Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỳ Nhân Dị Sĩ

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Hoàn Nhan Khang vội vàng đánh trống lảng sang chuyện khác, thắc mắc hỏi:

- Đường đi ở đây cực kỳ cổ quái, làm sao ngươi nhận ra được?

Mục Niệm Từ khẽ thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:

- May mắn có hai vị cao nhân ngấm ngầm chỉ điểm, thế nhưng không biết là ai, bọn họ thủy chung vẫn không chịu lộ diện.

Hoàn Nhan Khang trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Muội tử, lần sau ngươi lại đến chỉ sợ sẽ bị cao thủ trong trang phát giác. Nếu quả thật ngươi muốn cứu ta thì hãy đi tìm cho ta một người.

Mục Niệm Từ khẽ gật đầu, dịu dàng nói:

- Nhưng ta không đi tìm thừa tướng sống, thừa tướng chết gì đó đâu.

Hoàn Nhan Khang khẽ lắc đầu, vội vàng nói:

- Không phải là thừa tướng, mà là sư phụ ta.

Hoàn Nhan Khang ngừng lại một chút rồi chầm chậm nói:

- Ngươi cầm chiếc đai lưng của ta, dùng đao khắc lên trên đó mười ba chữ "Hoàn Nhan Khang gặp nạn tại Quy Vân Trang phía tây Thái Hồ", rồi đi đến một ngọn núi hoang cách Tô Châu ba mươi dặm về phía bắc, nhìn thấy chín cái đầu lâu chất thành một đống, trên một giữa ba dưới năm, thì đặt đai lưng lên cái đầu lâu ở trên cùng. Sư phụ ta hai mắt đã mù, bà ấy mò được chữ khắc trên đai lưng thì sẽ đến cứu ta.

Vô Cực Tử và Hoàng Dung đưa mắt nhìn nhau, sư phụ của Hoàn Nhan Khang quả nhiên chính là Mai Siêu Phong, chỉ thấy Mục Niệm Từ ngạc nhiên hỏi:

- Sư phụ ngươi không phải là Khâu đạo trưởng sao? Hai mắt ông ta đều mù rồi sao?

Hoàn Nhan Khang khẽ lắc đầu, cẩn trọng nói:

- Không phải, bà ấy là một vị sư phụ khác của ta. Ngươi đặt đai lưng xuống đó thì phải rời đi ngay, bà ấy tính tình cổ quái, nếu phát giác bên cạnh đầu lâu có người, không chừng sẽ tổn thương ngươi.

Mục Niệm Từ khẽ gật đầu, trịnh trọng nói:

- Ngươi phải lập lời thề, quyết không tiếp tục nhận giặc làm cha, bán nước hại dân.

Hoàn Nhan Khang khẽ nhíu mày, ngữ khí có chút không vui nói:

- Ta rõ ràng hết thảy mọi chuyện thì tự nhiên sẽ theo lương tâm mà hành sự. Bây giờ ngươi bắt ta lập thệ thì có tác dụng gì? Ngươi không chịu đi cầu cứu giúp ta, cũng tùy ngươi thôi.

Mục Niệm Từ nhìn chằm chằm vào Hoàn Nhan Khang, gật đầu nói:

- Ðược rồi! Ta đi báo tin cho ngươi.

Mục Niệm Từ bước đến cởi chiếc đai lưng của y, chỉ thấy Hoàn Nhan Khang ôn nhu nói:

- Muội tử, ngươi định đi sao? Qua đây ta hôn một chút.

Mục Niệm Từ xấu hổ đỏ mặt, đứng lên bước thẳng ra cửa, chỉ thấy Hoàn Nhan Khang ảo não nói:

- Chỉ sợ sư phụ đến cứu không kịp, bọn họ giết ta trước rồi, vậy thì ta vĩnh viễn không còn được gặp ngươi nữa.

