Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái Bang Đại Hội

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Thời gian chậm rãi trôi qua, Vô Cực Tử và Hoàng Dung cẩn thận thu liễm khí tức, đi đến một đỉnh núi trên Quân Sơn Đảo tại Động Đình Hồ, bên dưới ánh trăng nhìn thấy rất rõ, bốn phía xung quanh đều là mặt nước, khói nhẹ sương mỏng trùm lên sóng biếc. Chỉ thấy cách đó không xa có một cái đài cao vút, quanh đài có mấy trăm người ăn mày đứng xúm xít, ai cũng im lặng không nói gì.

Bóng trăng dần dần di động soi lên ba chữ đại tự "Hiên Viên Đài", tương truyền Hiên Viên Hoàng Đế đúc đỉnh ở bên Động Đình Hồ, sau khi đúc xong thì cưỡi rồng bay lên trời, người dân xung quanh xây dựng cái đài này là để kỷ niệm chuyện ấy. Sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, chợt nghe hồi gõ vang lên, nhanh chậm cao thấp rất có vận luật, thì ra chính là quần cái tay cầm tiểu bổng thúc xuống mặt đá dưới chân.

Hoàng Dung đếm được tám mươi mốt hồi, tiếng gõ lập tức dừng lại, trong quần cái có bốn người đứng lên, ở dưới ánh trăng nhìn thấy rõ ràng, chính là Lỗ Hữu Cước cùng với ba vị trưởng lão của Tịnh Y Phái. Bốn vị trưởng lão của Cái Bang đứng ở bốn góc của Hiên Viên Đài, quần cái đồng loạt đứng lên, chắp tay trước ngực khom lưng làm lễ.

Hồng Thất Công dẫn theo Quách Tĩnh chậm rãi bước đến, ra hiệu cho quần cái ngồi xuống rồi cao giọng nói:

- Hôm nay huynh đệ các lộ trong bang đều dự đại hội ở Quân Sơn, mọi người cũng biết cả rồi, lão ăn mày sẽ chỉ định người kế nhiệm...

Phụng lập bang chủ chính là đại sự đệ nhất của Cái Bang, hưng suy thành bại của bang phái có quá nửa là do bang chủ có đức có tài hay không quyết định. Năm xưa bang chủ đời thứ mười bảy u ám yếu kém, võ công tuy cao nhưng xử sự không chuẩn, khiến cho Tịnh Y Phái và Ô Y Phái xung đột không thôi, thanh thế của Cái Bang giảm đi đáng kể. Đến khi Hồng Thất Công kế nhiệm bang chủ, đè nén không cho hai phái xung đột với nhau, Cái Bang mới có thể trọng chấn hùng phong trong võ lâm, chuyện này quần cái dự hội ai cũng biết rõ, nên vừa nghe nói phải lập bang chủ thì mọi người ai cũng tập trung lắng nghe.

Hồng Thất Công trao Đả Cẩu Bổng của bang chủ cho Quách Tĩnh, lớn giọng nói:

- Quách Tĩnh sẽ trở thành bang chủ đời thứ mười chín của Cái Bang!

Lời nói vừa dứt, quần cái ai cũng rúng động, không ngờ trọng trách bang chủ Cái Bang lại giao vào tay một vị thiếu niên trẻ tuổi như vậy. Đệ tử của Ô Y Phái thường xuyên tiếp xúc với Quách Tĩnh, biết được bản tính hiệp nghĩa cùng với võ công cao cường của y thì vẫn có thể chấp nhận được, Lỗ Hữu Cước đối với Quách Tĩnh thì càng tâm phục khẩu phục, tuy nhiên ba vị trưởng lão của Tịnh Y Phái thì lại không phục, nhưng nghĩ đến uy vọng của Hồng Thất Công thì không ai dám nghĩ đến việc nọ kia, đành dựa theo bang quy lần lượt đứng ra khiêu chiến Quách Tĩnh.

