Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến Cố Trùng Trùng

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Lý Thanh La đâu biết Đoàn Dự võ nghệ cao cường, tu luyện Bắc Minh Thần Công bác đại tinh thâm, hôn mê chẳng bao lâu đã tỉnh lại ngay rồi, nhưng y đang bị trói chặt, không thể nhúc nhích được gì, Đoàn Chính Thuần gượng cười hỏi:

- A La, nàng bắt Dự Nhi làm gì vậy chứ? Nó có phạm tội gì với nàng không?

Lý Thanh La hắng giọng không đáp, bà không muốn thổ lộ tâm tình lưu luyến với Đoàn Chính Thuần trước mặt mọi người, mà cũng không nỡ thốt ra những câu tàn độc, Mộ Dung Phục sợ lửa tình ngày trước của Lý Thanh La bốc lên làm hỏng đại sự của mình, liền gằn giọng nói:

- Thằng lỏi Đoàn Dự mà không đắc tội với cô mẫu ư? Hắn... hắn đã làm nhục tiết hạnh biểu muội của ta. Cô mẫu, loại người như vậy chết là phải lắm...

Mộ Dung Phục còn chưa dứt lời, Đoàn Chính Thuần cùng Lý Thanh La đã kinh hoảng la lên:

- Cái gì? Nó... nó...

Bản tính Lý Thanh La vốn nóng như lửa, không nhịn được liên vừa khóc oà vừa la lên:

- Con người bạc hạnh vô lương tâm kia, ngươi hại đời ta chẳng kể làm gì, lại còn làm hại cả con gái ruột của ngươi. Ngữ Yên... nó... nó là cốt nhục ruột thịt của ngươi đó!

Lý Thanh La lại vừa phóng cước đá Đoàn Dự túi bụi, vừa tức tưởi mắng:

- Ngươi là con quỷ háo sắc mất hết thiên lương không bằng cầm thú, đến em gái ruột cũng chẳng buông tha. Ta chỉ hận không đem ngươi ra chém thành trăm mảnh, băm nát như tương!

Lý Thanh La vừa đấm đá vừa la mắng khiến cho mọi người trong nhà ai cũng kinh hãi. Bốn người Đao Bạch Phượng, Cam Bảo Bảo, Tần Hồng Miên, Nguyễn Tinh Trúc vốn hiểu rõ tính nết của Đoàn Chính Thuần, biết ngay ông đã cùng Lý Thanh La tư tình với nhau sinh ra một đứa con gái, không ngờ lại có tư tình với Đoàn Dự. Đoàn Dự lúc này không khỏi mắng thầm Mộ Dung Phục ngụy kế đa đoan, ngang nhiên bịa đặt hại người, y với Vương Ngữ Yên hoàn toàn trong sạch, làm gì có chuyện vớ vẩn bại hoại như lời của Mộ Dung Phục, bất tri bất giác ngậm đắng nuốt cay gánh nồi cho Vô Cực Tử.

Nam Hải Ngạc Thần thấy người nằm dưới đất chính là Đoàn Dự, liền đưa tay đẩy vào vai Lý Thanh La một cái, lớn giọng quát:

- Ngươi đá sư phụ ta thì có khác gì đá ta? Ngươi mắng sư phụ ta không bằng cầm thú, thế ra ta cũng không bằng cầm thú hay sao? Ta phải bẻ gãy cái cổ trắng trẻo mịn màng của mụ điên này mới được!

Nam Hải Ngạc Thần vừa quát mắng vừa đưa tay ra cởi trói cho Đoàn Dự, Đoàn Diên Khánh thấy vậy không khỏi giật mình kinh hãi, Đoàn Dự mà được cởi trói rồi thi triển Lục Mạch Thần Kiếm thì không còn ai chống nổi, không những đại sự hỏng bét, ngay cả tính mạng mình cũng khó bảo toàn. Trong lúc cấp bách, Đoàn Diên Khánh không kịp nghĩ ngợi, trực tiếp vung trượng đâm thẳng vào sau lưng Nam Hải Ngạc Thần, cây trượng xuyên tới trước ngực. Nam Hải Ngạc Thần bỗng thấy sau lưng đau nhói, quay đầu lại nhìn Đoàn Diên Khánh, tựa như đang hỏi tại sao lão đại lại hạ độc thủ giết mình.

