Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh Hùng Khí Phách

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Quần hùng khi thấy chiếc xe lừa buông rèm kín mít liền đem lòng nghi hoặc, đều phỏng đoán điều gì quái lạ bên trong, đến lúc nhìn thấy trong xe chỉ có một lão nhân lớn tuổi hơi thở thoi thóp, ai nấy đều có cảm giác hụt hẫng chưng hửng, bây giờ lại nghe Kiều Phong bảo rằng đối phương chính là nghĩa phụ Kiều Tam Hòe của y đang bị trọng thương, y đưa đến đây để nhờ chữa trị, mọi người lại càng kinh ngạc. Tiết Mộ Hoa nghe thấy Kiều Phong nhờ cậy thì thật là ngoài dự liệu, trong đời y có người từ xa ngàn dặm tới nhờ chữa bệnh là chuyện rất bình thường, thế nhưng hiện giờ mọi người còn đang tính toán việc bắt giết Kiều Phong thì kẻ hung đồ không việc ác nào không làm đột nhiên tự dẫn xác đến, thực khiến người ta không khỏi sinh lòng ngờ vực.

Quá nửa số người trong đại sảnh đều cho rằng Kiều Phong nhẫn tâm hạ độc thủ cả song thân lẫn sư phụ, chẳng lẽ y lại đột phát thiện tâm, hạ thủ lưu tình nên Kiều Tam Hòe mới có thể thoát chết trong gang tấc, mà tình trạng bây giờ cũng khác việc chết đi bao nhiêu cả, chắc hẳn Kiểu Phong chỉ đang mượn cớ để thực hiện âm mưu quỷ kế gì khác thôi. Nhưng cũng có nhiều người biết trước nay Kiều Phong không thèm nói dối bao giờ, cho dù gần đây y có làm việc bất nghĩa táng tận lương tâm, con người tự trọng ấy vị tất đã công khai dối trá lừa gạt mọi người?

Tiết Mộ Hoa đưa tay chẩn mạch cho Kiều Tam Hòe, chỉ thấy mạch tượng đối phương rất yếu, nhưng trong người lại có nội lực hùng hậu thúc đẩy, hai bên không hề tương xứng chút nào, lập tức hiểu ngay lý do, quay sang nhìn Kiều Phong nói:

- Kiều lão nếu không nhờ có các hạ truyền nội lực vào thì đã táng mạng bởi Ban Nhược Chưởng của Thiếu Lâm Tự từ lâu rồi.

Quần hùng nghe thế đều rất chấn động, hai vị cao tăng Huyền Nạn Đại Sư và Huyền Tịch Đại Sư thì càng lạ lùng, tự vấn hỏi:

- Tăng chúng Thiếu Lâm Tự khi nào lại dùng Ban Nhược Chưởng đánh trọng thương một vị lão nhân không biết võ công bao giờ? Nếu như Kiều lão trúng phải Ban Nhược Chưởng thì làm sao có thể còn sống cho được?

Tiết Mộ Hoa không khỏi khó chịu, nhíu mày hỏi:

- Trên đời này ngoài các vị cao tăng của Thiếu Lâm Tự thì còn ai biết được Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Huyền Công?

Huyền Nạn Đại Sư và Huyền Tịch Đại Sư bất đắc dĩ đưa mắt nhìn nhau, cũng không dám hỏi có thật là Kiều Tam Hòe trúng phải Ban Nhược Chưởng hay không, bởi như vậy sẽ tựa hồ như có ý nghi ngờ y đạo của Tiết Mộ Hoa, như thế là đại bất kính, Huyền Nạn Đại Sư kiên quyết nói:

- Kiều lão quyết không phải là do tăng chúng của Thiếu Lâm Tự đả thương. Đệ tử Phật Môn luôn lấy từ bi làm gốc, đâu thể vô duyên vô cớ đánh trọng thương một vị lão nhân gần đất xa trời không biết võ công?

