Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ái Hận Tình Cừu

Tiểu thuyết gốc · 2000 chữ

Trong lúc mọi người lơ là cảnh giác, từ trong góc khuất đột nhiên có ba mũi ám tiễn vun vút phóng ra, mũi tên bay nhanh như chớp về phía Đao Bạch Phượng, thủ pháp ám khí hết sức độc địa, có tới mấy phần tương tự với Mộc Uyển Thanh, mọi người nhất thời kinh hãi la hoảng. Tuy nhiên rút kinh nghiệm từ lần trước, Đao Bạch Phượng nhanh chóng vung cây phất trần trong tay chặn đòn công kích bất ngờ, kình lực trên mũi ám tiễn lập tức tiêu thất, rơi loảng xoảng trên mặt đất.

Đoàn Chính Thuần cả kinh vội vàng che chắn trước mặt Đao Bạch Phượng, quan tâm hỏi:

- Phượng Hoàng Nhi, nàng không sao chứ?

Đao Bạch Phượng lãnh đạm lắc đầu, đảo mắt nhìn quanh một lượt, lớn giọng quát:

- Giấu đầu hở đuôi, còn không mau lăn ra đây!

Từ trong bóng tối bước ra một người phụ nữ trung niên mặt trái xoan lông mày dài, nhan sắc hết sức khả ái, chỉ có điều là ánh mắt lại có ba phần dữ tợn ba phần ngang bướng. Thiếu phụ tay cầm song đao, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Đao Bạch Phượng, không phải ai khác chính là sư phụ của Mộc Uyển Thanh, tên thật là Tần Hồng Miên, có ngoại hiệu là Tu La Đao.

Mộc Uyển Thanh lấy hết dũng khí nhìn Tần Hồng Miên, run run nói:

- Sư phụ, người này gạt con, bảo... bảo sư phụ là mẹ con, còn ông ta là cha con...

Tần Hồng Miên lạnh lùng lắc đầu, nghiêm khắc nói:

- Mẹ con bạc mệnh mất sớm, cha con cũng đã chết rồi!

Đoàn Chính Thuần không khỏi xao xuyến khi gặp lại tình nhân cũ, dịu dàng hỏi:

- Hồng Miên, là nàng thật sao? Suốt bấy lâu nay nàng vẫn khỏe chứ?

Tần Hồng Miên khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Nếu chàng vẫn còn thương thiếp, còn thương Uyển Nhi, thì hãy đi cùng với thiếp, vĩnh viễn không được nghĩ đến người phụ nữ khác, vĩnh viễn không được trở về đây nữa.

Đoàn Chính Thuần bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói:

- Không phải là ta không muốn, nhưng ta chính là Trấn Nam Vương của Đại Lý, nắm giữ toàn bộ cơ mật văn võ trong tay, ta không thể vứt bỏ mọi thứ không quản được...

Tần Hồng Miên hậm hực nhíu mày, nghẹn ngào nói:

- Mười tám năm trước chàng đã nói như vậy rồi, mười tám năm sau cũng lại là một câu đó... Đoàn Chính Thuần ơi Đoàn Chính Thuần, ông quả đúng là một kẻ phụ tình bạc nghĩa!

Mộc Uyển Thanh nghe thấy Đoàn Chính Thuần và Tần Hồng Miên đối đáp như vậy, trong lòng mỗi lúc một thêm thất vọng, trong lúc nhất thời nước mắt rưng rưng. Mộc Uyển Thanh biết rằng hai người trước mặt quả thật chính là cha mẹ của mình, không muốn tin cũng không được, nghĩ đến những chuyện uất ức trong lòng từ trước đến nay, càng nghĩ càng thấy chán nản, trong lòng lạnh như tro tàn, bỗng nhiên hai chân dậm nhẹ một cái nhảy vọt ra ngoài.

Tần Hồng Miên vội vàng kêu lên:

- Uyển Nhi, con đi đâu thế?

Mộc Uyển Thanh chẳng thèm đoái hoài gì nữa, chỉ hậm hực nói:

- Các người đã làm khổ cả đời ta, cứ để mặc ta tự sinh tự diệt!

Mộc Uyển Thanh liếc mắt nhìn Vô Cực Tử một cái, sau đó đi thẳng một lèo không quay đầu lại. Vô Cực Tử trong lòng ngổn ngang tâm sự, vốn muốn lên tiếng gọi Mộc Uyển Thanh trở lại, nhưng lời vừa đến cổ họng đã uất nghẹn lại, chỉ trong khoảnh khắc hình bóng của Mộc Uyển Thanh đã tan biến vào trong bóng đêm.

