Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh đừng vào chứ?

Phiên bản Dịch · 1577 chữ

A a a a!

Nhìn quả thận đỏ tươi trong tay Diệp Thần, Thẩm Ngạo Tuyết phát ra tiếng kêu thảm thiết, không biết tiếng hét này là vì đau đớn hay là bị dọa sợ.

Nhưng, Diệp Thần cũng không xót thương mà dừng lại, phốc một tiếng, lại đem tay cắm vào bên kia bụng của Thẩm Ngạo Tuyết.

Muốn đem một quả thận khác móc ra.

Nhưng đều làm cho Diệp Thần không ngờ chính là bên kia bụng của Thẩm Ngạo Tuyết rỗng tuếch.

Vì sao trong cơ thể Thẩm Ngạo Tuyết không có quả thận thứ hai?

Chẳng lẽ đã chết rồi?

Dù sao việc cấy ghép nội tạng cũng không thể trăm phần trăm thành công.

Có lẽ đây chính là báo ứng của Thẩm Ngạo Tuyết, cô ta vì quả thận thứ hai của hắn mà hao tổn tâm cơ không tiếc tự tay giết chồng, không ngờ cấy ghép lại thất bại.

Mà Diệp Thần có điều không biết.

Trong cơ thể Thẩm Ngạo Tuyết không có quả thận thứ hai, không phải bởi vì cấy ghép thất bại, mà quả thận kia không phải cấy ghép cho cô ta mà là cấy ghép cho một vị đại nhân vật so với Thẩm gia mạnh gấp trăm gấp ngàn lần.

Dưới sự trợ giúp của vị đại nhân vật kia, Thẩm gia mới có thể lên nhanh như diều gặp gió.

Thẩm Ngạo Tuyết nhanh chóng ngất đi, ngã xuống đất.

Vốn dĩ hắn móc thận của Thẩm Ngạo Tuyết thì cũng xem như báo được thù nhưng Thẩm Ngạo Tuyết lại làm mù mắt Ninh Hinh.

Thù này cũng phải báo.

Diệp Thần vung tay, hai cây ngân châm bay ra trực tiếp đâm mù mắt Thẩm Ngạo Tuyết.

Tất cả mọi người nhìn nhau nghĩ thầm, tiểu tử này cũng thật độc ác.

Nhìn Thẩm Ngạo Tuyết ngã xuống đất Diệp Thần cũng không chút run tay.

Hai thận đều không có, Thẩm Ngạo Tuyết nhất định chỉ còn con đường chết.

Nhưng nếu được điều trị kịp thời, có thể sẽ còn sống them một thời gian.

Nhưng mà trong khoảng thời gian này, sẽ chỉ làm cho cô ta chịu sự dày vò của tuyệt vọng và thống khổ mà thôi.

Dù sao, nhóm máu của cô ta là nhóm máu hiếm, rất khó tìm được thận để cấy ghép, nếu không ba năm trước cô ta cũng sẽ không lấy thận của Diệp Thần.

“Chị Hinh Ninh, chúng ta đi thôi!”

Diệp Thần dắt Ninh Hinh, đi nhanh ra ngoài.

“Hắn chính là chồng trước của Thẩm tổng sao? Cũng thật ác độc, Thẩm tổng giữ đạo hiếu cho hắn ba năm mới lập gia đình, hắn lại trực tiếp móc thận của Thẩm tổng!”

"Chẳng lẽ người phụ nữ Ninh Hinh kia nói là sự thật?"

“……”

Khách khứa bàn tán xôn xao.

“Tuyết Nhi!" Mãi cho đến lúc không còn bóng dáng của Diệp Thần Thẩm Vạn Quốc mới phản ứng lại, phát ra một tiếng kêu thống khổ.

Ông ta làm sao có thể ngờ, hỉ sự lại biến thành tang sự.

"Nhanh, đưa Tuyết nhi đi bệnh viện, phân phó xuống dưới chuyện xảy ra ngày hôm nay ai cũng không được truyền ra ngoài, nếu không chính là đối nghịch cùng Thẩm gia và Từ gia!"

Chuyện xảy ra hôm nay, bất kể là đối với Thẩm gia hay là Từ gia, đều là sự sỉ nhục cực lớn, cho nên người biết càng ít càng tốt.

Mà người tới tham gia tiệc cưới của hai người, trên cơ bản thực lực đều không bằng hai nhà, hoặc là ngang hàng với hai nhà, đương nhiên sẽ không muốn tự đào hố chôn mình.

Bởi vậy, cũng không ai dám truyền ra ngoài.

“Diệp Thần, tao phải giết mày!" Từ Thiên Thành nắm chặt tay.

……

Bệnh viện Giang Đô.

Trải qua cấp cứu, Thẩm Ngạo Tuyết đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, dần dần tỉnh lại.

Nhưng cô không có thận, chỉ có thể dựa vào máy móc duy trì sự sống.

Lúc này trên mắt Thẩm Ngạo Tuyết quấn băng gạc, trên mặt cô ta không còn sự chắc chắn và tự tin của một ví tiểu thư quý tộc nữa mà chỉ có sự thống khổ và tuyệt vọng.

Giống như ba năm trước, hai thận của cô ta bị hoại tử, cô ta cũng chờ đợi trong tuyệt vọng thế này.

Không, so với lúc đó còn thảm hơn, khi đó ít nhất cô ta còn có thể nhìn thấy.

"Tuyết nhi, con yên tâm đi, cha đã thông báo cho sư phụ của Hồng Đào, ông ta nhất định sẽ giúp con đem thận lấy về!"Thẩm Vạn Quốc nói.

