Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh Hùng Mạt Lộ

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Đúng lúc này, sau lưng Kiều Phong đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

- Bắc Kiều Phong nghĩa bạc vân thiên, hôm nay may mắn gặp mặt, quả là tam sinh hữu hạnh.

Kiều Phong sửng sốt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nhà sư hiền hòa phúc hậu cùng với ba vị hán tử mặt mày hung dữ vô thanh vô tức tiến về phía mình, không phải ai khác mà chính là bốn người Vô Cực Tử, Vương Ngữ Yên, A Châu và A Bích đang cải trang thành tăng lữ Thổ Phồn vừa mới đi ra từ Thiếu Lâm Tự, Kiều Phong không khỏi đề phòng cảnh giác, cẩn thận hỏi:

- Không biết đại sư pháp danh là gì? Tìm gặp Kiều mỗ chẳng hay là có điều gì chỉ giáo?

Vô Cực Tử nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười nói:

- Tiểu tăng tuyệt đối không có ác ý, chỉ hy vọng có thể được lĩnh giáo cao chiêu của Bắc Kiều Phong uy chấn thiên hạ.

Vô Cực Tử ngừng lại một chút, vân đạm phong khinh nói:

- Tiểu tăng cũng không thừa nước đục thả câu, xin Kiều thí chủ cứ tự nhiên khôi phục nguyên khí.

Ba người Vương Ngữ Yên, A Châu và A Bích nhìn thấy Vô Cực Tử nhập vai diễn sâu như vậy thì không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Mà Kiều Phong nhìn thấy Vô Cực Tử chân thành thượng võ như vậy thì cũng buông lỏng cảnh giác một chút, chậm rãi khôi phục nội lực, sau khi nghỉ ngơi một lát thì thể chất cũng đã nhanh chóng bình ổn.

Kiều Phong khom người chắp tay thi lễ với Vô Cực Tử, ngữ khí có chút kính phục nói:

- Đại sư nhân nghĩa chính trực, tại hạ bái phục!

Vô Cực Tử cười khẽ một tiếng, hòa nhã nói:

- Kiều thí chủ quá lời rồi, tiểu tăng mạn phép đắc tội!

Vô Cực Tử nhanh chóng vận nội lực đánh ra La Hán Quyền uy lực mạnh mẽ. Kiều Phong nhận ra đây chính môn công phu nhập môn của Thiếu Lâm Tự, thì cũng suy đoán rằng người trước mặt là một vị cao tăng của Thiếu Lâm Tự đang truy đuổi mình, lập tức đánh ra đệ nhất thức của Hàng Long Thập Bát Chưởng là Kháng Long Hữu Hối để phản công, chưởng lực chí dương chí cương mạnh mẽ, trực tiếp đánh tan quyền thế của La Hán Quyền. Vô Cực Tử không dám khinh suất, lập tức đánh ra Vi Đà Chưởng để hóa giải chưởng lực cường đại còn sót lại của Hàng Long Thập Bát Chưởng, Kiều Phong nhanh chóng chớp lấy thời cơ, vội vàng nhảy lên không trung, vận kình đánh ra đệ nhị thức của Hàng Long Thập Bát Chưởng là Phi Long Tại Thiên, thanh thế vô cùng to lớn.

Chúng nữ nhìn thấy Kiều Phong võ công cao thâm huyền diệu như vậy cũng không khỏi có chút kích động, tấm lòng ngưỡng mộ anh hùng thiếu nữ nào mà chẳng có, Vương Ngữ Yên đặc biệt sửng sốt vô cùng, trong lòng thầm nghĩ: "Võ công của vị Kiều Phong này thật là cao cường, không biết Vô Cực đại ca có thắng nổi không? Võ lâm Trung Nguyên vẫn luôn đồn đại Bắc Kiều Phong ngang ngửa với Nam Mộ Dung, thế nhưng võ công của biểu ca làm sao... làm sao..."

