Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngao Du Đại Hải

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Lúc trước Chu Bá Thông được Vô Cực Tử nhắc nhở mới nghĩ đến việc bản thân trong lúc vô tình lại luyện thành tuyệt kỹ phân thân hợp kích, cho dù Hoàng Dược Sư võ công có cao hơn nữa thì cũng không thể thắng được hai Chu Bá Thông hợp lại, không ngừng tính toán muốn làm sao trả mối thù bị giam cầm hành hạ mười lăm năm. Sau khi Vô Cực Tử đi rồi, Chu Bá Thông ngồi trong động, ân oán yêu ghét trong mười lăm năm từng cảnh từng cảnh hiện về, chợt nghĩ bản thân đã bấy nhiêu tuổi đầu tại sao còn vất vả nghĩ tới chuyện trả thù, tâm địa hẹp hòi như thế, nghĩ lại cũng buồn cười. Chu Bá Thông tuy không phải đạo sĩ của Toàn Chân Giáo nhưng trước nay rất thích rèn luyện theo yếu chỉ thanh tĩnh vô vi đạm bạc, lúc ấy bỗng nhiên quán thông, lập tức cười dài một hồi, chỉ thấy trong lòng vô cùng trống rỗng sáng suốt, chuyện bị Hoàng Dược Sư hành hạ mười lăm năm cũng không hề vướng bận trong lòng nữa.

Hoàng Dược Sư mười mấy năm nay vẫn luôn tỷ thí với Chu Bá Thông chỉ để đoạt được quyển thượng Cửu Âm Chân Kinh trong tay y, sau đó sẽ hỏa táng kinh thư xuống cho Phùng Hành để trút bỏ nỗi niềm tương tư vô hạn. Lúc trước ở Quy Vân Trang được Vô Cực Tử đưa tặng kinh thư, Hoàng Dược Sư cũng đã hoàn thành tâm nguyện nhiều năm, chỉ là bản tính của ông vốn rất cao ngạo, sẽ không chủ động mở lời giảng hòa với Chu Bá Thông, hiện nay y lại nguyện ý chấm dứt ân oán mười mấy năm trời, Hoàng Dược Sư đương nhiên cũng thuận thế mà xuống nước.

Mọi người nhanh chóng đi theo Hoàng Dược Sư ra đến bờ biển, chỉ thấy trong bến cảng có gần mười chiếc thuyền lớn nhỏ. Hoàng Dược Sư quay sang nhìn một tên người hầu câm điếc trên thuyền, lấy tay ra hiệu vài cái, đối phương lập tức từ trong một chiếc thuyền lớn lấy ra một mâm vàng chậm rãi đi đến.

Hoàng Dược Sư quay sang nhìn Chu Bá Thông, thành tâm nói:

- Bá Thông huynh, một chút vàng này ngươi hãy cầm lấy tùy ý tiêu pha. Võ công của Hoàng Dược Sư ta quả thật không bằng ngươi, ta thua tâm phục khẩu phục.

Chu Bá Thông chớp mắt một cái làm ra một cái mặt quỷ bướng bỉnh, hưng phấn nói:

- Ta muốn ngồi chiếc thuyền lớn bên kia!

Hoàng Dược Sư mặt hơi biến sắc, lắc đầu nói:

- Chiếc thuyền ấy bị hỏng vẫn chưa sửa xong, không ngồi được đâu.

Mọi người nhìn thấy chiếc thuyền kia đuôi vểnh cao ngất, hình dáng hoa mỹ, mạn thuyền sơn vàng lóng lánh, đâu có chỗ nào hư hỏng, Chu Bá Thông hậm hực nói:

- Ta không ngồi chiếc thuyền ấy thì không xong! Hoàng lão tà, sao ngươi lại hẹp hòi thế?

Hoàng Dược Sư khẽ thở dài một hơi, nhàn nhạt nói:

- Chiếc thuyền ấy không may mắn, người ngồi trên đó không gặp nạn thì bị mắc bệnh, trước nay chỉ đậu ở bến chứ không dùng đến. Nếu ngươi không tin, ta sẽ lập tức đốt thuyền cho ngươi xem.

