Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh Hùng Đại Yến

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Sắc trời dần sáng, lại thêm vô số anh hùng hảo hán đến Lục Gia Trang, trang viện tuy rộng lớn, vậy mà chỗ nào cũng đã chật kín người. Lần này anh hùng đại yến, đệ tử của Nhất Đăng Đại Sư là Ngư Tiều Canh Độc chỉ có Điểm Thương Ngư Ẩn và Chu Tử Liễu đến tham dự. Võ Tam Thông trước đây đánh nhau với Lý Mạc Sầu bị thương, thê tử vì mình mất mạng, bỏ đi biệt tích tới nay không rõ tung tích sống chết ra sao, Điểm Thương Ngư Ẩn và Chu Tử Liễu thương xót huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn hàn vi cơ cực, lại nể tình sư huynh đệ đồng môn, bèn tìm một gian tịnh thất, đem môn tuyệt kỹ Nhất Dương Chỉ truyền thụ cho hai người.

Ăn trưa xong xuôi, bang chúng Cái Bang nhanh chóng tụ tập ở cánh rừng bên ngoài Lục Gia Trang. Đại lễ bàn giao giữa bang chủ cũ và mới chính là khánh điển long trọng nhất của Cái Bang, các đại đệ tử các lộ đông tây nam bắc đều tới tham dự, quần hào tới Lục Gia Trang tham gia anh hùng đại yến cũng được mời tới dự lễ.

Hơn mười năm nay Lỗ Hữu Cước vẫn luôn thay mặt Quách Tĩnh xử lý bang vụ, công bằng chính trực, dám làm dám chịu, cả hai phe Tịnh Y Phái và Ô Y Phái đều khâm phục. Hiện thời ba vị trưởng lão của Tịnh Y Phái, thì Giản trưởng lão sớm đã tạ thế, Lương trưởng lão ốm liệt giường đã nhiều năm, Bành trưởng lão phản bội bản bang bỏ đi biệt tích, trong bang không có tranh chấp, cho nên lần bàn giao này cũng là thuận lý thành chương.

Sau khi Quách Tĩnh dựa theo bang quy tuyên bố, trao tín vật Đả Cẩu Bổng của bang chủ cho Lỗ Hữu Cước, chúng đệ tử nhất tề đi lên nhổ nước bọt về phía y, tới lúc Lỗ Hữu Cước toàn thân đều ướt sũng nước bọt, thì lễ tiếp nhiệm của tân bang chủ coi như hoàn tất, chợt thấy có một lão ăn mày nhảy lên tảng đá, lên tiếng nói:

- Hồng lão bang chủ có lệnh, sai ta truyền đạt lại cho mọi người.

Bang chúng lập tức hoan hô vang dội, hơn mười năm nay mọi người không biết tin tức hành tung của Hồng Thất Công, thường vẫn nhớ đến, hôm nay bỗng nghe có hiệu lệnh của lão bang chủ, thì ai nấy đều hồ hởi như phát cuồng, từ trong đám đông có người hưng phấn kêu lên:

- Cung chúc Hồng lão bang chủ mạnh giỏi!

Bang chúng đồng thanh hô vang trời dậy đất, hồi lâu mới ngừng, chỉ nghe lão ăn mày hào khí nói:

- Cách đây nửa năm, lão phu có tình cờ gặp Hồng lão bang chủ, cùng uống một bữa rượu no say với lão nhân gia người. Hồng lão bang chủ vẫn rất khỏe mạnh, ăn uống vô cùng ngon miệng, tửu lượng còn cao hơn trước.

Quần hào tiếp tục cất tiếng hoan hô vang dội, kèm theo không ít tiếng cười vui vẻ, lão ăn mày sau đó lại cười lớn nói:

- Hồng lão bang chủ suốt mấy năm qua đã giết được không ít bọn ác bá cẩu quan hại nước hại dân, lão nhân gia người bảo rằng mới nghe tin có năm tên khốn kiếp gọi là Tạng Biên Ngũ Xú gì đó vâng lệnh Thát tử Mông Cổ làm nhiều chuyện xấu xa ở vùng Quảng Đông, Hồng lão bang chủ phải đi tra xét, nếu quả thật đúng như vậy thì lão nhân gia người sẽ ra tay lấy năm cái mạng chó ấy!