Mục Niệm Từ trong lòng mềm nhũn, thở dài một tiếng, bước lại bên cạnh ngã vào lòng Hoàn Nhan Khang, để cho y nhẹ nhàng hôn lên mặt, bỗng nhiên chém đinh chặt sắt nói:

- Tương lai nếu ngươi không làm người tốt, ta cũng không còn cách nào, chỉ trách ta vốn mệnh bạc, chỉ còn cách chết trước mặt ngươi thôi.

Hoàn Nhan Khang ôm giai nhân trong lòng, không ngờ rằng nàng lại nói như vậy, không khỏi ngẩn ngơ thẫn thờ. Mục Niệm Từ cũng rời khỏi vòng tay của Hoàn Nhan Khang bước ra ngoài cửa, Hoàng Dung lại chỉ đường cho nàng như trước.

Mục Niệm Từ chạy đến bên cạnh tường rào, cất giọng kêu lên:

- Tiền bối không chịu lộ diện, tiểu nữ đành phải nhìn trời khấu tạ ân đức.

Mục Niệm Từ quỳ xuống đất dập đầu ba cái, chỉ nghe một tiếng cười trong trẻo vang lên:

- Ái chà, không dám nhận, không dám nhận!

Mục Niệm Từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy sao sáng đầy trời, nào thấy một nửa bóng người. Mục Niệm Từ vô cùng kỳ quái, nghe thanh âm thì giống hệt Hoàng Dung, chỉ là nàng làm sao lại có mặt ở đây, làm sao lại biết đường đi phức tạp trong trang?

Sáng sớm hôm sau, Vô Cực Tử và Hoàng Dung thông tri cho Lục trang chủ về chuyện của Mai Siêu Phong, bà ta thủ đoạn tàn độc, trong Quy Vân Trang không có ai địch nổi, ắt hẳn sẽ có nhiều người tử thương. Lục trang chủ không khỏi có chút sửng sốt, lập tức phái người ra ngoài điều tra thực hư mọi chuyện, quả nhiên phát hiện tung tích của Mai Siêu Phong ở khu vực lân cận.

Lục trang chủ trầm ngâm một lúc rồi thở dài nói:

- Anh Nhi, con bảo mọi người thu thập đồ đạc, mau hộ tống mẹ con đến Vô Tích tạm trú. Truyền lệnh cho các trại chủ ước thúc tùy tùng, trong vòng ba ngày không được rời khỏi bản trại nửa bước, bất kể Quy Vân Trang có động tĩnh gì, nhất định không được đến cứu.

Lục Quán Anh vô cùng ngạc nhiên, sửng sốt hỏi:

- Phụ thân, có chuyện gì thế?

Lục trang chủ cười thảm một tiếng, quay sang nhìn Vô Cực Tử và Hoàng Dung, bất đắc dĩ nói:

- Tại hạ cùng với hai vị bình thủy tương phùng, rất là có duyên, vốn muốn tụ hội thêm vài ngày, chỉ là Quy Vân Trang đại họa lâm đầu, nếu tại hạ may mắn giữ được tính mạng, tương lai nhất định sẽ có ngày gặp lại. Có điều... có điều ngày ấy cũng còn xa lắm.

Lục trang chủ nói xong thì cười khổ lắc đầu, quay sang nhìn một tên thư đồng, phân phó nói:

- Lấy bốn mươi lượng vàng ra đây.

Thư đồng không bao lâu đã mang vàng đến, Lục trang chủ hai tay đưa cho Vô Cực Tử, nói:

- Tại hạ có chút lễ mọn, đưa làm quà mừng ngày cưới của hai vị sau này, xin đừng chê cười.

Hoàng Dung xấu hổ đỏ bừng mặt lên, Vô Cực Tử chỉ đành cảm tạ nhận lấy, chỉ thấy Lục trang chủ mở ra một cái bình sứ, đổ ra mấy chục viên dược hoàn màu đỏ, trịnh trọng nói:

- Tại hạ không có tài năng gì, ngày trước từng được ân sư chỉ dạy một chút đạo lý y dược, số dược hoàn này cũng phải mất không ít công sức mới chế ra được, uống vào có thể kéo dài tuổi thọ. Chúng ta quen biết một hồi, đây là một chút kính ý của tại hạ.

