Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ẩn Thế Cao Tăng

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Mọi người đi theo đường núi tiến về phía trước, không bao lâu đã tới cuối con đường, phía trước là một chiếc cầu đá rộng khoảng một thước bắc qua hai ngọn núi, mây mù bao phủ, nhìn không thấy đầu bên kia. Nếu ở dưới đất thì một con đường nhỏ trước mắt chẳng đáng gì, nhưng chiếc cầu đá này ở bên dưới là vực sâu, đừng nói đến chuyện đi lại, chỉ nhìn xuống dưới một cái thì cũng không khỏi cảm thấy tim đập chân run.

Hoàng Dung thở dài nói:

- Nhất Đăng Đại Sư ở ẩn kín đáo thật, cho dù ai có thù hận không đội trời chung với ông ta mà đi tới đây thì cũng đã bớt giận một nửa rồi.

Mọi người đều là cao thủ võ lâm bậc nhất trên đời, đối mặt một chút khó khăn nho nhỏ không thành vấn đề, thong thả vượt qua cầu đá, đi đến trước một ngôi chùa nhỏ tại ngay khoảng đất bằng phẳng trước mặt, Ngư Tiều Canh Độc dẫn theo ba vị tân khách vào chùa, mời ba người ngồi tại phòng phía đông, tiểu sa di bưng trà lên, Chu Tử Liễu khách khí nói:

- Ba vị tạm đợi một lúc, đợi ta vào thưa chuyện với gia sư.

Khoảng sau thời gian uống cạn chén trà, một tiểu sa di chậm rãi bước vào, cúi đầu chắp tay nói:

- Kính mời ba vị!

Ngôi chùa này tuy nhìn bên ngoài thì thấy rất nhỏ nhưng bên trong lại rất sâu, ba người đi qua một con đường nhỏ lát đá xanh, lại xuyên qua một khu rừng trúc lá xanh um tùm, vô cùng u nhã, khiến cho người ta quên hết phiền muộn trong lòng. Trong rừng trúc có ba gian thạch thất, tiểu sa di nhè nhẹ đẩy cửa phòng, đứng tránh qua một bên, khom lưng mời ba người bước vào.

Chỉ thấy trong phòng có một lò hương đặt trên bàn nhỏ, trên mấy tấm bồ đoàn bên cạnh có hai nhà sư đang ngồi tĩnh tọa, một người da dẻ đen bóng, mũi cao mắt sâu, rõ ràng chính là cao tăng Thiên Trúc. Nhà sư còn lại thì mặc tăng bào bằng vải thô, hai hàng lông mi dài che rũ xuống khóe mắt, nét mặt hiền từ đức độ, trong mắt thấp thoáng vẻ sầu khổ nhưng lại ánh lên nét tinh anh, Ngư Tiều Canh Độc cung kính đứng hầu sau lưng, Hoàng Dung biết ngay đây chính là Nhất Đăng Đại Sư, một trong Thiên Hạ Ngũ Tuyệt, sánh vai cùng với phụ thân của nàng, có ngoại hiệu là Nam Đế.

Nhất Đăng Đại Sư thần sắc vui vẻ hiền hòa nhìn Hoàng Dược Sư, mừng rỡ nói:

- Dược huynh, cố nhân vẫn khỏe, anh phong hơn xưa, quả thật đáng vui đáng mừng.

Hoàng Dược Sư thong thả chắp tay hoàn lễ, Vô Cực Tử và Hoàng Dung cũng chắp tay bái kiến, Nhất Đăng Đại Sư cười khẽ một tiếng, đứng dậy nói:

- Dược huynh sinh được nữ nhi tài giỏi, thu được hiền tế anh hùng, hai vị văn tài võ nghệ đều vượt xa đám đệ tử của lão nạp, ha ha, đáng vui đáng mừng!

Nhất Đăng Đại Sư hòa ái nhìn Hoàng Dung, nhẹ nhàng nói:

- Nhớ năm xưa lúc tỷ võ luận kiếm với cha ngươi trên Hoa Sơn thì Dược huynh vẫn còn chưa cưới vợ, không ngờ một lần chia tay đã hai mươi năm, lại sinh được một đứa con gái xinh đẹp thế này. Ngươi còn có anh chị em nào không? Ngoại công của ngươi là vị anh hùng tiền bối nào vậy?

