Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bằng Hữu Ngộ Nạn

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Khi các lộ anh hùng tề tựu ở thành Tương Dương, đại quân Mông Cổ cũng đã đến gần, anh hùng đại yến sẽ bắt đầu vào rằm tháng mười, các lộ hảo hán đông tây nam bắc như trăm sông đổ về biển, lũ lượt kéo đến thành Tương Dương. Vợ chồng Quách Tĩnh toàn thần bố trí quân vụ, giao việc đón tiếp tân khách cho Lỗ Hữu Cước xử lý, còn có vợ chồng Gia Luật Tề, Hoàn Nhan Bình, vợ chồng Võ Đôn Nhu, Gia Luật Yến, và vợ chồng Võ Tu Văn, Lục Vô Song trợ giúp.

Ngày hôm nay tới đây có Chu Tử Liễu, Điểm Thương Ngư Ẩn và Võ Tam Thông trong Ngư Tiều Canh Độc, có giáo chủ Toàn Chân Giáo là Lý Chí Thường suất lĩnh mười sáu sư huynh đệ, có các vị trưởng lão Cái Bang cùng một số bang chúng bảy túi, tám túi, có vợ chồng Lục Quán Anh, Trình Dao Gia... nhất thời trong thành Tương Dương cao thủ tụ hội rất đông. Nhiều vị tiền bối anh hào bình thời ít khi lộ diện trong chốn giang hồ, lần này biết anh hùng đại yến tại thành Tương Dương liên quan đến vận khí thiên hạ Đại Tống, lại ngưỡng mộ vợ chồng Quách Tĩnh nhân nghĩa hào hiệp, phàm là nhận được thiếp mời đều tới phó hội, so với anh hùng đại yến ở Đại Thắng Quan còn rầm rộ hơn rất nhiều.

Tối ngày mười bốn tháng mười, vợ chồng Quách Tĩnh bày tiệc nhỏ ở Quách Phủ, mời Chu Tử Liễu, Võ Tam Thông, mấy người bằng hữu tri giao đi đến chung vui. Rượu qua ba tuần, mà bang chủ Cái Bang Lỗ Hữu Cước vẫn chưa đến, mọi người biết rằng Lỗ Hữu Cước bận bịu bang vụ, không thể phân thân, nên cũng không hề để tâm, vui vẻ uống rượu hàn huyên, bàn luận chuyện lạ trên giang hồ mười mấy năm qua, không khí huyên náo sảng khoái vô cùng.

Đúng lúc này, đột nhiên có một đệ tử tám túi của Cái Bang hớt hải chạy tới, ghé tai nói nhỏ vài câu với Quách Tĩnh, Quách Tĩnh tái mặt đứng phắt ngay dậy, run giọng nói:

- Có chuyện đó ư?

Mọi người cả kinh cùng ngoảnh lại nhìn Quách Tĩnh, chỉ nghe tên đệ tử tám túi buồn bã nói:

- Chiều nay Lỗ bang chủ dẫn hai đệ tử bảy túi đi tuần ở phía thành nam, không ngờ qua giờ Thân vẫn chưa thấy trở về. Chúng đệ tử không yên tâm, vội vàng chia nhau thám thính khắp nơi, cuối cùng tại trong Dương Thái Phó Miếu tìm thấy di thể của Lỗ bang chủ.

Mọi người nghe đến hai chữ "di thể" thì lập tức sửng sốt kêu lên thành tiếng, Lỗ Hữu Cước tuy rằng võ công không được cao lắm, nhưng lại giàu lòng nhân ái tín nghĩa, bang chúng Cái Bang ai nấy hết mực tin yêu, không ngờ bây giờ lại nghe tin dữ, chỉ nghe tên đệ tử tám túi tiếp tục kể:

- Hai đệ tử bảy túi cũng nằm ngay cạnh bang chủ, một người đã chết, người kia trọng thương, thế nhưng còn thở thoi thóp, hắn nói ba người bọn họ chạm trán với vương tử Mông Cổ Hoắc Đô ở bên ngoài miếu, Lỗ bang chủ bị ám toán trước, hai đệ tử bảy túi liều mình đấu với Hoắc Đô, nhưng vẫn không phải đối thủ của hắn, cây Đả Cẩu Bổng của Lỗ bang chủ đã bị Hoắc Đô cướp mất!

