Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão Sư, Đệ Tử Muốn Tham Gia Đặc Huấn.

Phiên bản Dịch · 2141 chữ

Buổi trưa hoàn thành tập luyện , Lâu Thành như mọi ngày, đi đến trước Nghiêm Triết Kha và Quách Thanh.

- Không biết lần này sẽ là vị cường giả nào đến tham dự đây?

Nghiêm Triết Kha chủ động mở miệng, có vẻ rất hào hứng tán dóc.

Lâu Thành cười nhẹ, mở miệng nói:

- Ta biết.

- Là ai vậy?

Cặp mắt của Nghiêm Triết Kha rực sáng, làm cho hắn không tự chủ chìm vào ánh mắt nàng.

- Tinh Hải - Lương Nhất Phàm.

Lâu Thành tranh thủ thừa nước đục thả câu.

- Lương Nhất Phàm?

Gương mặt của Nghiêm Triết Kha biểu hiện một chút vui vẻ:

- Ông ấy cũng là thần tượng của ta.

Quách Thanh đứng kê bên cũng dâng lên vẻ hứng thú.

- Ngươi thần tượng thật nhiều người...

Lâu Thành trêu nàng một câu.

Nghiêm Triết Kha phồng phồng hai má, lộ ra nét hoạt bát đáng yêu:

- Nếu như là Long Vương. Tiểu Tranh ta muốn xông vào khu vực bảo an của ngươi, ngươi sẽ cho ta qua hay không?

- Ta đã thành phản đồ từ lâu!

Lâu Thành nói như đinh đóng cột.

Cả ba đều bật cười, sau một lúc, Nghiêm Triết Kha mới thở dài:

- Hi vọng Thi lão sư thành công, có thể xin chữ ký cho toàn bộ chúng ta.

“Ký tên...” Lâu Thành lầm thầm trong miệng.

Một tuần sau, một giờ sáng, không gian kế bên nhà khách Tùng Thành tĩnh lặng trong màn đêm nhưng người không yên tĩnh.

Lâu Thành và Thái Tông Minh mặc võ phục của câu lạc bộ, áo cài bộ đàm, canh giữ ở cổng chính. Đại sãnh ở phía sau đèn đuốc sáng rực, trước mặt thì nhiều bóng người bị che dấu dưới màn đêm. Bốn hướng được canh gác bởi tổ bảo vệ, thành viên câu lạc bộ và hội học sinh.

- Trường học thật là keo kiệt, chúng ta thức đêm làm công tác bảo an, cũng chỉ cấp cho có một bộ võ phục.

Thái Tông Minh kéo kéo bộ võ phục đen trắng đang mặc trên người, tiếp tục than thở:

- Nếu không phải mẹ trẻ nhà ta hâm mộ Lương Nhất Phàm, muốn xin được chữ ký , ta chắc chắn sẽ không đến.

Lâu Thành kinh bỉ nhìn hắn một cái:

- Khẩu vương, ngươi lúc trước đâu có nói như vậy, nào là một đời người hai huynh đệ, nào là tiểu Tranh, nếu ta không giúp ngươi thì ai sẽ giúp ngươi...

Mặc dù chính hắn cũng là vì xin chữ ký cho Nghiêm Triết Kha nên mới tích cực như vậy.

- Ha ha.

Thái Tông Minh cười ngượng hai tiếng:

- Chỉ riêng muốn kí tên, ta hoàn toàn có nhờ ngươi a. Tần mặc cũng đã nói, ngươi nếu có thể giúp hắn có được một chữ ký, hắn sẽ bao cơm ngươi một tuần hay sao?

- Không phải vì tình huynh đệ, ta cần gì thức đêm cùng ngươi? Nhưng mà Lương Nhất Phàm sao còn chưa đến?

- Bảo là mười hai giờ lên máy bay, chắc cũng tầm bốn mươi phút là đến nơi, máy bay thường không có chuyện trễ giờ.

Lâu Thành nhìn bên ngoài, chỉ thấy nơi nào cũng có người, ngồi xổm, đi tới đi lui, cầm biểu ngữ, xì xào bàn tán, nét mặt háo hức, mang theo máy ảnh, chủ yếu là người trẻ tuổi.

Thái Tông Minh nhìn thấy cảnh tượng này, chậc chậc cảm khái:

- Đã qua nửa đêm, mà có tới mấy trăm fan hâm mộ ngồi chờ như thế này, cường giả nhất phẩm quả thật rất có sức hấp dẫn a.

- Chỉ có những nơi chúng ta có thể nhìn thấy đã vậy rồi, còn những người đứng ở xa xa nữa.

Lâu Thành cười nhẹ nói,:

- May mà ta được Thi lão sư khá ưu ái, nếu không ngươi và ta dựa vào cái gì có thể đứng tại cổng chính? Các thành viên của hội học sinh và tổ bảo vệ đang đỏ mắt kìa.

