Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết Luyện Hội

Tiểu thuyết gốc · 1445 chữ

Hiểu rõ một chút về thương, do quyển này là cơ sở thương pháp nên không có chiêu thức gì đặc biệt, hơn hai phần ba quyển là khái niệm. Chỉ còn một phần cuối là hướng dẫn cách sử dụng thương mà thôi.

Hắn gấp sách lại rồi tiến vào Đông Nam Lâm đại khai sát giới một phen.

.................

Chớp mắt một tháng đã trôi qua, chưa bao giờ hắn thấy một tháng lại nhanh như vậy. Trên tay và chân hắn cũng có thêm một vài vết sẹo, giờ hắn biết bị thương nặng quá thì hiệu quả của Dẫn Lực Luyện Thể Quyết cũng sẽ giảm a!

Hắn vốn nghĩ trong vòng một tháng hắn có thể đột phá Luyện Thể bát trọng, thậm trí Luyện Thể cửu trọng nhưng đời không như mơ, mỗi một tầng cực kì khác biệt, hắn luyện mãi chẳng thấy một chút dấu hiệu đột phá nào.

Khi hắn nhận ra muốn đột phá phải cần thời gian khá dài, mà từ đây tới cuộc thi vỏn vẹn chưa đầy một tuần nên hắn tạm bỏ qua tu luyện cảnh giới, tiến hành rèn luyện con ách chủ bài thứ hai, côn pháp.

"Đến lúc rồi, cũng nên đi thôi." Hắn thở một hơi dài nhìn về phía đại sảnh và tiến đến đó. Đại sảnh là nơi hắn làm thẻ hội viên trở thành một phần tử của Tuế Nguyệt Hội a!

..................

Xôn xao, xôn xao...

"Đông quá!" Trước mặt hắn là một cảnh không thể nào nghĩ tới được, nơi đây có hơn một ngàn người đang đứng chen chúc nhau. Hắn liền nghĩ đến việc chỉ có hai mươi người được sống thì hắn có chút run sợ.

Tiếp theo có một người trung niên đến quát thật to bảo tất cả im lặng, rồi kêu mọi người đi theo. Người trung niên bước đi nhẹ nhàng, nhưng bọn hắn phải thụt hơi điên cuồng chạy theo, đây là bản lĩnh của Võ Giả a!

Chạy được nữa ngày thì cũng tới, số lượng người bỗng dưng nhiều gấp 10 lần trước kia, gần một vạn người.

Trước mặt hắn là một khu rừng lạnh lẽo, vừa nhìn vào đã sợn tóc gáy. Lối vào khu rừng bị một hàng rào sắt sắc và cao rào lại, chỉ có một cánh cửa lớn để đi vào được bốn Võ Giả canh giữ. Phải, khu rừng đáng sợ này chính là Đông Lâm, một trong Tứ Đại Ma Lâm của Bát Lâm Quốc.

"Không chậm trễ thời gian của các ngươi. Huyết Luyện Hội năm nay khác 10 năm trước. Năm nay chỉ cần 10 kẻ sống mà thôi, nhưng phần thưởng chính là Tụ Khí Tán a!" Một người nào đó trong những Võ Giả đại diện đứng ra nói.

Vừa nghe vế đầu, tất cả những kẻ dự thi đều đổ mồ hôi, đã khó lại càng khắc nghiệt hơn. Trung bình mỗi người phải giết một ngàn người mới có thể sống sót a! Những phần thưởng lại khiến bọn hắn đồng ý bán mạng. Tụ Khí Tán là gì? Là thứ mà người Luyện Thể nào cũng hằng mong ước, khi đạt Luyện Thể cửu trọng cần phải ăn Tụ Khí Tán mới có thể đột phá, mà Tụ Khí Tán cũng đâu dễ kiếm, phải trở thành nội hội viên mới có thể đổi ra, mà giá cả thì lại trên trời, tận 5 vạn điểm cống hiến a. Với cái giá như thế khiến biết bao nội hội viên điên cuồng làm nhiệm vụ mười năm, hai mươi năm mới có thể đổi ra!

"Mở cửa!" Bổng nhiên người đó hét lớn.

Ngay sau đó 4 Võ Giả gác cửa mở tung cánh cửa ra, dòng người điên cuồng lao vào, chạy khắp nơi để ẩn núp chờ số người giảm bớt rồi ra chém giết. Trong những người lao vào cũng có hắn, hắn điên cuồng không khác gì những kẻ khác!

Sau khi tiến vào bỗng dưng có một giọng nói vang vọng trong tai hắn. "Còn 11594 người."

Giờ khắc này hắn đã biết như thế nào là sợ hãi, sau lưng hơn trăm người đuổi theo, mùi máu tanh ở đâu cũng ngửi thấy. Giờ hắn ước được quay trở lại, ngày ngày làm nhiệm vụ tích đủ mười ngàn điểm trở thành nội hội viên.