Tần Hồng Miên bất lực nhìn theo phương hướng Mộc Uyển Thanh rời đi, sau đó quay sang nhìn Đoàn Chính Thuần, giọng đột nhiên dịu dàng nói:

- Thuần ca, chàng làm vương gia mấy chục năm rồi, chẳng lẽ chưa đủ hay sao? Chàng theo thiếp đi, từ nay về sau chàng bảo sao thiếp nghe vậy, không dám nói nặng nửa câu, không dám đánh chàng nửa cái. Uyển Nhi đáng thương như vậy, chẳng lẽ chàng không thương nó hay sao?

Đoàn Chính Thuần ngần ngừ không đáp, vẻ mặt đăm chiêu, đột nhiên trên mái nhà có một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Sư tỷ nói thực không sai. Đoàn Chính Thuần, ông đích thị là một kẻ bạc hạnh vô tình!

Đoàn Chính Thuần nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền run lên nói:

- Bảo Bảo, nàng cũng đến ư?

Cam Bảo Bảo nhanh chóng từ trên mái nhà nhảy xuống, theo sau là ba người Chung Vạn Cừu, Vân Trung Ngạc và Nam Hải Ngạc Thần cùng với một người phụ nữ quái dị trạc bốn mươi tuổi, mặc áo dài màu xanh nhạt, mặt mũi xinh xắn nhưng hai bên má đều có vạch máu tím bầm, chính là Diệp Nhị Nương, là lão nhị trong Tứ Đại Ác Nhân, có ngoại hiệu là Vô Ác Bất Tác. Nam Hải Ngạc Thần vốn là lão tam trong Tứ Đại Ác Nhân, nhưng y vẫn luôn không phục Diệp Nhị Nương, vậy nên thường tự xưng là "Nhạc lão nhị" chứ không phải là "Nhạc lão tam".

Chung Vạn Cừu đứng chắn trước mặt Cam Bảo Bảo, hùng hổ quát:

- Đoàn Chính Thuần, ngươi là tên dâm tặc bỉ ổi vô liêm sỉ, không biết đã xâm phạm bao nhiêu vợ con người ta rồi. Tên khốn kiếp nhà ngươi đừng có lảng vảng trước mặt Bảo Bảo của ta!

Đoàn Chính Thuần không khỏi sửng sốt, cất giọng hỏi:

- Bảo Bảo, tại sao nàng lại có thể lấy một con người như vậy làm chồng?

Cam Bảo Bảo thản nhiên như không, nghiêm nét mặt nói:

- Chồng ta tính tình gàn dở cộc cằn, võ công tài mạo đều không bằng ngươi, vinh hoa phú quý so với người càng không được phần nào, nhưng ông ấy lại một lòng một dạ với ta, ta cũng một lòng một dạ đối với ông ấy!

Đoàn Chính Thuần bất giác đem lòng kính cẩn, không dám nhắc đến tình xưa nghĩa cũ, còn Chung Vạn Cừu nghe được lời của thê tử kiên quyết thủy chung thì trong lòng khoan khoái vô cùng. Đột nhiên Tần Hồng Miên và Cam Bảo Bảo liếc mắt ra hiệu với nhau, đồng loạt xuất thủ về phía Đao Bạch Phượng, Đoàn Chính Thuần cả kinh vội vàng thi triển tuyệt kỹ thành danh của Đoàn Gia là Nhất Dương Chỉ để giải vây, thế nhưng lại bị Chung Vạn Cừu ra mặt ngăn cản, năm người nhất thời rơi vào thế trận giằng co.

Ba người Vân Trung Hạc, Nam Hải Ngạc Thần và Diệp Nhị Nương cũng chớp lấy thời cơ liên thủ với nhau bắt giữ Đoàn Dự, thế nhưng rất nhanh liền bị hộ vệ trong phủ cản lại. Bốn người Chử Cổ Phó Chu liên thủ lấy nhiều đánh ít cũng đã đủ để bù lại chênh lệch tu vi với Vân Trung Hạc và Nam Hải Ngạc Thần, còn Cao Thăng Thái và Diệp Nhị Nương thì đều đạt đến cảnh giới Trúc Cơ Trung Kỳ, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.

Đúng lúc này, một lão già mặc áo bào xanh xuất quỷ nhập thần phi thân tới, hai chân y đã tàn phế, tay cầm hai cây thiết trượng ấn xuống mặt đất một cái, thân hình y đã tung lên nhẹ nhàng, chỉ sau vài lần như vậy liền đến trước mặt Đoàn Dự. Người này da thịt trên mặt cứng đơ, mắt mở thao láo, mi mắt không nhắm lại được, nếu như không phải vẫn còn nhịp thở đều đặn thì ai cũng tưởng y chỉ là một cỗ tử thi, không phải ai khác chính là Đoàn Diên Khánh, là lão đại trong Tứ Đại Ác Nhân, có ngoại hiệu là Ác Quán Mãn Danh.

