽ đứng dậy, rón rén đi ra ngoài cửa.

Nhưng giọng nói sau lưng lại gọi nàng lại: "Hạ Khiết Khiết, ngươi lại muốn đi đâu?"

Hoàng tỷ bất đắc dĩ cười nói: "Tiểu Nghiễm, đệ lại tỉnh hả?"

Hạ Nghiễm trầm mặc nhìn nàng, hắn biết tỷ tỷ nhà mình hơi ngốc, cho nên bây giờ hắn không còn đóng vai non nớt nữa, mà là trực tiếp hỏi: "Hạ Khiết Khiết, ngươi nói thật cho ta biết, rốt cuộc ngươi muốn đi đâu?"

Hoàng tỷ muốn nói láo, nhưng khi đối diện với đôi mắt của Hạ Nghiễm, nàng lại thở dài, giống như đã làm sai chuyện gì, tuy nhiên lại không thể làm gì một đứa trẻ như thế, nàng cúi đầu: "Đệ đừng hỏi nữa."

"Ta sợ ngươi bị lừa!"

"Tiểu Nghiễm..."

Hoàng tỷ bỗng nhiên quay người, nhào tới ôm chặt đệ đệ sau lưng mình, nàng ôm rất chặt, nàng sợ vĩnh viễn cũng không được gặp lại em trai mình, sau đó nói: "Ta không sao, thật không sao hết. Chỉ là... giờ hẹn sắp đến rồi. Nhớ kỹ, đừng tới tìm tỷ tỷ! Cũng không được nói với bất kì kẻ nào là chúng ta đã từng nói chuyện với nhau!"

Hạ Nghiễm cau mày nói: "Giờ hẹn gì?"

Hoàng tỷ cũng không nói nhiều nữa, nàng buông tay ra, cũng không quay đầu lại mà đẩy cửa ra ngoài.

"Hạ Khiết Khiết, ngươi nói chuyện rõ ràng cho ta!"

Nhưng cửa đã mở ra, gió thu ngoài phòng tràn ngược vào bên trong!

Đột nhiên, một luồng cảm giác kinh dị đánh thẳng vào trong lòng Hạ Nghiễm.

Hoàng tỷ lại biến thành Kim Thân một lần nữa!

Thời gian lại dừng lại.

Nhưng lần này không giống với lần trước, bởi vì... cửa đang mở!

Con ngươi của Hạ Nghiễm bắt đầu co chặt, xương sống của cậu chỉ cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, tay chân cũng không hiểu sao lại lạnh buốt, bởi vì ngoài cửa, trong bóng tối vô tận đang tràn lan, có một người đang đứng đó.

Trời đất tĩnh mịch, mọi âm thanh bỗng nhiên đều biến mất, chỉ là lá trên cây vẫn còn đang rụng, khẽ khàng rơi xuống mặt đất, tất cả mọi thứ dường như vẫn còn đang chuyển động, nhưng hết lần này đến lần khác lại không có bất kì âm thanh nào, hết lần này tới lần khác trong một phút đồng hồ sau đó đã ngay lập tức khôi phục nguyên dạng.

Mà hoàng tỷ vẫn còn đang duy trì động tác đẩy cửa, trông quỷ dị vô cùng.

Nhưng người đang đứng ngoài cửa kia lại không hề nhúc nhích, sau một khắc, Hạ Nghiễm thở phào một cái, bởi vì người đang đứng ngoài cửa cũng là Kim Thân, xem ra là cung nữ Bội Ngọc của hoàng tỷ.

Trừ nàng ra, cái gì cũng không có.

Nhưng tại sao mình lại có cảm giác sợ hãi không cách nào kiềm chế được chứ?

Là do chính mình không nhìn thấy được sao?

Một phút đồng hồ trôi qua rất nhanh.

Thời gian lại khôi phục dòng chảy.

Hạ Khiết Khiết chạy ra cửa, sau đó giữ cửa mở, nhìn cung nữ Bội Ngọc trước mặt, nói: "Ta có việc gấp muốn đi ra ngoài."

Bội Ngọc nhu thuận nói: "Trưởng công chúa yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc cho tiểu vương gia thật tốt."

Nàng hiển nhiên không biết cái gì cả.

Mà Hạ Nghiễm lại âm thầm thở phào một cái.

Ngày hôm sau.

Trong cung truyền ra tin tức trưởng công chúa mất tích.