Kiều Phong nghĩ rằng hai vị cao tăng không chịu nhận là Kiều Tam Hòe bị cao tăng Thiếu Lâm Tự đả thương thì càng tốt, nếu không thì Tiết Mộ Hoa sẽ nể mặt Thiếu Lâm Tự, nhất định không chịu chữa trị, bèn thuận nước đẩy thuyền, dõng dạc nói:

- Phải lắm! Cao tăng Thiếu Lâm Tự một lòng từ bi, quyết không bao giờ quá tay đánh bị thương một người vô tội không biết võ công, chắc hẳn có kẻ mạo nhận cao tăng Thiếu Lâm Tự ra tay đánh người bừa bãi.

Huyền Nạn Đại Sư và Huyền Tịch Đại Sư đưa mắt nhìn nhau, nghĩ thầm Kiều Phong tuy đại gian ác nhưng nói mấy câu quả là biết điều, chỉ nghe Kiều Phong khẩn khoản nói:

- Hôm nay nếu Tiết tiên sinh cứu mạng nghĩa phụ, Kiều mỗ suốt đời không dám quên đại đức.

Tiết Mộ Hoa cười gằn một tiếng, lạnh lùng hỏi:

- Chẳng lẽ hôm nay Kiều huynh còn tưởng sống sót mà ra khỏi Tụ Hiền Trang hay sao?

Kiều Phong thản nhiên như không, thong thả nói:

- Kiều mỗ còn sống ra khỏi nơi đây hay không cũng chẳng có gì đáng kể, thương thế của nghĩa phụ xin Tiết tiên sinh mở lòng chữa trị cho.

Tiết Mộ Hoa khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng hỏi:

- Ta trị thương cho ông ta để làm gì?

Kiều Phong không khỏi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Người đời có câu "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp", Tiết tiên sinh đã nổi tiếng về chuyện công đức trong võ lâm, chẳng lẽ nhìn thấy một lão nhân vô tội mất mạng oan uổng như thế lại không nổi lòng trắc ẩn hay sao?

Tiết Mộ Hoa không thèm để ý, hừ lạnh nói:

- Bất luận là ai đưa ông ta đến đây ta cũng chữa trị, nhưng chỉ mình ngươi đưa đến là ta không chữa!

Kiều Phong sắc mặt đại biến, buồn bã nói:

- Hôm nay các vị hội họp ở Tụ Hiền Trang để đối phó với Kiều mỗ, chẳng lẽ tại hạ không biết... Ta cứ tưởng các vị đường đường là những bậc đại trượng phu phải trái phân minh, muốn giết thì sẽ chỉ giết một mình Kiều mỗ là đủ hả giận, đâu có liên quan gì đến nghĩa phụ ta? Tiết tiên sinh đem lòng thống hận Kiều mỗ mà trút lên đầu nghĩa phụ ta thì đúng là giận cá chém thớt, như vậy không nên chút nào...

Tiết Mộ Hoa cứng họng không trả lời được, thẹn quá hóa giận nói:

- Tiết mỗ trị bệnh hay không là do vui buồn yêu ghét, người ngoài cưỡng ép như thế nào được? Kiều Phong, ngươi làm đại ác, chúng ta còn đang muốn truy nã ngươi, ngươi lại tự mình dẫn xác đến đây, thật là tốt lắm!

Tiết Mộ Hoa vẫy tay một cái, quần hùng lập tức nhốn nháo cả lên, tới tấp rút binh khí ra, trong đại sảnh ánh sáng lấp lánh lóa hết cả mắt, trường đao đoản kiếm, song phủ đơn tiên, đủ loại binh khí. Kiều Phong tuy rằng đánh quen trăm trận, thế nhưng trước đây toàn suất lãnh huynh đệ Cái Bang đối địch, bên mình bao giờ cũng là người đông thế mạnh, lúc này chỉ có một mình thân hãm tuyệt cảnh, lại còn đưa theo nghĩa phụ bị trọng thương, nhất thời chưa biết cách nào xông ra, trong lòng không khỏi hoang mang.