Đối mặt với chưởng lực cường đại dũng mãnh của Hàng Long Thập Bát Chưởng, Vô Cực Tử biết rằng nếu chỉ sử dụng những môn công phu của Thiếu Lâm Tự mới học được thì sẽ không ăn thua, vậy nên lập tức ngưng tụ nội lực trên bàn tay rồi chém ra Hỏa Diễm Đao mạnh mẽ. Hai loại chiêu thức chí dương chí cương va chạm trực tiếp triệt tiêu nhau, tạo nên chấn động to lớn rung chuyển núi rừng.

Kiều Phong bỗng nhiên bật cười ha hả sảng khoái, đã lâu rồi y không được gặp một đối thủ mạnh mẽ như vậy, mặc dù đối phương còn thua kém mình một tiểu cảnh giới, nhưng đã giao chiến một hồi mà vẫn không rơi vào thế hạ phong. Thời gian chậm rãi trôi qua, hai người không ngừng trao đổi chiêu thức qua lại lẫn nhau, giao đấu đã ngoài trăm chiêu nhưng vẫn bất phân thắng bại. Kiều Phong cảm thấy nếu cứ tiếp tục dây dưa như vậy thì cũng không phải là cách hay, lập tức vận nội lực toàn thân đánh ra đệ thập bát thức của Hàng Long Thập Bát Chưởng là Chấn Kinh Bách Lý, không những uy lực vô cùng cương mãnh, mà thanh thế cũng cực kỳ rầm rộ.

Vô Cực Tử lúc này cũng toàn lực đánh ra Thiên Sơn Lục Dương Chưởng để ngạnh kháng Hàng Long Thập Bát Chưởng, hai loại chưởng lực cường đại dũng mãnh va chạm trực diện vào nhau, Vô Cực Tử chỉ cảm thấy bàn tay tê dại run rẩy, cố nén dư chấn dữ dội tiếp tục đánh ra Bạch Hồng Chưởng biến ảo khôn lường, trực tiếp vòng vèo đánh thẳng vào phía sau lưng Kiều Phong. Kiều Phong cảm thấy sau lưng trúng chưởng, không khỏi nghi ngờ có người ra chiêu đánh lén hại người, cả kinh vội vàng quay đầu lại nhìn, thế nhưng lại không phát hiện ra điều gì khả nghi, còn đang băn khoăn chưa hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, thì bản thân đã bị tuyệt chiêu Nhất Dương Chỉ của Vô Cực Tử điểm trúng huyệt đạo, không thể cử động được nữa.

Kiều Phong biết rằng bản thân trúng phải mưu kế của đối phương, lúc này mới phải ứng lại thì đã không còn kịp nữa, trong lòng nguội lạnh tâm như tro tàn, buột miệng nói:

- Ta... ta thua mất rồi!

Mấy năm qua Kiều Phong ngang dọc giang hồ ít khi gặp phải kình địch, thế nhưng gần đây gặp phải địch nhân không những võ công cao cường mưu mô quỷ quyệt, mà từ đầu tới cuối còn chưa lộ diện, bây giờ không cẩn thận lại thất thủ trong tay Vô Cực Tử, Kiều Phong trầm ngâm chốc lát rồi khẽ thở dài một hơi, cười khổ nói:

- Chắc hẳn đại sư chính là vị thủ lĩnh đại ca năm xưa, hoặc là người được phái tới truy sát tại hạ. Xin cho Kiều mỗ được minh bạch thân thế lai lịch của mình để chết được nhắm mắt.

Vô Cực Tử không biết Kiều Phong đang nhắc đến người nào, nhưng cũng biết y đã hiểu lầm mình sự việc nào đó, vậy nên cũng không đùa giỡn thêm nữa, nhanh chóng tẩy đi lớp hóa trang bên ngoài để lộ ra diện mục chân thật ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái. Ba người Vương Ngữ Yên, A Châu và A Bích cũng nhanh chóng lột bỏ lớp ngụy trang cồng kềnh, trở lại nguyên hình là thiếu nữ tuổi thanh xuân, dung mạo nguyệt thẹn hoa nhường.