Quách Tĩnh vốn được Vô Cực Tử tận tâm chỉ dạy, lĩnh ngộ được Đạo Môn Tâm Pháp nên căn cơ nội công rất vững chắc, lại thêm được Hồng Thất Công dốc túi tương thụ, Hàng Long Thập Bát Chưởng đã đạt được thành tựu nhất định, ba vị trưởng lão Giản Bành Lương đương nhiên không phải đối thủ, biết rằng đại cục đã định, đồng loạt quỳ xuống bái kiến tân bang chủ. Quần cái cũng theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, từng người bước lên khạc một bãi nước bọt vào Quách Tĩnh rồi làm đại lễ trong bang, quy củ từ trước đến nay của Cái Bang chính là lúc tôn lập bang chủ nhất định phải khạc nước bọt vào bang chủ, đại khái bởi vì ăn mày xin ăn bốn phương, bị hàng vạn người khi nhục, vậy nên bang chủ Cái Bang nhất định phải bị bang chúng khi nhục, bên trong quả thật có thâm ý rất sâu xa.

Qua gần nửa ngày, quần cái mới làm lễ xong, cả đám đồng loạt reo lên:

- Mời Quách bang chủ lên Hiên Viên Đài!

Quách Tĩnh chậm rãi bước lên Hiên Viên Đài, đứng thẳng trước mặt quần cái, bất giác cảm thấy hào khí xung thiên, dõng dạc nói:

- Quách Tĩnh được ân sư giao phó cùng chư vị tin tưởng, nhất định sẽ không làm nhục danh hiệu bang chủ Cái Bang!

Quần cái lập tức reo hò vang dội, khí thế vô cùng hào hùng, chợt nghe vù vù mấy tiếng, một đạo ánh sáng màu tím lướt trên mặt hồ. Mấy vị trưởng lão sửng sốt nhìn nhau, lại thấy hai đạo ánh sáng màu lam vọt lên không trung, cách xa khoảng vài dặm, bắn lên từ giữa hồ.

Lúc này Hồng Thất Công đã đi đâu mất, Quách Tĩnh không hiểu chuyện gì xảy ra, ngạc nhiên hỏi:

- Có chuyện gì thế?

Lỗ Hữu Cước khẽ thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:

- Bang chủ, chúng ta có khách đến thăm, chính là bang chủ của Thiết Chưởng Bang.

Quách Tĩnh bất giác nhớ đến lão già khoác lác lừa gạt Cừu Thiên Nhận đã từng gặp mặt ở Quy Vân Trang, hình như y có nói rằng bản thân chính là bang chủ của Thiết Chưởng Bang, chỉ nghe Giản trưởng lão cẩn trọng nói:

- Đây là một đại bang hội thanh thế rất lớn, bang chủ của họ tới bái phỏng trước, chúng ta cần phải tiếp đãi cẩn thận.

Quách Tĩnh trầm ngâm một lúc, gật đầu nói:

- Được rồi, xin Giản trưởng lão tiếp đãi tân khách.

Giản trưởng lão vội vàng truyền lệnh, trên Quân Sơn Đảo lập tức có ba mũi hỏa tiễn đỏ rực bay lên không trung. Không bao lâu sau, thuyền đã cập bến, quần cái đốt đuốc bước ra đón tiếp, từ chân núi đến đỉnh núi đường đi khá xa, khách tới tuy đều biết khinh công nhưng hồi lâu mới lên đến nơi.

Dưới ánh đuốc sáng rực, mấy chục người áo đen xúm xít đưa một lão già lên trước Hiên Viên Đài, đối phương ăn mặc áo ngắn vải vàng, tay cầm chiếc quạt hương bồ, không phải Cừu Thiên Nhận thì là ai? Hoàng Dung vừa tức giận vừa buồn cười, không ngờ rằng lại có thể gặp được Cừu Thiên Nhận ở đây, để xem y định giở trò lừa bịp thế nào. Vô Cực Tử thì lại vô cùng bất ngờ, nội lực của đối phương vượt xa trước đây, không phải là hạng tầm thường, chẳng lẽ gần đây lại có kỳ ngộ gì sao?

