Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ý Loạn Tình Mê

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Đoàn Dự gặp được ý trung nhân thì vui đến quên cả trời đất, dự định sẽ ở lại Tây Hạ một thời gian để bàn chuyện hôn sự. Bốn người Chử Cổ Phó Chu biết được Đoàn Dự trúng tuyển phò mã của Tây Hạ thì vô cùng hưng phấn, vội vàng phái người thông báo tin mừng cho Đoàn Chính Thuần.

Đám thiếu niên đến cầu thân biết tin kẻ khác đã trúng tuyển phò mã thì cũng chỉ có thể buồn bực ra về. Lần này đen đủi nhất chính là Mộ Dung Phục, không biết Tôn Tán Vương Tử được vị cao nhân thần bí nào mách nước cho mà lại tìm được thi thể của Cưu Ma Trí bên dưới giếng khô, y bị giết bởi tuyệt kỹ thành danh của mình là Hỏa Diễm Đao thì hung thủ chắc chắn chính là Mộ Dung Phục với tuyệt kỹ lấy đạo của người mà trả cho người. Tôn Tán Vương Tử tức giận sai thuộc hạ lùng sục khắp nơi bắt cho bằng được Mộ Dung Phục để báo thù rửa hận, Lý Càn Thuận cũng không dám khinh suất, quốc sư của Thổ Phồn lại mất mạng trên đường đến cầu thân công chúa Tây Hạ, nếu chuyện này không xử lý tốt thì hai nước có thể sẽ động binh đao, vậy nên tình cảnh của Mộ Dung Phục bây giờ giống như chuột chạy qua đường, người người kêu đánh kêu giết.

Lúc này trời đã xế chiều, Vô Cực Tử thơ thẩn rảo bước trên đường, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ không nói lên lời, trong lúc bất tri bất giác đã rời khỏi phố xá đông đúc, đi đến một khu rừng rậm vắng vẻ. Vô Cực Tử bỗng nhiên nhìn thấy xa xa trên bờ vực thẳm có bóng người thấp thoáng, dường như đó là một thiếu nữ áo trắng, bộ dạng trông rất quen mắt, nhìn kỹ lại thì hắn lập tức kinh hồn bạt vía, bởi vì đối phương không phải ai khác mà chính là Vương Ngữ Yên.

Trên khóe mắt đỏ hoe của Vương Ngữ Yên lã chã rơi xuống những giọt lệ nóng, khẽ thở dài một hơi rồi lẩm bẩm nói:

- Bao nhiêu năm nay, ta chỉ một lòng một dạ với huynh, không ngờ rằng... kết quả lại là như vậy...

Vương Ngữ Yên bỗng nhiên bật cười một cách thống khổ rồi gieo mình xuống vực sâu vạn trượng kết liễu cuộc đời trong nỗi tuyệt vọng đắng cay, Vô Cực Tử cả kinh vội vàng chạy đến, lớn giọng hét lên:

- Không được!

Thế nhưng Vô Cực Tử cuối cùng vẫn chậm mất một bước, chỉ kịp nhìn thấy thân ảnh Vương Ngữ Yên yên bình nhắm nghiền mắt lại rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Vô Cực Tử không suy nghĩ gì, trực tiếp tung mình nhảy xuống, rất nhanh liền ôm được giai nhân vào lòng, hai người cứ như vậy rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Vương Ngữ Yên mở mắt ra thì thấy khuôn mặt anh tuấn của Vô Cực Tử, không nhịn được mà nức nở nói:

- Sao huynh lại ngốc như vậy? Huynh đi rồi... các vị tỷ tỷ biết phải làm sao?

Vô Cực Tử cũng không trả lời mà đau lòng nói:

- Cuộc đời tươi đẹp biết bao, sao muội lại muốn đi tìm cái chết?

Vương Ngữ Yên ngập ngừng cũng không biết phải trả lời ra sao, cảm xúc khổ sở dồn nén trong lòng cuồn cuộn bạo phát ra, lại thêm áp suất không khí mãnh liệt, khiến cho nàng không chịu được mà đau đớn ngất đi. Vương Ngữ Yên hôn mê không biết bao lâu, đến khi tỉnh lại thì nhận ra mình đang nằm trên giường có đầy đủ chăn gối, trong thời khắc nguy cấp Vô Cực Tử đã kịp thời thu nàng vào trong Vô Cực Châu, cả hai cứ như vậy mà rơi xuống đáy vực.

Vương Ngữ Yên vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy Vô Cực Tử ở bên cạnh, khẽ la lên một tiếng rồi buột miệng hỏi:

- Chúng ta... vẫn chưa chết ư?

Vô Cực Tử khẽ hừ một tiếng, hằn học nói:

- Còn chưa chết được, nhưng ta cũng sắp bị muội làm cho tức chết. Chỉ vì một kẻ không ra gì mà khiến bản thân ra nông nỗi này... đáng giá sao?

