Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân Tướng Hiển Lộ

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Bỗng nghe Sử Bá Uy hét to một tiếng, năm trăm con mãnh thú bốn phía sân bãi liền đứng dậy cùng nhau gầm lên, thanh âm y như núi lở. Trong tiếng gầm của mãnh thú, Sử Gia huynh đệ cùng với Tây Sơn Nhất Quật Quỷ lao nhanh tới bên đài cao, rút binh khí ra vây quanh đài.

Ở lối vào bãi, đột nhiên đèn đuốc sáng bừng, tám người giơ cao đuốc nói:

- Thần Điêu Đại Hiệp có món quà thứ ba mừng sinh nhật Quách nhị tiểu thư!

Tám người chỉ trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt Quách Tương, xuất quỷ nhập thần hiển lộ khinh công thượng thừa, bốn người đi giữa mỗi người một tay khiêng một cái bao tải lớn, xem chừng món quà thứ ba ở trong chiếc bao tải kia. Tám người cúi mình thi lễ với Quách Tương, lần lượt tự báo tính danh, quần hùng nghe thấy đều hết sức kinh ngạc, nguyên lai vị thứ nhất chính là Đàm Hoa Đại Sư, phương trượng của Phật Quang Tự trên Ngũ Đài Sơn, là người lừng danh ngang với phương trượng Thiếu Lâm Tự là Thiên Minh Thiền Sư, các vị còn lại như Triệu lão tước gia, Lung Á Đầu Đà, chưởng môn Côn Luân Phái là Thanh Linh Tử, đều là bậc tiền bối lừng lẫy tiếng tăm trong giang hồ.

Quách Tương đứng dậy đáp lễ, cười tươi như hoa nói:

- Thật phiền các vị bá bá, thúc thúc vất vả. Không biết trong này có món đồ chơi gì đây?

Bốn người khiêng túi cùng giật tay một cái, chiếc bao tải rách toạc thành bốn mảnh, lộ ra một vị hòa thượng trọc đầu. Chỉ thấy hòa thượng mặt mũi hầm hầm, xì xà xì xồ mấy câu gì đó không ai hiểu nổi, vợ chồng Quách Tĩnh nhận ra y chính là Đạt Nhĩ Ba, nhị đệ tử của Kim Luân Pháp Vương.

Trong tám người mang món quà thứ ba mừng sinh nhật, Thanh Linh Tử là người sống lâu ở sát vùng Tây Tạng, biết nói tiếng Tạng, ghé tai Đạt Nhĩ Ba nói nhỏ vài câu, Đạt Nhĩ Ba lập tức biến sắc cả kinh, nhìn chằm chằm Hà Sư Ngã trên đài cao. Thanh Linh Tử lại dùng tiếng Tạng nói tiếp vài câu, rồi trao cây kim chử đeo sau lưng cho Đạt Nhĩ Ba, đó vốn là binh khí của Đạt Nhĩ Ba, y bị tám đại cao thủ bắt sống, đoạt mất binh khí, Đạt Nhĩ Ba nhận lại cây kim chử, quát lớn một tiếng, tung mình nhảy lên đài cao.

Thanh Linh Tử nhìn Quách Tương tươi cười nói:

- Quách nhị tiểu thư, hòa thượng kia biết diễn trò, Thần Điêu Đại Hiệp sai hắn diễn trò cho tiểu thư xem.

Quách Tương vui mừng vỗ tay reo lên:

- Thì ra là vậy! Tiểu nữ cứ lấy làm lạ, sao Dương đại ca lại tốn công tìm lão hòa thượng đến để làm gì.

Đạt Nhĩ Ba lớn tiếng nói gì đó với Hà Sư Ngã, Hà Sư Ngã lắc đầu nói:

- Ngươi nói gì ta nghe không hiểu.

Đạt Nhĩ Ba sấn tới bổ cây kim chử xuống đầu Hà Sư Ngã, Hà Sư Ngã né người tránh đi, Đạt Nhĩ Ba lại tiếp tục vung cây kim chử xông tới. Hà Sư Ngã tay không, trước công kích mãnh liệt của cây kim chử to nặng chỉ có thể liên tiếp thoái lui, bang chúng Cái Bang trông thấy Đạt Nhĩ Ba hung mãnh như vậy thì hết sức tức giận, nhất thời xôn xao cả lên.

