Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ước Mộng Của Nghiêm Triết Kha(1).

Phiên bản Dịch · 2107 chữ

Đang nói chuyện, Lâu Thành mới thấy sau lưng Nghiêm Triết Kha đeo một cái balo nhỏ màu đen, làm nàng thêm vài phần hoạt bát. Trong tay đang mang theo một túi giấy màu trắng, không biết có cái gì bên trong.

Hắn hít một hơi thật sâu, ra vẻ bình thường chỉ vào cái túi màu trắng:

- Để ta xách giúp cho, nếu nữ phải mang đồ còn nam đi tay không, không chừng chúng ta sẽ bị phê phán, nói nam sinh nước mình không biết ga lăng gì hết.

Hắn nói chuyện tự nhiên lại hơi hài hước, làm cho Nghiêm Triết Kha phải nhìn lại hắn một chút, sau đó mỉm cười nói:

- Cảm ơn, “quý ông” tiểu Tranh.

Yes! Trong lòng Lâu Thành thầm thét lên, nhận lấy cái túi trắng, tiếp tục mỉm cười trêu đùa:

- Không không, thời nay quý ông đều biến thành các ông chú biến thái hết rồi, ta lại là một thân đầy quang minh chính khí...

Những cô gái lại bị câu đùa của hắn làm bật cười lần nữa. Thái Tông Minh tranh thủ nháy mắt cho Triệu Cường, Khâu Chí Cao và Trương Kính Nghiệp nhận lấy những “hành lý” của các nữ sinh, bản thân hắn thì “phụ trách” Du Phương Phương.

Nói cười vài phút, những chiếc xe hắn đã hẹn trước cũng đã đến, đều đang đậu ngoài cổng.

Về chuyện chia ra như thế nào, Thái Tông Minh đã dặn dò từ sớm. Lâu Thành lấy dũng khí, cười tủm tỉm kéo Khâu Chí Cao lại:

- Lão Khâu, chúng ta đi chung đi!

Khi đang nói, hắn nháy mắt với Nghiêm Triết Kha.

Nghiêm Triết Kha lập tức hiểu ý, kéo Quách Thanh lại:

- A Thanh, chúng ta cũng lên chiếc xe đó đi.

Những người khác cũng bận chia ra, lão Khâu lại không tiện từ chối, chỉ có thể đi theo Lâu Thành, lên xe ngồi ở ghế sau bên trái.

Lâu Thành suy nghĩ một chút, nhanh chóng ngồi và ghế bên cạnh bác tài. Nghiêm Triết Kha lôi kéo Quách Thanh đang có chút ngượng ngùng, nhét nàng vào chính giữa kế bên lão Khâu, còn bản thân mình ngồi nép bên ghế phải.

Động cơ khởi động, chiếc xe bắt đầu chạy đi, Lâu Thành không quan tâm đến việc phân chia của những người còn lại, vừa tán dóc với ba người, vừa lấy điện thoại ra, lặng lẽ nhắn tin cho Nghiêm Triết Kha:

- Lão Khâu và Quách Thanh hơi to con một chút, khổ cực cho ngươi khi ngồi phía sau với họ.

Điện thoại rung lên, Nghiêm Triết Kha mở ra xem, trên mặt lập tức hiện hiện lên ý cười, tham gia vào chủ đề, lặng lẽ trả lời:

- Chèn ơi, may mắn là ta thon thả, vì hạnh phúc của a Thanh, nên chỉ có thể cố chịu! Ngươi biết không, nàng lúc bình thường là một người hướng ngoại năng động. Nhưng hôm nay đến nói chuyện cũng không dám, nếu không có ta thúc ép, chắc cũng không dám lên chiếc xe này đi chung với các ngươi.

Lâu Thành và Nghiêm Triết Kha ăn ý cùng gợi lên cuộc nói chuyện, để cho lão Khâu và Quách Thanh nói chuyện với nhau. Còn hai người lại lén lút lên QQ nói chuyện với nhau, hai người như ở một thế giới riêng, bí bí mật mật bàn tán. Việc này làm Lâu Thành cảm thấy quan hệ của cả hai đã được kéo lại gần nhau hơn.

Chỉ tiếc đoạn đường không đủ dài, hơn nửa giờ đã đến hồ Triệu Sơn, cả đám thuê áo phao và năm chiếc thuyền hai mái chèo, các cô gái cũng đăng ký gởi lại balô cùng túi xách.

Thái Tông Minh đứng ra chủ trì, mỉm cười phân phối:

- Chuyến đi này.. à hẳn là mọi người cũng hiểu, nam nữ chia nhau từng cặp ngồi chung một thuyền, thi xem thuyền của cặp nào bơi quanh hồ nhanh nhất, lão Khâu, ngươi và Quách Thanh một thuyền.

- Cái này, hai chúng ta đều có sức khỏe nhất ở đây, nếu lại ngồi chung thuyền có vẻ không công bằng cho mọi người...

