Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trung Nghĩa Nan Toàn

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Lúc này Gia Luật Hồng Cơ mặt cắt không còn giọt máu, không ngờ rằng bản thân đã chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy nhưng vẫn để cho đối phương thành công bắt giữ. Gia Luật Hồng Cơ cũng tự biết rằng trước đây y đã nhục mạ Tiêu Phong thế nào, đối phương chắc sẽ không giúp mình, hôm nay e rằng lành ít dữ nhiều.

Tiêu Phong khẽ cúi người khom lưng, cung kính nói:

- Bệ hạ, hai vị này là bằng hữu của thần, thần đã từng kể với bệ hạ rồi, Vô Cực Tử huynh đệ là môn nhân của Tiêu Dao Phái, và nghĩa đệ là Đoàn công tử ở Đại Lý. Bọn họ sẽ không làm hại bệ hạ đâu, xin bệ hạ hãy yên tâm.

Gia Luật Hồng Cơ khẽ hừ một tiếng, quay đầu lại nhìn Vô Cực Tử một cái, lại quay đầu sang bên kia nhìn Đoàn Dự một cái, gật đầu nói:

- Quả nhiên là rất lợi hại!

Tiêu Phong nhìn thẳng vào mắt Gia Luật Hồng Cơ, bình tĩnh nói:

- Bệ hạ đã bị bằng hữu của thần bắt được, theo quy củ của người Khiết Đan chúng ta thì bệ hạ phải đem bảo vật ra chuộc mạng. Thần mạo muội thay mặt cho hai vị huynh đệ, chỉ xin kim khẩu của bệ hạ chấp thuận một lời.

Gia Luật Hồng Cơ bật cười ha hả, thản nhiên nói:

- Trên thế gian này, những gì trẫm kiếm không ra chắc cũng chẳng nhiều, ngươi cứ việc thẳng thắn nói ra.

Tiêu Phong khẽ gật đầu, khẩn cầu nói:

- Chỉ xin bệ hạ lập tức lui binh và đáp ứng suốt đời không cho một binh một tốt nào vượt qua ranh giới hai nước Tống, Liêu!

Đoàn Dự mừng thầm trong bụng, quân Liêu mà không vượt qua ranh giới hai nước Tống, Liêu thì còn lâu mới tấn công Đại Lý được, gật đầu nói:

- Đúng vậy! Chỉ cần bệ hạ ưng thuận thì chúng tôi sẽ thả về ngay. Vô Cực đại ca, huynh có cần gì không?

Vô Cực Tử không suy nghĩ nhiều, buột miệng nói:

- Ta đang cần tiền để cưới lão bà... Thôi... ta cũng chỉ muốn một lời hứa như vậy thôi.

Đoàn Dự cũng chính thức bó tay rồi, tên này cũng thật biết nói đùa, chỉ thấy Gia Luật Hồng Cơ bật cười ha hả, nghiêm giọng nói:

- Ha ha! Dù cho bây giờ các ngươi cơ lập tức giết chết trẫm, trăm vạn đại quân Khiết Đan vẫn sẽ tấn công Nhạn Môn Quan. Cái mạng của Gia Luật Hồng Cơ này có thể đổi được mấy chục năm bình yên cho Đại Tống và Đại Liêu... Hảo huynh đệ, ngươi coi trọng cái mạng của trẫm quá rồi!

Tiêu Phong khẽ lắc đầu, trịnh trọng nói:

- Bệ hạ chính là hoàng đế Đại Liêu, dưới bầu trời này còn gì quý trọng hơn được nữa, có chăng chính là tính mạng của muôn dân bách tính trong thiên hạ.

Tiêu Phong ngừng lại một chút rồi thở dài nói:

- Tiêu Phong may mắn được cứu bệ hạ mấy lần, bệ hạ không ghét bỏ Tiêu Phong là một kẻ võ phu, kết nghĩa kim lan với thần, ban cho thần quan cao hậu lộc, đây vốn là tấm lòng tốt của bệ hạ. Thế nhưng từ trong ăn sung mặc sướng Tiêu Phong nhìn thấy được lại là chiến hỏa liên miên, những người già lớn tuổi mất đi con cái, những cô gái trẻ tuổi mất đi tình lang, những đứa trẻ còn nhỏ mất đi phụ thân, người Hán bị như vậy, người Khiết Đan chúng ta cũng bị như vậy...