Hoàng Dung mi mắt đỏ hoe nói:

- Mẹ con chỉ sinh được một mình con, bà đã sớm qua đời rồi, ngoại công là ai con cũng không biết.

Hoàng Dược Sư nhớ tới ái thê quá cố, không khỏi thở dài một hơi sầu khổ, Nhất Đăng Đại Sư vỗ nhẹ vào vai Hoàng Dung một cái dịu dàng an ủi. Hoàng Dung trước nay chưa từng được đối xử dịu dàng như thế, Hoàng Dược Sư tuy thương yêu ái nữ, nhưng lời nói việc làm cổ quái, lúc bình thời ở chung với nhau vẫn xem Hoàng Dung như một người bạn tốt ngang hàng, tình cảm cha con vẫn luôn giấu kín trong lòng không chịu nói ra, lúc này nghe mấy câu dịu dàng ấm áp của Nhất Đăng Đại Sư bỗng như gặp được mẫu thân quá cố mà nàng chưa từng thấy mặt, không kìm được nữa, òa một tiếng bật lên khóc lớn.

Nhất Đăng Đại Sư dịu dàng an ủi nói:

- Hài tử ngoan, đừng khóc, đừng khóc!

Nào ngờ Nhất Đăng Đại Sư càng đối xử thân tình, thì Hoàng Dung càng thêm cảm động, càng khóc lớn hơn, sau cùng thì nức nở sụt sùi không sao nín được, Vô Cực Tử phải âu yếm an ủi mãi thì Hoàng Dung mới chịu nín khóc, không khỏi dở khóc dở cười, không biết bản thân cưới lão bà hay chăm con nhỏ nữa.

Nhất Đăng Đại Sư thần sắc khiêm hòa, quan tâm hỏi:

- Ta đã nhập định ba ngày ba đêm, cũng vừa mới tỉnh lại thôi, các vị tới đã lâu chưa?

Hoàng Dung nước mắt sụt sùi, khe khẽ nói:

- Chúng con cũng vừa mới tới, may là được mấy vị đại thúc tìm mọi phương cách cản lại trên đường, nếu không thì đã tới sớm rồi, nhưng Đoàn sư bá nhập định vẫn chưa tỉnh lại, thì cũng chẳng để làm gì.

Hoàng Dung kể chuyện gặp mặt Ngư Tiều Canh Độc thế nào, hai người còn lại không hề đắc tội việc gì thì nàng đem sự thật khen ngợi mấy câu, còn Điểm Thương Ngư Ẩn và Chu Tử Liễu thì lại bị phóng đại thêu dệt, thêm mắm dặm muối tố cáo một lượt, khiến cho hai người đệ tử đứng tại sau lưng Nhất Đăng Đại Sư vô cùng tức giận, sắc mặt cứ lúc đỏ lúc xanh, thế nhưng vì trước mặt sư phụ nên không dám nói chen vào một câu, chỉ nghe Nhất Đăng Đại Sư cười ha hả nói:

- Bọn họ sợ rằng ta gặp người ngoài, thế nhưng thật ra các vị cũng đâu phải là người ngoài? Tiểu cô nương mồm mép lanh lợi, nhất định là do gia học uyên nguyên. Đoàn hoàng gia đã sớm không còn ở trên đời rồi, bây giờ ta là hòa thượng Nhất Đăng.

Hoàng Dung không khỏi có chút sửng sốt, mở tròn hai mắt long lanh đẹp đẽ nhìn Nhất Đăng Đại Sư, hiếu kỳ hỏi:

- Bá bá, tại sao bá bá không làm hoàng đế cao cao tại thượng, cao thủ võ lâm uy chấn giang hồ, mà lại xuất gia lánh đời ở ẩn thế này?