Đây là vị trí thuận lợi nhất a!

- Tiểu Tranh, cho ngươi triệu like!

Thái Tông Minh dựng dựng ngón cái:

- Đến khi trời sáng thay ca, ngươi có đi luyện võ không?

Lâu Thành mỗi ngày năm giờ rưỡi ra ngaoì tập luyện, giấu được được những người khác, nhưng không thể gạt bọn chung phòng, hắn đã giải thích qua, là mình có thêm vài bài tập riêng.

- Vẫn phải đi, tập luyện xong lại trở về ngủ, nếu có chút việc lại lấy cớ không đi, sớm muộn cũng lười biếng.

Lâu Thành bình tĩnh trả lời, không thấy mệt không thấy khổ, hắn cho rằng chuyện này là tất nhiên.

Hai người đang nói chuyện, bỗngnhiên bên ngoài náo động, nhìn thấy ở xa xa có ba chiếc xe con màu đen đạng chạy đến.

Đoàn xe đến gần, bốn phía như muốn nổ tung, rất nhiều người hò hét đến khản cả giọng nhưng vẫn rất có tiết tấu:

- Lương Nhất Phàm! Lương Nhất Phàm! Lương Nhất Phàm!

Từng cái biểu ngữ được căng ra giơ cao lên, nhà khách ánh sấng như ẩn như hiện, cùng hòa lẫn với ánh đèn huỳnh quang của fan hâm mộ. Trên đó viết "Câu lạc bộ Lương Nhất Phàm của Tùng thành", tình hình có vẻ sẽ mất đi khống chế.

- Alo 1 2 3 4, cổng chính cần tiếp ứng, ngăn cản fan hâm mộ và phóng viên đi vào.

Bộ đàm trên người Lâu Thành và Thái Tông Minh phát ra âm thanh rè rè.

Hai người đều đơ ra khi làn đầu tiên thấy tình huống này, sau một lúc mới tỉnh lại nhìn lẫn nhau, nhanh chóng đi ra phía ngoài, cùng những người làm công tác bảo an khác đi đến bên cạnh đoàn xe vừa dừng lại. Làm thành vòng tròn, dựa theo những gì đã tập luyện, nối tay với nhau thành hàng rào, vững chắc ngăn chặn phóng viên và fan hâm mộ đang lao tới.

- Những người này như thủy triều, lần lượt lần lượt như sóng xô vào đội ngũ, phòng tuyến cảu bọn Lâu Thành xém chút nữa thì không cầm cự nổi. May mắn có Thái Tông Minh nghiệp dư Ngũ phẩm không phải là nói suông, khả năng cân bằng và tán lực của Lâu Thành cũng tăng lên rất nhiều, miễn cưỡng ngăn chặn được đám người, dẫn đến những ánh mắt hung hăng của fan hâm mộ.

- Ngươi đoán xem, trên diễn đàn Tinh Hải hoặc fan page của Lương Nhất Phàm, có hay không đang live trực tiếp, cả đám fan đang bu lại mắng chúng ta, những tên bảo an không biết điều, không nể tình?

Trong tình trạng như thế này, Thái Tông Minh vẫn không ngăn được cái miệng, tranh thủ nói chuyện với Lâu Thành.

Lâu Thành đang cố gắng vận lực, thuận miệng trả lời:

- Nói không chừng sẽ nói chúng ta đánh người, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, người viết cũng thêm vài tin tức hấp dẫn.

Lúc này cửa xe mở ra, Lâu Thành nhìn thấy fan hâm phản ứng ngày càng kịch liệt, hắn đoán Lương Nhất Phàm đã xuất hiện. Đáng tiếc Lâu Thành phải làm công tác bảo an, không thể quay lại nhìn.

Đoàn người ngày càng thêm đông, tiếng la hét vang dội, Lâu Thành chỉ cảm thấy phòng tuyến sắp bị phá tan. Ngay lúc hắn sắp chịu thua, lại nghe được một giọng nói trung hậu vang lên:

- Các vị bình tĩnh lại một chút, có thể nhận được sự yêu mến của mọi người, ta Lương Nhất Phàm thụ sủng nhược kinh(1). Nhưng bây giờ đã là một giờ sáng, chúng ta không thể vì mình mà quấy rầy đến giấc ngủ của người khác. Mọi người yên lặng lại, ta ở chỗ này cùng giao lưu với mọi người.

(1: Được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo lắng)

Tình cảnh hỗn loạn như vậy, nhưng với giọng nói bình tĩnh không có gì đặc biệt này, truyền đến lỗ tay mọi người khiến tất cả im lặng, bên ngoài nhà khách khôi phục lại yên tĩnh, đám người cũng dừng chân không chen lấn nữa.