Lão Khâu cố gắng giãy dụa nói. Thực ra khuôn mặt của Quách Thanh cũng thuộc dạng ưa nhìn, chỉ có dáng người hơi “cường tráng” chút thôi.

- Ngươi là một tên ẩu tả, trước giờ chưa từng chèo thuyền, không chừng khi chèo còn gây khó khăn thêm cho Quách Thanh. Còn nữa, ta đã hỏi qua, Quách Thanh biết bơi, ngươi là tên vịt cạn, có nàng bảo hộ ngươi, huynh đệ chúng ta mới có thể an tâm...

Thái Tông Minh luyên thuyên một trận, các nữ sinh phụ họa theo, khiến lão Khâu choáng váng đầu óc, đành phải đồng ý.

Thái Tông Minh tiếp tục nói:

- Lâu Thành, ngươi và Nghiêm Triết Kha là bạn học cũ, khá quen thuộc, các ngươi một thuyền. Công dân gương mẫu, Tây Bắc đại hán, nên giúp nhỏ nhắn xinh xắn bạn học Phan Tuyết. A Cường, ngươi cùng Trang Tiểu Quân, cố gắng phát thể hiện khả năng của một “tên cuồng học”. Du Phương Phương, chúng ta một đội, không thể để thua bọn họ.

Hầu hết mọi người trong những chuyện như thế này đều không ý kiến gì, cứ quyết định theo người chủ trì, hoặc là có ý kiến nhưng ngại không thể phát biểu. Cứ như vậy cục diện sẽ do người mạnh dạn hoặc có kinh nghiệm phân phó, chính là Thái Tông Minh chính. “Cưỡng ép” hoàn tất, không có ai phản đối nữa.

Vỗ vai Lâu Thành, Thái Tông Minh nói nhỏ vào lỗ tai hắn:

- Tiểu Tranh, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi!

Sắc trời cuối thu, không khí thoáng đãng, sóng nước lăn tăn trên hồ Triệu Sơn, có thêm vài phần lành lạnh.

Lâu Thành có ý định đỡ Nghiêm Triết Kha, giúp nàng leo lên thuyền. Nhưng đối phương thân thể linh hoạt như một con nai nhỏ, nhẹ nhàng nhảy lên thuyền đứng vững, gần như không làm chiếc thuyền lay động.

“Quả nhiên trình độ võ công hơn mình... Không những không thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, ngay cả anh hùng “giúp” mỹ nhân cũng không thể...” Lâu Thành tự giễu một câu, nhìn lại thực lực của mình, làm đúng hướng dẫn leo lên thuyền nhỏ, ngồi đối diện Nghiêm Triết Kha, cầm lấy mái chèo của mình.

- Ta còn dự định đỡ ngươi lên.

Nghiêm Triết Kha khe khẽ cười nói, trêu chọc hắn, gió hồ nhè nhẹ, lay động làn tóc đen tuyền của nàng.

- Đáng tiếc ngươi không thể mỹ nhân cứu anh hùng được rồi.

Lâu Thành tỏ vẻ tiếc nuối, Tình thánh có nói: “khi không biết trả lời, thì nhanh chóng chọc cười đối phương.”

Quả nhiên, Nghiêm Triết Kha không nhịn được, cười nhẹ hai tiếng, lại hỏi:

- Tiểu Tranh, ngươi biết chèo thuyền hay không?

- Ta không biết...

Lâu Thành trả lời thật tình. Lúc nhỏ là do gia đình không có điều kiện, lên cấp ba thì dành hết thời gian cho việc học. Tốt nghiệp xong hắn dùng hết thời gian nghiên cứu về võ thuận và các trận thi đấu, tụ tập bạn bè và chìm đắm trong thế giới internet. Thời gian đâu mà hứng thú đi tập chèo thuyền?

Nghiêm Triết Kha mím môi, chớp chớp mắt, nghiêm túc nói:

- Thật trùng hợp, ta cũng không biết...

Lâu Thành cười một tiếng:

- Ngươi không phải là cô gái vùng Giang Nam hay sao?

Bên kia, cặp đôi Thái Tông Minh Du - Phương Phương, và Triệu Cường - Trang Tiểu Quân đã chầm chậm chơi ra ngoài. Khâu Chí Cao - Quách Thanh, và Trương Kính Nghiệp - Phan Tuyết thì đang vẽ hình tròn a.

- Nhưng ta sống ở Tú sơn từ nhỏ, với lại những cô gái ở Giang Nam không biết bơi và chèo thuyền cũng không ít đâu, hai biểu tỷ của nhà ta cũng không biết.

Nghiêm Triết Kha vừa bực mình vừa buồn cười trả lời hắn.