Gia Luật Hồng Cơ khẽ hừ một tiếng, hào hùng nói:

- Nhất tướng công thành vạn cốt khô, người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết. Một khi trẫm nhất thống giang sơn, Đại Liêu chúng ta nhất định quốc thái dân an, dân giàu nước mạnh!

Tiêu Phong quỳ rụp xuống, dõng dạc nói:

- Người Khiết Đan chúng ta sinh sống bằng nghề săn bắn chăn nuôi, dù có lấy được đất đai Nam triều thì cũng vô dụng. Nếu không phải bệ hạ hung hăng hiếu chiến thì chúng ta từ lâu đã có được những ngày tháng sung túc yên bình, Đại Liêu có, Đại Tống cũng có... Xin bệ hạ hãy rủ lòng thương đến ức triệu sinh linh của hai nước Tống, Liêu mà thu ý chỉ nam chinh lại!

Gia Luật Hồng Cơ trầm ngâm nhìn trăm vạn đại quân của mình, trong lòng chợt động, khẽ thở dài một hơi, sau đó rút bảo đao ra giơ lên quá đỉnh đầu, lớn tiếng hô:

- Ba quân Đại Liêu nghe lệnh!

Quân Liêu nổi lên một hồi trống rồi lập tức yên lặng, Gia Luật Hồng Cơ tiếp tục nói:

- Đại quân trở lại phương bắc, không tiếp tục nam chinh nữa. Trong suốt đời trẫm, sẽ không để một binh một tốt nào xâm phạm biên giới Đại Tống!

Gia Luật Hồng Cơ nói xong thì hạ bảo đao xuống, quân Liêu lại nổi lên một hồi trống nữa, Tiêu Phong khom lưng nói:

- Cung tiễn bệ hạ hồi doanh!

Vô Cực Tử và Đoàn Dự rẽ ra hai bên để nhường lối, quân Liêu nhìn thấy hoàng đế bình yên trở về thì đồng thanh hô:

- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Tướng sĩ Đại Tống đứng trên mặt thành Nhạn Môn Quan cùng với quần hùng ở bên ngoài nhìn thấy Gia Luật Hồng Cơ hạ lệnh lui binh thì ai cũng reo hò mừng rỡ, người Khiết Đan tuy hung tàn hiếu sát nhưng trước nay đều rất thủ tín, một khi đã giao ước thì sẽ không bao giờ nuốt lời. Tướng sĩ Đại Liêu nghe lệnh rút quân, vừa không phải chịu khổ chinh chiến vạn dặm, vừa không phải lo lắng không may mất mạng, ai nấy đều vui mừng khôn xiết.

Tiếng hoan hô nổi lên rầm rộ, Gia Luật Hồng Cơ nhìn thấy tướng sĩ ai cũng phấn khích, bất giác trong lòng thầm nghĩ: "Quân lính của ta cũng chẳng muốn tiến đánh Nam triều, nếu như xua binh nam chinh thì chưa chắc đã toàn thắng trở về. Bọn man rợ Nữ Chân thật là đáng ghét, cứ chọc ngoáy sau lưng Đại Liêu thì cũng là một mối lo đáng ngại, ta cứ phái binh quét sạch bọn chúng rồi sẽ tính sau."

Đúng lúc này, Tiêu Phong đột nhiên quỳ rạp người xuống, lớn giọng nói:

- Bệ hạ, Tiêu Phong là người Khiết Đan, từng cùng với bệ hạ kết nghĩa kim lan. Thế nhưng hôm nay lại uy hiếp bệ hạ, trở thành đại tội nhân của Đại Liêu, vừa bất trung lại vừa bất nghĩa, còn mặt mũi nào mà đứng trong trời đất nữa?

