Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chung Linh

Tiểu thuyết gốc · 2000 chữ

Vô Cực Tử đột nhiên phát giác ra một cỗ khí tức được thu liễm rất cẩn thận, chỉ thấy có một thiếu nữ mặc áo màu xanh đang ngồi vắt vẻo ở trên xà nhà, hai chân đung đưa trông thật ung dung. Thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặt tươi như hoa, mái tóc hai bím trông rất dễ thương, ánh mắt như ẩn nụ cười khiến Vô Cực Tử ngây người mê mẩn.

Vô Cực Tử lập tức thi triển Lăng Ba Vi Bộ, thân thể như một cơn gió xuất quỷ nhập thần phi thân lên trên xà nhà. Thiếu nữ áo xanh đang chăm chú quan sát trận đấu bên dưới thì bất ngờ linh cảm được điều gì đó, quay đầu sang nhìn thì phát hiện có một nam tử lạ mặt đang ở bên cạnh gần trong gang tấc, trong lúc hoảng hốt không cẩn thận đã trượt chân ngã xuống bên dưới, may mắn có Vô Cực Tử kịp thời đưa tay giữ chặt.

Thiếu nữ áo xanh chưa hết bàng hoàng, trợn mắt há hốc mồm nhìn Vô Cực Tử, lắp bắp hỏi:

- Ngươi... ngươi rốt cuộc là người hay là quỷ?

Vô Cực Tử nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của đối phương thì không khỏi thích thú, mỉm cười nói:

- Đương nhiên là người rồi. Chẳng lẽ cô nương còn không cảm giác được sao?

Thiếu nữ áo xanh lúc này mới khẽ thở phào một hơi, sau đó mạnh dạn giương đôi mắt to tròn nhìn Vô Cực Tử một lượt từ đầu đến chân. Vô Cực Tử bị một thiếu nữ xinh đẹp khả ái vừa gặp chủ động ngắm nghía như vậy, trong lòng xuất hiện một loại cảm xúc lâng lâng khó tả, không giống bất cứ điều gì đã từng trải qua trước đây.

Vô Cực Tử khẽ ho một tiếng, trầm giọng hỏi:

- Ta tên là Vô Cực Tử, chẳng hay tôn tính đại danh của cô nương là gì?

Thiếu nữ áo xanh bối rối gãi đầu, ngại ngùng nói:

- Ta họ Chung, cha mẹ thường gọi ta là Linh Nhi. Tôn tính thì có đấy, nhưng đại danh thì không, chỉ có tiểu danh thôi.

Vô Cực Tử cười khẽ một tiếng, tán thưởng nói:

- Quả nhiên người cũng như tên, sơn xuyên dục tú, hà hải chung linh.

Chung Linh thích thú cười tít cả mắt, móc túi lấy ra một nắm hạt dưa đưa cho Vô Cực Tử, vui vẻ nói:

- Ngươi khéo ăn nói thật đấy, bản cô nương tặng ngươi này. Hạt dưa này mẹ ta rang bằng mật rắn để ăn cho sáng mắt, người chưa ăn quen thấy nó đăng đắng nhưng thật ra ngon lắm đấy.

Vô Cực Tử cầm lấy hạt dưa bỏ vào trong miệng, lúc đầu thấy có vị đắng nhưng sau đó lại thấy ngòn ngọt, đầu lưỡi nước bọt thấm vào lại thêm mùi thơm. Vô Cực Tử cùng với Chung Linh vừa gặp đã trở nên thân thiết, vừa thích thú ngồi cắn hạt dưa, vừa vui vẻ tán dóc đủ thứ chuyện kỳ lạ quái đản trên trời dưới đất.

Trên diễn võ trường, hai bên đang duy trì thế trận giằng co thì đệ tử Cung Quang Kiệt bên phía Đông Tông bỗng nhiên vung kiếm quá mạnh, xiêu hẳn người đi, đối thủ của y không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng tung chưởng ngay vào chỗ sơ hở chí mạng. Trong những tân khách ngồi xem, Đoàn Dự không nhịn được phá lên cười, nhưng y cũng biết như thế là bất lịch sự, vội vàng lấy tay che miệng mình lại, ngay lúc ấy thì Cung Quang Kiệt cũng tiến lên nửa bước né tránh công kích, sau đó xoay người vung kiếm chém mạnh vào đùi trái của đối phương khiến y trở tay không kịp, chân trái khuỵu xuống, phải chống kiếm mới đứng vững lại được.

Cung Quang Kiệt tra kiếm vào vỏ, tươi cười hỏi:

- Đa tạ Chử sư đệ nhường nhịn, sư đệ không làm sao chứ?