Hoàng Dược Sư nói xong liền lấy tay ra hiệu mấy cái, bốn tên người hầu câm điếc nhanh chóng chất củi lên rồi bước đến định đốt thuyền. Chu Bá Thông bỗng nhiên ngồi phịch xuống đất, hai tay bứt râu buông tiếng khóc lớn, mọi người ai cũng cực kỳ sửng sốt, chỉ có Vô Cực Tử biết được tính nết của y thì lại âm thầm buồn cười.

Chu Bá Thông bứt râu một lúc rồi bất ngờ lăn lộn dưới đất kêu lên:

- Ta muốn ngồi thuyền mới, ta muốn ngồi thuyền mới!

Hoàng Dung bèn bước đến ngăn bốn tên người hầu câm điếc lại, Hoàng Dược Sư thở dài nói:

- Hoàng mỗ thật sự không dám lừa dối, ngồi chiếc thuyền này quả thật lành ít dữ nhiều. Bá Thông huynh không cần phải mạo hiểm, chỉ là nguyên do bên trong không tiện nói rõ.

Chu Bá Thông vẫn cứ kiên quyết đòi lên bằng được, Hoàng Dược Sư nhìn thấy không cản được y thì cũng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói:

- Bá Thông huynh công phu cao cường, nghĩ lại ắt hẳn có thể gặp dữ hóa thành, Hoàng mỗ cũng là lo xa!

Hoàng Dược Sư lập tức quay người bỏ đi, chỉ trong chớp mắt đã khuất vào trong rừng đào. Vô Cực Tử và Hoàng Dung cũng nhanh chóng nói lời từ biệt, chỉ thấy Chu Bá Thông trợn mắt một cái nói:

- Nữ nhân xinh đẹp gặp mặt thêm một lần thì bị nhiễm độc thêm một phần. Hảo huynh đệ, kiếp này ngươi nhất định phải chịu khổ rồi.

Hoàng Dung khẽ hừ một tiếng, Vô Cực Tử cũng bất đắc dĩ lấy ra một bản kinh thư đưa cho Chu Bá Thông, cười khổ nói:

- Chu đại ca, ta có một môn công pháp rất thích hợp cho ngươi tu luyện, xem như một chút thành ý của tiểu đệ, chớ nên chối từ. Thanh sơn y cựu, lục thủy trường lưu, chúng ta hẹn ngày tái ngộ.

Chu Bá Thông tuy đã lớn tuổi nhưng tâm ý hoàn toàn như trẻ con, nói chuyện rất là ngây thơ, không hề có chút tâm cơ, Vô Cực Tử cảm thấy bản thân cùng với đối phương tâm đầu ý hợp, bèn đưa tặng Đạo Môn Tâm Pháp cho y tu luyện. Võ công của Vô Cực Tử cải tiến không ngừng, mặc dù Đạo Môn Tâm Pháp lúc này vẫn giữ lại một số yếu tố cốt lõi, nhưng so với nguyên bản khi mới được sáng tạo ra, hay so với khi truyền thụ cho Quách Tĩnh trên đại mạc phương bắc thì đã huyền diệu thâm ảo hơn nhiều, Chu Bá Thông đối với võ công lại say mê cực kỳ, nhận được võ công tuyệt học bác đại tinh thâm thì vô cùng cao hứng, lập tức vui vẻ cười lớn không ngậm miệng được.

Sau khi Chu Bá Thông lên thuyền rời đi, Hoàng Dung cũng vui vẻ dẫn theo Vô Cực Tử rảo bước trên Đào Hoa Đảo, không bị trận pháp biến ảo khôn lường trên đảo cản trở, hai người có thể thoải mái dạo chơi mà không cần phải nghĩ ngợi gì. Cửa nẻo phòng ốc trên Đào Hoa Đảo có khi chỉ là làm ra cho có, nếu không có mưa gió bão tố thì cổng lớn ngày đêm đều mở toang ra.

