Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diêm Vương Châm

Phiên bản Dịch · 1526 chữ

“Cha, cha thật là.....”

Lời Đoạn Vũ nói khiến cho Ninh Hinh có chút chấn động.

Tuy rằng Đoạn Vũ chữa khỏi cho cô, cô rất cảm kích Đoạn Vũ, cũng không có nghĩa là cô sẽ gả cho Đoạn Vũ.

"Không sai, Tiểu Hinh, cha đã đồng ý lời cầu hôn của Đoạn Vũ, Đoạn Vũ cũng từng nói, coi như cậu ấy không chữa khỏi mắt cho con thì cũng nguyện ý cưới con, hiện tại mắt của con đã được chữa khỏi, con cũng không thể vong ân phụ nghĩa được!"

“Nhưng mà......”

“Không nhưng nhị gì cả, cha biết con nhớ đến Diệp Thần, nhưng cậu ta chỉ là một tên ở rể mà thôi, hơn nữa cậu ta đã hiến thận rồi, còn có năng lực làm cho con hạnh phúc sao? nghe lời mẹ, mẹ là người từng trải, gả cho một người đàn ông vô dụng, về sau cuộc sống khổ cực ai chịu đây!"

Lúc này, Diệp Thần cũng đi vào phòng.

“Diệp Thần!" Nhìn thấy Diệp Thần, trên mặt Ninh Hinh nhất thời hiện lên vẻ vui mừng.

Ba năm, cô rốt cuộc lần nữa thấy được dáng vẻ của Diệp Thần.

Sắc mặt Ninh Phú Quý khó coi nói với Diệp Thần: "Diệp Thần, cậu có thấy không, mắt của con gái tôi đã khỏi rồi, hơn nữa,tôi đã quyết định đem con bé gả cho Đoàn Vũ, cậu không được tới phá hạnh phúc của Tiểu Hinh!"

“Cậu mau đi ra ngoài!" Trần Tú làm bộ muốn đem Diệp Thần đẩy ra ngoài, nhưng đẩy không nổi.

“Không, anh ta không có chữa khỏi cho chị Hinh Ninh!" Diệp Thần trầm giọng nói.

“Cậu không được nói hươu nói vượn, Tiểu Hinh có thể nhìn thấy rồi!" Trần Tú nhíu mày.

"Diệp Thần, lúc trước Tiểu Hinh thích cậu như vậy, nhưng cậu hết lần này tới lần khác thích Thẩm Ngạo Tuyết, còn đem thận của mình hiến cho cô ta, hiện tại nhìn người ta tái giá lại muốn trở về tìm Tiểu Hinh, cậu cảm thấy Tiểu Hinh còn có thể chấp nhận cậu sao?"

Đoàn Vũ đã từng là người theo đuổi Ninh Hinh.

Từ khi Ninh Hinh bị mù thì biến mất không thấy tăm hơi.

Ba năm này, hắn xuất ngoại, hơn nữa học được một môn y thuật kỳ lạ.

Bởi vì hai nhà Thẩm Từ phong tỏa tin tức, cho nên Đoàn Vũ chỉ biết Thẩm Ngạo Tuyết tái hôn, nhưng cũng không biết chuyện Diệp Thần xuất hiện ở hôn lễ, hơn nữa còn móc đi thận của Thẩm Ngạo Tuyết.

“Tiểu Hinh, gả cho anh đi, quảng đời sau này để anh chăm sóc em." Đoạn Vũ trực tiếp quỳ xuống trước mặt Ninh Hinh sau đó lấy ra một chiếc nhẫn kim cương.

Cưới vợ phải cưới liền tay, trực tiếp đánh úp tóm lấy Ninh Hinh.

"Tiểu Hinh, còn thất thần làm gì, mau đồng ý đi, Đoàn Vũ vì con mà xuất ngoại ba năm để tìm kiếm cách chữa bệnh, hiện tại cũng chữa khỏi rồi, con còn do dự cái gì!"

Cho dù Đoàn Vũ có kém hơn nữa, cũng tốt hơn Diệp Thần gấp mười lần.

Hơn nữa vì trị mắt cho Ninh Hinh, Đoạn Vũ ra nước ngoài tìm y ba năm, cái này tuyệt đối là chân ái không thể bàn cãi.

“Đúng vậy Tiểu Hinh, tuổi con cũng không còn nhỏ, nên lập gia đình rồi." Trần Tú cũng nói.

“Ba mẹ, nhưng người con thích là Diệp Thần......" Ninh Hinh cắn răng nói.

“Nếu con vẫn chọn Diệp Thần, ba mẹ thà rằng mắt con mù vẫn tốt hơn.” Ninh Phú Quý vô cùng tức giận đi đến chà mạnh vào hai mắt của cô.

Đương nhiên, ông ta chỉ là hù dọa Ninh Hinh mà thôi, không có khả năng làm thật.

“A! Mắt của con đau quá!" Ninh Hinh phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Chỉ thấy, trong mắt của cô chảy ra hai dòng máu tươi.

“Ninh Phú Quý, ông điên rồi!" Trần Tú thấy thế hoảng hốt, đánh Ninh Phú Quý một trận.

Ninh Phú Quý cũng bối rối, "Tôi, tôi chỉ muốn hù dọa Tiểu Hinh, hơn nữa tôi cũng không đụng tới mắt của con bé!"

Hai mắt Ninh Hinh chảy lệ, vẻ mặt hoảng sợ, dù sao cô vừa mới nhìn thấy ánh sangd không đến một phút đồng hồ, bây giờ lại một lần nữa biến thành người mù.