Sau nửa ngày hắn thấy một cái hang, bất chấp chui vào rụt mình trốn, trong lòng mừng rỡ mình thật may mắn. Số người còn sống chỉ còn 8693 người, trong đó có cả hắn.

...................

Hai ngày trôi qua, hắn vẫn ngồi dưới hang. Nhưng khác biệt ở chỗ là tinh thần hắn đã vững lại, còn có một chút bình tỉnh, lười biếng ngồi trong hang ăn ngon miệng.

Trong rừng ngoài người ra còn có hoang, không chết bởi người cũng sẽ chết vì hoang thú. Nhưng không biết vì cái gì trong đầu hắn luôn có khái niệm rằng hoang thú chính là đồ ăn, không sợ hãi bất kì con nào. Những hoang thú từng chạm mặt hắn trong Đông Lâm này đều nằm trong bụng hắn.

"Chỉ còn hơn một ngàn người, đến lúc ta phải ra rồi a!" Ăn no nê hắn rời khỏi hang, một người một thương tìm kiếm những người khác.

"Đứng lại!" Một tên da đen cao to không biết từ đâu lao ra, trên tay cầm một thanh đao toả ra nồng nặc mùi máu.

"Luyện Thể bát trọng?" Hắn lạnh lẽo nhìn đối phương, thấy đối phương từ xa đang chạy thẳng tới với tư thế muốn chặt đầu hắn.

"Ngươi là người đầu tiên ngoài hoang thú nếm tuyệt kĩ ta sáng tạo ra. Phi Thương!" Nói xong hắn dùng toàn lực phóng cây thương vào đầu đối phương, cho kẻ địch đang sử dụng hết tốc lực lao về phía hắn nên không thể bẻ lại kịp thời, cây thương bắn thẳng xuyên qua đầu đối phương khiến trên mặt kẻ đủ thủng một lỗ!

Phi Thương là kĩ thuật hắn sáng tạo ra nhằm săn bắt hoang thú, do hoang thú ở đây đa phần là Luyện Cốt hoang thú, rất nhiều hoang thú đạt trình độ Luyện Thể bát trọng thậm chí là cửu trọng nên hắn không thể cận chiến. Vì để giữ khoảng cách nên hắn nghĩ đến việc ném thương về phía đối phương, từ đó Phi Thương ra đời.

"Mặc dù đây là lần đầu tiền ta giết người nhưng cảm giác không tệ a!" Hoang thú hắn giết vô số, nhưng kẻ xấu số này lại là người đầu tiên chết trong tay hắn. Không hiểu sao hắn chẳng thấy một chút tội lỗi hay ám ảnh vì lần đầu giết người, mà thậm chí hắn còn có một chút hưng phấn a!

Kiềm chế hưng phấn lại, hắn rời đi tiếp tục tìm kiếm những người khác!

Đi được một đoạn hắn thấy một tên béo tròn bị chặt đứt tay chân, bị móc hai mắt đang nằm hấp hối, rên rỉ trong đau đớn.

Hắn hơi có chút đau lòng khi nhìn thấy người này, bởi vì tên béo tròn này chính là một trong những huynh đệ cùng phòng gắn bó với hắn trong suốt thời gian qua, Hàn Vương.

"Nhị ca! Nhị ca! Người không sao chứ!"

"Ngọc Lôi! Thật sự là ngươi sao?" Thanh âm của Hàn Vương mang theo một chút mừng rỡ, đôi mắt bị móc đầy máu còn có một chút nữa mắt.

Bỗng dưng Hàn Vương hét lên: "Ngọc Lôi! Ngươi rời khỏi nơi này đi! Chạy nhanh lên a! Khúc Xương chính là quỷ tu, hắn đang đánh với đại ca! Đại ca không đánh lại hắn đâu, tiếp đến hắn sẽ tìm ngươi đó!"

"Nhị ca? Ngươi đang nói cái gì vậy? Tam ca chặt đứt tay chân của ngươi?" Hắn khó hiểu hỏi.

"Hắn không phải tam ca của ngươi! Hắn là quỷ tu!" Hàn Vương tức giận hét lên.

"Ngươi cứ luôn miệng nói quỷ tu, rốt cục quỷ tu là gì a!" Hắn lo lắng hỏi.

"Nhị ca! Nhị ca!!!"

Hắn nhận ra rằng tiếng hét lúc nãy là tiếng hét cuối cùng của Hàn Vương. Nước mắt hắn chảy ra, quá đủ a, quá đủ với một đứa trẻ mười tuổi như hắn a!

Hắn không có kí ức nên đã xem những người trong phòng 7838 là người một nhà. Giờ đây một người trong gia đình đã ra đi trước mắt hắn, làm sao hắn chịu đựng được a.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Võ Đế sáng tác bởi ThầnLôi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThầnLôi
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.