Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công Tôn Lục Ngạc

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Mọi người ra ngoài lều xem, chỉ thấy Chu Bá Thông đứng giữa một bãi trống, có bốn người khác chia nhau vây quanh thành hình bán nguyệt, chỉ chừa ra một lối thoát ở hướng đông, Chu Bá Thông vung quyền quát:

- Không đi, không đi!

Bốn người kia đều mặc áo bào màu lục, trang phục không theo kiểu dáng đương thời, có ba người là nam nhân trung niên, còn lại là một thiếu nữ, dải thắt lưng màu lục bay phất phơ trước gió, chỉ nghe thiếu nữ áo xanh nhẹ giọng nói:

- Chúng vãn bối hoàn toàn không có ý gây khó dễ, chỉ vì tôn giá đạp đổ đan lô, giẫm nát linh chi, hủy hoại đạo thư, thiêu hủy kiếm phòng, nên buộc phải thỉnh đại giá tới nói rõ với gia phụ, nếu không gia phụ trách tội, chúng vãn bối không đảm đương nổi.

Chu Bá Thông cười ha ha, khoát tay nói:

- Các ngươi cứ về bẩm là có một người điên khùng đi qua, vô ý gây họa, không được sao?

Thiếu nữ áo xanh buồn bực khó chịu, bỗng nhiên chỉ tay về phía sau lưng Chu Bá Thông nói:

- Phụ thân, người cũng đến sao?

Chu Bá Thông ngoảnh đầu nhìn lại, nhưng không thấy ai, thiếu nữ áo xanh giơ tay ra hiệu, bốn người lập tức quăng ra một tấm lưới đánh cá màu xám cực lớn, chụp xuống người Chu Bá Thông. Thủ pháp của bốn người hết sức thành thục, cổ quái vạn phần, Chu Bá Thông tuy võ công xuất thần nhập hóa, nhưng đã bị chụp trong lưới, chân tay vướng víu, chỉ biết kêu cha gọi mẹ, rồi một nam nhân vác y lên vai, ba người còn lại cầm kiếm hộ vệ, chạy như bay về hướng đông.

Vô Cực Tử lo lắng cho an nguy của Chu Bá Thông, bèn vội vàng thi triển khinh công đuổi theo. Đám người Kim Luân Pháp Vương nhìn thấy chuyện lạ, làm sao có thể bỏ qua? Mọi người liền từ biệt Hốt Tất Liệt, nhanh chóng chạy đuổi theo sau.

Chạy được mấy dặm, đến một dòng mương, bốn người khiêng Chu Bá Thông lên một chiếc thuyền, thuyền chèo ngược dòng mà đi. Vô Cực Tử đuổi đến nơi thì thuyền đã đi xa, thấy ven bờ có một con thuyền nhỏ, đang định xuống thuyền thì đám người Kim Luân Pháp Vương đã đuổi đến nơi.

Vô Cực Tử nhìn chằm chằm vào Kim Luân Pháp Vương, nhàn nhạt nói:

- Tại hạ gấp rút cứu người, không có thời gian đôi co với chư vị!

Bốn người Tiêu Tương Tử, Ni Ma Tinh, Mã Quang Tá và Doãn Khắc Tây hết sức sửng sốt, khẩu khí đối phương thật là không nhỏ, đang định ra tay giáo huấn một trận, chợt thấy Kim Luân Pháp Vương cẩn trọng nói:

- Lão nạp không có ác ý, chỉ là sự tình kỳ lạ, nảy tính hiếu kỳ mà thôi.

Lần trước Kim Luân Pháp Vương chịu thiệt trong tay Vô Cực Tử, trong lòng âm thầm kinh sợ, xem ra bản thân ếch ngồi đáy giếng, đã quá coi thường anh hùng thiên hạ, bất quá lần này phe mình người đông thế mạnh, năm người đồng tâm hiệp lực thì cũng không phải e sợ đối phương. Bốn người Tiêu Tương Tử, Ni Ma Tinh, Mã Quang Tá và Doãn Khắc Tây đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, thực lực của Kim Luân Pháp Vương họ hiểu rất rõ, không ngờ rằng y lại có phần e sợ thiếu niên trước mặt, xem ra đối phương cũng không phải dạng vừa, ai nấy đều âm thầm cảnh giác đề phòng.

