Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật sự là sư phụ hắn?

Phiên bản Dịch · 1527 chữ

Người đột nhiên tiến vào phòng trọ này không ai khác chính là Đỗ Cao Minh vừa rồi đi ra ngoài.

Lúc trước khi ông ta rời đi nhìn thấy bóng dáng giống như của Diệp Thần.

Vì thế quay trở lại để kiểm tra, ai ngờ quả thật đúng là Diệp Thần.

“Ngài, ngài gọi cậu ta là gì?" vẻ mặt Đoạn Vũ hoảng sợ nhìn về phía Đỗ Cao Minh.

"Đoàn Vũ, đây chính là vị thần y chân chính mà tôi nói với cậu, sư phụ tôi!"

“Hắn chỉ là một thằng ở rể mà thôi, làm sao có thể là sư phụ ông?" Đoạn Vũ không tin vào tai mình.

“Đỗ lão, ngài không phải nhận lầm người chứ?" Ninh Phú Quý cũng không tin.

Dù sao ông ta cũng cảm thấy có thể làm sư phụ của Đỗ Cao Minh, vậy ít nhất cũng phải bảy tám mươi tuổi.

Diệp Thần mới mấy tuổi, lại có thể làm sư phụ của Đỗ Cao Minh.

Đỗ Cao Minh nghe vậy sắc mặt trầm xuống, "Nếu các ngươi bất kính với sư phụ tôi thì cũng đừng trách tôi không khách khí!”

Sau khi nói xong, ông dùng vẻ mặt nịnh nọt nói với Diệp Thần: "Sư phụ, sao ngài lại ở chỗ này?"

“Tôi tới chữa mắt cho chị Hinh Ninh." Diệp Thần nhàn nhạt trả lời một câu, sau đó nói:" Tôi nói rồi, đừng gọi tôi là sư phụ.”

“Vâng, sư phụ!" Đỗ Cao Minh cung kính.

Thấy một màn như vậy, Đoạn Vũ hoàn toàn trợn tròn mắt.

Thì ra, Diệp Thần nói là thật.

Hắn thật sự là sư phụ của Đỗ Cao Minh.

Hơn nữa, hắn còn không thừa nhận đồ đệ Đỗ Cao Minh này.

“Chú Ninh, hiện tại cháu có thể trị liệu cho Chị Hinh Ninh không?” Diệp Thần nhìn về phía Ninh Phú Quý.

“Có thể...... " Ninh Phú Quý còn chưa lấy lại tinh thần.

Diệp Thần lắc đầu, không nói nhảm nữa, bắt đầu châm cứu cho Ninh Hinh.

Mười mấy phút sau Diệp Thần thi châm hoàn tất, hơn nữa đem băng gạc quấn ở trên mắt Ninh Hinh.

Trong băng gạc thêm vào dược liệu mà hắn đặc chế.

“Diệp Thần, cậu xác định mắt Tiểu Hinh có thể chữa khỏi?" Ninh Phú Quý nhịn không được hỏi.

"Đừng nghi ngờ y thuật của sư phụ tôi, sư phụ nói có thể chữa thì liền nhất định có thể chữa!"

Diệp Thần gật gật đầu: "Chỉ cần mỗi ngày thay băng gạc ba lần, ba ngày sau, ánh mắt chị Hinh Ninh có thể khôi phục hoàn toàn.”

Nếu Đỗ Cao Minh đã nói như vậy, Ninh Phú Quý tự nhiên sẽ không hoài nghi nữa.

Thái độ đối với Diệp Thần trong nháy mắt tốt hơn không ít.

Dù sao con gái có thể nhìn thấy ánh sáng đây là chuyện bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ.

" Chú Ninh, dì Trần Tú, cháu biết là cháu hại chị Hinh Ninh cũng hại mọi người, nhưng xin mọi người tin cháu, cháu nhất định sẽ bồi thường cho mọi người.” Diệp Thần nói với hai vị trưởng bối.

"Diệp Thần, tôi cũng không phải là người không nói đạo lý, tuy rằng cậu hại chúng tôi thảm như vậy, nhưng tiền chữa khỏi mắt cho Tiểu Hinh chúng tôi sẽ thanh toán." Ninh Phú Quý thở dài một tiếng nói.

Tuy rằng hắn mất đi tài phú trước kia, nhưng ít nhất mắt của con gái có thể nhìn thấy được.

Bởi vậy, cũng không thể nào hận Diệp Thần nữa.

“Ơ, hôm nay náo nhiệt dữ nha.”

Lúc này, một người đàn ông có dáng vẻ như chuột nhắt đi vào phòng trọ.

Chính là tên chủ nhà Chu Lại Bì.

Thấy Chu Lại Bì tới, thần sắc hai ông bà nhất thời biến đổi.

Vẻ mặt cũng trở nên cứng ngắc.

Không cần nghĩ cũng biết Chu Lại Bì tới làm gì.

Ông ta cũng không để ý tới những người khác đang đứng ở đây, ánh mắt ông ta lại nhìn lên người Trần Tú, nghiền ngẫm nói: "Ninh Phú Quý, tiền thuê nhà chuẩn bị xong chưa?"

"Thư thư cho vài ngày, qua vài ngày, tôi nhất định giao đủ." Nhớ tới trước đó Chu Lại Bì nói để Trần Tú bồi hắn ngủ cho bù tiền thuê nhà, Ninh Phú Quý trong lòng liền cảm thấy nghẹn khuất, nhưng vẫn không thể không giả bộ tươi cười với ông ta.