Mấy ngày sau nữa, người ta vớt được một bộ xương cốt thiếu nữ trong giếng sâu, nhìn quần áo và thân hình, xác định đó chính là trưởng công chúa.

Sau khi nhận được tin, Hạ Nghiễm vẫn đứng dưới mái hiên tràn đầy mưa rơi, im lặng thật lâu.

Sắc trời mờ mịt như bụi vương khắp nơi, bao bọc toàn bộ lạnh lẽo và ngột ngạt, đứng ở nơi hoàng thành phương Bắc này, ngẩng đầu một cái, đầy trời đều là những mũi tên đâm vào lòng người.

Hoàng tỷ không chết.

Cậu hầu như đã đưa ra phán đoán này ngay lập tức.

Kinh văn bị lấy đi, bài kiểm tra nội lực, an bài cung nữ đến, bữa tối cuối cùng, tạm biệt lúc nửa đêm.

Những sự kiện đơn giản đó hình thành một chuỗi trong đầu cậu, cậu bỗng nhớ lại dáng vẻ của thằng bé tóc dài trắng như tuyết trong bóng hoàng hôn ngày đó.

"Người này chính là đầu mối."

Hạ Nghiễm ngồi ở dưới mái hiên, lẳng lặng nhìn về phương xa.

Chẳng biết từ lúc nào, cậu đã nắm chặt nắm đấm.

Mất đi người thân duy nhất của mình, loại cảm giác này thật sự rất khó chịu, không liên quan gì đến ỷ lại cả, chỉ là thân bất do kỷ mà thôi.

Bất kể là ai, lại là vì nguyên nhân gì, nhưng dám tách mình và người thân duy nhất của mình ra…

Như vậy, ông đây tuyệt đối sẽ không bỏ qua các người.

Trong đôi mắt của cậu bé hiện lên ánh nhìn hung ác không hề thích hợp với tuổi tác của mình.

Người thân, đó chính là lĩnh vực không ai có thể xâm phạm của cậu!

Khuôn mặt của cái xác nữ sưng vù, không thể phân biệt được đó là ai, cho nên Hạ Nghiễm chỉ trực tiếp tham gia tang lễ đơn giản của tỷ tỷ, mặc dù là như thế, cậu lại biết rõ tỷ tỷ của mình bình an vô sự, nếu không, xét theo tính tình nhát gan luôn sợ hãi của nàng, vào cái đêm trước khi chia tay, nàng sẽ không thút thít thở dài sầu khổ, mà là run lẩy bẩy, mặt không còn chút máu.

Hoàng đế cũng chỉ đi ngang qua, xuất hiện một chút rồi thôi, tốt xấu gì thì Hạ Khiết Khiết cũng con nối dõi của hắn, huống chi sơ hở nhiều như thế!

Như thế xem ra, Hoàng đế đương nhiên không thoát khỏi liên can!

"Tiểu vương gia đừng thương tâm, trưởng công chúa là người tốt như vậy, chắc chắn là đã lên Thiên Đình rồi, trở thành tiên thành thần hưởng phúc đó."

Bội Ngọc đẩy cửa phòng ra, đứng ở dưới mái hiên dịu dàng an ủi cậu.

Hạ Nghiễm không quay đầu lại, cũng không trả lời.

Nước mưa rủ xuống tạo thành một bức rèm, giống như đã hết, lại vẫn như đang còn, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy hoa trắng đầy trời.

Bội Ngọc lại nói: "Hôm nay hoàng thượng cũng có tới hỏi, nói là tiểu vương gia có yêu cầu gì thì cứ việc nói."

Rầm rầm...

Mưa càng rơi xuống càng lớn.

Hạ Nghiễm lạnh lùng cười một cái, đây là đang cho mình bồi thường nhỉ.

Nhưng khi cậu quay đầu lại, cung nữ Bội Ngọc lại nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười sáng lạn, giống như cười đến mức cả kinh thành đều phải rực rỡ.

"Vậy thì tốt, đi nói cho Hoàng thượng, ta muốn đến Tông Động Các."

Tông Động Các là nơi cất chứa bí tịch võ công tích góp qua từng thế hệ của hoàng cung.

Nhưng mà, qua mấy ngày sau, Hạ Nghiễm không vào được Tông Động Các, ngược lại lại được an bài vào thư phòng.

Bạn đang đọc Vô Địch Tiểu Hoàng Thúc (Dịch) của Tiễn Thủy II
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tiramisu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Alice.Tu.Quynh
Lượt thích 4
Lượt đọc 281

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.