Vô Cực Tử cũng không dây dưa với đối phương, xuất quỷ nhập thần phi thân lên thuyền, mọi người nhìn thấy đối phương khinh công trác tuyệt, trong lòng tán thưởng không thôi. Mọi người vội vàng lên thuyền, Mã Quang Tá to khỏe lực lưỡng, tay cầm mái chèo khua mạnh, trong phút chốc chỉ còn cách chiếc thuyền kia vài trượng, thế nhưng dòng mương quanh co uốn khúc, thoáng cái đã không thấy chiếc thuyền kia đâu nữa.

Vô Cực Tử từ dưới thuyền nhảy lên bờ, leo thoăn thoắt lên vách núi, từ trên nhìn xuống, phát hiện ra chiếc thuyền kia rẽ vào một ngách mương rất hẹp ở phía tây, chỗ ấy có một bụi cây lớn um tùm che khuất. Vô Cực Tử quay lại thuyền, chỉ đường cho mọi người chèo tới chỗ bụi cây lớn, tới nơi thấy cửa động chỉ cao chưa đầy ba thước, mấy người phải cúi rạp xuống, chiếc thuyền mới bơi lọt vào.

Chèo được một hồi, chỉ thấy hai bên chính là vách núi dựng đứng, non xanh nước biếc, cảnh sắc hết sức tĩnh mịch, bốn phía lặng ngắt như tờ, thoạt nhìn đầy vẻ hung hiểm. Lại chèo thuyền vài dặm nữa, trước mặt bỗng có chín tảng đá chắn ngang dòng mương như một tấm bình phong, ngăn không cho thuyền đi qua.

Kim Luân Pháp Vương trầm ngâm một lúc, mỉm cười nói:

- Chúng ta ba người một bên, hợp lực cả sáu thì có thể nhấc chiếc thuyền qua được.

Mọi người gật đầu khen phải, cẩn thận lên bờ tìm chỗ đứng vững, may mà dòng mương chỗ này rất hẹp, đứng hai bên vươn tay cũng tới mạn thuyền. Sáu người cùng khiêng chiếc thuyền lên khỏi mặt nước, đưa qua tấm bình phong bằng đá, sau đó lại xuống thuyền, vỗ tay nói cười.

Tiêu Tương Tử khẽ nhíu mày, nghi hoặc nói:

- Sáu người chúng ta đều là hảo thủ trong võ lâm, cả sáu hợp lực khiêng một chiếc thuyền, kể cũng không khó, thế nhưng...

Ni Ma Tinh khẽ gật đầu, cướp lời nói:

- Bốn người kia võ công thế nào mà cũng khiêng nổi chiếc thuyền qua?

Mã Quang Tá là người chất phác thành thật, sửng sốt nói:

- Bốn người kia khiêng nổi chiếc thuyền qua... thì cũng khỏe đấy!

Doãn Khắc Tây cười khổ nói:

- Ba nam nhân thì có thể, chứ còn cô nương mười bảy, mười tám tuổi kia thì làm sao được? Tấm bình phong bằng đá kia hẳn có cơ quan, chúng ta nhất thời chưa biết đó thôi.

Mải mê nói chuyện, mọi người đã đi đến đầu dòng mương, sáu người cùng nhảy lên bờ, đi theo con đường mòn tiến sâu vào trong thâm cốc, đến lúc trời sắp tối vẫn chưa thấy bóng dáng bốn người kia đâu, đang lúc nóng lòng sốt ruột, chợt thấy xa xa có mấy đống lửa. Mọi người nhanh chóng chạy lại, thầm biết thân nhập hiểm địa, cần phải cẩn thận đề phòng, nhưng ai cũng từng ngang dọc giang hồ, bây giờ sáu vị cao thủ cùng đi với nhau, thiên hạ ai dám ngăn cản?

Đi một lúc thì đến một chỗ đất rộng, thấy có một đống lửa lớn cháy rừng rực, phía sau đống lửa là một tòa thạch thất, Ni Ma Tinh cất giọng gọi:

- Có khách nhân tới đây, các người mau ra đón!