Vui vẻ dạo chơi, hai người trong lúc bất tri bất giác liền đi đến trước hầm mộ của mẫu thân Hoàng Dung, chỉ thấy nơi này cây đẹp tỏa bóng, cỏ lạ chen nhau, trước mộ bốn mùa đều có hoa tươi nở rộ, gốc nào cũng được Hoàng Dược Sư lựa chọn thật kỹ. Hoàng Dung đẩy bia mộ qua trái ba lần, lại đẩy qua phải ba lần, sau đó dùng sức đẩy mạnh về phía trước, bia mộ từ từ di động, lộ ra một đường địa đạo có bậc đá, hai người chậm rãi bước xuống địa đạo.

Trên bàn trên vách trong hầm mộ đều là cổ vật trân ngoạn, danh họa pháp thư, thứ nào cũng là tinh phẩm giá trị liên thành. Hoàng Dược Sư năm xưa tung hoành giang hồ, bất kể hoàng cung nội viện, đại quan phú thương hay là sơn trại đạo tặc, chỉ cần có được kỳ trân dị bảo, nếu không công nhiên cướp đoạt thì cũng ngấm ngầm trộm cắp, nhất định phải lấy bằng được mới thôi. Hoàng Dược Sư võ công cao cường, kiến thức rộng rãi, vơ vét kỳ trân dị bảo nhiều vô số kể, tất cả đều được đặt trong hầm mộ của vong thê.

Hoàng Dung cùng với Vô Cực Tử cung kính bái lạy bức tranh chân dung của Phùng Hành do chính tay Hoàng Dược Sư phác họa, trong lòng âm thầm cầu nguyện mẫu thân sẽ chúc phúc cho mình. Hai người hành lễ xong xuôi, đang định xoay người rời khỏi thì chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, trong lúc nhất thời liền vội vàng thổi tắt đèn lửa, cẩn thận nấp sang một bên.

Nghe thanh âm thì chính là Hoàng Dược Sư, hai người lập tức ngưng thần lắng nghe. Chỉ thấy Hoàng Dược Sư ngẩn ngơ thẫn thờ ngắm nhìn bức tranh chân dung của Phùng Hành, miệng thì nói đi nói lại kể rõ sau khi thê tử chết đi, bản thân cô đơn tịch mịch thế nào. Hoàng Dung nghe thấy phụ thân thổ lộ tâm tình, trong lòng không kìm được nỗi buồn bã.

Hoàng Dược Sư khẽ thở dài một hơi, chầm chậm nói:

- A Hành, ta trước nay vẫn luôn có một tâm nguyện, muốn tìm được bộ Cửu Âm Chân Kinh đốt đi để tế bái nàng, để nàng trên trời có linh thiêng biết rõ bộ kinh văn năm xưa vất vả nhớ lại không được đến cùng là viết những gì. Suốt mười lăm năm mòn mỏi nghiên cứu thủy chung không có cách nào, mãi đến gần đây mới được toại nguyện...

Hoàng Dược Sư ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói:

- Tiểu tử Tiêu Lục mặc dù có chút đáng ghét, nhưng luận về võ công, nhân phẩm đều không có chỗ chê trách. Mặc dù đã có thê thất từ trước, nhưng hắn cũng đối xử với Dung Nhi thật lòng, nữ nhi của chúng ta lại là một mảnh si tình... thật sự là rất giống nàng, một khi đã thích ai thì nhất quyết không chịu từ bỏ.

Vô Cực Tử và Hoàng Dung đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng, Hoàng Dược Sư bỗng nhiên lại áy náy nói:

- A Hành, chuyện con thuyền sặc sỡ kia, ta đã không nói với nàng. Ta biết nàng không muốn để cho ta đến với nàng, muốn ta ở lại sống với nữ nhi... nhưng Dung Nhi đã lớn rồi, không cần ta phải ở bên chiếu cố. Ta vốn nghĩ sau khi Dung Nhi thành thân, lúc đó ta sẽ không còn tâm tư gì nữa, ta sẽ cùng nàng đi chiếc thuyền đó ra biển, thuyền chìm thì sẽ thổi tiêu, sau đó cùng nàng gặp nhau ở dưới đáy biển... nào ngờ quỷ thần xui khiến, Chu Bá Thông lại nhất định đòi ngồi trên chiếc thuyền hoa mà ta đóng để đi gặp nàng...