Nhất Đăng Đại Sư thong thả nói:

- Nước Đại Lý ta từ Thái Tổ Thần Thánh Văn Vũ Đế khai quốc là năm Đinh Dậu, so với thời điểm Tống Thái Tổ binh biến ở Trần Kiều, khoác lấy hoàng bào lên người thì còn sớm hơn hai mươi ba năm. Đại Lý truyền được bảy đời, đến đời Bỉnh Nghĩa Đế chỉ làm hoàng đế được bốn năm thì xuất gia làm sư, trao lại ngôi báu cho cháu là Thánh Đức Đế. Sau này Thánh Đức Đế, Hưng Tông Hiếu Đức Đế, Bảo Định Đế, Hiến Tông Tuyên Nhân Đế, phụ hoàng của ta là Cảnh Tông Chính Khang Đế đều rời ngôi vua xuất gia làm sư. Nước Đại Lý từ đời Thái Tổ hoàng đế tới ta là Tuyên Tông Công Cực Đế, trong mười tám đời hoàng đế có đến bảy vị rời bỏ ngôi báu xuất gia đầu phật...

Ngư Tiều Canh Độc đều là thần dân Đại Lý, tự nhiên biết lịch sử các đời, Vô Cực Tử và Hoàng Dược Sư hiểu biết rộng rãi thì cũng biết được đôi chút, nhưng Hoàng Dung thì rất lấy làm lạ, ngạc nhiên thầm nghĩ: "Nhất Đăng Đại Sư không làm vua mà làm hòa thượng, đã khiến người ta vô cùng kinh ngạc, hóa ra ông ấy còn có rất nhiều tổ tiên cũng làm như thế. Chẳng lẽ làm hòa thượng lại còn tốt hơn hoàng đế hay sao?"

Chỉ thấy Nhất Đăng Đại Sư khẽ thở dài một hơi, chầm chậm nói:

- Đoàn Gia ta nhân duyên tốt đẹp, chỉ là tiểu tốt ở vùng biên cương mà lại trộm được ngôi vua, mỗi đời đều tự biết trí độ tài đức quả thật không đủ để đảm đương ngôi vị cửu ngũ chí tôn, vậy nên thủy chung đều run run sợ sợ, không dám hơi có chỗ nào quá phận. Làm vua thì không cày mà ăn, không dệt mà mặc, ra có xe ngựa, vào có cung điện, đó chẳng phải đều là mồ hôi nước mắt của dân chúng hay sao? Hoàng đế Đại Lý cứ tới lúc tuổi già, nghĩ lại công tội trong đời, đều thấy tạo phúc thì ít, tạo nghiệt thì nhiều, vì thế từ ngôi xuất gia...

Nhất Đăng Đại Sư nói đến đây, khóe miệng thoáng nét mỉm cười, trên mặt thì lại có vẻ chua xót, mọi người biết rằng trong lòng Nhất Đăng Đại Sư có nỗi khổ tâm không tiện nói ra, nên cũng không miễn cưỡng gặng hỏi, trò chuyện hàn huyên một hồi thì liền cáo từ bái biệt, Ngư Tiều Canh Độc cung kính đưa tiễn ba người đi ra khỏi chùa, Hoàng Dung tâm tư nhanh nhạy, không kìm lòng được, vừa đi vừa hỏi:

- Ban nãy đại sư vẫn chưa nói rõ tại sao lại phải ẩn cư ở chốn thâm sơn cùng cốc thế này, không biết là tại sao vậy?

Ngư Tiều Canh Độc đưa mắt nhìn nhau, trầm ngâm giây lát, chỉ nghe Chu Tử Liễu nhẹ giọng nói:

- Nói ra cũng thật dài dòng, mọi người chắc hẳn đều biết Tây Độc Âu Dương Phong chứ?

Mấy người Vô Cực Tử đối với Âu Dương Phong chẳng lạ lẫm gì, cách đâu không lâu y đã bị Vô Cực Tử phế mất thần công tu luyện cả đời, Hoàng Dung kinh ngạc hỏi:

- Chẳng lẽ đại địch của đại sư lại chính là lão độc vật?