Đoàn Diên Khánh đứng đầu Tứ Đại Ác Nhân, tính tình hung dữ, xuất thủ độc địa, y cũng không cố ý giết Nam Hải Ngạc Thần, không ngờ cây trượng lại đâm vào chỗ yếu hại, trong lòng không khỏi hối hận, nhưng chỉ thoáng qua giây lát liền bình tĩnh lại, giật mạnh rút cây trượng ra, lớn tiếng gọi:

- Lão tứ, đem xác hắn đi mai táng!

Nam Hải Ngạc Thần kêu lên một tiếng, ngã lăn ra đất, hai mắt vẫn trợn tròn xoe, thực là chết không nhắm mắt. Vân Trung Hạc nắm lấy thi thể Nam Hải Ngạc Thần kéo đi, tuy cùng một bọn nhưng Vân Trung Hạc vẫn luôn ghét cay ghét đắng Nam Hải Ngạc Thần bởi vì đối phương nhiều phen ngăn trở việc làm bại hại của y, võ công y lại thua kém không làm gì được nên đành nhẫn nhịn, bây giờ trông thấy Nam Hải Ngạc Thần bị Đoàn Diên Khánh giết chết, trong lòng khoan khoái vô cùng.

Mọi người nhìn thấy Nam Hải Ngạc Thần vốn là nghĩa đệ của Đoàn Diên Khánh mà lại bị y giết chết, quả nhiên ác nhân lòng lang dạ sói, ai nấy đều thấy phập phồng lo sợ, Đoàn Dự đau khổ thầm nghĩ: "Ta làm sư phụ của hắn đã lâu, nhưng trước nay chưa làm được gì cho hắn, thế mà hôm nay hắn lại vì cứu ta mà mất mạng."

Đoàn Diên Khánh cười nhạt nói:

- Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!

Đoàn Diên Khánh vung cương trượng lên, nhằm thẳng trước ngực Đoàn Dự, bỗng có thanh âm nữ nhân khe khẽ vang lên:

- Thiên Long Tự ngoại, bồ đề thụ hạ, hóa học lạp tháp, Quan Âm trường phát.

Đoàn Diên Khánh không khỏi ngây người sững sờ, cây trượng không ngớt rung động, sau đó từ từ rút lại, ngoảnh đầu nhìn về phía sau, chạm phải mục quang cua Đao Bạch Phượng, ánh mắt dường như có trăm nghìn lời muốn nói, trong lòng chấn động, run run nói:

- Quan... Quan Âm Bồ Tát!

Đao Bạch Phượng gật gật đầu, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi... ngươi có biết đứa nhỏ này là ai không?

Đoàn Diên Khánh ruột gan rối bời, tâm thần mơ hồ quay về hình ảnh đêm trăng sáng hai mươi năm trước, lúc đó y bị kẻ thù phục kích, tuy đã giết sạch địch nhân, nhưng mà chính mình cũng bị trọng thương, người không ra người, quỷ không ra quỷ, toàn thân ô uế, nằm thoi thóp dưới gốc bồ đề bên ngoài Thiên Long Tự. Đoàn Diên Khánh lúc ấy nản lòng thoái chí, thật chẳng muốn sống tiếp làm gì, chỉ muốn tự sát cho xong, bỗng nhiên có một nữ nhân áo trắng tóc xõa xuống vai đi đến tự nguyện hiến thân. Đối phương tóc tai rủ xuống che khuất mặt mũi, nhưng Đoàn Diên Khánh cũng biết đó là một vị tuyệt thế giai nhân, nghĩ rằng đây là Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, bảo hộ cho y lại được ngôi báu, từ đó phấn chấn tinh thần, nguy nan trước mắt cũng chẳng đáng gì, không ngừng lăn lộn trong chốn giang hồ, trở thành người đứng đầu trong Tứ Đại Ác Nhân, khiến cho người ta vừa nghe đã phải kinh hồn táng đảm.