Nguyên lai Hoàng Dược Sư đối với thê tử tình thâm nghĩa trọng, lại thêm ái thê vì ông mà chết, vậy nên đã quyết ý lấy cái chết để đền đáp. Hoàng Dược Sư vốn định đem di thể của Phùng Hành lên thuyền ra biển, đến lúc sóng đánh vỡ thuyền thì sẽ rút ngọc tiêu thổi Bích Hải Triều Sinh Khúc, cùng với thê tử chôn thân dưới biển, tiêu sái như vậy mới không làm nhục thân phận nhất đại tông sư của ông. Chiếc thuyền sặc sỡ kia đã được thợ giỏi tỉ mỉ hoàn thiện, tuy khung thuyền không khác gì bình thường, nhưng ván thuyền lại không đóng bằng đinh sắt, mà là lấy dây buộc lại, lúc đỗ ở bến cảng tất nhiên là một chiếc thuyền hoa lệ, nhưng nếu cưỡi ra biển lớn, một phen ngập sóng nhất định sẽ chìm xuống đáy biển.

Vô Cực Tử lập tức sởn cả gai ốc, một luồng hơi lạnh vô thức dâng lên trong lòng, tuy hắn không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng cũng biết rằng chiếc thuyền hoa lệ kia nhất định có sắp xếp cơ quan khéo léo nguy hiểm, sợ rằng Chu Bá Thông lần này ra biển dữ nhiều lành ít. Chỉ thấy Hoàng Dược Sư buồn bã cười dài một tiếng thê lương, giống như ca giống như khóc, sau đó lững thững bước ra khỏi hầm mộ.

Sau khi Hoàng Dược Sư rời đi, Vô Cực Tử và Hoàng Dung cũng vội vàng ra khỏi hầm mộ, chạy thẳng ra đến bờ biển, nhanh chóng giương thuyền ra khơi đi theo phương hướng Chu Bá Thông đã rời đi. Hoàng Dung biết rằng phụ thân tính tình cổ quái, đối với thê tử lại càng yêu thương đến mức ngây ngốc, e rằng lúc này thần trí không được tỉnh táo, vậy nên cũng cẩn thận để lại một phong thư để báo bình an, bảo rằng ông không cần phải lo lắng gì cả.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Vô Cực Tử và Hoàng Dung lên thuyền ra khơi được vài ngày thì cũng nhìn thấy một chút ván thuyền, cột buồm lênh đênh trên mặt biển mênh mông, xem ra chiếc thuyền hoa lệ kia đã gặp nạn, chỉ là thủy chung vẫn không tìm thấy Chu Bá Thông đâu cả. Hai người quyết tâm tìm kiếm bằng được tung tích của Chu Bá Thông, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhanh chóng xuôi thuyền tìm kiếm khắp các vùng biển xung quanh, đến ngày thứ bảy thì bất ngờ nghe thấy trên biển có tiếng ha ha cười lớn, chỉ thấy một lão nhân râu tóc bạc trắng đang xông đông lướt tây trên mặt biển mênh mông, ngưng thần nhìn kỹ thì thấy y đang cưỡi trên lưng một con cá mập trắng lớn, tốc độ mau lẹ phi thường giống như cưỡi ngựa rong ruổi đi trên đất liền, người này không phải ai khác mà chính là Chu Bá Thông.

Vô Cực Tử vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cao giọng kêu lên:

- Chu đại ca, ta ở đây này!