Thanh niên họ Chử sắc mặt tái đi, mím môi nói:

- Đa tạ Cung sư huynh nương tay!

Tả Tử Mục vẻ mặt hớn hở, đắc ý nói:

- Đông Tông chiến thắng ba trận, vậy được ở lại Kiếm Hồ Cung thêm năm năm nữa. Tân sư muội có ý kiến gì chăng?

Tân Song Thanh hừ lạnh một tiếng, cũng không trả lời, Tả Tử Mục càng khoái chí hơn, đột nhiên ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm vào Đoàn Dự, nghiêm mặt nói:

- Ban nãy tệ đồ dùng hư chiêu để thủ thắng, dường như Đoàn thế huynh không vừa ý lắm. Đã vậy thì Đoàn thế huynh xin hãy ra sân chỉ giáo cho hắn vài chiêu nên chăng? Người ta thường nói tướng giỏi không có quân hèn, Mã Ngũ ca uy danh lừng lẫy khắp Vân Nam, môn nhân đệ tử nhất định sẽ không phải dạng vừa đâu.

Mã Ngũ Đức có chút đỏ mặt, vội vàng nói:

- Tả hiền đệ, Đoàn huynh đệ không phải đệ tử của ta đâu. Lão ca kiếm pháp mèo què, đâu dám dạy bảo cho ai, Tả hiền đệ chớ nên buông lời giễu cợt. Lần này Đoàn huynh đệ qua chơi tệ xá, biết được ngu huynh sắp lên Vô Lượng Sơn, liền theo đến đây mở mang tầm mắt.

Tả Tử Mục tưởng rằng Đoàn Dự là đệ tử của Mã Ngũ Đức thì còn nể mặt, nếu chỉ là kẻ sơ giao thì hà tất phải e dè làm gì, bèn cười nhạt hỏi:

- Xin Đoàn thế huynh cho biết đại hiệu là gì, môn hạ cao nhân phương nào?

Đoàn Dự khẽ phe phẩy chiếc quạt giấy trên tay, nhàn nhạt nói:

- Tại hạ họ Đoàn, tên vẻn vẹn một chữ Dự, trước nay chưa từng học võ. Đoàn mỗ có cái tật xấu hễ thấy người nào té nhào thì sẽ không nhịn được mà phì cười, bất luận là té thật hay giả vờ thì cũng không thể nhịn được.

Tả Tử Mục thấy Đoàn Dự ăn nói không có vẻ gì cung kính, bất giác tức giận nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt trầm tĩnh, quay sang nhìn Mã Ngũ Đức hỏi:

- Đoàn thế huynh phải chăng là bằng hữu thâm giao với Mã Ngũ ca?

Mã Ngũ Đức cùng Đoàn Dự chỉ là chỗ sơ giao, nhưng y vốn tính vui vẻ dễ dãi, thấy Đoàn Dự xin theo lên Vô Lượng Sơn, không tiện thoái thác nên đã bằng lòng, bây giờ trót xảy ra chuyện lôi thôi, Tả Tử Mục đã có vẻ nổi xung, y không muốn để Đoàn Dự gặp chuyện rắc rối, bèn chậm rãi nói:

- Đoàn huynh đệ với ta tuy không phải là chỗ thâm giao, nhưng đã cùng nhau đến đây, hôm nay vốn là ngày vui, hiền đệ chấp nhặt với chàng thanh niên trẻ người non dạ làm gì?

Tả Tử Mục mặt không biến sắc, khoát tay nói:

- Nếu Đoàn thế huynh đã không phải là chỗ thâm giao với Mã Ngũ ca, vậy tiểu đệ không sợ vô ý làm bẽ mặt Mã Ngũ ca nữa. Quang Kiệt, ban nãy có người chê bai ngươi đó, còn không ra thỉnh giáo đi?

Cung Quang Kiệt lập tức rút kiếm đứng xoay chuôi lại, chắp tay nói:

- Xin mời Đoàn bằng hữu!

Đoàn Dự mặt tỉnh bơ nói:

- Hay lắm! Cứ luyện kiếm đi, ta ngồi đây coi được mà!

Đoàn Dự ngồi nghiễm nhiên nói vọng ra, thậm chí không thèm đứng dậy, Cung Quang Kiệt đỏ mặt tía tai, gằn giọng quát:

- Sư phụ ta bảo ngươi ra đây cùng ta tỷ thí!