Quách Tĩnh giận tái mặt, nghiến răng quát:

- Hoắc Đô! Hoắc Đô!

Quách Tĩnh trong lòng không khỏi hối hận, nếu sớm biết sẽ thế này, năm xưa tại Trùng Dương Cung y đã chẳng nên thủ hạ lưu tình. Mọi người rời khỏi bàn tiệc, đi xem di thể của Lỗ Hữu Cước, thấy trên lưng có cắm một cái nan quạt bằng thép, xương sườn trước ngực bị gãy, rõ ràng là Hoắc Đô đã dùng ám khí đánh lén đắc thủ trước, rồi mới dùng chưởng lực đánh chết Lỗ Hữu Cước, mọi người thấy vậy đều rất bi phẫn. Hiện giờ trong thành Tương Dương đệ tử Cái Bang đông hàng ngàn người, tin tức Lỗ Hữu Cước bị kẻ gian hãm hại nhanh chóng lan đi, nơi nào trong thành cũng có tiếng khóc thương ảo não.

Quách Tương sau khi được Dương Quá hộ tống trở về Tương Dương, cha mẹ bận bịu quốc gia đại sự không mấy để ý tới tiểu nữ nhi, Quách Tương lại được Lỗ Hữu Cước chiếu cố thân thiết, thường rủ y ra chỗ vắng ngoài thành, một già một trẻ uống rượu với nhau, kể các chuyện lạ trong chốn giang hồ, có khi hết cả nửa ngày, hai người vô cùng thích thú. Dương Thái Phó Miếu cách thành Tương Dương không xa, cũng là nơi mà Quách Tương và Lỗ Hữu Cước thường xuyên đến chơi, hôm nay nàng nghe tin bằng hữu tri giao bị giết hại ở Dương Thái Phó Miếu thì hết sức đau lòng, lấy một hồ lô rượu, một giỏ thức ăn, giống như mọi khi đi tới trước miếu.

Lúc này đã gần nửa đêm, Quách Tương đặt chén đũa xuống, rót rượu đầy chén rồi nói:

- Lỗ lão bá, nửa tháng trước điệt nhi còn cùng lão bá uống rượu trò chuyện ở đây, nào ngờ anh hùng gặp họa, người tốt không sống được lâu, vong hồn lão bá có thiêng, xin hãy về đây uống chén rượu nhạt này.

Quách Tương nói xong liền dốc chén rượu đổ xuống đất, còn chén của mình thì cũng uống cạn, nghĩ người bạn vong niên thế là mất hẳn, không khỏi cảm thấy bi thương, nước mắt chảy dài trên má. Tửu lượng của Quách Tương thực ra cũng không đáng kể, có điều tính nết khoáng đạt, thích kết giao với hào sĩ giang hồ, nên cũng bắt chước khề khà đại ngôn, bây giờ mới uống chén rượu mặt đã đỏ bừng, loạng choạng chếnh choáng.

Trong bóng tối chợt thấy ngoài cổng hình như có bóng người vụt hiện, Quách Tương nghĩ là linh hồn của Lỗ Hữu Cước về thật, bèn cất giọng gọi:

- Lỗ lão bá đấy phải không? Vong hồn lão bá có thiêng, xin hãy vào đây một lát.

Quách Tương tuy rất sợ ma, trống ngực đập dồn, nhưng cũng muốn nhìn thấy linh hồn Lỗ Hữu Cước, chỉ nghe một giọng nữ tử nói:

- Nửa đêm canh ba, muội làm trò quỷ gì ở đây thế? Mẫu thân bảo muội phải về nhà ngay.

Một người từ ngoài cổng miếu chạy vào, không phải ai khác chính là Quách Phù, Quách Tương tỏ vẻ thất vọng nói:

- Muội đang mời linh hồn của Lỗ lão bá về gặp, tỷ tỷ đột nhiên xông vào, linh hồn sao còn dám đến? Tỷ tỷ cứ về trước đi, muội nhất định sẽ về sau.