Chỉ thấy Tiêu Phong vận nội lực toàn thân vỗ mạnh lên đầu một cái rồi lập tức tắt thở ngã xuống, Gia Luật Hồng Cơ thấy vậy thì kêu lên một tiếng kinh hoàng, giục ngựa chạy lên mấy bước rồi buông cương dừng lại. Vô Cực Tử và Đoàn Dự cả kinh vội vàng chạy đến đỡ lấy Tiêu Phong, quần hùng cũng chạy đến bên cạnh thi thể của Tiêu Phong, người thì khóc rống lên, người thì âm thầm rơi lệ, ai cũng cung kính quỳ lạy.

Ngô Trường Phong khóc lóc thảm thiết, đấm ngực la lên:

- Kiều bang chủ, tuy bang chủ là người Khiết Đan, nhưng so với bọn người Hán vô dụng chúng tôi thì lại anh hùng gấp vạn lần.

Quần hùng Trung Nguyên cũng xúm xít lại với nhau, cả đám nhốn nháo cả lên:

- Kiều bang chủ là người Khiết Đan nhưng lại tương trợ Đại Tống, xem ra người Khiết Đan cũng có anh hùng hào kiệt. Kiều bang chủ được người Hán nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn nên cũng học được cái tính đại nhân đại nghĩa như người Hán chúng ta...

Gia Luật Hồng Cơ nhìn thấy Tiêu Phong tự vẫn thì không khỏi cảm thấy hoang mang, trong lòng chợt nghĩ: "Hắn đối với Đại Liêu có công hay có tội? Hắn hết sức khuyên ta đừng khởi binh nam chinh, xét cho cùng là vì người Hán hay là vì người Khiết Đan?"

Gia Luật Hồng Cơ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, khóe miệng khẽ nở một nụ cười đau khổ rồi chậm rãi quay ngựa đi thẳng vào thế trận quân Liêu. Tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên, hàng ngàn hàng vạn binh mã Đại Liêu lên đường quay về phương bắc, tướng sĩ không khỏi quay đầu lại nhìn thi thể Tiêu Phong, trong lòng ai cũng vô cùng kính trọng. Chỉ nghe tiếng chim ríu rít, một đàn hồng nhạn bay ngang trên đầu mọi người, vượt qua Nhạn Môn Quan mà bay đi mãi.

Mọi người vẫn chưa hết hy vọng, ai cũng trông mong vào y thuật kỳ diệu của Vô Cực Tử, hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra. Vô Cực Tử tuy đã tận tâm tận lực hao hết tâm huyết nhưng mãi vẫn chưa thấy có tiến triển gì, dường như Tiêu Phong đã liệu được y thuật siêu phàm của Vô Cực Tử nên lần này y đã hạ thủ rất nặng, quyết không cho đối phương cứu sống mình, mọi người thấy vậy thì cũng nản lòng thoái chí.

Đúng lúc này, trên quan ải đột nhiên truyền đến tiếng trống liên hồi, chỉ thấy võ quan cao giọng nói:

- Chỉ huy sứ trấn thủ Nhạn Môn Quan là Trương tướng quân có lệnh: Các ngươi không phải là gian tế của Đại Liêu nên cho phép đi vào quan ải, thế nhưng phải biết an phận giữ mình, nhất định không được huyên náo ồn ào.

Quần hùng lập tức nhao nhao cả lên, phẫn nộ chỉ tay lên trên mặt thành, tức giận mắng:

- Chúng ta thà chết chứ không thèm đi vào cửa ải của bọn chó má các ngươi! Nếu không phải bọn cẩu quan ngăn trở thì Kiều bang chủ cũng không đến nỗi phải mất mạng, chúng ta xông vào giết quách tên cẩu quan kia đi...