Chu Tử Liễu ngần ngừ giây lát, gật đầu xác nhận, chậm rãi nói:

- Lần trước luận kiếm ở Hoa Sơn vì tranh đoạt Cửu Âm Chân Kinh và danh hiệu thiên hạ đệ nhất võ công, giáo chủ Toàn Chân Giáo là Trùng Dương chân nhân võ công đứng đầu thiên hạ, bốn cao thủ còn lại trong lòng thật sự khâm phục, chẳng ai nói gì. Lần ấy luận kiếm ở Hoa Sơn, người nào người nấy đều khoe tài riêng, Trùng Dương chân nhân vô cùng khâm phục tuyệt kỹ Nhất Dương Chỉ của sư phụ ta, năm sau lại cùng sư đệ của ông đến Đại Lý thăm sư phụ ta, hai bên cao đàm khoát luận, rèn luyện công phu với nhau...

Hoàng Dung xen vào nói:

- Sư đệ của Trùng Dương chân nhân? Là Lão Ngoan Đồng Chu Bá Thông có phải không?

Chu Tử Liễu gật đầu nói:

- Đúng vậy, cô nương tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã quen biết rất nhiều.

Hoàng Dung không khách khí nói:

- Ngươi không cần phải khen ta.

Chu Tử Liễu khẽ ho một tiếng rồi nói:

- Sư huynh đệ Trùng Dương chân nhân ở trong hoàng cung Đại Lý được mười ngày, bốn người bọn ta đều hầu hạ ngay bên cạnh. Sư phụ ta đem hết toàn bộ yếu quyết tuyệt học Nhất Dương Chỉ ra giảng giải cho Trùng Dương chân nhân, Trùng Dương chân nhân vô cùng mừng rỡ, lại đem công phu lợi hại nhất của ông là Tiên Thiên Công truyền lại cho sư phụ ta. Lúc hai người đàm luận võ công tuyệt học, bốn người bọn ta tuy ở bên cạnh nhưng vì hiểu biết hạn hẹp, cho dù tận mắt chứng kiến nhưng cũng không thể lĩnh ngộ được chút gì.

Hoàng Dung tò mò hỏi:

- Vậy còn Lão Ngoan Đồng thì sao? Công phu của ông ấy cũng không thấp đâu.

Chu Tử Liễu bất đắc dĩ nói:

- Chu sư thúc ưa động ghét tĩnh, cả ngày lang thang khắp nơi trong hoàng cung Đại Lý, thản nhiên đùa giỡn, ngay cả tẩm cung của hoàng hậu và các phi tần cũng không né tránh. Bọn cung nga thái giám biết ông là khách quý của hoàng đế nên cũng không dám ngăn cản.

Hoàng Dung và Vô Cực Tử đều hiểu tính cách của Chu Bá Thông, trên mặt đều thoáng nụ cười, Chu Tử Liễu lại tiếp tục nói:

- Trước lúc chia tay, Trùng Dương chân nhân nói với sư phụ ta rằng bệnh cũ của ông tái phát, nghĩ chắc không sống được lâu trên đời, may là Tiên Thiên Công đã có truyền nhân, lại thêm thần công Nhất Dương Chỉ, đã có thể khắc chế Âu Dương Phong, cũng không sợ lão hoành hành tác quái làm hại võ lâm. Lúc ấy sư phụ ta mới hiểu rằng, Trùng Dương chân nhân ngàn dặm xa xôi tìm tới Đại Lý chủ yếu là để truyền lại công phu Tiên Thiên Công cho sư phụ ta, muốn sau khi ông chết còn để lại một công phu khắc chế được Âu Dương Phong, chỉ bởi Thiên Hạ Ngũ Tuyệt danh tiếng ngang nhau, nếu nói là đến truyền thụ công phu thì không khỏi có chỗ bất kính, vậy nên trước tiên xin sư phụ ta truyền thụ Nhất Dương Chỉ, sau đó mới đem Tiên Thiên Công ra trao đổi. Sư phụ ta hiểu được dụng ý của Trùng Dương chân nhân, trong lòng cực kỳ trân trọng, lập tức chuyên tâm tu luyện Tiên Thiên Công, chỉ là sau này nước Đại Lý ta đột nhiên lại nảy ra một chuyện bất hạnh, sư phụ ta nhìn thấu lẽ đời, xuống tóc làm sư...