Lương trưởng lão lớn giọng quát:

- Đại hòa thượng không được lỗ mãng!

Đạt Nhĩ Ba mặc kệ, cứ múa cây kim chử thành một đạo hoàng quang, càng lúc càng phát ra tiếng ù ù. Mấy tên đệ tử Cái Bang không nhịn được, đang định nhảy lên đài cao trợ giúp Hà Sư Ngã, nhưng tám đại cao thủ, Sử Gia huynh đệ và Tây Sơn Nhất Quật Quỷ đồng thời vây quanh đài cao, không để cho ai đi lên đó cả. Bang chúng Cái Bang tuy rằng đông đảo, song nhất thời chưa làm gì được, đang huyên náo thì Thanh Linh Tử đột nhiên nhảy lên đài cao, nhổ cây thiết bổng mà Hà Sư Ngã cắm một chỗ, Hà Sư Ngã cả kinh xông tới cướp lại, nhưng lại bị cây kim chử của Đạt Nhĩ Ba tấn công dồn dập, không tách ra nổi.

Quách Tĩnh không rõ lý do, không đoán biết được Thần Điêu Đại Hiệp phái tám người kia tới gây náo loạn là có dụng ý gì, nhưng nghĩ hai món quà trước vô cùng có lợi cho thành Tương Dương, món quà thứ ba chắc cũng không tệ, nên cứ lẳng lặng quan sát động tĩnh, chỉ thấy Thanh Linh Tử giơ cao cây thiết bổng, lớn tiếng nói:

- Các vị anh hùng, xin hãy nhìn xem đây là vật gì?

Thanh Linh Tử đột nhiên chém cạnh bàn tay vào ngang cây thiết bổng, cây thiết bổng rỗng ruột lập tức vỡ ra, Thanh Linh Tử lôi ra một cây gậy trúc xanh bóng, bang chúng Cái Bang vừa nhìn thấy cây gây trúc, đang lặng như tờ bỗng cùng reo lên:

- Đả Cẩu Bổng!

Mọi người chờ nghe Thanh Linh Tử giải thích nghi vấn, nhưng Thanh Linh Tử không nói gì, nhảy khỏi đài cao, hai tay cầm ngang cây Đả Cẩu Bổng, cung kính trao cho Quách Tương. Quách Tương nhìn vật nhớ người, nhớ lại diện mạo và thanh âm của Lỗ Hữu Cước, bất giác se lòng, nhận cây gậy trúc, đưa cho phụ thân.

Bang chúng Cái Bang sau khi nhìn thấy Đả Cẩu Bổng, biết đám người Thanh Linh Tử bắt sống Đạt Nhĩ Ba mang đến đây là để đối phó với Hà Sư Ngã, bên trong tất có duyên cớ hệ trọng, nên không còn ai muốn thượng đài cứu giúp nữa. Cây kim chử của Đạt Nhĩ Ba quét sát đất một cái, Hà Sư Ngã vội nhảy lên tránh, Đạt Nhĩ Ba lật cây kim chử một cái, đánh từ dưới lên. Hà Sư Ngã hai chân ở trên không trung, không sao né được chiêu này, chợt nghe keng một tiếng, binh khí đụng nhau, Hà Sư Ngã mượn thế nhảy ra, trong tay đã cầm một binh khí ngắn. Đạt Nhĩ Ba hầm hầm giận dữ, cây kim chử múa lên, nhưng Hà Sư Ngã đã có binh khí trong tay, chiêu thức cực kỳ vi diệu, ngang ngửa với Đạt Nhĩ Ba.

Quách Tĩnh nhìn một lát, chợt tỉnh ngộ nói:

- Ta biết hắn là ai rồi, nhưng còn một điều chưa rõ.

Chu Tử Liễu mỉm cười nói:

- Cái đó chỉ việc trộn keo, bột thạch cao với mật ong, bôi đắp lên mặt là xong.