Quách Phù bực mình nói:

- Muội lại ăn nói vớ vẩn gì đấy, cái đầu bé nhỏ của muội chứa toàn ý nghĩ đâu đâu. Linh hồn Lỗ bang chủ làm sao có thể đến đây gặp muội?

Quách Tương nước mắt rưng rưng nói:

- Bình thường Lỗ lão bá rất thân với muội, huống hồ muội còn đáp ứng sẽ nói cho Lỗ lão bá nghe tâm sự của muội trước ngày sinh nhật, lẽ nào Lỗ lão bá không đến?

Quách Tương nói đến đây thì bất giác cảm thấy đau lòng, Quách Phù biết tính khí của tiểu muội, nếu nàng đã muốn ở đây chờ đợi, trừ phi cha mẹ đích thân đến gọi, chứ còn đại tỷ như nàng không cách gì khuyên về được, bèn ngồi xuống thở dài nói:

- Nhị muội, muội càng lớn càng không hiểu gì. Năm nay muội đã mười sáu tuổi rồi, chỉ hai năm nữa là về nhà chồng, chẳng lẽ về nhà chồng rồi vẫn cứ điên điên khùng khùng thế này hay sao?

Quách Tương bĩu môi nói:

- Cũng đâu có gì khác nhau? Không phải tỷ tỷ đã sắp bốn mươi tuổi rồi, nhưng vẫn chẳng ai thèm lấy hay sao?

Quách Phù nghe giận không được mà cười cũng chẳng xong, đứng dậy nói:

- Ta không rỗi hơi đấu khẩu với muội. Nếu muội không chịu đi về, cũng đừng có lôi thêm ta ở lại để bị mắng lây.

Quách Tương miệng lưỡi sắc sảo, rất thích đấu khẩu với tỷ tỷ, khinh khỉnh nói:

- Úi chao! Đại tỷ là cô nãi nãi chưa xuất giá, lại được cha mẹ cưng chiều nhất đời, ai dám mắng tỷ kia chứ?

Quách Phù tức lắm nhưng không làm được gì tiểu muội, Quách Tương xuất thần hồi lâu, nhìn vầng trăng sắp tròn treo ở bên trời, chua xót nói:

- Xem chừng linh hồn của Lỗ lão bá không đến rồi...

Quách Phù tức giận nói:

- Muội toàn nghĩ những thứ vớ vẩn trong đầu thôi. Lỗ bang chủ vừa chết, Cái Bang quần long vô thủ, cha bảo nhân dịp anh hùng đại yến, quần hào khắp nơi tụ hội, mọi người sẽ tỷ võ quyết thắng, cử ra một vị võ công cao nhất đảm nhiệm chức vị bang chủ Cái Bang, tránh cho hai phái Tịnh Y Phái và Ô Y Phái tranh chấp lẫn nhau...

Quách Tương sửng sốt hỏi:

- Cha bảo hôm nào tuyển chọn bang chủ?

Quách Phù trầm ngâm nói:

- Ngày mười lăm khai mạc anh hùng đại hội, điều quan trọng nhất chính là thương nghị làm thế nào liên hợp hào kiệt bốn phương chung sức chống quân Mông Cổ, việc đó mất tối thiểu năm, sáu ngày, có khi là tám, chín ngày, như vậy việc chọn bang chủ sẽ vào khoảng ngày hai mươi ba, hai mươi bốn.

Quách Tương kinh ngạc kêu lên một tiếng, ảo não nói:

- Ngày hai mươi bốn chính là sinh nhật của muội, mọi người bận bịu chọn lựa bang chủ Cái Bang, sẽ không còn bụng dạ nào tổ chức sinh nhật cho muội.

Quách Phù cười ha hả nói:

- Tổ chức sinh nhật cho đứa nhóc con như muội hệ trọng lắm sao? Làm sao có thể so sánh với đại sự lựa chọn bang chủ Cái Bang kia chứ? Nói ra chỉ sợ người ta sẽ cười rụng răng, thế gian có lẽ mỗi một mình muội để tâm đến những chuyện vặt vãnh như vậy.