Đao Bạch Phượng từ từ đưa tay lên tháo búi tóc, mái tóc mây xõa lên vai, rủ xuống che hết nửa mặt, Đoàn Diên Khánh nhận ra đây chính là vị Quan Âm Bồ Tát đã đến với y dưới gốc cây bồ đề bên ngoài Thiên Long Tự đêm đó, không còn hoài nghi gì nữa, cúi đầu trầm tư, lẩm bẩm nói:

- Mình cứ tưởng là Quan Âm Bồ Tát, hóa ra lại là Trấn Nam Vương Phi!

Năm xưa sau khi Đoàn Diên Khánh bình phục vết thương, thần trí tỉnh táo trở lại, thì cũng hiểu rằng nữ nhân áo trắng đã hiến thân cứu mạng của mình không phải Quan Âm Bồ Tát, nhưng cũng không muốn mộng đẹp tan vỡ, Đoàn Diên Khánh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Đao Bạch Phượng nước mắt chảy quanh, không kìm lòng được, bèn khàn giọng hỏi:

- Ngươi muốn ta tha mạng cho con ngươi sao?

Đao Bạch Phượng khẽ lắc đầu, hạ giọng đáp:

- Trên cổ Dự Nhi có một tấm kim bài nhỏ, ghi lại ngày sinh tháng đẻ của nó.

Đoàn Diên Khánh biết rõ chân tướng sự việc xảy ra dưới gốc bồ đề ngoài Thiên Long Tự, vừa kính nể vừa cảm kích Đao Bạch Phượng, bèn đưa đầu trượng ra giải khai huyệt đạo cho đối phương, sau đó cúi xuống nhìn vào cổ Đoàn Dự thì thấy một tấm kim bài nhỏ. Đoàn Diên Khánh giật ra cầm lên nhìn kỹ thì thấy một mặt kim bài có khắc bốn chữ "Trường mệnh bách tuế", mặt kia thì có một hàng chữ nhỏ "Đại Lý Bảo Định nhị niên Quý Hợi thập nhất nguyệt nhập tam nhật sinh", tâm thần không khỏi rúng động, tính ra ngày sinh của Đoàn Dự lại cách cái đêm định mệnh đó vừa tròn chín tháng mười ngày...

Đoàn Diên Khánh cực kỳ xúc động, quay đầu lại nhìn Đao Bạch Phượng thì thấy đối phương gật đầu, chợt kích động nói:

- Oan nghiệt! Oan nghiệt!

Đoàn Dự hóa ra không phải nhi tử ruột thịt của Đoàn Chính Thuần, mà chính là nhi tử của Đoàn Diên Khánh. Năm xưa Đao Bạch Phượng bởi vì căm hận thói trăng hoa của Đoàn Chính Thuần, người Di lại không coi trọng trinh tiết như người Hán, nên đã tự nguyện trao thân cho một người ăn mày bẩn thỉu ở bên ngoài Thiên Long Tự, và người ăn mày đó lại chính là Đoàn Diên Khánh đang lúc hoạn nạn.

Suốt đời Đoàn Diên Khánh chưa được nếm mùi hoan lạc gia đình, lúc này đột nhiên lại biết mình đã có một đứa con trai thì trong lòng vui mừng khôn tả, nghĩ rằng bao nhiêu danh lợi vinh hoa trên đời, đến cả cơ nghiệp đế vương cũng không quý bằng nhi tử, nhớ lại vừa rồi suýt nữa phóng trượng đâm chết nhi tử, may mà chưa kịp hạ thủ, trong lòng vừa kinh hãi vừa mừng thầm. Bỗng nhiên Đoàn Diên Khánh cảm thấy xây xẩm mặt mày, cánh tay như mất sức lực, cương trượng đánh rơi xuống đất, thế nhưng cũng chẳng để tâm, liếc mắt nhìn Đoàn Chính Thuần thì thấy vẻ mặt ông vẫn mơ hồ, rõ ràng không hiểu mấy câu Đao Bạch Phượng vừa nói là có ý gì.