Hai tỷ muội Quách Phù, Quách Tương lúc này đứng ngay bên cạnh Quách Tĩnh, nghe thấy hai người đối đáp, Quách Phù nghi vấn hỏi:

- Chu bá bá, hắn là ai vậy?

Chu Tử Liễu thong thả nói:

- Điệt nhi thử nhìn kỹ xem, hắn sử dụng binh khí gì? Thử suy nghĩ xem tại sao ban đầu hắn không hề dùng binh khí, thà chịu nguy hiểm tránh đông tránh tây, đến lúc bị dồn chí chết mới rút binh khí ra?

Quách Phù nhìn cây quạt sắt trong tay Hà Sư Ngã rất quen mắt, tựa hồ đã thấy ở đâu, cố gắng nhớ lại, Quách Tương trầm ngâm nói:

- Chắc là hắn sợ có người nhận ra võ công của hắn khi dùng binh khí, nên hắn không muốn để lộ chân tướng.

Chu Tử Liễu tấm tắc khen:

- Đúng vậy, nhị tiểu thư thông minh lắm!

Quách Phù ghe Chu Tử Liễu khen Quách Tương, ngữ khí có chút không phục nói:

- Các vị bảo Hà Sư Ngã là kẻ giả trang, vậy hắn là ai? Muội tử, muội thông minh lắm, thử đoán xem nào.

Quách Tương cười khẽ nói:

- Muội không thông minh bằng đại tỷ đâu, cho nên chẳng biết gì cả.

Quách Phù nghe vậy tức lắm, nhưng không làm gì được cả, chỉ thấy Chu Tử Liễu ung dung nói:

- Đại tiểu thư từng nhìn thấy hắn, khi ấy nhị tiểu thư còn chưa ra đời. Mười bảy năm trước, tại đại hội anh hùng ở Đại Thắng Quan, có một kẻ dùng cây quạt sắt đấu với Dương Quá, kẻ đó là ai?

Quách Phù buột miệng nói:

- Là Hoắc Đô!

Quách Phù lại nhìn kỹ Hà Sư Ngã một lần nữa, thấy y cước bộ lẹ làng, xuất thủ nham hiểm, quả nhiên giống hệt Hoắc Đô tại đại hội anh hùng năm xưa, nhưng trong bụng vẫn còn nhiều hồ nghi, thắc mắc hỏi:

- Nếu hắn đúng là Hoắc Đô, lão hòa thượng Tây Tạng kia chính là sư huynh của hắn, tại sao lại không nhận ra hắn được, cứ liều chết đánh như vậy?

Chu Tử Liễu chậm rãi nói:

- Chính vì Đạt Nhĩ Ba biết hắn là sư đệ mình nên mới liều chết đánh như vậy. Năm xưa trong cuộc đại chiến tại Trùng Dương Cung trên Chung Nam Sơn, Dương Quá dùng thanh Huyền Thiết Trọng Kiếm đè ép sư đồ Kim Luân Pháp Vương, Hoắc Đô nhìn thấy nguy đến tính mạng, liền giở gian kế phản sư đào thoát.

Quách Phù lập tức hiểu ra nói:

- Thì ra vì thế nên Đạt Nhĩ Ba mới căm hận Hoắc Đô!

Chu Tử Liễu gật gù nói:

- Hoắc Đô phản bội sư môn, sợ rằng sư phụ và sư huynh sẽ tìm hắn, bèn cải trang lẻn vào Cái Bang, giấu diếm thân thủ, mười mấy năm thăng dần đến địa vị đệ tử năm túi, người của Cái Bang cố nhiên không ai nghi ngờ. Thế nhưng hạng người gian ác như hắn không khi nào chịu mai một suốt đời, cơ hội vừa đến là sẽ chộp lấy ngay, ngày Lỗ cố bang chủ ra ngoài tuần tra, Hoắc Đô mai phục một bên, bất ngờ hạ độc thủ, sau đó lấy Đả Cẩu Bổng giấu vào trong cây thiết bổng, đến khi Cái Bang tuyển chọn bang chủ, hắn bèn đề xướng đại sự tìm lại Đả Cẩu Bổng, đấy chính là bang quy truyền đời của Cái Bang, ai dám bác bỏ kia chứ? Mưu kế thật là thâm sâu khó lường!

