Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửu chuyển kim châm

Phiên bản Dịch · 1650 chữ

Diệp Thần trực tiếp đi tới Hồi Xuân Đường đây là một trung y quán nổi danh nhất Giang Đô, nếu như nơi này không có đủ dược liệu mà hắn cần, thì những nơi khác cũng rất khó có đủ.

Trong y quán rộng lớn, có vô số bệnh nhân đang khám bệnh.

Còn có hơn mười chung thuốc đang nấu thuốc.

Từng đợt mùi thuốc phả vào mặt.

Trên tường treo cờ thưởng do hàng trăm bệnh nhân đưa tới để cảm ơn.

Không hổ là trung y quán nổi tiếng nhất Giang Đô, làm ăn vô cùng phát đạt.

Muốn bốc thuốc cũng phải xếp hàng.

Diệp Thần cũng không sốt ruột, chậm rãi xếp hang với mọi người.

Xếp hàng ước chừng hơn nửa giờ mới đến phiên Diệp Thần.

Diệp Thần đem phương thuốc mình viết đưa lên.

Nhưng đối phương ngay cả nhìn cũng không liếc mắt một cái, nói: "Muốn bốc thuốc ở y quán, phải dung phương thuốc y quán, nếu xảy ra vấn đề đến ai chịu trách nhiệm?"

“Nếu xảy ra vấn đề tôi tự mình phụ trách, hơn nữa bệnh tôi muốn trị ông kê không ra phương thuốc." Diệp Thần thản nhiên nói.

“Nếu cậu nói như vậy, thuốc này chúng tôi sẽ không bán." Đỗ Cao Minh là bác sĩ đứng đầu Hồi Xuân Đường hừ lạnh một tiếng.

Ông ta là Hồi Xuân Diệu Thủ Đỗ Cao Minh, Đỗ lão tiên sinh, trên thế giới này không có bệnh gì ông ta trị không hết!"

Diệp Thần nghe vậy có chút buồn cười, lời này hắn nói thì còn nghe được.

Lão giả họ Đỗ này, y thuật đích thật là tốt nhất trong y quán này, nhưng so với Diệp Thần kém hơn không chỉ mười vạn tám ngàn dặm.

Diệp Thần đang chuẩn bị mở miệng, lại bị người đẩy qua một bên.

“Cậu có xem bệnh hay không, không xem nhường đường!”

Một cô gái trẻ đỡ một ông già đi đến không nói lời nào chiếm vị trí của Diệp Thần.

Đỗ Cao Minh cũng không để ý tới Diệp Thần nữa, trực tiếp bắt mạch cho đối phương.

Một lát sau, Đỗ Cao Minh nhíu mày, vẻ mặt trở nên trầm trọng.

Bình thường nhìn thấy bác sĩ nhíu mày, bệnh nhân liền biết vấn đề nghiêm trọng.

Nhất là Đỗ Cao Minh có danh xưng Hồi Xuân Diệu Thủ cũng phải nhíu mày, tình hình sợ là không lạc quan.

Nhưng mà lão giả kia ngược lại có vẻ rộng rãi, nói: "Bác sĩ, ông nói thẳng là được, dù sao chuyên gia của nước Phiêu Lượng đối với bệnh tình của tôi cũng bó tay không có cách cứu chữa."

Đỗ Cao Minh thở dài, lắc đầu nói: "Bệnh này tôi đích xác không trị được, tôi chỉ có thể kê cho ông đây mấy phương thuốc điều trị thân thể, có lẽ có thể sống lâu một thời gian.”

“Vậy, vậy tôi còn thời gian bao lâu?”

“Sẽ không quá một tháng." Đỗ Cao Minh trầm ngâm một lát nói.

Nghe Đỗ Cao Minh nói xong, trong mắt thiếu nữ lập tức chảy ra nước mắt.

Tuy rằng cô đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng hy vọng cuối cùng tan vỡ, khó tránh khỏi cõi lòng tan nát.

"San nha đầu, đừng khóc, ít nhất ông biết mình còn có thể sống bao lâu, chúng ta về nhà thôi!"

Thấy một màn như vậy, Diệp Thần nhịn không được nói: "Vừa rồi không phải ông nói bệnh gì cũng có thể trị sao, như thế nào, một cái bệnh nhẹ hều như vậy lại trị không được?"

“Lão phu dám nói, ở toàn bộ Long quốc, cũng không ai có thể chữa khỏi!"

"Vị tiên sinh này, vừa rồi tôi vội để ông nội chữa bệnh cho nên chen hàng, xin lỗi..." Cô gái khom người với Diệp Thần nói tiếng xin lỗi, sau đó muốn đỡ lão giả rời đi.

“Chờ một chút, ngươi bệnh này tôi có thể trị.”

Nhưng mà, ngay khi hai người sắp rời đi, một thanh âm vang lên.

Người nói chuyện rõ ràng là Diệp Thần!

Nghe được có người có thể trị được bệnh cho ông nội, trên mặt thiếu nữ hiện lên một tia hy vọng.

Nhưng nhìn thấy là Diệp Thần, cô gái giống như quả bóng xì hơi.

Dù sao, bất kể là Đông y hay Tây y, đều là luận tuổi tác xếp bối phận.

Tuổi càng lớn càng nổi tiếng.

Mà Diệp Thần chỉ là một tiểu tử hơn hai mươi tuổi.

Ngay cả chuyên gia của Mễ Quốc hay là Hồi Xuân Diệu Thủ Đỗ Cao Minh của Long Quốc cũng trị không được, hắn có thể chữa khỏi?