Đoàn Diên Khánh thực lực rất mạnh, tu vi đạt đến cảnh giới Trúc Cơ Hậu Kỳ, ba tên ác nhân có thêm lão đại hỗ trợ thì chẳng khác nào như hổ thêm cánh, bốn người Chử Cổ Phó Chu cùng với Cao Thăng Thái cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Đoàn Dự bị Tứ Đại Ác Nhân bắt lấy, Nam Hải Ngạc Thần cười ha hả nhìn Đoàn Dự hỏi:

- Tiểu tử, ngươi muốn sống hay muốn chết? Muốn làm sư phụ của ta thì là sư phụ chết, còn muốn làm đệ tử của ta thì là đệ tử sống.

Đoàn Dự tuy rằng đã bị Nam Hải Ngạc Thần dồn vào chân tường, nhưng vẫn thong thả nói:

- Nhạc lão tam, ngươi đã đánh cược thua thì phải làm đệ tử của ta, bây giờ lại muốn nuốt lời thì chẳng khác nào là đồ rùa đen khốn kiếp!

Nam Hải Ngạc Thần đột nhiên nhíu mày, giận dữ quát:

- Con mẹ nó chứ! Ngươi dám nói Nhạc lão nhị này là đồ rùa đen khốn kiếp, chán sống rồi sao?

Trấn Nam Vương Phủ lúc này đã bị binh lính bao vây tứ phía, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc áo hoàng bào, tướng mạo tuấn tú, không phải ai khác chính là Bảo Định Đế, đương kim hoàng đế của Đại Lý, tên thật là Đoàn Chính Minh. Đi theo hộ tống Đoàn Chính Minh là ba cận thần trung thành, tu vi đều đã đạt đến cảnh giới Trúc Cơ Trung Kỳ, lần lượt là Phạm Hoa giữ chức tư mã của Đại Lý, Ba Thiên Thạch giữ chức tư không của Đại Lý và Hoa Hách Cấn giữ chức tư đồ của Đại Lý.

Nam Hải Ngạc Thần đưa tay nắm chặt lấy cổ Đoàn Dự, hung hăng quát:

- Ai dám tiến lên một bước, có tin là ta bẻ gãy cổ hắn kêu răng rắc không?

Đột nhiên Đoàn Dự chật vật vươn tay bắt lấy cổ tay Nam Hải Ngạc Thần, huyệt Thiếu Thương trên ngón tay cái của Đoàn Dự chạm vào huyệt Nội Quan trên cổ tay Nam Hải Ngạc Thần mà y lại đang vận kình, nên chân khí của Nam Hải Ngạc Thần cuồn cuộn tuôn ra, sau đó chảy thẳng vào người Đoàn Dự. Vân Trung Hạc và Diệp Nhị Nương cảm thấy tình hình không ổn, vội vận chân khí kéo Nam Hải Ngạc Thần ra, nhưng chân khí trong người cũng ào ào chảy vào trong người Đoàn Dự hết sức quỷ dị. Bốn người Chử Cổ Phó Chu và ba người Phạm Hoa, Ba Thiên Thạch và Hoa Hách Cấn xông lên giải cứu Đoàn Dự thì cũng chịu chung số phận với ba tên ác nhân, chân khí trong người không khống chế được chảy vào trong người Đoàn Dự. Mười mấy cao thủ ra sức vùng vẫy, thế nhưng giãy giụa làm sao cũng không thể thoát ra được, càng vận kình thì chân khí tiêu tán càng nhanh.

Đoàn Diên Khánh cẩn thận quan sát tình hình, buột miệng nói:

- Đây là Hóa Công Đại Pháp của Đinh lão quái ở Tinh Tú Hải!

Đáng kinh ngạc là Đoàn Diên Khánh không mấp máy môi mà âm thanh lại phát ra từ trong bụng y, nhiều người hát rong trên phố cũng biết nói tiếng bụng như thế, nhưng muốn nói được rõ ràng thì tu vi phải cực kỳ thâm hậu. Đoàn Diên Khánh truyền chân khí vào cây thiết trượng trong tay, lập tức phóng ra một cỗ lực lượng mạnh mẽ tách Đoàn Dự ra, mọi người ai nấy mệt mỏi rã rời.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.