Chu Bá Thông nghe thấy giọng nói của Vô Cực Tử thì lớn tiếng reo mừng, đưa tay đánh vào cạnh mắt của con cá mập một quyền, con cá mập lập tức vòng qua bơi đến gần thuyền, Chu Bá Thông vội vàng kêu lên:

- Tiêu huynh đệ có phải không? Ngươi vẫn khỏe chứ?

Vô Cực Tử nhìn thấy Chu Bá Thông vẫn còn sống thì khẽ thở phào một hơi, mừng rỡ nói:

- Chu đại ca, ngươi không sao chứ? Mấy ngày hôm nay ngươi ở đâu vậy, ta tìm ngươi thật là khổ!

Chu Bá Thông bật cười ha hả, vui vẻ nói:

- Ta đang chơi đùa cực kỳ thú vị. Quả thật Hoàng lão tà không hề nói láo, không biết hắn đã làm gì trên chiếc thuyền kia, chỉ mới đi được một đoạn thì đã chìm rồi. Ta chìm xuống dưới đáy biển, không bao lâu thì nhìn thấy con cá mập này dưới biển trồi lên hô hấp, ta bèn nhảy lên lưng nó, thế mà con cá mập ngu ngốc này lại lập tức lặn xuống, ta chỉ có thể nín hơi, hai tay ôm chặt lấy đầu của nó, giơ chân đá liên tiếp vào bụng nó, may mà nó lại trồi lên mặt nước. Ta đánh nhau với nó suốt nửa ngày liền, nó mới ngoan ngoãn nghe lời, ta muốn đi về phía đông thì nó không dám đi về phía tây, ta muốn đi về phía nam thì nó không dám đi về phía bắc.

Chu Bá Thông nói xong thì vỗ nhẹ vào đầu con cá mập, có vẻ rất là đắc ý, người cảm thấy chuyện này thú vị nhất chính là Hoàng Dung, chỉ thấy nàng tặc lưỡi nói:

- Ta ở trên biển đùa giỡn đã bấy nhiêu năm, tại sao lại không nghĩ ra trò chơi thú vị này nhỉ, thật là ngốc quá! Trong những ngày này ngươi đều cưỡi trên lưng nó sao?

Chu Bá Thông ha ha cười lớn, đắc ý nói:

- Chứ không phải sao? Bản lĩnh bắt cá của ta rất là cao cường. Bọn ta mà nhìn thấy cá là nó bơi đuổi theo sau, ta chỉ một quyền một chưởng đánh chết, mười phần thì ta ăn không hết một phần, con cá mập khốn kiếp này đã ăn hơn chín phần.

Chu Bá Thông chợt nhớ ra gì đó, vội vàng xua tay lia lịa, cuống quýt nói:

- Phía trước có một con cá kình rất lớn, ta đuổi theo đã một ngày một đêm rồi, bây giờ phải đuổi tiếp đây, xin chào nhé!

Chu Bá Thông nói xong liền đưa tay đánh vào cạnh mắt của con cá mập một quyền, con cá mập lại lập tức bơi nhanh ra xa. Vô Cực Tử vội vàng cất cao giọng lên tiếng gọi lại, thế nhưng Chu Bá Thông lúc này đã phấn khích cưỡi cá mập rời đi rồi, rất nhanh liền biến mất trên mặt biển mênh mông.

Hoàng Dung cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng nói:

- Lão Ngoan Đồng phúc lớn mạng lớn, lại thêm bản lĩnh vô song, chúng ta không cần phải lo lắng cho ông ta đâu.

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Hoàng Dung từ phía sau, ôn nhu nói:

- Đợi lần này từ Trung Nguyên trở về, chúng ta hãy thành thân nhé!

Hoàng Dung mặt đỏ ửng lên, nghĩ đến những khoảnh khắc đẹp đẽ trước đây, trong lòng cảm thấy hạnh phúc vô hạn. Hai người cứ như vậy đứng ôm nhau trên mũi thuyền, cảm nhận gió biển mang theo hương vị mằn mặn, lặng yên ngắm nhìn quang cảnh mặt trời lặn xuống trên biển.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.