"Ngạo Tuyết, anh cũng đem sự tình nói cho anh trai anh, anh ấy sẽ lập tức trở về, tên khốn đó sống không được lâu nữa đâu!" Từ Thiên Thành cũng chen vào nói.

Nghe xong lời của Từ Thiên Thành, trên mặt Thẩm Ngạo Tuyết hiện lên vẻ chờ mong.

Cô biết anh trai Từ Thiên Thành là Từ Thiên Vũ bái làm môn hạ của một vị chiến thần, trở thành môn sinh đắc ý nhất của chiến thần đó.

Chỉ cần anh trai Từ Thiên Thành trở về, Diệp Thần cho dù lợi hại hơn nữa, cũng khó thoát khỏi cái chết.

“Thiên Thành, đến lúc đó để cho em tự mình móc thận hắn ra!" Thẩm Ngạo Tuyết vẻ mặt dữ tợn nói.

……

“Anh nói cái gì, Tiểu Hinh đi tới hôn lễ của Thẩm Ngạo Tuyết? Không phải bảo anh trông chừng con bé sao!”

Trong phòng trọ, Trần Tú mẹ của Ninh Hinh mặt đầy lo lắng nhìn về phía chồng của mình Ninh Phú Quý.

Vợ chồng hai người vốn là người biết thân biết phận, đều có công việc, con gái Ninh Hinh cũng đi làm ở trong công ty lớn, cuộc sống coi như có thể sống qua ngày.

Nhưng không ngờ, ba năm trước con gái của mình vì giúp Diệp Thần, bị Thẩm Ngạo Tuyết làm mù mắt.

Trong phút chốc hết thảy đều thay đổi.

Thẩm Ngạo Tuyết chẳng những cho người làm mù mắt Ninh Hinh còn làm cho vợ chồng họ mất việc.

Trước khi mắt bị mù, người theo đuổi Ninh Hinh nối liền không dứt, nhưng sau khi Ninh Hinh bị mù những người trước kia theo đuổi cô không thấy nữa.

Tuy rằng dáng vẻ Ninh Hinh xinh đẹp, cũng không ai nguyện ý cưới một người mù về nhà.

Vì trị mắt cho Ninh Hinh, hai người tiêu hết tiền tiết kiệm, thậm chí đem căn nhà duy nhất bán đi vẫn không thể chữa khỏi bệnh cho Ninh Hinh, cuối cùng còn gánh trên lưng một đống nợ.

Hiện tại chỉ có thể nhặt rác mà sống, cuộc sống trôi qua thật vất vả.

Bởi vì kiêng kỵ Thẩm gia, cũng sợ nữ nhi lại nghĩ không thông, cho nên hai người mỗi ngày đều sẽ thay phiên nhau trông chừng Ninh Hinh.

Nhưng hôm nay, Ninh Hinh vẫn trốn chạy ra ngoài, hơn nữa còn đi đại náo hôn lễ của Thẩm Ngạo Tuyết!

Lần trước, Ninh Hinh bị làm mù mắt.

Còn lần này có trời mới biết Thẩm Ngạo Tuyết sẽ làm gì Ninh Hinh.

Hai người gấp gáp khẩn trương, không biết nên làm gì mới phải.

"Nếu không, chúng ta đi cầu xin lão gia tử, ông ấy làông nội của tiểu Hinh, cũng không thể thấy chết mà không cứu!"

Nhưng Ninh Phú Quý u sầu nói: "Nếu ông ấy muốn giúp đỡ chúng ta cũng không đến mức thảm như vậy, bà đã quên ba năm trước ông ta đã hắn đem chúng ta trục xuất ra khỏi gia môn như thế nào sao, đối mặt với Thẩm gia ông ấy cũng sợ hãi a..."

“Vậy làm sao bây giờ!”

Mặc kệ, cho dù liều mạng cũng phải cứu Tiểu Hinh ra!

Hai người lập tức muốn đi ra cửa.

Đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên.

Mở cửa ra, đứng ở cửa, chính là Ninh Hinh!

Mà ở bên cạnh Ninh Hinh, còn có một người đàn ông.

“Tiểu Hinh, con không sao thật tốt quá!" Trần Tú ôm lấy Ninh Hinh, chảy nước mắt.

“Vị này là?" Ninh Phú Quý nhìn thấy Diệp Thần, nhưng ông ta cũng chưa từng gặp Diệp Thần, nhíu mày hỏi.

“Cháu là Diệp Thần, là đồng nghiệp trước kia của Chị Hinh Ninh." Diệp Thần trả lời.

Nghe Diệp Thần nói xong, cha mẹ Ninh Hinh đều là run lên.

Bọn họ mặc dù không biết Diệp Thần, nhưng Ninh Hinh rơi vào tình trạng này, đều là do hắn ban tặng.

“Cậu, cậu không phải đã chết rồi sao!”

“ Chú Ninh, chuyện này nói ra rất dài, sau này cháu sẽ nói cho chú biết." Diệp Thần nhìn căn phòng trọ cũ nát nhỏ hẹp, trong lòng rất không vui.

Hắn nhớ rõ, trước kia nơi Ninh Hinh ở là có một căn nhà lớn.

“Tiểu Hinh, mẹ đỡ con vào!" Trần Tú nói, đỡ Ninh Hinh vào phòng.

Diệp Thần thì đi theo phía sau.

Nhưng lại bị Ninh Phú Quý ngăn cản.

“Cậu không nên đi vào?" Ninh Phú Quý lạnh lùng nói.

Bạn đang đọc Vô Địch Đệ Tử Xuống Núi của Quân Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy17005193
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.