Hoàng Dung ngửi mùi đã biết là Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn của Đào Hoa Đảo, mấy chục viên dược hoàn chính là một món nhân tình rất lớn, lắc đầu nói:

- Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn điều chế không dễ, chúng tôi xin nhận hai viên là đã hết sức cảm tạ rồi.

Lục trang chủ thoáng ngạc nhiên, hiếu kỳ hỏi:

- Tại sao cô nương lại biết loại dược hoàn này?

Hoàng Dung trầm ngâm một lúc, ngập ngừng đáp:

- Tiểu muội lúc nhỏ thân thể yếu ớt, từng được một vị cao tăng cho ba viên thuốc công hiệu thần kỳ, bởi vậy nên mới biết được.

Lục trang chủ khẽ cười thảm một tiếng nói:

- Hai vị không cần khước từ, ta có giữ lại thì cũng uổng phí mà thôi.

Hoàng Dung biết rằng đối phương đã dốc lòng tử chiến, cũng không nói gì, lập tức nhận lấy, chắp tay nói:

- Tiểu muội mạo muội, có một chuyện xin thỉnh giáo. Lục trang chủ đã biết kẻ địch lợi hại, biết rõ là không chống được, tại sao lại không tránh mặt?

Lục trang chủ khẽ thở dài một hơi, trầm giọng nói:

- Hai người này hại ta đến khổ, ta bệnh liệt nửa người chính là được bọn họ ban cho đấy. Hai mươi năm qua, chỉ vì đi lại không tiện, ta chưa thể tìm bọn họ tính nợ, hôm nay cả hai lại tìm đến tận cửa, bất kể thế nào cũng phải liều mạng tử chiến một phen!

Vô Cực Tử không khỏi có chút ngạc nhiên, trong lòng chợt nghĩ: "Tại sao lại là hai người? Phải rồi, Lục trang chủ chưa biết Trần Huyền Phong sớm đã mất mạng."

Hoàng Dung lại hỏi sang chuyện khác, ngữ khí có chút ngượng ngùng hỏi:

- Lục trang chủ, tại sao ngươi biết ta và Tiêu ca ca vẫn chưa thành thân? Chẳng phải ta với hắn vẫn luôn ở chung một phòng hay sao?

Lục trang chủ bị Hoàng Dung hỏi một câu như thế, nhất thời luống cuống, trong lòng thầm nghĩ: "Ngươi còn là hoàng hoa khuê nữ, chẳng lẽ ta nhìn không ra, chỉ là câu này khó mà nói trắng ra được. Hoàng cô nương thi từ thư họa cái gì cũng biết, sao chuyện này lại hồ đồ như thế?"

Lục trang chủ đang tìm cách trả lời, chợt thấy ở bờ hồ xa xa có người nhanh chóng rảo bước đi đến, trên đầu đội một cái vò lớn, thỉnh thoảng lại có nước tràn ra, xem ra cũng phải nặng đến mấy trăm cân. Đến khi đối phương đến gần, mọi người nhanh chóng phát hiện đó là một lão già tóc bạc mặc áo ngắn vải vàng, tay phải vung một cái quạt hương bồ, đội một cái vò sắt như thế trên đầu mà lại đi đứng ung dung, võ công quả thật cao cường kỳ diệu.

Vô Cực Tử khẽ nhíu mày, tu vi của đối phương thoạt nhìn cũng không cao lắm, làm sao có thể lợi hại như vậy được, chỉ thấy lão già áo vàng nhẹ nhàng đặt cái vò xuống, tay vuốt bộ râu bạc, bật cười ha hả nói:

- Các hạ chính là Lục trang chủ đứng đầu quần hùng Thái Hồ, có phải không?

Lục trang chủ hướng về lão già áo vàng vái dài làm lễ, cung kính nói:

- Vãn bối không biết cao nhân giá lâm, không kịp đón tiếp, thật là có tội. Xin hỏi cao danh quý tính của thái công?

Lão già áo vàng khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói:

- Lão phu họ Cừu, tên là Thiên Nhận.