Đoàn Diên Khánh nhìn kỹ diện mạo Đoàn Chính Thuần, rồi lại nhìn sang Đoàn Dự, chỉ thấy một người mặt vuông một người mặt tròn hoàn toàn không giống, thế nhưng Đoàn Dự tướng mạo tuấn tú có tới bảy, tám phần là giống mình hồi trẻ, không còn hoài nghi gì nữa, trong lòng kiêu hãnh không đâu nói hết, vui mừng ngẫm nghĩ: "Dù cho ngươi có được làm hoàng đế Đại Lý thì cũng chẳng đáng gì. Ta có con trai mà ngươi không có, thế thì ta đã hơn ngươi lắm rồi!"

Bỗng thấy có người ngã ra bên cửa, chính là Vân Trung Hạc đang hôn mê bất tỉnh, Đoàn Diên Khánh thầm kêu hỏng bét, vội vàng vận kình hút cương trượng lên, không ngờ nội lực không phát huy được còn cây cương trượng vẫn nằm im dưới đất, trong lòng càng kinh hãi hơn, thế nhưng không để lộ ra ngoài mặt. Đoàn Diên Khánh đã ba lần vận nội lực, không những vô hiệu mà còn cảm thầy khó chịu vô cùng, y không nói gì mà cũng không cử động, vẫn chỉ nhắm mắt ngồi yên.

Đúng lúc này, Mộ Dung Phục đột nhiên cất giọng nói:

- Đoàn điện hạ, ở trong gian nhà bên kia có người muốn gặp điện hạ, xin điện hạ hãy sang đó tương kiến.

Đoàn Diên Khánh sửng sốt nói:

- Là người nào thế? Mộ Dung công tử cứ đưa đến đây!

Mộ Dung Phục lắc đầu nói:

- Người kia không thể đi được, xin mời điện hạ qua đó!

Đoàn Diên Khánh hiểu ngay là Mộ Dung Phục đã âm thầm hạ thuốc mê, bản thân trong lúc vui mừng xao lãng đề phòng nên đã mắc bẫy, Mộ Dung Phục lại sợ thuốc độc chưa đủ hại mình, nên chưa dám trở mặt ngay, bèn lạnh lùng nói:

- Mộ Dung công tử, Đoàn Gia chúng ta không quen dùng độc, công tử nên dùng Nhất Dương Chỉ để đối phó với lão phu mới đúng.

Mộ Dung Phục mỉm cười nói:

- Đoàn điện hạ là bậc cái thế anh hùng, há phải là hạng tầm thường? Chất độc này là do tại hạ đã lấy được ở Tây Hạ ngày trước, điện hạ cũng từng tham gia Nhất Phẩm Đường của Tây Hạ, tại hạ đối phó với điện hạ như vậy, thì vẫn đúng nề nếp gia phong lấy đạo của người trả lại cho người của Mộ Dung Gia.

Lúc này ở trong sảnh đường, ngoại trừ Mộ Dung Phục đã uống thuốc giải từ trước, cùng Đoàn Dự có Bắc Minh Thần Công trong người, còn lại tất cả đều đã trúng độc, Đoàn Diên Khánh hết sức kinh hãi nhưng vẫn cố gắng trấn định, chỉ thấy Mộ Dung Phục khiêm nhường nói:

- Đoàn điện hạ, tuy tại hạ đã dùng thuốc mê để kiềm chế điện hạ, nhưng nhất quyết không có ý vô lễ. Tại hạ chỉ kính cẩn khẩn cầu điện hạ một điều, chỉ cần điện hạ đáp ứng, tại hạ không những hai tay dâng thuốc giải lên, mà còn cung kính cúi đầu nhận tội.

Đoàn Diên Khánh cười khẩy nói:

- Đoàn mỗ sống đến tuổi này, từng trải biết bao sóng to gió lớn, há lại để cho người ta uy hiếp?

Mộ Dung Phục quỳ xuống dập đầu sát đất, kính cẩn nói:

- Tại hạ đâu dám uy hiếp điện hạ? Có mọi người tại đây làm chứng, tại hạ kính cẩn tạ tội, chỉ mong điện hạ ưng thuận một điều.

Mọi người thấy Mộ Dung Phục đột nhiên thi hành đại lễ thì không khỏi kinh ngạc, Đoàn Diên Khánh chẳng hiểu ra sao, nhưng thấy đối phương kính cẩn như vậy thì lòng căm hận cũng nguôi ngoai, có chút khách khí nói:

- Công tử thi hành đại lễ như vậy, lão phu thật không dám nhận. Chẳng hay Mộ Dung công tử có gì chỉ dạy?