“Chậm vài ngày? Hôm qua không phải ông rất mạnh mồm sao?” Chu Lại Bì cười lạnh không thôi.

Ninh Phú Quý nghẹn khuất nói không ra lời.

Trần Tú cũng cắn răng không nói lời nào.

"Ninh Phú Quý, tôi biết cả nhà các người rất vất vả, cho nên tôi mới nghĩ cách giúp các ngươi giảm bớt gánh nặng, ông ngẫm lại xem, chỉ cần vợ ông mở chân ra nằm trên giường là có thể miễn ba tháng tiền thuê nhà, chuyện này tiện biết bao đúng không?"

“Chu Lại Bì, con mẹ nó nhà ông!" Ninh Phú Quý rốt cuộc nhịn không được, chửi ầm lên.

"Ai, còn mắng chửi người, có tin không bây giờ tôi đuổi các người ra khỏi đây?”

Vừa nghe muốn đuổi cả nhà mình ra ngoài, Ninh Phú Quý cũng có chút sợ hãi.

Hiện tại Ninh Hinh đang trong quá trình điều trị quan trọng nhất, cũng không thể bị đuổi đi như vậy được.

Thấy Ninh Phú Quý không nói gì nữa, Chu Lại Bì cười ha hả nói: "Trần Tú, bà lớn lên xinh đẹp như vậy, tôi đã sớm nhìn trúng bà, như vậy đi, bà để cho tôi chơi bà một lần, tôi cho bà một vạn, như vậy mấy người chẳng những có thể cải thiện cải thiện cuộc sống, còn có dư thừa tiền cho con gái trị mắt."

“Chu Lại Bì, ông nói hươu nói vượn cái gì, tôi sẽ không đồng ý!

Trần Tú không ngờ Chu Lại Bì lại ở trước mặt nhiều người nói ra nhưng lời như vậy nên hai má bà ta đỏ bừng.

Xấu hổ đến phát hoảng.

“Tốt lắm, vậy phiền các người dọn ra khỏi đây, còn phải bồi thường mười vạn tệ tiền phòng ốc hư hao, thiếu một đồng cũng không được!"

"Cái gì, mười vạn, đây không phải khinh người quá sao!" Ninh Hinh sắc mặt khó coi.

“Ha ha, nhà của tôi, tôi muốn thu bao nhiêu thì thu bấy nhiêu!”

Lúc này, Diệp Thần đại khái biết chuyện gì đang xảy ra.

Hắn nghi hoặc nhìn về phía Ninh Phú Quý, nói: "ChúNinh, không phải cháu đã đưa ngân hàng cho hai người rồi sao, sao chú không có đi rút tiền?"

“Lấy rồi.”

“Vậy sao còn nợ tiền thuê nhà?”

“Trong thẻ của cậu, không phải chỉ có năm ngàn tệ thôi sao." Ninh Phú Quý nhỏ giọng nói.

Nhìn đến đây, Đoạn Vũ biết, cơ hội biểu hiện của mình lại tới nữa.

Lúc này nói: "Chú Ninh, tiền này cháu giúp chú trả.”

Nói xong lấy di động ra trực tiếp chuyển mười vạn cho Chu Lại Bì.

Chu Lại Bì mặc dù không cam lòng, nhưng người ta đều đã trả tiền rồi, hơn nữa còn cho nhiều như vậy nên cũng không tiện nói gì nữa.

Ông ta chỉ có chút nối tiếc vì không được ngủ với Trần Tú một lần.

“Chú cám ơn Đoàn Vũ." Lúc này, Ninh Phú Quý cảm kích Đoàn Vũ từ tận đáy lòng.

Dù sao, ông ta cũng là là một thằng đàn ông lại để cho vợ của mình bị người ta sĩ nhục như vậy.

Không còn cách nào khác, có đôi khi một chút tiền cũng làm khó anh hùng hán.

Nếu hôm nay không có tiền, nói không chừng thật sự......

Phú Quý không dám nghĩ tiếp.

“Đúng rồi, cháu vừa mới mua một căn biệt thự hơn ba trăm mét vuông, mọi người có thể đón Tiểu Hinh qua ở, cháu mời thêm người giúp việc cũng tiện chăm sóc cho Tiểu Hinh." Đoàn Vũ tranh thủ rèn sắt khi còn nóng.

Nói xong, còn không quên nhìn thoáng qua Diệp Thần, thầm nghĩ, chữa khỏi cho Ninh Hinh thì thế nào?

Không phải vẫn là một tên nghèo kiết xác sao.

Xã hội này, không có tiền nửa bước cũng khó đi.

Diệp Thần thì có chút nghi hoặc, sư phụ hắn không phải nói thẻ kia không có hạn mức hạn chế sao? Sao rút được có năm ngàn?

"Chị Hinh Ninh, em cũng có phòng ở, phòng đã cho người thu dọn xong cả rồi, mọi người hôm nay là có thể dọn vào ở." Diệp Thần nói.

“Có có phòng ở? Phòng của cậu ở đâu, sẽ không phải nhà cao cửa rộng ở Giang Đô chứ, nhà tôi đây chính là biệt thự, chỗ ở tốt một chút mới có lợi cho sự phục hồi của Ninh Hinh.”

Bạn đang đọc Vô Địch Đệ Tử Xuống Núi của Quân Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy17005193
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.