Vương Ngữ Yên nước mắt rưng rưng, sụt sùi nói:

- Huynh không hiểu được đâu...

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, trầm giọng nói:

- Muội chết đi như vậy... mẫu thân của muội biết phải làm sao?

Vương Ngữ Yên nhớ đến đã chia tay với mẹ lâu ngày, bất giác buồn bã trong lòng, nhẹ giọng nói:

- Muội biết rồi, muội không tự tử nữa đâu...

Vô Cực Tử khẽ thở phào một hơi, yên tâm nói:

- Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. Muội đã hứa với ta, không được nuốt lời đâu đấy.

Vương Ngữ Yên khẽ mỉm cười, nhỏ nhẹ nói:

- Nói thật với huynh, nhiều lúc muội cũng rất hâm mộ các vị tỷ tỷ, có thể gặp được một nam nhân nguyện ý trân trọng yêu thương.

Vô Cực Tử xấu hổ gãi gãi đầu, tươi cười nói:

- Muội nói như vậy làm ta cảm thấy ngại quá.

Vương Ngữ Yên bất giác nắm chặt tay, tựa hồ đã hạ quyết tâm nào đó, khẽ ngẩng đầu lên nhìn Vô Cực Tử, líu ríu hỏi:

- Vô Cực đại ca, huynh... có từng thích muội không?

Vô Cực Tử bất giác rung động, trong lòng không khỏi nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau ở Mạn Đà Sơn Trang, lúc đó hắn vô tình bắt gặp Vương Ngữ Yên đang tắm rửa, một màn xuân sắc ấy khiến cho hắn xao xuyến không thôi. Nếu nói Vô Cực Tử đối với Vương Ngữ Yên không có một chút rung động nào thì hoàn toàn giả dối, chỉ là quan hệ của hai người có chút phức tạp, trong lòng nàng lại chỉ nghĩ đến ý trung nhân của mình, thời gian đã lâu như vậy, hắn cũng không biết tình cảm của mình đối với Vương Ngữ Yên rốt cuộc là như thế nào.

Vô Cực Tử không khỏi có chút chột dạ, khẽ quay mặt né tránh ánh mắt của Vương Ngữ Yên, cuống quýt nói:

- Muội đang nói lời hồ đồ gì vậy, ta... ta chỉ xem muội như là muội muội của mình thôi. Mọi chuyện... mọi chuyện không phải như muội nghĩ đâu.

Vương Ngữ Yên chậm rãi vòng tay qua ôm lấy chiếc eo rắn chắc của Vô Cực Tử, thủ thỉ nói:

- Muội có suy nghĩ gì đâu, tại sao huynh lại căng thẳng như vậy?

Vô Cực Tử tai nghe những lời thánh thót, mũi ngửi hơi thở thơm như hoa lan, bất giác lâng lâng trong lòng, vội vàng giãy giụa ra khỏi vòng tay ấm áp của Vương Ngữ Yên, bối rối nói:

- Ta nói thật đấy, ta... ta...

Vô Cực Tử còn chưa kịp nói xong thì Vương Ngữ Yên đã kiễng chân hôn lên môi hắn, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên môi khẽ suỵt một tiếng, ôn nhu hỏi:

- Muội không đẹp sao?

Vô Cực Tử nuốt nước bọt đánh ực một cái, hắn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, lúc này làm sao có thể nhẫn nhịn được nữa. Vô Cực Tử máu dồn lên mặt nóng ran, bất giác động tình đưa tay ra ôm lấy Vương Ngữ Yên vào lòng, giai nhân cũng chỉ ú ớ mấy tiếng rồi hé mở đôi môi, cả hai như lạc vào biển mộng. Bầu không khí hương diễm cùng với tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ khiến người ta đỏ mặt lan tràn khắp nơi, hai người chìm đắm vào cơn say tình ái, tận hưởng mây mưa hoan lạc tuyệt trần.

Sau khi tỉnh táo trở lại, Vô Cực Tử phát hiện trong lòng đang ôm một thân thể mềm mại, vệt máu đỏ thẫm trinh nguyên kia càng là minh chứng rõ ràng rằng mọi chuyện phát sinh tuyệt đối không phải là một giấc mộng. Vô Cực Tử cũng chỉ có thể thầm mắng bản thân không bằng cầm thú, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì cho phải.

Vô Cực Tử vội vàng xuống giường mặc lại y phục rồi nhanh chóng rời khỏi Vô Cực Châu, sau một hồi chạy ngược chạy xuôi thì cũng trở về khu vực nội thành của Linh Châu gặp lại mọi người. Chúng nữ nhìn thấy Vô Cực Tử thì vừa vui mừng vừa tức giận, hắn bất ngờ biến mất mấy ngày nay khiến cho mọi người vất vả tìm kiếm khắp nơi, may mà cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì đáng tiếc. Lúc này trời cũng đã bắt đầu nhá nhem tối, mọi người quyết định sẽ nghỉ lại khách điếm một đêm, sau khi tỉnh dậy thì sẽ xuất phát lên đường trở về Linh Thứu Cung.