Đột nhiên đám đông có người ngạc nhiên kêu lên:

- Tạng Biên Ngũ Xú hoành hành ngang ngược, có điều hành tung của chúng đó đây bất định, chúng huynh đệ bản bang thủy chung không sao tìm được bọn chúng, gần đây đột nhiên không biết chúng đi đâu mất, chắc hẳn Hồng lão bang chủ đã diệt trừ xong bọn ác đồ rồi.

Lão ăn mày giơ tay lên nói:

- Hồng lão bang chủ có nói: Hiện nay thiên hạ đại loạn, Thát tử Mông Cổ ngày càng lấn xuống phía nam, mưu đồ chiếm lấy thiên hạ của Đại Tống ta. Phàm là bang chúng Cái Bang, ai nấy đều phải có lòng trung nghĩa, thề quyết giết địch, chống giặc ngoại xâm!

Bang chúng Cái Bang đồng thanh hưởng ứng hết sức hăng hái, lão ăn mày lại lớn tiếng hô hào nói:

- Triều đình chính sự thối nát gian thần lộng hành, chờ mong bọn quan lại hủ bại lo chuyện báo quốc hộ dân thì cũng chỉ uổng công thôi. Hiện thời tai họa ngoại xâm ngày càng lớn, người người đều phải có lòng tận trung báo quốc, Hồng lão bang chủ bảo lão phu khích lệ chư vị hảo huynh đệ hãy nhớ kỹ trong lòng hai chữ "trung nghĩa".

Bang chúng Cái Bang đồng thanh hô lên:

- Thề sẽ tuân theo giáo huấn của Hồng lão bang chủ!

Đến lúc trời tối, Lục Gia Trang trong ngoài treo đèn kết hoa, chính sảnh, tiền sảnh, hậu sảnh, sương sảnh, hoa sảnh các nơi bày ra tổng cộng hơn hai trăm bàn tiệc, có quá nửa anh hùng hào kiệt thành danh trong thiên hạ đều tới đây tham dự. Mấy chục năm nay mới có một cuộc anh hùng đại yến linh đình như lần này, chủ nhân phải là một người giao du rất rộng, được anh hùng thiên hạ hết lòng khâm phục, thì mới có thể mời tới đông đảo hào kiệt võ lâm như thế này.

Quách Tĩnh và Hoa Tranh ngồi tiếp khách quý ở chính sảnh, Vô Cực Tử không biết đã bỏ đi đâu mất rồi. Hoa Tranh sắp xếp cho Dương Quá ngồi ở bàn tiệc kế tiếp, cạnh bàn của mình, Quách Phù cùng với huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn được xếp ngồi ở bàn tiệc rất xa.

Quách Phù nổi tính hiếu kỳ, vừa lo vừa tức, trong lòng thầm nghĩ: "Dương đại ca không biết võ công, sao mẫu thân lại cho huynh ấy ngồi ở chỗ cao quý như thế? Thôi chết, cha muốn gả mình cho huynh ấy, chẳng lẽ mẫu thân cũng bị cha thuyết phục rồi?"

Quách Phù nghĩ đến việc phụ thân muốn gả mình cho Dương Quá, mẫu thân nhất định sẽ nghe theo lời phụ thân, vừa thẹn vừa giận, vừa lo vừa tức, không nhịn được chỉ muốn khóc nấc lớn, chỉ nghe Võ Tu Văn hừ lạnh nói:

- Tên tiểu tử họ Dương được ngồi chễm chệ đằng kia, cứ như một vị anh hùng hảo hán thành danh không bằng!

Quách Phù trong lòng vốn đã không vui, liền bực bội nói:

- Tiểu Võ ca ca, huynh có bản lĩnh thì đuổi hắn đi!

Huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn vốn đã khinh thường Dương Quá, lúc trước lại nghe Quách Tĩnh bảo muốn gả Quách Phù cho y thì càng có ý thù địch, Võ Tu Văn nghe Quách Phù nói vậy, y lại vừa học được Nhất Dương Chỉ do sư bá, sư thúc truyền thụ, đây chính là dịp đem ra thi thố, bèn cười nhạt nói:

- Hắn đã mạo nhận anh hùng, ta sẽ để hắn lộ rõ chân tướng!

Võ Tu Văn đứng dậy rót đầy hai ly rượu, mang tới bên cạnh Dương Quá nói:

- Dương đại ca, mấy năm gần đây ngươi nhất định là rất đắc ý, tiểu đệ kính đại ca một ly.

Dương Quá thấy Võ Tu Văn đi tới gần mình, mắt chốc chốc lại nhìn về phía Quách Phù, vẻ mặt giảo hoạt, rõ ràng không phải tử tế, bèn đứng lên nhận ly rượu, mỉm cười nói:

- Đa tạ!

Dương Quá nói xong liền uống một hơi cạn sạch. Đúng lúc này, Võ Tu Văn đột nhiên giơ ngón trỏ tay phải thọc vào lưng Dương Quá, y sớm đã chăm chú đề phòng, há có thể để bị người ám toán? Nếu là lúc khác, với tính không chịu lép vế của mình, Dương Quá nhất định sẽ hùng hổ phản kích, nhưng lại nhớ đến giao tình với phu thê Quách Tĩnh, bèn ngấm ngầm dùng Đạo Môn Tâm Pháp, huyệt đạo vừa mới bị điểm liền tự động thông suốt.

Võ Tu Văn điểm huyệt xong, lại thấy Dương Quá mỉm cười, ngồi xuống như thường, trong lòng rất lấy làm lạ, nhanh chóng trở về bàn mình, ngữ khí có chút khó hiểu nói:

- Ca ca, Nhất Dương Chỉ không linh nghiệm!

Võ Tu Văn kể lại việc vừa rồi, không hiểu vì sao bản thân sử xuất tuyệt học Nhất Dương Chỉ cao thâm huyền diệu nhưng lại không thể làm được gì Dương Quá, chỉ thấy Võ Đôn Nhu cười khẩy nói:

- Hoặc là đệ đã xuất chỉ không đúng, hoặc là đệ đã điểm chệch huyệt đạo.

Võ Tu Văn khẽ lắc đầu, kiên quyết nói:

- Sao lại không đúng? Ca ca xem đây!

Võ Tu Văn giơ ngón tay lên làm động tác điểm huyệt, tư thế đúng như sư bá, sư thúc đã truyền thụ cho mình, chợt thấy Quách Phù bĩu môi nói:

- Muội chỉ e Nhất Dương Chỉ không có tác dụng gì đâu.

Huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn đã học được Nhất Dương Chỉ, còn Quách Phù thì chưa, tuy biết bọn họ sẽ truyền thụ cho nàng, nhưng trong bụng vẫn cảm thấy khó chịu, Võ Đôn Nhu lập tức đứng dậy, cũng rót đầy hai ly rượu, mang tới bên cạnh Dương Quá, tươi cười nói:

- Dương đại ca, mấy năm mới được trùng phùng, tiểu đệ cũng xin kính đại ca một ly.

Dương Quá trong lòng cười thầm, đôi đũa đang gắp một miếng thịt bò cũng không đặt xuống, giơ tay trái nhận ly rượu nói:

- Đa tạ!

Võ Đôn Nhu chẳng cần che giấu, giơ ngón trỏ tay phải thọc nhanh tới sau lưng Dương Quá. Dương Quá nhìn thấy đòn thế hiểm ác, bèn đưa luôn miếng thịt bò xuống chắn huyệt Tiếu Yêu của mình, động tác nhanh nhẹn, ngón trỏ của Võ Đôn Nhu thọc ngay vào miếng thịt bò.

Dương Quá buông đôi đũa xuống, cười ha ha nói:

- Nhắm rượu với thịt bò là hợp nhất.