Huống chi, hắn còn chưa bắt mạch cho ông nội, chỉ sợ ngay cả ông nội bị bệnh gì cũng không biết.

“Tiểu tử, nếu cậu trị khỏi bệnh của ông ta, tôi sẽ tặng cho cậu Hồi Xuân Đường này." Đỗ Cao Minh cười lạnh nói.

“Vậy cũng không cần, đem thuốc tôi muốn mua bán cho tôi là được." Diệp Thần thản nhiên nói một câu.

Sau đó lập tức lấy kim châm cửu chuyển sư phụ đưa cho hắn từ trong túi bách bảo ra.

Tuy rằng lão giả này bệnh tình có chút nghiêm trọng, nhưng Diệp Thần y thuật đã trò giỏi hơn thầy, so với sư phụ Sát Đế đã mạnh hơn không ít.

Lúc trước, chỉ dùng mấy cây gai của cây thông, cũng chữa khỏi bệnh vô sinh cho Quế Hoa dưới chân núi.

Hiện tại hắn dùng chính là Cửu Chuyển Kim Châm!

Chín cái kim châm này, là trong một lần tình cờ Sát Đế lấy được từ bên trong của một hang tích cổ, nhìn như màu vàng, nhưng cũng không phải là làm từ vàng, đến giờ hắn cũng không biết là từ nguyên liệu gì.

Có sức mạnh đáng kinh ngạc.

Chữa cho ông già này thì không thành vấn đề.

“Lão tiên sinh, ngài cũng đừng để cho hắn làm bậy, chữa bệnh này không thể so với những thứ khác!”

"Đúng vậy, nói có thể nói lung tung, bệnh cũng không thể trị lung tung, cậu biết người ta bị bệnh gì sao, dám chữa cho người ta?”

"Phổi xơ hóa, bệnh này cậu nếu có thể chữa khỏi, thì ung thư cậu cũng có thể chữa chắc!"

Phổi xơ hóa là một quá trình không thể nghịch chuyển, bất kể là y học hiện đại hay là trung y, đều bó tay hết cách, có thể nói là bệnh nan y.

Nếu là Diệp Thần có thể chữa khỏi cho lão giả, tương đương hắn có thể chữa khỏi bệnh cho người uống trúng thuốc diệt cỏ à.

Lời của mọi người nói, làm cho cô gái có dao động, cô không muốn ông nội lại bị tra tấn, liền khom người với Diệp Thần nói: "Vị tiên sinh này, cám ơn hảo ý của anh, nhưng mà không cần nữa."

Thấy đối phương không muốn tiếp nhận ý tốt của mình, Diệp Thần nhún vai tỏ ý không sao cả.

"San nha đầu, không bằng cháu để cho hắn thử xem, dù sao, lão già này cũng không còn sống được mấy ngày nữa có lẽ, tiểu huynh đệ này thật sự có thể chcuwax khỏi thì sao.”

Diệp Thần gật gật đầu, nhưng mà hắn không lập tức bắt đầu trị liệu, mà là nhìn về phía thiếu nữ hỏi: "Cô là xử nữ sao?" (ý hỏi còn trinh không ấy ạ)

Tất cả mọi người không ngờ tới, Diệp Thần lại đột nhiên hỏi như vậy.

Nhất là cô gái khuôn mặt đỏ bừng lên.

“Cái này, cái này với trị bệnh cho ông nội có quan hệ gì sao?" Thiếu nữ cắn răng.

"Có rất lớn quan hệ, nếu như phải thì bệnh này có thể trị, nếu như không phải vậy thì trị không được." Diệp Thần nói.

“Tôi, tôi phải!" Thiếu nữ do dự một lát, rốt cuộc vẫn thẹn thùng gật đầu.

“Tốt lắm, lại đây." Diệp Thần gọi thiếu nữ đến trước người.

"Anh, anh muốn làm gì?" thấy Diệp Thần đánh giá thân thể của mình, trong lòng thiếu nữ cảm giác không thoải mái.

Cô nghĩ thầm, người này không phải muốn mượn cớ chữa bệnh để chiếm tiện nghi của cô chứ.

Diệp Thần đương nhiên không phải muốn chiếm tiện nghi của thiếu nữ này, mà là đang nghiêm túc quan sát, dù sao, thiếu nữ này nói cô còn trinh thì hắn liền tin sao?

Hắn nhất định phải xác định trăm phần trăm, nếu không, chẳng những chữa không tốt bệnh ngược lại còn có thể tạo thành kết quả xấu hơn.

Một lát sau, Diệp Thần hài lòng gật gật đầu.

Sư phụ đã dạy hắn thuật nhận thức con gái, có thể thông qua khí chất, hình thái, động tác thậm chí thanh âm của người phụ nữ để phán đoán cô rốt cuộc có trải qua loại chuyện này chưa.

Thiếu nữ hay phụ nữ thì khí chất, hình thái, động tác, thanh âm đều sẽ có sự khác biệt.

Diệp Thần tay cầm Cửu Chuyển kim châm, nói: "Ông nội cô phổi bị xơ hóa, y thuật bình thường không có khả năng thay đổi, nhưng nếu như lợi dụng Cửu Chuyển kim châm và Tiên Thiên Cung huyết của cô thì mới có khả năng chữa khỏi."

Tử cung của người phụ nữ, là nơi thai nghén sinh mệnh, có được sinh cơ vô hạn.

Thiếu nữ đang muốn hỏi cái gì gọi là tiên thiên cung huyết.

Diệp Thần đã đem Cửu Chuyển Kim Châm đâm về phía......

Bạn đang đọc Vô Địch Đệ Tử Xuống Núi của Quân Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy17005193
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.