Giản trưởng lão vội vàng bước lên tiếp đón, dáng vẻ cực kỳ cung kính, sau đó vội vàng dẫn kiến với Quách Tĩnh, hòa nhã nói:

- Vị này là Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu Cừu bang chủ, thần chưởng vô địch uy chấn thiên hạ. Vị này là Quách bang chủ vừa mới tiếp nhiệm của tệ bang hôm nay, là bậc thiếu niên anh hùng. Hai vị làm quen với nhau một chút.

Quách Tĩnh nhìn thấy đối phương quả nhiên chính là lão già lừa đảo Cừu Thiên Nhận đã gặp mặt lúc trước, cũng không khách khí mà vận công nắm lấy tay y, nào ngờ lòng bàn tay lại cảm thấy nóng rát như nắm vào một hòn than đỏ, hơi nóng như xông thẳng lên tim, lập tức dùng tay còn lại đánh ra Hàng Long Thập Bát Chưởng cương mãnh tuyệt luân. Cừu Thiên Nhận vội vàng đưa tay đón đỡ, chưởng lực cường đại va chạm vào nhau, hai người đồng thời lùi lại mấy bước, tạm thời bất phân thắng bại.

Bốn vị trưởng lão của Cái Bang cả kinh vội vàng xông lên bảo vệ Quách Tĩnh, Giản trưởng lão dằn mạnh thiết trượng xuống mặt đá keng một tiếng lửa bắn tung tóe, tức giận nói:

- Cừu bang chủ, ngươi từ xa tới là khách, Quách bang chủ của bọn ta vẫn còn trẻ tuổi, tại sao ngươi lại tỷ thí công phu với hắn?

Cừu Thiên Nhận khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

- Ta bắt tay hắn cực kỳ tử tế, rõ ràng là bang chủ của quý bang muốn tỷ thí với lão phu, Quách bang chủ muốn bóp nát mấy cái xương già của ta đây mà.

Cừu Thiên Nhận vươn tay đoạt lấy thiết trượng trong tay Giản trưởng lão, sau đó nắm chặt lấy đầu thiết trượng vung ra phía trước, thiết trượng bay lên không trung bắn vào tảng đá trước mặt, keng một tiếng lớn cắm ngập vào đá, âm thanh va chạm ong ong vang rền hồi lâu mới tắt, Hoàng Dung hết sức sửng sốt, buột miệng nói:

- Lão già này rõ ràng là một tên lừa đảo không có bản lĩnh gì, tại sao đột nhiên lại trở nên lợi hại như vậy. Chắc chắn là lão đã thông đồng với Giản trưởng lão giở trò ma quỷ, trên ngọn thiết trượng nhất định có chỗ cổ quái.

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, trầm giọng nói:

- Không phải đâu. Người này không biết đã đạt được kỳ ngộ gì, võ công tăng tiến nhanh chóng như vậy, tu vi đã gần ngang ngửa với nhạc phụ đại nhân rồi, không thể khinh suất!

Hoàng Dung vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng đối phương lợi hại như vậy, Vô Cực Tử ngừng lại một chút rồi bất đắc dĩ nói:

- Hồng bang chủ, ngươi chạy ra đây làm gì? Lúc này Cái Bang đại địch trước mắt, một mình tiểu tử Quách Tĩnh làm sao có thể thu xếp ổn thỏa mọi chuyện?

Hoàng Dung quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Hồng Thất Công từ đâu vô thanh vô tức xuất hiện, chỉ thấy y cười khổ nói:

- Ngươi đừng khinh thường tiểu tử ngốc kia, gặp chuyện nguy nan thì hắn vô cùng tỉnh táo. Với lại nếu như chuyện gì cũng cần có lão ăn mày ta ra mặt, hắn làm sao có thể trưởng thành được?