Quách Tương ngưỡng mộ nói:

- Dương đại ca thật tài tình, có thể nắm chắc động thái của Hoắc Đô, lột trần bộ mặt thật của hắn!

Quách Phù hừ lạnh nói:

- Chẳng qua may mắn phát hiện được thôi, có gì mà tài tình chứ?

Lúc này ở trên đài cao, cuộc đấu giữa Đạt Nhĩ Ba và Hoắc Đô càng thêm ác liệt, hai người cùng học một sư phụ, biết rõ gia số võ công của nhau, Đạt Nhĩ Ba khỏe hơn, Hoắc Đô nhanh hơn, đôi bên đấu mấy trăm chiêu bất phân thắng bại. Đột nhiên Đạt Nhĩ Ba thét lớn, cây kim chử rời tay bay nhanh về phía Hoắc Đô, Hoắc Đô kinh hãi không thôi, bình sinh chưa từng nhìn thấy sư huynh sử dụng chiêu này, biết rằng sư phụ truyền thêm công phu lợi hại, vội vàng đảo người né tránh.

Cây kim chử của Đạt Nhĩ Ba bay càng lúc càng nhanh, các cây đuốc xung quanh đài bị thổi ánh sáng chập chờn, Hoắc Đô cuống cuồng tránh né trong chử ảnh, quần hùng bên dưới quan đấu, trông thấy tình thế nguy hiểm ai cũng lạnh gáy. Đạt Nhĩ Ba đẩy cây kim chử đến lần thứ mười tám, thì đột nhiên quát to một tiếng, song chưởng cùng đẩy, cây kim chử như một mũi tên bay ngang cực nhanh, Hoắc Đô không né tránh kịp, nghe hự một cái, cây kim chử giáng trúng ngực y, thân thể mềm oặt, nằm vật trên sàn, không cựa quậy gì.

Đạt Nhĩ Ba cầm cây kim chử khóc to ba tiếng, ngồi xếp bằng trước sư đệ, niệm vãng sinh chú, sau đó liền nhảy xuống khỏi đài, đi tới trước mặt Thanh Linh Tử, trao trả lại cây kim chử, Thanh Linh Tử không nhận binh khí của y, nghiêm giọng nói:

- Chúc mừng các hạ thanh lý môn hộ! Thần Điêu Đại Hiệp tha cho các hạ, bảo các hạ hãy trở về Tây Tạng, từ nay không được đến Trung Nguyên nữa.

Đạt Nhĩ Ba chắp tay nói:

- Đa tạ Thần Điêu Đại Hiệp, tiểu tăng xin vâng mệnh.

Đạt Nhĩ Ba chắp tay trước ngực thi lễ, sau đó thong thả lui ra, Quách Phù thấy Hoắc Đô nằm chết trên sàn, bèn rút kiếm nhảy lên đài nói:

- Phải xem bản lai diện mục của kẻ gian này rốt cuộc thế nào!

Đột nhiên Hoắc Đô thét to một tiếng, bật dậy thật cao, song chưởng từ trên không trung đánh thẳng xuống dưới. Nguyên y bị cây kim chử thúc vào ngực trọng thương chí mạng song chưa chết ngay, cố ý giả vờ không cựa quậy được, chờ cho Đạt Nhĩ Ba lại gần, sẽ giáng một đòn cuối cùng đồng quy vu tận, ai ngờ Đạt Nhĩ Ba niệm chú cho y được vãng sinh cực lạc, rồi rời đài cao mà đi, Quách Phù nhảy lên dùng mũi kiếm đụng vào mặt y, Hoắc Đô còn chút sức lực cuối cùng đều dồn hết vào chiêu thức này.

Quách Phù nhìn thấy tử thi sống lại, cả kinh quên cả vung kiếm chống đỡ, đột nhiên nghe chíu một tiếng, có một ám khí phá không bay đi, lực đạo mạnh mẽ dị thường, trúng ngay vào ngực Hoắc Đô, Hoắc Đô ngã ngửa ra sau, hộc ra một ngụm máu tươi, bây giờ thì chết thẳng cẳng. Quần hùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nơi ám khí bắn đến, chỉ thấy trên đỉnh cột cờ có một nam tử trường bào màu lam, tà áo phất phơ nhảy ngay xuống đài, trông giống thần tiên hạ phàm, không phải ai khác chính là Dương Quá.