Tiên Thiên Công chính là môn võ học Đạo Môn chính tông, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Hoàn Mỹ, có tác dụng đả thông kinh mạch, càng tu luyện thì nội lực càng cao thâm, đồng thời cũng có khả năng chữa thương cực kỳ hiệu quả, tuyệt học Toàn Chân Tâm Pháp của Toàn Chân Giáo chính là đã được diễn hóa từ môn tuyệt học này. Năm xưa Vô Cực Tử cải trang thành một vị cao tăng của Thiên Long Tự để truyền thụ lại tuyệt kỹ Lục Mạch Thần Kiếm cho Nhất Đăng Đại Sư, thì hắn cũng đã tranh thủ sao chép thành công Tiên Thiên Công, rồi dung hợp vào trong Đạo Môn Tâm Pháp của mình, khiến cho nội công tâm pháp ngày càng thâm ảo huyền diệu.

Chỉ thấy Chu Tử Liễu thần sắc buồn rầu, có lẽ là đang nhớ lại chuyện cũ, dừng lại một lúc rồi mới chỉ tay về phía Võ Tam Thông, thở dài ảo não nói:

- Không biết vì sao tin tức sư phụ ta luyện thành Tiên Thiên Công bỗng nhiên lại tiết lộ ra bên ngoài, một hôm sư huynh ta vâng lệnh sư phụ ra ngoài hái thuốc trên Đại Tuyết Sơn ở biên giới phía tây lại bị người ta dùng Cáp Mô Công đả thương...

Hoàng Dung lạnh lùng nói:

- Chắc chắn là lão độc vật ra tay!

Võ Tam Thông nghiến răng ken két, tức giận nói:

- Không phải là lão thì ai vào đây? Trước tiên là một gã thiếu niên công tử bỗng nhiên gây sự với ta, bảo Đại Tuyết Sơn là của nhà hắn, không cho người ngoài đi vào hái thuốc, rõ ràng có ý gây hấn với ta. Ta được sư phụ giáo huấn, cố gắng nhịn nhục, gã thiếu niên ấy lại được đằng chân lân đằng đầu, muốn ta dập đầu lạy ba trăm cái thì mới tha cho xuống núi, ta không nhẫn nhịn được nữa, liền động thủ với hắn. Hai người bọn ta đấu suốt nửa ngày bất phân thắng bại, nào ngờ lão độc vật đột nhiên xuất hiện, không nói câu nào liền xuất chưởng đánh ta trọng thương, rồi gã thiếu niên kia sai người cõng ta trở về, cũng chẳng có ý tốt gì, rõ ràng là muốn sư phụ ta hao tổn công lực để chữa thương cho đệ tử, sau đó sẽ lại ngầm đến tập kích, sử dụng trăm mưu ngàn kế để hãm hại sư phụ ta, cũng chỉ vì biết Tiên Thiên Công và Nhất Dương Chỉ chính là khắc tinh của Cáp Mô Công!

Hoàng Dung gật đầu lia lịa, nghi vấn hỏi:

- Thế rồi lão độc vật có đắc thủ hay không?

Chu Tử Liễu hừ lạnh nói:

- Sư phụ ta vừa mới nhìn thấy thương thế của sư huynh, thì lập tức hiểu được gian kế của Âu Dương Phong, ngay trong đêm dời chỗ ở, không để cho lão tìm được, bọn ta biết lão một là không làm, hai là làm thì không thôi, vì thế hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng tìm được nơi bí mật này. Sau khi công lực của sư phụ ta hồi phục, bốn người bọn ta muốn đến Bạch Đà Sơn tìm âu Dương Phong tính sổ, thế nhưng sư phụ ta có dạy bảo rằng mọi người chớ nên oan oan tương báo kéo dài, không để cho bọn ta ra ngoài sinh sự với Âu Dương Phong để tránh phiền phức, cứ như vậy liền yên ổn an bình trong suốt bấy nhiêu năm nay...

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.