Hoàng Dung vô cùng ngạc nhiên, không ngờ rằng bản thân đã ẩn nấp kỹ càng như vậy mà cũng bị Hồng Thất Công phát giác ra, vội vàng chạy đến nịnh nọt lấy lòng. Hồng Thất Công cũng vô cùng mừng rỡ, từ khi chia tay đến giờ vẫn luôn nhớ nhung mấy món cao lương mỹ vị do Hoàng Dung nấu.

Quần cái nhìn thấy Cừu Thiên Nhận thân thủ bất phàm thì lập tức đề cao cảnh giác, chỉ thấy y lạnh giọng nói:

- Thiết Chưởng Bang và quý bang trước nay nước sông không phạm nước giếng, nghe nói hôm nay quý bang tổ chức đại hội ở Quân Sơn, tại hạ có ý tốt tìm tới bái phỏng, tại sao quý bang vừa gặp đã muốn ra oai với tại hạ?

Quần cái nhìn nhau hoảng sợ, đồng thời rút binh khí ra, chỉ chờ bang chủ ra lệnh sẽ lập tức xông vào đánh nhau với Thiết Chưởng Bang, Quách Tĩnh lúc này vô cùng ngạc nhiên, y vẫn không hiểu vì sao Cừu Thiên Nhận lại cường đại như vậy, nhưng cũng biết bản thân hành sự lỗ mãng, vội vàng chắp tay nói:

- Tại hạ trẻ người non dạ, trong lúc vô ý lại đắc tội với Cừu bang chủ, xin được lượng thứ.

Cừu Thiên Nhận ngẩng đầu không đáp, thần khí nghênh ngang lấn lướt người khác, hồi lâu mới nói:

- Hôm nay tại hạ đến đây bái phỏng, còn có một chuyện muốn thỉnh giáo quý bang, ngoài ra cũng có một phần lễ vật kính biếu.

Giản trưởng lão nghe thấy lời lẽ của đối phương không có ý đối địch lắm, gượng cười nói:

- Không dám, không dám! Xin Cừu bang chủ dạy bảo.

Cừu Thiên Nhận chắp tay sau lưng, chầm chậm nói:

- Mấy hôm trước trong tệ bang có mấy vị huynh đệ vâng lệnh lão phu ra ngoài làm việc, không biết chọc giận gì mà bị hai vị bằng hữu của quý bang đánh trọng thương, chuyện này mà đồn ra giang hồ thì Thiết Chưởng Bang không còn mặt mũi nào nữa. Lão phu không biết tốt xấu, muốn lãnh giáo thủ đoạn của hai vị bằng hữu ấy của quý bang.

Quần cái nghe mấy câu ấy, ai cũng nổi giận không sao kìm được, chỉ thấy hai người ăn mày từ trong đám đông bước ra, chính là Dư Triệu Hưng cùng với sư thúc của y là Lê Sinh, bọn họ đều là thành viên của Ô Y Phái, chỉ thấy Lê Sinh lớn tiếng nói:

- Khởi bẩm bang chủ, điều thứ tư trong bang quy của bản bang nói rằng, phàm là bang chúng trong bang thì phải hành hiệp trượng nghĩa. Hôm trước hai người chúng tôi trên đường gặp được bằng hữu Thiết Chưởng Bang hà hiếp dân lành, còn muốn bắt bớ phụ nữ, nhịn không được nên mới ra mặt cản trở, không may đả thương bằng hữu Thiết Chưởng Bang.

Cừu Thiên Nhận khẽ hừ một tiếng, cười nhạt nói:

- Như vậy thì lão phu xin được lĩnh giáo hai vị vài chiêu.

Cừu Thiên Nhận nói xong liền vung chưởng đánh mạnh về phía Lê Sinh và Dư Triệu Hưng, hai người cả kinh vội vàng xoay người né tránh, thế nhưng Cừu Thiên Nhận biến chiêu mau lẹ, sắp sửa đắc thủ thì đã bị Quách Tĩnh cường thế cản lại, quần cái lập tức khí huyết sôi trào, mọi người hưng phấn hò reo vang dội. Cừu Thiên Nhận vừa mới giao thủ vài chiêu thì đã biết được đối phương bản lĩnh không tệ, nếu muốn thủ thắng thì e rằng sẽ giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, còn chưa kể đến Cái Bang người đông thế mạnh, Hồng Thất Công lại như thần long thấy đầu không thấy đuôi, tốt nhất không nên dây dưa lằng nhằng tránh hỏng đại sự.