Cánh cửa thạch thất từ từ mở ra, từ trong bước ra ba nam một nữ, chính là bốn người áo xanh đã bắt Chu Bá Thông, bọn họ cúi mình hành lễ, thiếu nữ áo xanh nhẹ nhàng nói:

- Quý khách từ xa lặn lội đến đây, chưa kịp nghênh tiếp thật là áy náy.

Sáu người chắp tay đáp lễ mấy câu rồi bước vào thạch thất, bên trong trừ vài bộ bàn ghế thì cũng không có gì khác, bốn người áo xanh ngồi ở vị trí chủ nhà, thiếu nữ áo xanh hòa nhã nói:

- Mạn phép thỉnh vấn quý tính đại danh các vị?

Doãn Khắc Tây là người nhanh mồm nhanh miệng, liền tươi cười giới thiệu thân phận của năm người đồng hành, thiếu nữ áo xanh hiếu khách nói:

- Tệ xứ hoang dã vắng vẻ, chưa từng có ai tới đây, hôm nay quý khách giáng lâm, thật là cực kỳ hân hạnh. Không rõ sáu vị tới đây có việc gì không?

Doãn Khắc Tây khẽ lắc đầu, tươi cười đáp:

- Bọn tại hạ nhìn thấy bốn vị bắt được Lão Ngoan Đồng thì nổi tính hiếu kỳ, đến xem thế thôi. Nơi này cảnh sắc u nhã, được ngắm một phen, cũng không uổng công lặn lội.

Thiếu nữ áo xanh sắc mặt có vẻ bực bội nói:

- Thì ra kẻ phá rối đó gọi là Lão Ngoan Đồng, hắn ta vô duyên vô cớ đạp đổ đan lô, giẫm nát linh chi, hủy hoại đạo thư, thiêu hủy kiếm phòng. Chúng tôi vốn không hề đắc tội với hắn ta, không hiểu sao hắn ta lại gây rắc rối với chúng tôi...

Thiếu nữ áo xanh nước mắt lưng tròng, có vẻ rất là oan ức, một người áo xanh hậm hực nói:

- Chúng tôi bận lo cứu hỏa, hắn ta thừa cơ chuồn mất. Chúng tôi nghĩ rằng việc này không nhỏ, nên phải vội vàng đuổi theo bắt về giao cho cốc chủ xử trí.

Vô Cực Tử bất đắc dĩ thở dài một hơi, quan tâm hỏi:

- Không biết cốc chủ dự định xử trí ra sao?

Một người áo xanh khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Gia sư tính tình hiền hậu, chắc sẽ không giết người đâu. Nhưng nếu hắn ta cứ tiếp tục nói năng bậy bạ đắc tội với gia sư, thì cũng không thể trách người khác được.

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, thắc mắc hỏi:

- Không biết Lão Ngoan Đồng đã nói điều gì bậy bạ đắc tội với tôn sư vậy? Người này tuy rằng ngang ngược tinh nghịch, nhưng tính nết cũng đâu đến nỗi nào.

Thiếu nữ áo xanh khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Hắn ta bảo phụ thân của tiểu nữ đã lớn tuổi rồi mà còn muốn cưới...

Một người áo xanh vội vàng xen vào, nhanh miệng nói:

- Lão Ngoan Đồng kia nói năng vớ vẩn, chẳng có gì đáng nghe đâu. Các vị từ xa tới đây, chắc đã đói bụng, để vãn bối gọi cơm nhé.

Mã Quang Tá sắc mặt tươi tỉnh hẳn lên, phấn khích nói:

- Hay lắm, hay lắm!

Bốn người áo xanh nhanh chóng vào bếp, lát sau bưng mâm cơm ra, có bốn món là rau cải xanh, đậu phụ trắng, giá đỗ vàng và nấm đông cô, sau đó bưng ra một bình nước trắng, rót đầy vào bát trước mặt mỗi người. Mã Quang Tá từ bé đến giờ bữa ăn nhất thiết phải có thịt, bốn món không có dầu mỡ, cũng không có rượu để uống, thì rất thất vọng.