Chỉ huy sứ trấn thủ Nhạn Môn Quan là Trương tướng quân nhìn thấy quần hùng khí thế sôi sục thì vội vàng sửa lại mệnh lệnh đóng chặt cửa thành, không cho ai vào trong ải nữa. Đợi đến khi quần hùng la hét chán chê rồi từ từ giải tán, leo lên núi đi vòng về phía nam thì Trương tướng quân mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Lần này Vô Cực Tử đã liên tục trị liệu ba ngày ba đêm thì Tiêu Phong mới chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt cũng bắt đầu hồng hào trở lại. Quần hùng còn kiên nhẫn ở lại chờ đợi lúc này mặt mày ai cũng cực kỳ vui mừng, cuối cùng thì Tiêu Phong cũng không phải mất mạng oan uổng.

Tiêu Phong khẽ thở dài một hơi, yếu ớt nói:

- Ý ta đã quyết, huynh đệ... đừng nên phí sức!

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói:

- Trung nghĩa khó vẹn toàn, ta cũng không dám ý kiến lung tung. Chỉ là... Hoàn Nhan A Cốt Đả của bộ tộc Nữ Chân vẫn đang chờ đợi Tiêu huynh ở Trường Bạch Sơn, huynh... sẽ không thất hứa đấy chứ?

Vô Cực Tử lập tức phun ra một ngụm tiên huyết rồi cũng trực tiếp ngất đi, lần này hắn có thể nói là dốc hết toàn lực liều mạng, hao tổn vô số nội lực trong người mới miễn miễn cưỡng cưỡng cứu được Tiêu Phong trở lại. Vô Cực Tử hôn mê không biết bao lâu, đến khi tỉnh lại thì thấy chúng nữ đang quan tâm nhìn mình, trên khóe mắt vẫn còn lưu lại một vài giọt lệ long lanh.

Mộc Uyển Thanh khẽ đưa tay lau đi nước mắt, âm dương quái khí nói:

- Xem kìa, đại anh hùng của chúng ta cuối cùng cũng chịu tỉnh lại rồi!

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, cười khổ nói:

- Ta nào phải anh hùng gì, làm anh hùng... khổ lắm! Ta chỉ muốn cùng với các nàng sống một cuộc sống tiêu dao tự tại thôi.

Mộc Uyển Thanh khẽ hừ một tiếng, khinh khỉnh nói:

- Chàng đang bị thương mà vẫn dẻo miệng gớm!

Chung Linh cũng chạy đến bên cạnh Vô Cực Tử, phụng phịu nói:

- Vô Cực ca ca, huynh còn đang nợ người ta một hôn lễ đấy nhé!

A Tử khẽ bật cười khúc khích, mỉm cười nói:

- Đúng vậy! Huynh không được thất hứa đâu đấy!

Vô Cực Tử không khỏi dở khóc dở cười nói:

- Ta biết rồi mà, nhưng cũng phải để cho ta nghỉ ngơi một chút chứ hả?

Chung Linh và A Tử lập tức nhốn nháo cả lên, mấy người Mộc Uyển Thanh, Vương Ngữ Yên, A Châu và A Bích cũng vui vẻ nhìn nhau, trong ánh mắt ai cũng lộ vẻ hạnh phúc như nguyện. Vô Cực Tử sau khi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian thì nội lực trong người cũng dần khôi phục lại như cũ, không còn vấn đề gì đáng ngại.

Mọi người cũng nhanh chóng cáo biệt lẫn nhau, mỗi người mỗi ngả mà đi. Vô Cực Tử cùng với chúng nữ và đám đệ tử của Linh Thứu Cung đi theo hướng tây bắc quay về Thiên Sơn, Đoàn Dự dẫn theo thuộc hạ đi về hướng tây nam trở lại Đại Lý, Tiêu Phong thì dọc theo hướng đông bắc đi đến Trường Bạch Sơn, tuy y đã mất hết võ công nhưng thần lực trời sinh thì vẫn còn, có thể yên ổn sinh sống săn bắn chăn nuôi, tiêu dao khoái hoạt, vô lo vô nghĩ. Còn lại quần hùng Trung Nguyên cũng theo hướng đông nam mà quay lại bản bộ, mọi người vừa đi vừa bàn tán xôn xao về chiến dịch lần này.