Cừu Thiên Nhận khẽ hừ một tiếng, khoát tay nói:

- Chuyện này xem như tạm dừng ở đây, bây giờ ta muốn tặng ít lễ vật cho quý bang.

Cừu Thiên Nhận nói xong liền vung tay một cái, mấy chục đại hán áo đen sau lưng y nhanh chóng mở tấm vải che ra, mỗi người bưng một cái mâm, khom người đặt xuống trước mắt Quách Tĩnh, bên trong ánh vàng lấp loáng, đều là những thứ kim ngân châu báu, mọi người ai cũng cực kỳ kinh ngạc, chỉ thấy Cừu Thiên Nhận chậm rãi nói:

- Thiết Chưởng Bang tuy cũng có miếng cơm ăn nhưng cũng không lấy ra được lễ vật trọng hậu thế này. Đây là lễ vật do Triệu Vương Hoàn Nhan Hồng Liệt của Đại Kim nhờ lão phu chuyển giùm, vương gia nói rằng phương bắc đất xấu dân nghèo, nan triển tuấn túc, Giang Nam, Hồ Quảng đất rộng dân giàu, tại sao các vị huynh đệ Cái Bang không xuống phía nam cho ngựa uống nước?

Cái Bang ở vùng Giang Bắc trước nay vẫn luôn đối địch với người Kim, mỗi lần quân Kim nam hạ thì bang chúng Cái Bang lại quấy nhiễu hậu phương quân Kim, hoặc ám sát tướng lĩnh, hoặc đốt cháy kho lương, nếu có thể xua hết bang chúng Cái Bang xuống phương nam thì tự nhiên sẽ rất có lợi cho quân Kim nam chinh, Quách Tĩnh không thể suy nghĩ sâu xa như vậy, nhưng y cũng biết Hoàn Nhan Hồng Liệt không có ý tốt, hừ lạnh nói:

- Cái Bang chúng ta trung nghĩa báo quốc, nhiều đời vẫn luôn đối địch với người Kim, lễ vật quyết không thể nhận, xin Cừu bang chủ hãy mang về đi!

Bành trưởng lão vừa mới nhìn thấy vàng bạc châu báu giá trị liền thành thì đã động tâm, Giản trưởng lão và Lương trưởng lão thì đều cảm thấy chuyện Cái Bang rút qua Trường Giang rất là không ổn, lại nghe thấy Quách Tĩnh quả quyết từ chối thì trong lòng bất giác cảm thấy cực kỳ xấu hổ, không ngờ rằng bản thân còn không quyết đoán bằng một thiếu niên trẻ tuổi, chỉ thấy Lỗ Hữu Cước hào hứng gật đầu, tán thành nói:

- Đúng vậy! Hồng bang chủ của chúng ta có ngoại hiệu là Bắc Cái, chuyện này thiên hạ đều biết, cơ nghiệp ở phương bắc há có thể chắp tay nhường cho người Kim?

Lời nói vừa dứt, quần cái lập tức hoan hô như sấm, đại đa số bang chúng cấp thấp của Cái Bang đều là thành viên của Ô Y Phái, bọn họ ai cũng từng chứng kiến cảnh quân Kim đàn áp bóc lột bách tính Đại Tống nên cực kỳ căm phẫn, nếu như Cái Bang đồng ý rút về phía nam thì chẳng khác nào khuất phục trước mặt cường quyền. Cừu Thiên Nhận nhận thấy tình thế không ổn, sợ rằng chuyện này khó mà thành công, nếu như tiếp tục dây dưa lằng nhằng thì không chết ắt cũng trọng thương, lập tức vung tay một cái, mọi người trong Thiết Chưởng Bang nhanh chóng xoay người rời khỏi.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.