Kiều Phong không khỏi có chút sửng sốt, không ngờ đối phương còn trẻ như vậy mà võ công đã cao cường xuất chúng, Vô Cực Tử cũng nhanh chóng đưa tay giải huyệt cho Kiều Phong, tươi cười nói:

- Kiều huynh đã hiểu lầm rồi, ta không biết vị thủ lĩnh đại ca nào cả, có chăng thì cũng chỉ là đại ca của mấy vị cô nương xinh đẹp đây thôi.

Ba người Vương Ngữ Yên, A Châu và A Bích buột miệng phì cười, trong lòng không khỏi thầm mắng Vô Cực Tử không biết xấu hổ. Kiều Phong cũng biết rằng mình đã hiểu lầm đối phương, những ngày này y vẫn luôn bị ám ảnh bởi thân thế lai lịch của mình cùng với cái chết của dưỡng phụ, dưỡng mẫu và ân sư, vậy nên tâm trạng không khỏi có chút rối bời, trong lúc nhất thời mới đưa ra phán đoán sai lầm như vậy.

Kiều Phong bất giác nghĩ đến gì đó, không khỏi bật cười ha hả, tâm phục khẩu phục nói:

- Mộ Dung công tử, hôm nay Kiều Phong chịu phục công tử rồi, võ lâm đồng đạo vẫn cứ lưu truyền "Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung" quả thật là cất nhắc Kiều mỗ quá.

Vô Cực Tử cười khẽ một tiếng, lại thấy Vương Ngữ Yên mặt đỏ như gấc thì càng khoái chí, lắc đầu nói:

- Kiều huynh đã nhận lầm rồi, ta không phải là Mộ Dung công tử đâu. Tại hạ là Vô Cực Tử, môn hạ đệ tử của Tiêu Dao Phái, rất hân hạnh được làm quen với Kiều huynh.

Kiều Phong không khỏi có chút sửng sốt, thần sắc hết sức kinh ngạc hỏi:

- Sao cơ? Huynh đài... không phải Mộ Dung Phục Mộ Dung công tử ư?

Vô Cực Tử thong thả mỉm cười, ung dung nói:

- Tại hạ nghe đại danh "Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung" đã lâu, trong lòng rất là ngưỡng mộ nhưng tới nay vẫn chưa có duyên bái kiến, hôm nay gặp được Kiều huynh ở đây quả là tam sinh hữu hạnh.

Kiều Phong cười sảng khoái nói:

- Thật là ngại quá, để công tử chê cười rồi. Thứ cho Kiều mỗ cô lậu quả văn, ta cho đến bây giờ vẫn chưa từng nghe nói đến môn phái nào có tên là Tiêu Dao Phái cả, phải chăng quý phái không phải là môn phái ở Trung Nguyên?

Vô Cực Tử gật đầu xác nhận, thong thả nói:

- Bản phái chỉ là một môn phái lánh đời tị thế, ít được người ngoài biết đến, Kiều huynh chưa từng nghe nói đến cũng là điều dễ hiểu thôi.

Vô Cực Tử nói chuyện tán gẫu mấy câu, không nhịn được hỏi:

- Lúc đầu Kiều huynh trông nhầm tại hạ ra Mộ Dung công tử, phải chăng tại hạ có điểm nào giống với Mộ Dung công tử hay sao?

Kiều Phong thong thả gật đầu, chậm rãi nói:

- Kiều mỗ đã từng nghe qua đại danh của Mộ Dung Gia ở vùng Giang Nam, nghe nói Mộ Dung công tử nho nhã anh tuấn, tuổi tác còn trẻ chưa đến ba mươi, tính ra còn lớn hơn Vô Cực công tử vài tuổi, nhưng ta cứ tưởng ngoại trừ Mộ Dung công tử thì chẳng còn vị thanh niên công tử nào tướng mạo tuấn nhã võ công cao cường như thế nên mới không may nhận lầm, quả là đáng hổ thẹn!