Trương tướng quân ở Nhạn Môn Quan cũng viết biểu báo tin, cho khoái mã đưa gấp về kinh đô Biện Lương của Đại Tống, nói là y đã đích thân thống lĩnh bộ hạ huyết chiến mấy mày mấy đêm với mười mấy vạn đại quân của Đại Liêu. May mắn nhờ vào hồng phúc tề thiên của hoàng thượng cùng với các đại thần trong triều sáng suốt chỉ điểm, hoàng đế Đại Liêu là Gia Luật Hồng Cơ phải bại trận rút quân về nước, hứa rằng vĩnh viễn không dám xâm phạm Đại Tống.

Triệu Hú nhận được biểu chương thì hết sức mừng rỡ, lập tức truyền chỉ đến quan ải khao thưởng cho ba quân, từ chỉ huy sứ trở xuống ai ai cũng được thăng quan tiến chức. Triệu Hú tự cho rằng bản thân anh minh thần võ bèn thiết yến đãi tiệc triều thần, sau đó cùng với phi tần mỹ nữ tầm hoan hưởng lạc trong hậu cung suốt mấy ngày liền, biểu văn chúc mừng biên cương đại thắng gửi về nườm nượp, lời ca tụng công đức vang lên không ngớt nghe điếc cả tai.

Sau khi trở lại Linh Thứu Cung, Vô Cực Tử nhanh chóng tiến vào Vô Cực Châu bế quan tu luyện, trong trận chiến ở bên ngoài Nhạn Môn Quan hắn cũng đạt được một chút linh cảm, hy vọng có thể nhất cổ tác khí đột phá cảnh giới. Vô Cực Tử từ từ chìm đắm vào cảm ngộ võ học bác đại tinh thâm, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, độ thuần thục võ công của hắn lúc này đã tăng lên rất nhiều. Những môn võ công tuyệt học tinh diệu huyền ảo như Nhất Dương Chỉ, Lục Mạch Thần Kiếm, Hàng Long Thập Bát Chưởng, Đả Cẩu Bổng Pháp, Đẩu Chuyển Tinh Di, Dịch Cân Kinh, Tẩy Tủy Kinh, Thập Bát Đồng Nhân Trận, Kim Cương Bất Hoại Thể Thần Công và Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Huyền Công lúc này đều đã tu luyện đến Đỉnh Phong, thế nhưng không hiểu tại sao tu vi vẫn cứ dậm chân tại chỗ, m Duy Mạch vẫn chưa có dấu hiệu gì là sắp được đả thông, dường như lúc này đã gặp phải bình cảnh, có tiếp tục tu luyện thì cũng phí công vô ích, dục tốc bất đạt.

Vô Cực Tử nhanh chóng ra khỏi Vô Cực Châu, nhìn thấy sắc mặt của chúng nữ ai cũng ảm đạm chán chường thì thắc mắc hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Tại sao ai cũng mặt mày bí xị thế kia?

Mộc Uyển Thanh khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Chàng đã bế quan được một năm rồi, chàng nói xem mọi người có thể bình tĩnh nổi không?

Chung Linh phồng mang trợn má, hậm hực nói:

- Vô Cực ca ca, đừng nói với muội là huynh định quỵt nợ đấy nhé!

A Tử cũng hai tay chống nạnh, bĩu môi nói:

- Điều này rõ ràng quá rồi còn gì, nam nhân chẳng có ai tử tế cả.

Ngay cả mấy người ôn nhu hiền thục như Vương Ngữ Yên, A Châu và A Bích cũng không nhịn được mà quăng cho Vô Cực Tử những ánh mắt tràn đầy u uất. Vô Cực Tử cũng không khỏi thở dài một hơi, không ngờ rằng mới đó mà đã một năm qua đi, như vậy cũng có nghĩa là hắn đã bế quan trong Vô Cực Châu được hai năm rồi, quả nhiên tu luyện không ngày tháng, thời gian như nước chảy.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.