Sáng sớm hôm sau, Vô Cực Tử đang tĩnh tâm thổ nạp linh khí thì bên ngoài bất ngờ có tiếng hét thất thanh truyền đến:

- Vô Cực đại ca, không xong rồi!

Vô Cực Tử nhận ra đây chính là giọng nói của A Bích, vội vàng mở cửa bước ra, bình tĩnh hỏi:

- A Bích, có chuyện gì mà muội lại hớt ha hớt hải như vậy?

Mọi người nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì cũng nhanh chóng chạy đến, chỉ thấy A Bích đưa một phong thư cho Vô Cực Tử, lo lắng nói:

- Lúc nãy muội đi qua gọi Ngữ Yên tỷ tỷ xuống dùng bữa nhưng lại không thấy tỷ ấy đâu cả, chỉ tìm thấy phong thư này thôi.

Vô Cực Tử mở phong thư ra đọc thì ngây ngẩn cả người, A Tử thấy vậy thì không khỏi có chút hiếu kỳ, nghịch ngợm đoạt lấy phong thư trong tay Vô Cực Tử, hớn hở nói:

- Tỷ phu cứ lề mà lề mề, để muội xem bên trong viết gì nào. Duyên đến duyên đi duyên đã tận, hồng trần nhất mộng đoạn duyên tình...

Mọi người lập tức ồ lên một tiếng, thì ra Vương Ngữ Yên đã không từ mà biệt, chúng nữ không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào Vô Cực Tử, biểu hiện bất thường của hắn trông cực kỳ khả nghi, cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra mà Vương Ngữ Yên lại cư xử như vậy. Vô Cực Tử cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, thảo nào hôm đó Vương Ngữ Yên lại mặn nồng với hắn như vậy, thì ra nàng muốn dùng thân thể của mình để báo đáp ơn nghĩa của hắn, từ nay về sau hai người sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt, không ai còn nợ ai nữa.

Vô Cực Tử nhanh chóng bình ổn lại tâm trạng, vội vàng nói:

- Mọi người lập tức chia nhau ra tìm kiếm, có lẽ muội ấy vẫn chưa đi xa đâu!

Mọi người nhanh chóng tản ra tìm kiếm tung tích của Vương Ngữ Yên, Lý Thanh Lộ biết tin thì cũng nhiệt tình phái ra binh lính Tây Hạ tham gia trợ giúp một tay, không khí vô cùng náo nhiệt. Vô Cực Tử cũng vội vàng tìm kiếm khắp những nơi hiểm yếu, chỉ hy vọng rằng Vương Ngữ Yên sẽ không hành động dại dột như lần trước.

Ở khu vực ngoại thành có một am ni cô nho nhỏ, lúc này mặt trời đã bắt đầu ngả về phía tây, ánh sáng đỏ rực trải dài trên nền đất, thoạt trông có chút tiêu điều ảm đạm. Bên trong am ni cô, một vị sư thái trạc tuổi ngũ tuần một tay cầm chuỗi phật châu, một tay đặt ở trước ngực đang chậm rãi tụng kinh niệm phật, phía trước là một vị cô nương áo trắng dung mạo thanh tú, người này không phải ai khác mà chính là Vương Ngữ Yên.

Sư thái dùng ánh mắt hiền hòa nhìn Vương Ngữ Yên, hòa nhã hỏi:

- Cô nương muốn xuất gia hướng phật, không biết đã suy nghĩ kỹ chưa?

Vương Ngữ Yên khẽ thở dài một hơi, gật đầu đáp:

- Tiểu nữ trần duyên đã tận, hết thảy như thoảng qua như mây khói. Xin sư thái hãy thu nhận đệ tử, dẫn lối cho đệ tử thoát khỏi bể khổ vô biên.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó có giọng nói trầm ấm vang lên:

- Ngữ Yên, muội vắt chanh bỏ vỏ, quất ngựa truy phong, không thấy có lỗi với ta hay sao?

Vương Ngữ Yên khẽ thở dài một hơi, nhàn nhạt nói:

- A Di Đà Phật! Xin thí chủ đừng đến làm phiền tiểu nữ nữa. Duyên đến nên quý, duyên hết nên buông, buông được thì buông, vấn vương chi khổ?

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:

- Hồng trần duyên phận, dây dưa không dứt, nhân sinh như mộng, vĩnh kiếp trầm luân. Đời này kiếp này, muội chính là nữ nhân của ta, đừng hòng mơ tưởng ăn xong chùi mép!