Vương Ngữ Yên nghe thấy người khác khen ngợi biểu ca thì cực kỳ vui mừng, đối phương còn là một nhân vật phong vân trong võ lâm Trung Nguyên, bất giác có hơi e thẹn cúi đầu, chỉ thấy Kiều Phong thở dài một tiếng, buồn bã nói:

- Ta vẫn hằng mong ước được kết giao với một người bạn như Mộ Dung công tử, thế nhưng bây giờ e rằng khó lòng được như nguyện. Ta có một người bạn chí thân, hai tháng trước đây lại bị giết chết, ai cũng bảo do Mộ Dung công tử hạ độc thủ. Bạn ta thành danh đã lâu, là người ngay thẳng khiêm hòa, xưa nay hành sự cực kỳ cẩn trọng, không lẽ tự nhiên vô cớ xúc phạm Mộ Dung công tử, chẳng biết vì sao lại bị ám toán, thực khó hiểu quá...

Sự việc phó bang chủ Mã Đại Nguyên của Cái Bang bị mất mạng dưới tuyệt kỹ thành danh của mình, nhân sĩ võ lâm ai nấy đều cho rằng hung thủ chính là Mộ Dung Gia nổi danh với tuyệt kỹ lấy đạo của người mà trả cho người, Vương Ngữ Yên đang định lên tiếng biện bạch cho biểu ca, Kiều Phong đã thở dài nói:

- Ở trong chốn võ lâm giang hồ có biết bao điều bí ẩn khôn lường, không thể căn cứ vào tin đồn mà khăng khăng xem Mộ Dung công tử là người có tội. Tại hạ vốn muốn đến Giang Nam một chuyến để điều tra cho rõ mọi chuyện, ngặt một nỗi gần đây lại xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, tại hạ bây giờ ốc chẳng mang nổi mình ốc, cũng không còn thời gian tìm hiểu sự việc cho thật rõ ràng...

Kiều Phong đột nhiên nhớ ra gì đó, bất đắc dĩ thở dài một hơi, ngữ khí có chút tiếc nuối nói:

- Vô Cực công tử quả là bậc kỳ tài trong thiên hạ, bình sinh trong đời Kiều mỗ chưa từng gặp qua, chỉ tiếc rằng hiện tại Kiều mỗ đang có chuyện quan trọng cần phải xử lý, nếu không nhất định bồi tiếp huynh đệ túy lúy một phen không say không về.

Vô Cực Tử nhẹ nhàng gật đầu, chắp tay nói:

- Nếu đã như vậy thì tại hạ cũng không làm phiền Kiều huynh thêm nữa. Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, chúng ta hẹn ngày tái ngộ!

Sau khi chia tay Kiều Phong, Vô Cực Tử thong thả cùng với ba người Vương Ngữ Yên, A Châu và A Bích rảo bước đi trên đường núi, đi được chừng vài chục dặm thì tới một thị trấn sầm uất tên là Hứa Gia Tập. Vô Cực Tử nhanh chóng thuê một khách điếm rộng rãi để an bài nơi chốn tạm thời cho ba người Vương Ngữ Yên, A Châu và A Bích, sau đó nhanh chóng tiến vào Vô Cực Châu bế quan tĩnh tâm tu luyện, còn Vô Cực Châu thì được giao lại cho A Châu tạm thời bảo quản, nếu có chuyện gì không giải quyết được thì cũng có thể kịp thời thông tri cho hắn.

Trong không gian huyền ảo của Vô Cực Châu, Vô Cực Tử lúc này đang không ngừng luyện tập Hàng Long Thập Bát Chưởng đã học được từ Kiều Phong. Hàng Long Thập Bát Chưởng không hổ danh là tuyệt học trấn phái của Cái Bang, chưởng pháp không những có thể cương nhu hòa hợp mà uy lực cũng vô cùng cường đại, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Hoàn Mỹ.