Quách Tương đỏ mặt nói:

- Tỷ tỷ bảo chỉ là chuyện vặt vãnh, thế năm nay muội tròn mười sáu tuổi, tỷ tỷ có biết hay không?

Quách Phù càng buồn cười, châm biếm nói:

- Đến ngày hôm ấy, mấy ngàn anh hùng hảo hán trong thành Tương Dương sẽ đến chúc thọ nhị tiểu thư nhà ta, người nào cũng tặng lễ vật hậu hĩnh, bởi vì Quách nhị tiểu thư đã tròn mười sáu tuổi, không còn là trẻ con nữa, đã thành một đại cô nương! Ha ha!

Quách Tương bị tỷ tỷ châm biếm cơ hồ phát khóc lên, giậm chân nói:

- Đã thế anh hùng đại yến của các vị, muội cũng chẳng thèm tham dự, các vị tuyển chọn bang chủ hay làm gì khác, muội cũng chẳng thèm quan tâm.

Quách Phù cười khẩy nói:

- Thôi chết! Quách nhị tiểu thư nếu như không đến, anh hùng đại yến còn ra thể thống gì nữa? Làm tân bang chủ Cái Bang còn vinh hạnh gì nữa? Không thể nào thiếu Quách nhị tiểu được được đâu!

Quách Tương đưa hai tay bịt tai lại, nhanh chóng chạy ra cổng miếu. Bỗng một bóng đen vụt hiện, chắn ngay ở giữa cổng miếu, dưới ánh trăng nhìn thấy người kia thân hình cực cao, mặt mũi đen sì, thế nhưng cụt cả hai chân, hai nách tựa vào hai cây quải trượng dài sáu thước.

Quách Phù chạy đến che chắn trước mặt Quách Tương, kinh ngạc nói:

- Các hạ là Ni Ma Tinh phải không?

Ni Ma Tinh thấy Quách Phù nhận ra mình, bèn cợt nhã nói:

- Quách đại cô nương nhãn lực khá lắm. Nhiều năm không gặp, cô nương trông càng xinh tươi. Hai người nếu muốn yên lành, thì hãy ngoan ngoãn theo ta!

Lần này đại hãn Mông Cổ thân chinh ngự giá, các dũng sĩ Tây Vực đều đi theo, ai cũng muốn hiển lộ thân thủ trong chiến dịch này, để được hưởng công danh phú quý. Ni Ma Tinh tuy bị Kim Luân Pháp Vương nham hiểm xảo quyệt lừa cho một vố cụt mất hai chân, nhưng một thân võ công cũng không mất đi, trải qua mười mấy năm khổ luyện, cặp thiết trượng còn lợi hại hơn cả khi chân y còn nguyên vẹn. Đại quân Mông Cổ còn cách thành Tương Dương mấy trăm dặm, nhưng đám võ sĩ Tây Vực như Ni Ma Tinh đã đến trước thành thăm dò tin tức, Ni Ma Tinh tình cờ gặp được tỷ muội Quách Phù đối đáp thì mừng như vớ được của báu, nghĩ bụng số phận thành Tương Dương liên quan mật thiết đến Quách Tĩnh, nếu như bắt được ái nữ của y, thì dù không thể buộc y đầu hàng, cũng làm Quách Tĩnh rối loạn tâm trí, quả là một đại kỳ công.

Quách Tương nghe thấy Ni Ma Tinh hăm dọa thì cũng không hề sợ hãi, mỉm cười nói:

- Các hạ nói năng kỳ quái, nửa đêm canh ba lại đòi bắt tỷ muội bản cô nương đi đâu kia chứ?

Ni Ma Tinh hừ lạnh một tiếng, giận dữ nói:

- Nhóc con chớ nhiều lời, hãy mau đi theo ta!

Ni Ma Tinh sợ rằng trong thành có người đi ra tiếp ứng, dễ bị xôi hỏng bỏng không, lập tức vung cây thiết trượng về phía Quách Tương. Đột nhiên nghe soạt một tiếng, Quách Phù lập tức rút thanh kiếm ra khỏi bao, chặn ngay một trượng của Ni Ma Tinh, trong bóng đêm tia lửa tung tóe, cây thiết trượng suýt nữa thì tuột khỏi tay.