Đoàn Dự vẫn thong thả phe phẩy cây quạt giấy, lắc đầu nói:

- Sư phụ ngươi không phải là sư phụ ta, sư phụ ngươi sai ngươi thì được chứ làm sao sai ta được? Sư phụ ngươi bảo ngươi đấu kiếm với ta thì ngươi cứ đấu, còn sư phụ ngươi bảo ta đấu kiếm với ngươi thì ta không đấu, một là ta không biết, hai là ta sợ thua, ba là ta sợ đau, bốn là ta sợ chết. Ta đã bảo không đấu là không đấu!

Mọi người nghe thấy Đoàn Dự nói một tràng dài, giọng điệu nửa hách dịch nửa ỡm ờ, không sao nhịn cười được nữa, khiến cho bầu không khí trong luyện võ sảnh mất hẳn vẻ trang nghiêm. Cung Quang Kiệt trông thấy bộ dáng cà lơ phất phơ của Đoàn Dự thì thẹn quá hóa giận, không nhịn được mà sấn đến trước mặt Đoàn Dự, vung tay tát vào má y, Đoàn Dự cả kinh vội vàng nghiêng đầu nhưng không tránh nổi, khuôn mặt lập tức sưng vù cả lên, hiện rõ dấu năm ngón tay in hằn trên má.

Cung Quang Kiệt ngây ngẩn cả người, không ngờ Đoàn Dự lại thực sự không biết chút gì về võ công, lập tức túm lấy ngực áo Đoàn Dự mà nhấc bổng lên, lớn giọng quát:

- Cứ tưởng là ngươi ghê gớm thế nào, hóa ra cũng chỉ được mỗi cái mã. Không biết võ công mà dám cả gan đến Vô Lượng Kiếm Phái gây sự, quả thực là chán sống rồi!

Đoàn Dự đưa tay sờ lên khuôn mặt sưng phù, đau đớn nói:

- Các hạ sao lại hung ác như thế? Quý phái tên là Vô Lượng Kiếm Phái, lại ở trên Vô Lượng Sơn. Kinh phật có dạy rằng "Vô lượng hữu tứ, nhất từ, nhị bi, tam hỷ, tứ xả", chắc hẳn các vị ai nấy biết rồi. Lấy trong lòng vui là "từ", dứt được điều khổ là "bi", vui thích khi thấy chúng sinh hết khổ là "hỷ", mong chúng sinh bỏ oán niệm thành bình đẳng là "xả". A Di Đà Phật! Thiện tai, thiện tai!

Đoàn Dự thao thao hết giảng phật pháp lại niệm kinh, Cung Quang Kiệt tức lên tận cổ, giơ tay muốn tát thêm một cái nữa, đột nhiên có một con rắn màu sắc sặc sỡ từ trên không trung rớt xuống, quấn chặt lấy cổ tay y, làm thế nào cũng không chịu buông ra, Cung Quang Kiệt hoảng sợ tột độ, kinh hãi hét lên:

- Có... rắn!

Đột nhiên một đạo kiếm quang lóe lên, chỉ thấy con rắn độc đang quấn chặt lấy Cung Quang Kiệt đã bị chém thành hai khúc mà bản thân y lại không sây sát gì, chính là Tả Tử Mục xuất kiếm, kiếm chém nhanh như thiểm điện, quần hùng nhao nhao hoan hô tán thưởng, bỗng nghe trên đầu có tiếng quát giận dữ truyền đến:

- Lão già râu dài kia, sao ngươi dám chém chết con rắn của ta?

Tả Tử Mục ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một đôi nam nữ đang ngồi trên xà nhà, trong lòng không khỏi bực bội vì có người đến gần mà không một ai phát hiện, nếu như chuyện này mà đồn đại ra ngoài thì Vô Lượng Kiếm Phái thật là bẽ mặt, bèn sẵng giọng hỏi:

- Hai vị tôn tính đại danh là gì, sao lại quấy rầy bản phái hành sự?

Vô Cực Tử lập tức thi triển Lăng Ba Vi Bộ xuất quỷ nhập thần đi đến trước mặt Tả Tử Mục, vân đạm phong khinh nói:

- Ta thấy Đoàn huynh là người nho nhã không biết võ công, chẳng qua vô ý bật cười, xin Tả chưởng môn hãy lượng thứ cho.

Tả Tử Mục thấy Vô Cực Tử thân thủ bất phàm thì không dám khinh suất, lạnh nhạt nói:

- Nếu đã như vậy thì ta không truy cứu nữa, mong Đoàn thế huynh sau này chú ý một chút, cẩn thận kẻo sẽ đánh mất mạng nhỏ của mình.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 123

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.