Sư thái khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- A Di Đà Phật! Cô nương lục căn bất tịnh, chưa thể quy y cửa phật, xin hãy rời đi.

Vô Cực Tử cũng không khách khí, hoàn toàn mặc kệ kháng nghị của Vương Ngữ Yên, trực tiếp dắt tay nàng rời đi. Lấy tu vi của Vương Ngữ Yên thì làm sao có thể phản kháng lại, nàng chỉ có thể bất lực nhìn Vô Cực Tử kéo tay mình từng bước từng bước rời khỏi am ni cô.

Vương Ngữ Yên khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Vô Cực đại ca, dưa hái xanh không ngọt, huynh cần gì phải như vậy?

Vô Cực Tử cũng không trả lời mà kéo thân thể giai nhân ôm vào trong ngực, nâng cái cằm trơn bóng, bá đạo đặt lên đôi môi đỏ mọng một nụ hôn dịu dàng. Vương Ngữ Yên lập tức cứng đờ người ra, đầu óc trống rỗng không cách nào hoạt động, nàng muốn đẩy Vô Cực Tử ra, nhưng khi bàn tay chạm vào lồng ngực ấm nóng ấy, nàng chỉ muốn kéo hắn tới gần, cảm nhận sự tồn tại của hắn.

Vô Cực Tử ghé sát vào tai Vương Ngữ Yên, liếm nhẹ vành tai khiến cơ thể nàng lập tức mềm nhũn, nhẹ giọng thì thầm nói:

- Muội nói không tính, ta nói cũng không tính, thời gian sẽ trả lời tất cả. Cho dù kết quả có ra sao, ta vĩnh viễn sẽ không hối hận. Đừng rời bỏ ta nữa... có được không?

Vương Ngữ Yên cuối cùng cũng không khống chế được bản thân, con người không phải thảo mộc, làm sao có thể vô tình, khóe mắt bất giác chảy xuống một hàng lệ nóng. Vô Cực Tử khẽ cúi người hôn lên đôi mắt ướt lệ của giai nhân, thời gian như dừng lại trong khoảnh khắc này.

Đúng lúc này, từ đằng xa đột nhiên có tiếng cười khúc khích truyền đến:

- Thật là sến súa! Giữa chốn thanh thiên bạch nhật mà lại ân ân ái ái, tỷ phu không thấy xấu hổ hay sao?

Vô Cực Tử quay đầu lại thì thấy chúng nữ ai cũng đang hậm hực nhìn mình, đặc biệt là Mộc Uyển Thanh, nàng cứ nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Vương Ngữ Yên ngại ngùng vô cùng, vội vàng giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Vô Cực Tử, thế nhưng hắn lại siết chặt tay lại, không cho nàng được toại nguyện.

Vô Cực Tử mặt không biến sắc, dõng dạc nói:

- Ta ân ái với nữ nhân của mình, việc gì phải xấu hổ?

Lời nói vừa dứt, Vương Ngữ Yên lập tức đỏ mặt tới tận mang tai, còn Mộc Uyển Thanh chỉ hừ lạnh một tiếng, đang định xoay người rời đi thì Vô Cực Tử đã bá đạo ôm lấy nàng, nhẹ nhàng nói:

- Bình giấm nhỏ, các nàng theo ta đã lâu như vậy, cũng đến lúc nên có danh phận rõ ràng rồi chứ?

Mộc Uyển Thanh trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ chán ghét, lạnh nhạt nói:

- Ai thèm gả cho chàng? Đừng có tự mình đa tình!

A Châu khẽ mỉm cười, dịu dàng nói:

- Muội chỉ muốn được ở bên cạnh huynh, có danh phận hay không cũng không quan trọng.

A Bích không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy có chút hụt hẫng, Vô Cực Tử thấy vậy thì chậm rãi đi đến trước mặt nàng, mỉm cười nói:

- Ta là một người rất tầm thường, lúc trước cuộc sống rất bình thường, mai mốt hẳn cũng rất bình dị... Chẳng hay muội có nguyện ý gả cho kẻ bình thường này không?

A Bích lập tức đỏ bừng mặt lên, run run nói:

- Thì ra... thì ra lúc đó huynh... Muội... muội nguyện ý!

Chung Linh hai tay chống nạnh, bĩu môi nói:

- Lúc trước ở Vô Lượng Sơn huynh đã nhìn thấy thân thể của người ta rồi, muội làm sao có thể lấy người khác được nữa, huynh nhất định phải chịu trách nhiệm đấy!

A Tử cũng phồng mang trợn má, lớn giọng nói:

- Ở Tiểu Kính Hồ tỷ phu cũng sàm sỡ người ta. Nam nữ thụ thụ bất thân, tỷ phu cũng phải chịu trách nhiệm với muội!

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 10
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.