Kiều Phong đảo mắt nhìn khắp bốn phía thấy vô số cao thủ võ lâm, có quá nửa là quen biết từ trước, ai nấy đều mang trong người tuyệt nghệ, hùng tâm tráng chí đột nhiên nổi lên, trong lòng thầm nghĩ: "Dù cho ta có máu nhuộm Tụ Hiền Trang, thi thể để cho loạn đao chém nát, phỏng đáng kể gì? Đại trượng phu sống có gì vui, chết có gì sợ?"

Kiều Phong nhìn chằm chằm vào Tiết Mộ Hoa, hiên ngang nói:

- Nếu như Kiều mỗ là người Hán mà hôm nay ông nhục mạ ta như vậy thì ta đâu có để yên? Còn nếu như ta là người Khiết Đan, là kẻ địch của hào kiệt Đại Tống, thì người đầu tiên ta giết sẽ chính là ông, chứ nếu ta giết vị anh hùng hào kiệt nào khác thì ông sẽ cứu sống lại, có phải thế không?

Tiết Mộ Hoa trừng mắt nhìn Kiều Phong, sẵng giọng nói:

- Đúng vậy! Đằng nào thì ngươi cũng sẽ ra tay giết ta trước tiên.

Kiều Phong khẽ ngẩng cao đầu, nghiêm giọng nói:

- Hôm nay Kiều mỗ cầu ông cứu nghĩa phụ ta, như thế là một mạng đổi một mạng, Kiều mỗ vĩnh viễn sẽ không bao giờ đụng đến một sợi tóc nào của Tiết tiên sinh cả.

Tiết Mộ Hoa cười khanh khách nói:

- Bình sinh lão phu trị bệnh cứu người, chỉ có người ta cầu khẩn, chưa từng có ai uy hiếp!

Kiều Phong khẽ hừ một tiếng, nghiêm mặt hỏi:

- Một mạng đổi một mạng vô cùng công bằng, đâu có phải là uy hiếp?

Đột nhiên trong đám đông có giọng nói khe khẽ nổi lên:

- Ngươi mở miệng nói láo không biết thẹn sao? Chỉ lát nữa thôi đã bị loạn đạo băm nát như tương mà còn dám bảo tha mạng cho người ta sao?

Đối phương nấp trong đám đông, nói được một câu rồi im bặt ngay nên không hiểu là ai, Kiều Phong chăm chú nhìn một hồi rồi gật đầu không lý tới nữa, thở dài nói:

- Hôm nay tại hạ ở đây gặp được rất nhiều bằng hữu, thế nhưng từ nay đã trở thành địch thủ cả rồi, trong lòng tại hạ đau xót biết bao, mong hai vị Du huynh cho xin mấy bát rượu.

Mọi người thấy Kiều Phong đòi uống rượu thì cực kỳ kinh ngạc, hai huynh đệ Du Ký và Du Câu đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu Kiều Phong định giở trò gì, bèn sai hạ nhân vào lấy rượu ra, hôm nay Tụ Hiền Trang bày anh hùng yến, rượu thịt đều được chuẩn bị đầy đủ, chỉ trong chốc lát đã mang mấy chén rượu ra, Kiều Phong khoát tay nói:

- Chén nhỏ thế này làm sao đủ hứng? Xin hãy rót rượu ra bát lớn đi!

Mấy tên hạ nhân lại đem ra hai cái bát lớn và một vò rượu trắng mới mở nắp, đặt lên bàn ngay trước mặt Kiều Phong, Kiều Phong rót đầy hai bát, sau đó nâng một bát rượu lên nói:

- Rất nhiều anh hùng hào kiệt ở đây ngày trước đã từng kết giao qua lại với Kiều mỗ, hiện tại có điều vướng mắc, chi bằng chúng ta cạn chén tuyệt giao, vị bằng hữu nào muốn giết Kiều mỗ, thì mời đến đối ẩm một bát, từ nay về sau giao tình đôi bên xem như xóa bỏ. Cho dù Kiều mỗ có giết người cũng không phải vong ân, mà người giết Kiều mỗ cũng không phải phụ nghĩa, tất cả anh hùng thiên hạ tại đây đều chứng kiến cho!