Ni Ma Tinh cảm thấy cánh tay tê dại, ngực nhoi nhói đau, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc ngây dại, không ngờ mười mấy năm không gặp, Quách Phù võ công lại tiến triển khủng bố như vậy. Quách Phù xuất quỷ nhập thần thi triển Việt Nữ Kiếm Pháp, kiếm pháp biến hóa tinh vi, Ni Ma Tinh cả kinh vội vàng song trượng cùng xuất, thân hình lơ lửng ở trong không trung, hai người nhất thời chưa phân thắng bại. Đột nhiên nghe vèo một tiếng, một cây kim châm sắc nhọn phá không bay đi, xuyên thẳng vào mi tâm của Ni Ma Tinh, y mắt mở trừng trừng, miệng thì há hốc, lộ vẻ kinh hoàng, không kịp kêu lên tiếng nào, ngã ngay xuống đất, không còn cựa quậy gì nữa.

Quách Tương nhìn thấy một người đang sống sờ sờ đột nhiên chết đi thì rất run sợ, Quách Phù đưa mắt nhìn ra ngoài miếu, trông thấy thân ảnh quen thuộc chạy mau vút đi, chỉ hừ lạnh nói:

- Lo chuyện bao đồng!

Quách Tương không hiểu tại sao đại tỷ đột nhiên trở nên bực tức vô lý như vậy, trong lòng rất lấy làm lạ, nhưng vẫn run sợ nên không dám hỏi. Quách Phù sợ rằng để lâu sinh biến, vội vàng dẫn theo tiểu muội trở vào trong thành Tương Dương, vợ chồng Quách Tĩnh nghe thấy Quách Phù thuật lại sự việc không khỏi kinh hãi. Quách Tương cứ tưởng phen này nhất định sẽ bị trách phạt nặng nề, thế nhưng Quách Tĩnh mừng rằng nữ nhi tình nghĩa sâu nặng, nên lại an ủi nàng vài câu, Hoa Tranh thấy chồng không giận, liền ôm nữ nhi vào lòng vỗ về an ủi.

Hôm sau chính là ngày khai mạc anh hùng đại yến, an phủ sứ của thành Tương Dương là Lã Văn Đức thống suất ba quân, cùng với đại tướng giữ thành Vương Kiên bày bốn trăm bàn tiệc thết đãi các lộ anh hùng hảo hán. Trong bữa yến tiệc, mọi người nói tới sự bạo tàn của quân Mông Cổ sát hại bách tính, chiếm đoạt giang sơn Đại Tống, ai nấy đều rất căm phẫn, quyết ý dốc sức chống địch, ngay tối hôm ấy, quần hùng cử Quách Tĩnh làm minh chủ, uống máu ăn thề quyết tử chiến với địch.

Quách Tương trong hôm xảy ra biến cố ở Dương Thái Phó Miếu có nói với Quách Phù sẽ không tham dự anh hùng đại yến, quả nhiên tối nay giận dỗi ngồi uống rượu một mình trong phòng, tự mình nói:

- Đại tỷ đi dự anh hùng đại yến, ta lại ở đây khoan khoái uống rượu, vui vẻ có kém gì đâu?

Quách Tĩnh mải lo đại kế chống địch, lúc này đâu còn bụng dạ nào mà nghĩ đến tâm trạng của tiểu nữ nhi. Hoa Tranh cũng hỏi qua đến, nhưng biết nữ nhi tính khí cổ quái, cũng chỉ mỉm cười cho qua.

Cứ thế mấy hôm, tại anh hùng đại yến mọi người đã bàn bạc ổn thỏa với nhau về cách thức liên lạc các lộ hào kiệt, phương cách gây rối hậu quân Mông Cổ, kế sách hiệp trợ giữ thành, quần hùng sẵn sàng nghênh địch, đều đã chuẩn bị đâu ra đó, chỉ chờ quân địch tới là đánh ngay, khí thế hào hùng quyết trận tử chiến, ai nấy đều chuẩn bị sẵn tinh thần quyết tử cho tổ quốc quyết sinh.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.