Từ hy vọng đến tuyệt vọng, càng làm cho cô khó có thể tiếp nhận.

Ninh Phú Quý, ông bồi thường mắt con gái cho tôi!" Trần Tú sụp đổ.

"Không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi.." Ninh Phú Quý choáng váng, ông ta cũng chỉ làm một cái động tác móc mắt, làm sao Ninh Hinh liền biến thành như vậy.

“Xong rồi, toàn bộ xong rồi!" Lúc này, Đoàn Vũ cũng chán nản.

Kỳ thật anh ta cũng không nắm chắc tuyệt đối có ther chữa khỏi cho Ninh Hinh.

Mặc dù anh ta chiếm được một bộ châm pháp thần kỳ, được xưng có thể chữa khỏi hết thảy các bệnh, nhưng bộ châm này cũng không hoàn chỉnh cho nên xác suất có thể chữa khỏi Ninh Hinh chỉ có 10%.

Hơn nữa, châm pháp này của hắn có chút bá đạo, gọi là Diêm Vương Châm.

Nghĩa là mượn mạng Diêm Vương.

Mượn thành công, như vậy bệnh nan y được chữa khỏi.

Thất bại, phải chết!

Đúng lúc này, ngoại trừ con mắt Ninh Hinh, tai mũi miệng của cô đều đồng thời chảy ra máu tươi.

Hiển nhiên, Diêm Vương Châm không thể chữa khỏi cho Ninh Hinh.

“Tiểu Hinh, con làm sao vậy! Con đừng dọa mẹ!" Trần Tú đỡ Ninh Hinh lung lay sắp đổ, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

"Dì Trần, dì đừng kích động, cháu sẽ chữa khỏi cho Chị Hinh Ninh!" Diệp Thần trực tiếp lấy ra kim châm Cửu Chuyển, chuẩn bị trị liệu cho Ninh Hinh.

Ninh Hinh sẽ xuất hiện tình huống như vậy, đều là do Đoạn Vũ.

Vừa rồi hắn nhìn thấy thủ pháp thi châm của Đoạn Vũ liền hiểu ra, Đoạn Vũ sử dụng là một loại châm pháp bị cấm kỵ.

Thành công còn tốt, không thành công, ngược lại sẽ làm bệnh tình nặng thêm.

“Không trị được cũng đừng làm loạn, tôi xem vẫn nên đưa Tiểu Hinh đi bệnh viện!"

Dù sao, ở trong mắt ông ta Diệp Thần chỉ là một tên con rể ăn bám nhà họ Thẩm, giặt quần áo nấu cơm hầu hạ thì còn thành thạo, nhưng chưa bao giờ nghe nói qua hắn biết chữa bệnh.

"Tin cháu, chú Ninh, hiện tại tình hình của chị Hinh Ninh đưa đến bệnh viện cũng vô dụng, chỉ có cháu mới có thể chữa khỏi cho chị ấy!"

Nhưng, Ninh Phú Quý vẫn không tin, kiên quyết không cho Diệp Thần đụng vào Ninh Hinh.

"Đúng rồi, có một người có lẽ có thể chữa khỏi Ninh Hinh!" Lúc này ánh mắt Đoạn Vũ đột nhiên sáng lên, tiếp theo anh ta chạy ra ngoài gọi điện thoại.

“Là Đỗ lão sao? Tôi là Đoàn Vũ, tôi xảy ra chút chuyện, phiền ông qua đây một chuyến.”

"Diệp Thần, cậu cút ra ngoài cho tôi, đừng ở chỗ này thêm chướng mắt, cho dù Tiểu Hinh chết như vậy tôi cũng sẽ không để cho cậu trị!" Ninh Phú Quý dùng hết sức đẩy Diệp Thần ra ngoài.

Đại khái hơn hai mươi phút trôi qua có một vị lão giả đi tới phòng trọ.

“Ngài là, Đỗ Cao Minh, Đỗ lão tiên sinh?" Nhìn thấy Đỗ Cao Minh, trên mặt Ninh Phú Quý nhất thời hiện lên vẻ vui mừng như điên.

Bởi vì trước đây Ninh Phú Quý cũng làm trong ngành y dược, cho nên biết được vị Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới y tế này.

Ông ta đã từng muốn mời Đỗ Cao Minh ra tay trị bệnh cho Ninh Hinh, nhưng đáng tiếc chi phí mời Đỗ Cao Minh tới khám bệnh rất cao, ông ta mời không nổi.

Không ngờ Đoàn Vũ lại có thể mời được Đỗ Cao Minh, lần này, hẳn là được cứu rồi.

Quả nhiên, Đỗ Cao Minh hạ châm xuống, tình huống của Ninh Hinh đã ổn định.

“Đỗ tiên sinh, mắt con gái tôi có thể chữa khỏi không?" Ninh Phú Quý vẻ mặt chờ mong hỏi.

Đỗ Cao Minh gật đầu.

Nhưng cũng không vội vàng ra tay ngay.

"Đỗ tiên sinh, ngài đây là ý gì? Là lắng tiền bạc sao? Mặc kệ bao nhiêu tiền, chúng tôi đều đồng ý trả!"

“Đỗ lão tiên sinh, kính xin ngài ra tay, tất cả chi phítôi sẽ trả.” Đoàn Vũ cũng nói.

Đỗ Cao Minh trầm ngâm một lát mới nói: "Không phải vấn đề tiền bạc, mà là người có thể chữa khỏi cho con gái ông, không phải tôi.”

Bạn đang đọc Vô Địch Đệ Tử Xuống Núi của Quân Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy17005193
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.