Mọi người không khỏi rùng mình, trong đại sảnh im lặng như tờ, ai nấy đều sợ tiến lên uống rượu rất có thể sẽ bị Kiều Phong ám toán. Đột nhiên có một người đàn bà mi thanh mục tú, dung mạo trông khá xinh đẹp, thân mặc tang phục chậm rãi bước ra, chính là quả phụ của Mã Đại Nguyên tên gọi Khang Mẫn.

Khang Mẫn nhẹ nhàng nâng bát rượu lên, buồn thảm nói:

- Tiên phu táng mạng dưới tay ngươi thì còn tình nghĩa cố cựu gì nữa?

Khang Mẫn đưa bát rượu lên môi, khẽ nhấp một hớp rồi nói:

- Tửu lượng ta kém không thể uống hết, sinh tử đại cừu cũng sẽ như bát rượu này!

Lời nói vừa dứt, Khang Mẫn hắt đổ bát rượu xuống đất, ngờ đâu một người phụ nữ liễu yếu đào tơ lại ghê gớm như vậy. Kiều Phong không nói gì, cầm bát lên uống một hơi cạn sạch, quay sang vẫy tay bảo hạ nhân lại rót đầy hai bát rượu.

Khang Mẫn lui ra thì Từ Xung Tiêu bước lại, lầm lì bưng rượu uống luôn, Kiều Phong lại uống bát nữa, sau đó là truyền công trưởng lão của Cái Bang bước đến, rồi đến chấp pháp trưởng lão của Cái Bang là Bạch Thế Kính, Kiều Phong bất đắc dĩ nói:

- Chúng ta là huynh đệ đã bấy nhiêu năm, không ngờ hôm nay hóa thành cừu địch...

Bạch Thế Kính ứa nước mắt nói:

- Thân thế của Kiều huynh, tại hạ vốn đã nghe đồn đãi từ trước, lúc ấy cho dù có đem chặt đầu cũng quyết không tin, ai ngờ... ai ngờ lại là sự thật. Nếu không phải vì chuyện cừu hận quốc gia, Bạch Thế Kính này thà chết cho rồi, cũng không dám xem Kiều huynh là địch thủ.

Bạch Thế Kính trước nay đối với Kiều Phong vẫn luôn một niềm kính cẩn, bây giờ lời lẽ âm điệu cũng chẳng khác xưa, chỉ là không gọi mấy tiếng "Kiều bang chủ" thôi, Kiều Phong gật đầu nói:

- Ta cũng biết thế, nhưng bằng hữu đã hóa thành cừu địch, lát nữa không khỏi một trường ác chiến, Kiều mỗ có một chuyện muốn ủy thác lại cho trưởng lão.

Bạch Thế Kính thái độ khiêm hòa, cung kính nói:

- Miễn là chuyện đó không liên quan gì đến quốc gia đại sự, Bạch mỗ nhất định tuân theo.

Kiều Phong cười khẽ một tiếng, chỉ sang Kiều Tam Hòe nói:

- Các vị huynh đệ Cái Bang, nếu như còn nhớ tới một chút công lao nho nhỏ của Kiều mỗ trước kia, xin hãy chiếu cố cho nghĩa phụ ta được bình an.

Mọi người nghe mấy câu của Kiều Phong tựa như nói lời trăn trối, lại thấy y cùng bằng hữu uống với nhau mỗi người một bát, sau đó sẽ đại chiến một phen, vô số hào kiệt Trung Nguyên đồng thời vây công, Kiều Phong thể nào cũng không thoát khỏi cái chết. Quần hùng mặc dù căm hận Kiều Phong là giống mọi rợ Khiết Đan làm điều bất nghĩa, nhưng thấy hành vi nghĩa hiệp khảng khái vẫn không khỏi động lòng hào khí.

Bạch Thế Kính cùng với Kiều Phong giao tình rất hậu, nghe y nói mấy câu này chẳng khác nào là di ngôn lúc lâm chung, liền khảng khái nói:

- Kiều huynh xin hãy yên tâm, Bạch mỗ thể nào cũng sẽ cầu khẩn Tiết thần y ra tay chữa trị, nếu như lệnh tôn có mệnh hệ gì, Bạch mỗ nhất định sẽ tự vẫn để tạ tội với Kiều huynh.