Lâu Thành ghi nhớ lại, không có thuận thế tìm hiểu thêm về gia đình Nghiêm Triết Kha, cười ha hả nói:

- Xem ra bất cứ chuyện gì cũng không thể quơ đũa cả nắm. À, hai người chúng ta đều không biết, nên cùng nhau học cách chèo thuyền cũng là một chuyện tốt.

Nghiêm Triết Kha gật đầu nhẹ. Bởi vì hai tay đang cầm lấy mái chèo, nàng dùng cằm chỉ hướng Triệu Cường - Trang Tiểu Quân:

- Ngươi xem bọn hắn, động tác rất chuẩn, chúng ta nên học theo.

- Được.

Lâu Thành nhìn qua, làm theo động tác của Triệu Cường, bắt đầu chèo.

Mái chèo vào nước, tạo thành sóng nước, nhưng thân thuyền không thể tiến lên phía trước, chỉ rung lắc tại chổ.

Nghiêm Triết Kha cũng bắt đầu chèo, giống như thải lăng thiếu nữ(1), ở trong thiên nhiên thơ mộng, hình ảnh này đẹp như trong tranh... nhưng mà thuyền của hai người vẫn không tiến lên được, xoay vòng một chổ, cả hai chỉ có thể nhìn nhau cười.

(1: Thiếu nữ hái ấu hoặc thiếu nữ hái sen, là biểu tượng của nét đẹp làng quê Trung Quốc xuất hiện rất nhiều trong thơ ca, lúc trước quả ấu được dùng làm lương thực chủ đạo ở một số vùng sông nước như Giang Nam, Tô Châu...)

Lâu Thành rất chú tâm cho buổi hôm nay. Hắn tập trung vào việc chèo thuyền, không chút hoang mang, tập trung tinh thần vào đan điền, kích hoạt viên nội đan, bước vào trạng thái tĩnh. Bốn phía trở nên yên tĩnh, mây trồi chầm chậm, cảm nhận từng phần nhỏ của cơ thể, thông qua đó có thể cảm nhận được con thuyền và sóng vỗ vào nó.

Hắn ung dung để mái chèo xuống, thử quạt một cái, lực nào tác động làm thuyền xoay vòng đều hiện ra trong đầu Lâu Thành. Hắn dựa vào điều này, từ từ biến đổi tư thế cùng động tác, điều chỉnh cho hợp lý với thân thuyền.

Cùng lúc đó, hắn phát hiện Nghiêm Triết Kha cũng trở nên thuần thục, mỗi một lần vung mái chèo đều cùng thuyền, sóng nước, và hắn hợp nhau thành một lực đồng nhất.

Mở to mắt, Lâu Thành và Nghiêm Triết Kha bốn mắt nhìn nhau.

- Âm dương trang của ngươi đã đạt tiểu thành rồi hả?

- Ngươi đã nắm giữ được bí quyết của Âm dương trang rồi à?

Hai người đồng thời mở miệng, đều kinh ngạc, sau đó nhìn nhau cười một tiếng, thập phần ăn ý.

Làm nam nhân, Lâu Thành không chờ Nghiêm Triết Kha hỏi, chủ động trả lời:

- Thật sự ta có thiên phú trong việc nhập tĩnh, làn đầu tập trang công đã có thể “bão nguyên thủ nhất”, nếu không sao có thể chịu đựng được ba tuần đặc huấn?

Nghiêm Triết Kha khí sắc thay đổi, con mắt đen lay láy lộ ra vài phần kinh ngạc:

- Lần đầu đã nhập tĩnh?

- Ừ.

Lâu Thành gật đầu.

Không tự chủ, Nghiêm Triết Kha bĩu môi, thở ra:

- Ta còn tưởng rằng mình mười ngày nhập tĩnh đã rất lợi hại.

- Chỉ là trường hợp đặc biệt thôi, về những mặt khác ta đều không bằng ngươi mà, với lại mười ngày đã thành công nhập tĩnh thật sự rất nhanh a, nhiều cường giả nổi tiếng phải hơn nữa tháng mới thành công.

Lâu Thành tranh thủ trấn an một câu.

Trước đó hai người nói chuyện phiếm, đều hỏi nhau về những khó khăn khi tập võ, nhưng lại không nói đến thành tựu đạt được a.

- Không cần phải cố gắng an ủi ta đâu, bộ ta giống dạng người nhỏ mọn lắm sao?

Nghiêm Triết Kha cười một tiếng, bỏ qua phiền muộn cỏn con này, gật đầu nói:

- Từ nay về sau ngươi chính là thân tượng của ta! Một ngày đã thành công nhập tĩnh, trong lịch sử võ đạo cũng tương đối ít thấy.

- Đừng, ta không dám nhận.

Lâu Thành đắc ý trong lòng, nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn đổi chủ đề:

- Ngươi bây giờ là mấy phẩm? Ta nhớ dường như là lúc ngươi báo danh cũng không có đề cập đến phảm giai.

Không phải dường như, mà là khẳng định.

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Bản Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YoDkraken
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.