Thiếu nữ áo xanh khẽ mỉm cười, áy náy nói:

- Ở đây chúng tôi hoàn toàn ăn chay, cũng không được phép uống rượu, đấy là tổ huấn đã mấy trăm năm, mong quý khách lượng thứ cho.

Đám người Kim Luân Pháp Vương thấy bốn người áo xanh cử chỉ nói năng cổ hủ, hơn nữa từ đầu tới giờ chưa thấy họ cười lần nào, nhìn diện mạo cũng không có gì đáng ghét, nhưng lời lẽ hết sức vô vị, ai nấy đều cúi đầu ăn cơm không nói năng gì. Ban đêm sáu người ngủ lại trong thạch thất, dưới đất chỉ có mấy cái chiếu cỏ, chủ nhân đối xử lạnh nhạt với khách như vậy, không khỏi cảm thấy bất cận nhân tình.

Sáng hôm sau, Vô Cực Tử tỉnh dậy rất sớm, ra khỏi thạch thất. Tối qua cũng không nhìn rõ, thì ra nơi này bốn bề thảo mộc xanh tươi, đường đến đây cảnh vật đã đẹp, nơi này phong cảnh lại càng mỹ lệ hiếm có, bèn thả bộ mà đi, chỉ thấy bên đường hạc tiên hươu trắng từng đàn, nhởn nhơ không hề sợ người, đi được một lúc thì thấy thiếu nữ áo xanh đang hái hoa bên đường, vừa mới nhìn thấy Vô Cực Tử thì nàng đã giơ tay vẫy gọi:

- Các hạ thức dậy sớm thế, hãy lại đây dùng món điểm tâm đã nào.

Thiếu nữ áo xanh hái mấy bông hoa đưa cho Vô Cực Tử, hắn lúc này cũng nhìn kỹ, thấy đối phương trạc mười bảy, mười tám tuổi, da trắng nõn trắng nà, mắt đen lay láy, bên miệng có một nốt ruồi đen nhỏ, nhan sắc rất là tú nhã thoát tục. Chỉ thấy thiếu nữ áo xanh ngắt các cánh hoa cho vào miệng, Vô Cực Tử cũng bắt chước làm theo, miệng vừa thơm vừa ngọt như mật ong, có vị hăng hăng của rượu, cảm thấy lâng lâng khoan khoái, nhưng nuốt xuống thì chợt thấy đắng chát, nửa muốn nhổ đi, nửa lại tiếc rẻ, nếu nuốt vào bụng e rằng khó trôi.

Vô Cực Tử nhìn kỹ bông hoa, chỉ thấy cành lá đầy gai, màu sắc cánh hoa thì đẹp vô ngần, như phù dung nhưng thơm hơn, như sơn trà nhưng đẹp hơn, quan sát một lúc liền ngạc nhiên nói:

- Đây là... hoa tình!

Thiếu nữ áo xanh thoáng sửng sốt, gật đầu nói:

- Các hạ hiểu biết thật là uyên bác, đây quả thật chính là hoa tình. Thung lũng này gọi là Tuyệt Tình Cốc, hoa tình mọc ở khắp nơi.

Hoa tình là một loại độc thảo cực kỳ nguy hiểm, gọi là "hoa tình", thực ra là ví von ái tình nam nữ, nỗi tương tư mới đầu ngọt ngào, sau đó cay đắng. Nếu bị trúng độc hoa tình, lúc bình thường thì vô hại, chỉ cần nghĩ đến ái tình lục dục, huyết mạch sôi trào, chất độc cũng sẽ phát tác làm cho đối phương đau đớn không thể chịu nổi. Hồi xưa ở Thiên Trúc đã có vô số người chết vì trúng độc hoa tình, nếu truyền đi tiếp, tai họa nhất định không nhỏ.

Vô Cực Tử nhìn quanh một hồi, hạ giọng hỏi:

- Loài hoa này sớm đã tuyệt chủng ở Thiên Trúc, không biết sao lại truyền đến Trung Nguyên?

Thiếu nữ áo xanh cười khẽ một tiếng nói:

- Tiểu nữ cũng không biết vì sao, có lẽ phụ thân tiểu nữ sẽ biết lai lịch.