Lời nói quả là minh bạch đường hoàng, nếu Tiết Mộ Hoa không chịu chữa trị thì Bạch Thế Kính cũng không thể ép được, nhưng nhất định sẽ hết sức hết lòng, Kiều Phong cảm kích nói:

- Kiều mỗ đa tạ!

Bạch Thế Kính mặt không biến sắc, thẳng thắn nói:

- Đến khi giao đấu, Kiều huynh chẳng cần hạ thủ lưu tình. Nếu Bạch mỗ chết dưới tay Kiều huynh thì Cái Bang ắt sẽ có người khác lo liệu chu đáo cho lệnh tôn.

Bạch Thế Kính nâng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch, Kiều Phong cũng cầm bát của mình uống cạn. Sau đó là bốn vị trưởng lão Tống Hề Trần Ngô của Cái Bang cùng với Kiều Phong đối ẩm, đến khi người của Cái Bang uống rượu tuyệt giao xong rồi thì anh hùng hào kiệt của các môn phái bang hội khác mới lần lượt đi đến, mỗi người uống một bát rượu. Mọi người càng lúc càng kinh hãi, Kiều Phong đã uống mấy chục bát lớn rồi, một vò rượu to đã uống hết sạch, hạ nhân trong nhà lại khiêng thêm một vò khác đến, Kiều Phong càng uống thì khí lực càng thêm, hơn nữa mấy ngày nay y bị oan khuất quá nhiều, trong lòng buồn bực chưa có chỗ phát tiết, bây giờ đã gác hết qua một bên, phóng tâm uống rượu thoải mái say sưa.

Kiều Phong uống cạn mấy chục bát lớn, đến lượt Hướng Vọng Hải tiến lên cầm bát rượu nói:

- Gã họ Kiều kia, ta uống với ngươi một bát!

Thái độ của Hướng Vọng Hải có vẻ vô lễ, Kiều Phong hơi men chếnh choáng, liếc mắt một cái rồi nói:

- Kiều mỗ cùng với anh hùng thiên hạ uống rượu là có ý xóa bỏ ân nghĩa trước đây, còn ngươi có kết giao qua lại gì với ta đâu mà cũng đòi uống rượu tuyệt giao?

Lời nói vừa dứt, Kiều Phong tiến lên một bước vươn tay ra chộp ngay vào ngực Hướng Vọng Hải, hất tay một cái ném ra cửa sảnh, Hướng Vọng Hải va vào bức tường trước mặt, nghe bình một tiếng, lập tức ngất xỉu. Biến cố bất ngờ khiến cho đại sảnh nhốn nháo cả lên, ai nấy lăm lăm binh khí trong tay đề phòng ám toán.

Kiều Phong nhảy ra giữa sảnh, lớn tiếng quát:

- Ai dám ra đây tử chiến với ta?

Quần hùng nhìn thấy Kiều Phong uy phong lẫm liệt, nhất thời không có ai dám xông lên, Kiều Phong lại lớn giọng quát:

- Các ngươi không động thủ thì ta sẽ ra tay trước!

Kiều Phong khẽ vung tay lên, bình bình hai tiếng, đã có hai người trúng phải Hàng Long Thập Bát Chưởng ngã lăn ra đất. Kiều Phong thừa thế xông lên tay đấm chân đá, chỉ chớp mắt lại đánh ngã thêm mấy người nữa.

Du Ký cuống quýt kêu lên:

- Các vị bằng hữu đứng tựa vào tường, đừng có rối loạn như vậy!

Trong đại sảnh tụ tập đến hơn ba trăm người, nếu như cùng nhau hợp công, Kiều Phong có giỏi đến đâu cũng không chống cự nổi, thế nhưng người nhiều đất hẹp, đao thương kiếm kích múa loạn hết lên, phần lớn chỉ giữ cho bản thân không bị thương. Du Ký vừa mới hô lên, đại sảnh liền giãn ra một khoảng trống lớn.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.