Lục trang chủ vô cùng sửng sốt, giật mình nói:

- Chính là Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu Cừu lão tiền bối?

Cừu Thiên Nhận cười khẽ một tiếng, vân đạm phong khinh nói:

- Trí nhớ của ngươi cũng tốt, còn nhớ cái ngoại hiệu này. Lão phu không đi lại trên giang hồ hơn hai mươi năm rồi, chỉ e người ta sớm đã quên mất.

Lục trang chủ lúc này đại địch lâm đầu, không khỏi nảy ý sợ sệt, nghi ngờ hỏi:

- Cừu lão tiền bối giá lâm tệ trang, không biết là có việc gì?

Cừu Thiên Nhận đắc ý vuốt râu cười nói:

- Cũng không có việc gì lớn, bởi vì lão phu tâm địa mềm mỏng, trần duyên chưa dứt...

Lục trang chủ nhìn thấy đối phương dường như không có ác ý, thế nhưng cũng không yên tâm, nghi vấn hỏi:

- Cừu lão tiền bối dọc đường có gặp Hắc Phong Song Sát không?

Cừu Thiên Nhận khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói:

- Hắc Phong Song Sát? Hai tên ác ma này còn chưa chết sao?

Lục trang chủ tuy chưa từng thấy qua võ công của Cừu Thiên Nhận, nhưng Thiên Hạ Ngũ Tuyệt luận kiếm trên Hoa Sơn cũng từng mời y, chỉ là đúng lúc y đang bận việc không thể phó ước. Thế nhưng được mời ắt hẳn võ công trác tuyệt, cho dù không bằng Thiên Hạ Ngũ Tuyệt thì chắc cũng không kém bao nhiêu, có Cừu Thiên Nhận ở đây thì Hắc Phong Song Sát không thể hoành hành được.

Lục trang chủ quay sang nhìn Vô Cực Tử và Hoàng Dung, mỉm cười nói:

- Hai vị chưa đi thật là hay quá. Cừu lão tiền bối võ công cực cao, có ông ấy tọa trấn ở đây thì ta còn sợ gì hai người kia nữa? Hai vị cứ về phòng nghỉ ngơi, chỉ cần đừng ra khỏi cửa là không sao hết.

Hoàng Dung khẽ mỉm cười, phấn khích nói:

- Ta muốn đi xem náo nhiệt, có được không?

Lục trang chủ trầm ngâm một lúc, thong thả nói:

- Được rồi, đến lúc đó hai vị hãy ngồi cạnh ta, có Cừu lão tiền bối ở đây thì bọn chuột nhắt nhiều hơn đi nữa cũng đâu có gì đáng nói!

Đến lúc chạng vạng tối, trong đại sảnh của Quy Vân Trang thắp lên mấy chục ngọn đuốc sáng như ban ngày. Ở giữa mở một bàn tiệc lớn, Cừu Thiên Nhận được mời lên ngồi ghế đầu, Vô Cực Tử và Hoàng Dung ngồi ghế dưới, Lục trang chủ và Lục Quán Anh cũng ngồi ghế dưới bồi tiếp. Lục trang chủ mời rượu xong, không dám hỏi thẳng Cừu Thiên Nhận đến đây làm gì, chỉ nói những chuyện nhân tình thế thái không có liên quan.

Rượu được vài tuần, Cừu Thiên Nhận bất ngờ đứng lên bước ra bên ngoài, lúc trở về mỗi tay đã cầm một viên gạch. Cừu Thiên Nhận cũng không dùng kình lực gì, chỉ nghe mấy tiếng lách cách vang lên không ngớt, hai viên gạch đã vỡ thành khối nhỏ, tiếp tục bóp thêm một lúc, những khối nhỏ đều nát thành bột vụn rơi lả tả xuống bàn, mọi người lập tức cả kinh thất sắc. Vô Cực Tử cũng khẽ mỉm cười, người này thật là thú vị.