Tám đại cao thủ, Sử Gia huynh đệ, Tây Sơn Nhất Quật Quỷ đồng loạt chắp tay thi lễ nói:

- Bái kiến Thần Điêu Đại Hiệp!

Dương Quá nho nhã đáp lễ, sau đó quỳ xuống vái chào vợ chồng Quách Tĩnh, cung kính nói:

- Điệt nhi Dương Quá khấu đầu trước Quách bá bá, Quách bá mẫu!

Quách Tĩnh lúc này mới biết Thần Điêu Đại Hiệp công lao hiển hách chính là Dương Quá, trong lòng quá đỗi vui mừng, vội đưa tay đỡ y dậy, mừng rỡ nói:

- Quá Nhi, ba món quà lớn của Quá Nhi thật là... thật là...

Quần hùng thấy Dương Quá mang tới ba món quà lớn, đối với y phục sát đất, Quách Phù sợ phụ thân sẽ bắt nàng lạy tạ Dương Quá về ơn cứu mạng, vội vàng ôm mặt chạy đi, Dương Quá khẽ thở dài một hơi, nhảy xuống khỏi đài, đến trước mặt Quách Tương nói:

- Tiểu muội tử, ta đến hơi muộn.

Quách Tương cảm kích nói:

- Dương đại ca tốn bao nhiêu công lo ba món quà cho muội, thật là vất vả cho Dương đại ca. Không biết... Không biết sư phụ có đến cùng Dương đại ca hay không?

Dương Quá bất đắc dĩ nói:

- Tiêu bá bá bận việc không thể phân thân, đây là quà mừng sinh nhật người nhờ đem giúp.

Dương Quá lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Quách Tương, đột nhiên bốn đại trưởng lão Cái Bang vây quanh Dương Quá cảm tạ không ngớt, nói y đã lập đại công cho thành Tương Dương, lại đoạt về cây Đả Cẩu Bổng, vạch trần mưu gian của Hoắc Đô, trả thù cho Lỗ Hữu Cước, Dương Quá đoán biết tâm tư của các trưởng lão, không đợi bọn họ nói tiếp, đã cướp lời nói:

- Gia Luật đại gia văn võ song toàn, anh minh nhân nghĩa, chính là hảo bằng hữu của tại hạ năm xưa, để Gia Luật đại gia làm bang chủ quý bang, nhất định sẽ kế thừa đại nghiệp của ba vị Hồng lão bang chủ, Quách tiền bang chủ, Lỗ cố bang chủ.

Bốn vị trưởng lão Cái Bang chụm đầu thương nghị, một là nếu như không bị Hoắc Đô gây rối, thì đã lập Gia Luật Tề lên làm bang chủ, hai là Dương Quá có đại ân với Cái Bang, y cũng tiến cử Gia Luật Tề, việc này có thể nói là thuận lý thành chương. Bốn người liền bẩm rõ với Quách Tĩnh, rồi lên đài tuyên bố lập Gia Luật Tề làm bang chủ, bang chúng theo lệ vốn có, tới nhổ nước bọt vào người Gia Luật Tề, quần hùng lũ lượt tiến lại chúc mừng.

Quách Tương biết được sư phụ lần này không tới chung vui, trong lòng không khỏi buồn bã khó nói, cầm chiếc hộp nhỏ lững thững quay người bước đi. Vừa về đến nhà, Quách Tương mở chiếc hộp ra, chỉ thấy bên trong có một viên đan dược trong sáng tuyệt đẹp, biết đây chính là Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan trân quý của sư phụ, bên trong còn có tờ giấy viết bốn chữ "Chúc mừng sinh nhật!", nghĩ đến sư phụ đang bận sự vụ quan trọng lo liệu cho Đoàn Gia ở Đại Lý, bận rộn như vậy vẫn nhớ đến mình, trong lòng không khỏi mừng thầm, nhưng nghĩ đến việc không được gặp lại sư phụ, bất giác khóe mắt ứa ra hai hàng lệ dài.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.