Mộ Dung Phục thản nhiên nói:

- Tâm nguyện của tại hạ thì điện hạ đã biết rồi, nhưng phục hưng Yên quốc không phải chuyện ngày một ngày hai là xong. Bây giờ tại hạ giúp cho điện hạ lên ngôi hoàng đế Đại Lý, điện hạ lại không có người nối dõi, xin hãy thu nhận ta làm nghĩa tử, hai ta đồng tâm hiệp lực làm nên đại sự, chẳng phải là chuyện lưỡng toàn kỳ mỹ hay sao?

Đoàn Diên Khánh cười khằng khặc không trả lời, nếu như Mộ Dung Phục nói sớm hơn một chút, thì quả thật là chuyện lưỡng toàn kỳ mỹ, nhưng hiện giờ Đoàn Diên Khánh đã biết Đoàn Dự là con của mình, đời nào lại đem ngôi báu truyền lại cho Mộ Dung Phục, thế nhưng hiện giờ y trúng độc, đành phải miễn cưỡng nhận lời, chờ giải độc rồi sẽ lại xử lý Mộ Dung Phục, bèn hững hờ nói:

- Công tử chịu đổi sang họ Đoàn sao? Giả sử về sau công tử trở thành hoàng đế Đại Lý chăng nữa, chuyện phục hưng Yên quốc chưa hiểu thành bại thế nào, nhưng Mộ Dung Gia từ đây tuyệt tự mà công tử cũng chịu đồng ý sao?

Đoàn Diên Khánh hiểu rõ suy tính của Mộ Dung Phục, sau khi y lên làm hoàng đế Đại Lý, chỉ cần vài năm là cho những người thân tín nắm hết quyền lực, giết sạch trung thần của Đoàn Gia, sau đó y sẽ lại khôi phục họ Mộ Dung, có khi liền đổi tên nước thành Yên quốc cũng chưa biết chừng. Đoàn Diên Khánh đặt ra mấy câu hỏi này là một nước cờ rất cao, khiến Mộ Dung Phục không đem lòng nghi kỵ, nếu y gật đầu ưng thuận ngay lập tức thì sẽ tỏ ra không thành thực, Mộ Dung Phục nhất định không chịu tin tưởng, ắt sẽ đề cao cảnh giác.

Quả nhiên Mộ Dung Phục ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi ngập ngừng nói:

- Chuyện này... Tại hạ tuy không phải hạng vong bản bất hiếu, thế nhưng muốn làm nên việc lớn thì không thể câu nệ tiểu tiết. Mộ Dung Phục này đã bái điện hạ làm nghĩa phụ, thì dĩ nhiên phải lấy họ Đoàn.

Đoàn Diên Khánh cười ha hả nói:

- Tuyệt diệu, tuyệt diệu! Lão phu phiêu bạt giang hồ không vợ không con, không ngờ tới lúc tuổi già lại có được nhi tử là bậc thiếu niên anh tuấn, thật là thỏa chí bình sinh. Kính ngưỡng Quan Âm Bồ Tát tại thượng, đệ tử trong lòng hết sức cảm kích, cho dù có bứt gân bẻ xương cũng chưa đủ báo đáp ân đức của Quan Âm Bồ Tát bạch y trường phát!

Đoàn Diên Khánh hết sức kích động, hai hàng nước mắt bỗng dưng chảy xuống, cúi đầu chắp tay về phía Đao Bạch Phượng, hiển nhiên y nói câu này là muốn bày tỏ niềm vui mừng bỗng nhiên có Đoàn Dự là nhi tử, thế nhưng người khác nghe lại tưởng là Đoàn Diên Khánh ưng thuận thu nhận Mộ Dung Phục làm nghĩa tử, sau này sẽ truyền ngôi cho y, Mộ Dung Phục mừng rỡ nói:

- Điện hạ là bậc tiền bối anh hùng, lời nói nặng tựa Thái Sơn, nhất định sẽ không hối tiếc. Xin nghĩa phụ nhận của hài nhi một lạy!

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.