Lúc này ánh ban mai chiếu vào khuôn mặt giai nhân, thấy rõ đôi mắt đen láy, nước da trắng hồng, trông thật kiều diễm, Vô Cực Tử chợt xúc động nói:

- Được gặp mỹ nhân đã là duyên phận rất lớn, muốn thấy nàng cười, bản thân cũng phải tu hành mấy kiếp...

Thiếu nữ áo xanh bị Vô Cực Tử trêu chọc, không nhịn được liền bật cười thành tiếng, Vô Cực Tử thấy nàng lạnh lùng nên cũng e ngại vài phần, bây giờ nhìn thấy nàng cười thì ngăn cách giữa hai người cũng không còn to lớn như vậy. Thiếu nữ áo xanh cả đời quả thật chưa nghe ai khen nàng xinh đẹp, bởi lẽ mọi người ở đây tu luyện thiền môn, tất cả đều nhìn nhau bằng con mắt lạnh lùng thản nhiên, người bên cạnh dù có cảm thấy nàng xinh đẹp thì cũng chẳng dám mở miệng tán dương.

Vô Cực Tử bất giác xao xuyến không thôi, chợt nghiêm trang nói:

- Nếu được mỹ nhân thổ lộ phương danh, quả là tổ tông tích đức nhiều đời.

Thiếu nữ áo xanh bỗng nhiên đỏ mặt, xoay người bỏ chạy, chạy được mấy trượng, dừng lại bên cạnh một cây hoa tình, đứng cúi đầu ngơ ngẩn hồi lâu, rồi ngoảnh đầu lại mỉm cười, nhỏ giọng nói:

- Tiểu nữ nói cho các hạ biết, các hạ không được nói lại cho người thứ hai, càng không gọi tên tiểu nữ trước mặt người khác đấy nhé.

Vô Cực Tử bất giác rung động, thong thả nói:

- Mỹ nhân có lệnh, sao dám trái lời?

Thiếu nữ áo xanh đỏ mặt ngại ngùng, ngượng nghịu nói:

- Phụ thân tiểu nữ họ Công Tôn... đặt cho con gái độc nhất cái tên Lục Ngạc.

Công Tôn Lục Ngạc nói tên ra rồi, hai người lại thân mật thêm vài phần, chỉ nghe nàng líu ríu nói:

- Khi phụ thân tiểu nữ đón tiếp các hạ, các hạ chớ có nhìn tiểu nữ mà cười đấy.

Vô Cực Tử thoáng sửng sốt, hiếu kỳ hỏi:

- Cười thì sao chứ?

Công Tôn Lục Ngạc thở dài nói:

- Nếu phụ thân biết tiểu nữ cười vui với các hạ, lại biết tiểu nữ nói tên cho các hạ, không rõ phụ thân sẽ trách phạt tiểu nữ thế nào?

Vô Cực Tử kinh ngạc nói:

- Chưa nghe có người cha nào nghiêm khắc như vậy, nữ nhi chỉ cười một tiếng với người khác cũng không được. Cô nương như hoa như ngọc thế này, chẳng lẽ phụ thân không thương yêu sao?

Công Tôn Lục Ngạc bất giác rưng rưng lệ nói:

- Hồi trước tiểu nữ còn bé, phụ thân rất yêu tiểu nữ, nhưng sau khi mẫu thân mất, phụ thân đối với tiểu nữ ngày càng nghiêm khắc...

Hai người trò chuyện một hồi, mặt trời đã lên cao dần, Công Tôn Lục Ngạc chợt giật mình nói:

- Các hạ hãy mau về đi, đừng để các sư huynh thấy chúng ta nói chuyện với nhau, bọn họ sẽ mách phụ thân.

Vô Cực Tử bất giác cảm thấy thương xót Công Tôn Lục Ngạc, tay trái khẽ nắm tay nàng, tay phải vỗ nhẹ lưng nàng an ủi. Ánh mắt Công Tôn Lục Ngạc lộ vẻ cảm kích, nàng chợt cúi đầu, bỗng nhiên đỏ mặt, ngượng ngùng chạy đi.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.