Lâu Thành và Thái Tông Minh quay đầu nhìn lại. Thấy trên bậc thang ở cửa chính nhà khách, có ánh đèn chiếu sáng, một người đàn ông dáng vẻ bình thường đứng đó. Ông có chiều cao tương tự Lâu Thành, Mặc bộ võ phục màu xanh với phong cách cổ, khí chất trầm ổn không giống người thường. Chỉ là khi đứng ở nơi này, làm cho người ta cảm thấy ông như biển sâu, núi cao bao la thiên địa, khiến cho mọi người không quan tâm tới dáng vẻ bình thường của ông.

- Thật sự là Lương Nhất Phàm...

Thái Tông Minh nói nhỏ một câu.

Lương Nhất Phàm hơn ba mươi tuổi, chính là giai đoạn chính mùi của người đàn ông, nhưng lại không thấy già. Trước ánh mắt của những fan hâm mộ, ông ôn hòa cười nói:

- Để báo đáp sự yêu mến của mọi người, đêm nay ta sẽ ở lại ký tên cho mọi người, không ký cho từng người quyết không đi. Đương nhiên ta cũng không muốn gây ồn ào rối loạn đến những người sống quanh đây, chúng ta đều là người có văn hóa.

Lời vừa nói ra, đám fan hâm mộ lập tức dâng lên cảm giác xúc động, thậm chí có vài fan nữ che miệng khóc thút thít, đều nói Lương Nhất Phàm thật là biết quan tâm fan hâm mộ.

Bộ đàm cảu bọn Lâu Thành lại vang lên lần nữa:

- Các ngươi duy trì được trật tự, để bọn hắn xếp hàng một cách yên tĩnh.

Mệnh lệnh lại thay đổi, Lâu Thành và Thái Tông Minh bắt đầu bận rộn, điều phối dòng người, để đám fan hâmmộ trật tự xếp hàng, từng người đi lên kí tên. Ở bên cạnh cách phóng viên liên tục chụp ảnh, ánh sáng lóe lên liên tục, ghi chép lại hình ảnh này.

Màn đêm yên tĩnh trở lại, Thái Tông Minh nhìn Lương Nhất Phàm đang ký tên dưới ánh đèn, lại nhìn xuống hàng dài fan hâm mộ đang đứng xếp hàng và phóng viên xung quanh. Bỗng nhiên quay đầu, nhìn Lâu Thành, trầm thấp gọi một tiếng:

- Tiểu Tranh...

- Cái gì?

Lâu Thành hỏi.

Thái Tông Minh hít một hơi thật sâu, lời nói có vẻ nghiêm túc chưa thấy qua bao giờ:

- Ta muốn tham gia đặc huấn.

- Hả...

Lâu Thành nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, mím môi như cũng có chung suy nghĩ với hắn.

Trong lúc duy trì trật tự, hắn không dám nói nhiều. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến hơn ba giờ sáng, đội ngũ xếp hàng ký tên lúc này còn lại lác đác vài người, những fan hâm mộ đã có được chữ ký đứng vây quanh với vẻ lưu luyến.

Nhìn thấy đội ngũ càng lúc càng ngắn, Lâu Thành thở ra một hơi, bỗng nhiên thoát khỏi đội ngũ, dựa vào ưu thế địa hình, bước vài bước đã đứng cuối hàng, phía trước chỉ còn ba fan hâm mộ.

- Hả, là tên nào vậy, làm cái gì vậy? Trở về!

Tiếng mắng chửi từ bộ đàm truyền đến.

Lâu Thành duỗi tay ra, trực tiếp tắt bộ đàm. Khoảnh khắc này hắn có cảm giác rất là đàn ông nha.

“Vì loại chuyện này, có thể xử phạt ta sao?”

“Mà xử phạt cái gì thì ta cũng chịu”

Thái Tông Minh miệng há hốc, rất là sửng sốt. Bỗng hắn cũng nhảy ra, đứng nối tiếp sau lưng Lâu Thành, cũng thuận tay tắt đi bộ đàm.

- Tiểu Tranh, hôm nay ta phục ngươi!

Hắn hạ giọng nói.

Lâu Thành đã là đến trước mặt Lương Nhất Phàm, lấy ra một quyển sổ tay nho nhỏ đáng yêu mà hắn đã chuẩn bị từ trước.

- Lương tiên sinh, đệ tử và bằng hữu vô cùng hâm mộ người, hi vọng ngươi có thể ký tên vào đây...

Lương Nhất Phàm khẽ cười nói:

- Không cần lo lắng, mọi người đã có một đêm vất vả, ta đều nhìn rõ, từng nhóm thay phiên nhau đến đây ta ký tên.

Giọng nói không lớn, nhưng vang rõ bốn phía, cả đội bảo an đều vui mừng thấp giọng reo hò.

Nhìn thấy Lương Nhất Phàm ký ba chữ ký vào ba trang khác nhau, Lâu Thành phấn khích và cảm động nói:

- Cảm ơn, cảm ơn tiên sinh!

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Bản Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YoDkraken
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.