Võ Đôn Nhu khẽ rút tay lại, trừng mắt nhìn Dương Quá một cái rồi trở về chỗ cũ, Quách Phù thấy ngón tay y móc miếng thịt bò, lấy làm lạ hỏi:

- Cái gì thế này?

Võ Đôn Nhu đỏ mặt ngại ngùng, chẳng biết ăn nói thế nào, đang lúc lúng túng, chợt thấy Lỗ Hữu Cước nâng ly rượu đứng lên kính quần hùng, dõng dạc nói:

- Hồng lão bang chủ của tệ bang truyền hiệu lệnh, nói rằng Mông Cổ ngày càng lấn dần xuống phía nam, lệnh cho bang chúng ai nấy đều dốc toàn lực chống lại ngoại xâm. Hiện giờ anh hùng thiên hạ tề tựu ở đây, ai nấy một lòng trung nghĩa, chúng ta hãy cùng nhau bàn kế sách, khiến cho Mông Cổ không dám tái xâm phạm giang sơn Đại Tống chúng ta!

Lỗ Hữu Cước vừa mới nói xong, quần hùng lập tức sôi nổi đứng dậy, mỗi người nói một câu, đều tỏ ý tán đồng. Tới dự anh hùng đại yến đa phần đều là người Hán, mắt thấy quốc sự ngày một nguy nan, đại họa lâm đầu, sớm tự lo lắng, nay lại có người đề xướng, các bậc anh hùng hào kiệt trung nghĩa tất nhiên nhiệt tình hưởng ứng.

Một vị lão nhân đầu tóc bạc trắng đứng dậy, giọng vang như chuông nói:

- Rắn không đầu chẳng thể bò được, chúng ta đều có lòng trung nghĩa, nhưng không có người dẫn đầu, thì khó thành đại sự được. Hôm nay mọi người ở đây hãy cử một vị anh hùng hào kiệt đức cao vọng trọng, người người kính phục, làm minh chủ để hiệu lệnh quần hùng.

Quần hùng lớn tiếng hoan hô, lão nhân tóc bạc lại tiếp tục nói:

- Cao thủ võ lâm đương thời, bao nhiêu năm nay vẫn do năm người Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái, Trung Thần Thông đứng đầu. Trung Thần Thông quy tiên đã lâu, Đông Tà đơn độc nay đây mai đó, Tây Độc nham hiểm xảo quyệt, Nam Đế ở tận Đại Lý xa xôi, không phải thần dân Đại Tống. Minh chủ quần hùng nhất định phải là Bắc Cái Hồng lão tiền bối.

Hồng Thất Công chính là Thái Sơn Bắc Đẩu trong võ lâm hiện nay, đúng là người được ai nấy trông đợi, quần hùng nhất tề vỗ tay, không ai dị nghị, chỉ thấy một vị nam tử trung niên vẻ mặt sắc sảo, mục quang uy mãnh cao giọng nói:

- Thế nhưng Hồng lão tiền bối hành sự xuất quỷ nhập thần, như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Nếu gặp đại sự kháng cường địch chống ngoại xâm, chúng ta biết tìm Hồng lão tiền bối ở đâu để xin chỉ thị, lúc ấy phải làm sao đây?

Quần hùng nghĩ thầm lời này kể ra cũng thật có lý, chỉ nghe nam tử trung niên lớn tiếng nói:

- Hành động của chúng ta hôm nay chính là tận trung báo quốc, không chút tư tâm. Chúng ta hãy tiến cử một vị phó minh chủ, trong lúc Hồng lão tiền bối vân du bốn phương, thì mọi người sẽ làm theo hiệu lệnh của phó minh chủ.

Trong tiếng hoan hô, mọi người lần lượt tiến cử phó minh chủ, phấn khích kêu lên:

- Quách Tĩnh Quách đại hiệp! Tiêu Lục Tiêu tiên sinh! Đan Dương Tử Mã chân nhân! Trường Xuân Tử Khâu chân nhân!