Hàng Long Thập Bát Chưởng là bộ chưởng pháp chí dương chí cương hết sức lợi hại, chiêu thức tuy khá đơn giản nhưng lại có uy lực vô biên, mỗi một chưởng đều có sức mạnh áp đảo sơn hà. Tên gọi của mười tám chiêu thức trong bộ chưởng pháp Hàng Long Thập Bát Chưởng đều được lấy từ "Dịch Kinh", lần lượt có tên gọi là Kháng Long Hữu Hối, Phi Long Tại Thiên, Kiến Long Tại Điền, Hồng Tiệm Vu Lục, Tiềm Long Vật Dụng, Lợi Thiệp Đại Xuyên, Xích Oách Chi Khuất, Hoặc Dược Tại Uyên, Song Long Thủ Thủy, Thần Long Bãi Vĩ, Đột Như Kỳ Lai, Thời Thừa Lục Long, Mật Vân Bất Vũ, Tốn Tắc Hữu Phu, Long Chiến Vu Dã, Lý Sương Băng Chí, Đê Dương Xúc Phiên và Chấn Kinh Bách Lý.

Cảnh giới tu luyện càng cao thì tốc độ lĩnh ngộ công pháp càng nhanh, lần này Vô Cực Tử chỉ mất có mỗi nửa tháng để tu luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng đến Đại Thành, tuy chưa thể thi triển nhuần nhuyễn như Kiều Phong, nhưng uy lực đánh ra cũng đã rất khả quan. Vô Cực Tử cũng dành thời gian lĩnh ngộ Khô Vinh Thiền Công, sau vài ngày luyện tập không ngừng nghỉ thì cũng đã tu luyện môn tuyệt học Phật Môn này đến Đỉnh Phong, thong thả xuất quan.

Trong thời gian Vô Cực Tử bế quan tĩnh tu trong Vô Cực Châu, ba người Vương Ngữ Yên, A Châu và A Bích cũng mượn tấm lệnh bài sứ giả của Linh Thứu Cung do Vu Hành Vân đưa tặng cho Vô Cực Tử để điều động đông đảo đệ tử của Linh Thứu Cung chia ra tìm kiếm tung tích của Mộ Dung Phục. Đệ tử Cửu Thiên Cửu Bộ phối hợp với đám người của ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo chia ra tìm kiếm khắp nơi, thông tin tình báo vô cùng nhanh nhạy, thế nhưng vẫn không tìm thấy một chút dấu vết gì của Mộ Dung Phục, sau cùng phái người đến hỏi thăm gia thần của Mộ Dung Gia, đối phương bởi vì nể mặt Vương Ngữ Yên nên mới tiết lộ một chút, chỉ biết được Mộ Dung Phục lúc này đã thay tên đổi họ trà trộn vào trong hàng ngũ của Nhất Phẩm Đường, còn lại thì không biết thêm bất cứ thông tin hữu ích gì nữa, khiến cho Vương Ngữ Yên không khỏi hụt hẫng một phen.

Trong thời gian này, võ lâm Trung Nguyên cũng xảy ra một sự kiện vô cùng chấn động, mà tâm điểm chỉ trích lại chính là Kiều Phong. Thì ra Thiếu Lâm Tự đã tuyên bố rằng Kiều Phong chính là hung thủ sát hại nghĩa phụ nghĩa mẫu cùng với ân sư của y là Huyền Khổ Đại Sư, thần y Tiết Mộ Hoa cùng với hai huynh đệ Du Ký và Du Câu của Tụ Hiền Trang ghét ác như thù, lại có giao tình thâm hậu với hai vị cao tăng Huyền Nạn Đại Sư và Huyền Tịch Đại Sư của Thiếu Lâm Tự, nên đã trịnh trọng phát thiếp mời vô số anh hùng hảo hán, giang hồ đồng đạo đến Tụ Hiền Trang tham gia anh hùng đại hội để đàm luận về hành vi hung ác bại hoại của Kiều Phong, đồng thời bàn cách loại trừ u nhọt độc hại cho võ lâm Trung Nguyên.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.