Cừu Thiên Nhận phủi bụi gạch trên bàn vào vạt áo, bước ra đổ xuống mặt đất, mỉm cười trở về chỗ ngồi, thở dài nói:

- Trong võ lâm trước nay đều nói năm người Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái, Trung Thần Thông võ công cao nhất, nói đến công lực thâm hậu thì rõ ràng là Trung Thần Thông Vương Trùng Dương đứng đầu, còn bốn người kia cũng đều có chỗ độc đáo. Thế nhưng có sở trường ắt có sở đoản, chỉ cần hiểu được sở đoản của từng người thì muốn chế phục bọn họ cũng không khó.

Hoàng Dung nhìn thấy Cừu Thiên Nhận thân thủ phi phàm thì trong lòng vô cùng khâm phục, nhưng nghe y nói đến cha mình lại có vẻ coi thường thì không khỏi tức giận, cười tủm tỉm hỏi:

- Như vậy lão tiền bối cứ đánh ngã từng người, dương danh thiên hạ há chẳng hay sao?

Cừu Thiên Nhận khẽ lắc đầu, cười nhạt nói:

- Vương Trùng Dương đã qua đời rồi. Năm xưa luận kiếm ở Hoa Sơn, ta lại đúng lúc có việc quan trọng nên không thể phó ước, để cho lão đạo chiếm được danh hiệu đệ nhất thiên hạ. Lúc ấy năm người tranh nhau Cửu Âm Chân Kinh, ai võ công cao nhất thì được giữ bộ kinh thư ấy. Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái cuối cùng đều nhận thua, về sau Vương Trùng Dương qua đời, sóng gió lại nổi lên. Nghe nói lúc lão đạo sắp chết đã đem Cửu Âm Chân Kinh truyền lại cho sư đệ là Chu Bá Thông. Đông Tà Hoàng Dược Sư tìm đến tận cửa, Chu Bá Thông không phải đối thủ, bị hắn cướp mất nửa bộ kinh thư, chuyện này về sau kết thúc thế nào thì ta cũng không rõ.

Hoàng Dung trầm ngâm một lúc, khinh khỉnh nói:

- Lão tiền bối võ học công đệ nhất, bộ kinh thư ấy lẽ ra phải là của người mới đúng.

Cừu Thiên Nhận khẽ mỉm cười, đắc ý nói:

- Ta cũng lười tranh giành với người ta. Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái đều là kẻ tám lạng người nửa cân, những năm gần đây đều ra sức khổ luyện muốn giành danh hiệu đệ nhất thiên hạ. Hoa Sơn Luận Kiếm lần thứ hai, náo nhiệt sẽ không ít đâu.

Hoàng Dung không khỏi có chút sửng sốt, kinh ngạc hỏi:

- Còn có Hoa Sơn Luận Kiếm lần thứ hai sao?

Cừu Thiên Nhận khẽ gật đầu, thản nhiên nói:

- Hai mươi lăm năm là một đời rồi, người già phải chết người trẻ lên thay. Tính ra thì hơn một năm nữa lại đến kỳ hạn Hoa Sơn Luận Kiếm, thế nhưng những năm gần đây trong võ lâm làm gì đã nảy sinh được bao nhiêu nhân vật xuất chúng, còn thua xa mấy lão già khốn khiếp bọn ta. Ôi chao, không người kế tục, võ học suy vi, đúng là một đời không bằng một đời.

Cừu Thiên Nhận nói xong không ngừng lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ cảm khái, chỉ thấy Hoàng Dung tinh nghịch nói:

- Sang năm lão nhân gia người có lên Hoa Sơn không? Nếu người đi thì dắt chúng tôi xem náo nhiệt một chút, có được không? Ta rất thích xem người khác đánh nhau.

Cừu Thiên Nhận khẽ hừ một tiếng, nghiêm giọng nói:

- Đúng là lời trẻ con! Ta vốn không muốn đi, một chân đã bước vào quan tài rồi, còn tranh giành hư danh làm gì? Bất quá trước mắt có một việc lớn, liên quan đến khí vận của thiên hạ thương sinh, nếu ta chỉ tham yên ổn, không đứng ra kêu gọi một tiếng thì không tránh khỏi muôn dân gặp nạn, sinh linh đồ thán...

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.