Tiếng ồn ào xôn xao nhất thời nổi lên, chợt có bốn đạo nhân tiến nhanh từ cửa sảnh vào, đó chính là bốn người Hác Đại Thông, Tôn Bất Nhị, Triệu Chí Kính và Doãn Chí Bình. Quách Tĩnh và Lục Quán Anh mừng rỡ vội vàng rời bàn ra đón, Toàn Chân Giáo hiệu xưng huyền môn chính tông trong thiên hạ, anh hùng đại yến hôm nay nếu như không có cao thủ Toàn Chân Giáo tham gia thì sẽ kém phần long trọng.

Hác Đại Thông nhanh chóng chạy đến, ghé sát vào tai Quách Tĩnh, vội vàng nói:

- Có kẻ địch sắp đến đây gây sự, ngươi hãy cẩn thận đề phòng. Bần đạo phải vội trở lại báo tin.

Hác Đại Thông là một cao thủ của Toàn Chân Giáo, trên giang hồ không có mấy người võ công thắng nổi y, vậy mà mấy câu vừa rồi giọng nói hơi run, kẻ địch nhất định cực kỳ lợi hại, chỉ nghe Hác Đại Thông nghiến răng nói:

- Chính là đám người Mông Cổ đã xông vào Trùng Dương Cung mấy năm trước.

Quách Tĩnh lúc này cũng chợt nhớ ra, gật đầu nói:

- Thì ra là Hoắc Đô và Đạt Nhĩ Ba, thực lực của bọn chúng còn chưa đủ để gây rối đâu!

Hác Đại Thông chưa kịp trả lời, đã nghe ngoài cổng trang viện có tiếng tù và nổi lên từng hồi không ngớt, Lục Quán Anh lớn giọng kêu lên:

- Nghênh tiếp khách quý!

Lời nói vừa dứt, trước sảnh đã có mấy chục người đứng lố nhố. Quần hùng vốn đang vui vẻ ăn uống, bỗng nhiên lại thấy có nhiều người xông vào trong sảnh, bất giác cảm thấy có chút khó chịu, nhưng nghĩ đều là nhân vật tới dự anh hùng đại yến, lại không thấy ai quen mặt, cũng chẳng để tâm.

Phu thê Quách Tĩnh cùng với phu thê Lục Quán Anh đi ra đón khách. Quách Tĩnh nhận ra ngay công tử diện mạo thanh nhã chính là Hoắc Đô, tăng nhân Tây Tạng mặt quắt thân gầy chính là sư huynh của Hoắc Đô, tên là Đạt Nhĩ Ba. Đứng ở giữa Hoắc Đô và Đạt Nhĩ Ba là một tăng nhân Tây Tạng dáng người cao gầy, thân hình như cây trúc khô, thân khoác áo bào màu đỏ, đỉnh đầu lõm xuống như một cái đĩa, hẳn là đã tu luyện võ công kỳ dị đến một cảnh giới cực kỳ cao thâm, Quách Tĩnh ra hiệu cho mọi người ngấm ngầm đề phòng, đồng thời cũng cúi mình thi lễ.

Quách Tĩnh khẽ chắp tay, nhàn nhạt nói:

- Các vị từ phương xa tới, mời vào uống vài chén rượu.

Lục Quán Anh cũng sai trang đinh bày bàn tiệc mới, huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn tất bật trợ giúp sư phụ sư mẫu liệu lý sự vụ, đặc biệt Võ Tu Văn nhanh chân nhanh tay, là nhân vật tháo vát số một, chỉ huy trang đinh bày bàn tiệc mới, miệng luôn xin lỗi khách khứa di chuyển chỗ ngồi.

Quách Phù thấy Dương Quá vẫn cứ ngồi yên một chỗ chẳng làm gì cả, trông rất chướng mắt, nháy mắt ra hiệu cho Võ Tu Văn, lại hất hàm về phía Dương Quá, Võ Tu Văn lập tức hiểu ý, tới trước mặt Dương Quá nói:

- Dương đại ca, hãy ra đằng kia mà ngồi.

Võ Tu Văn chẳng đợi Dương Quá có bằng lòng hay không, sai trang đinh mang bát đũa của y tới cái bàn ở góc xa khuất. Dương Quá tức giận nhưng chẳng thèm nói, trong lòng lạnh lùng cười thầm.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.