Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Oan Oan Tương Báo

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Năm xưa Vô Cực Tử đến diện kiến Thành Cát Tư Hãn, đã từng gặp mặt Gia Luật Sở Tài, cha con bọn họ tướng mạo giống nhau, thảo nào lại quen mắt như vậy. Gia Luật Tấn nhìn thấy Vô Cực Tử võ nghệ siêu quần thì vô cùng cảm phục, sau khi cơm nước xong xuôi thì Gia Luật Tấn lại sang phòng của Vô Cực Tử thỉnh giáo võ học, cũng không tiếc lời tán dương tài nghệ của hắn, Vô Cực Tử cũng tiện tay chỉ dạy cho Gia Luật Tấn mấy điều căn bản của võ học, có thể bình tâm tĩnh khí, ổn định tâm tình.

Gia Luật Tấn đang chăm chú lắng nghe thì một người hầu hớt hải chạy vào nói:

- Khởi bẩm đại nhân, lão đại nhân ở kinh thành có phái người mang thư đến.

Gia Luật Tấn hết sức mừng rỡ, gật đầu nói:

- Được rồi, ta sẽ sang gặp.

Gia Luật Tấn đang định đứng lên khách sáo tạ lỗi với Vô Cực Tử, nhưng trong lòng bỗng nhiên thầm nghĩ: "Mình tiếp sứ giả mang thư đến trước mặt Tiêu Lục, để chứng tỏ mình coi hắn như người thân tình, như thế Tiêu Lục sẽ dạy võ cho mình thật là tận tình."

Gia Luật Tấn khẽ mỉm cười, khoát tay nói:

- Bảo hắn sang đây gặp ta.

Người vẻ mặt rất lạ, ấp úng nói:

- Lão... lão đại nhân...

Gia Luật Tấn khẽ phẩy tay, thản nhiên nói:

- Không sao hết, ngươi cứ dẫn hắn sang đây.

Lời còn chưa dứt, có một người vén rèm tươi cười bước vào nói:

- Tấn Nhi, con không ngờ ta đến phải không?

Gia Luật Tấn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng quỳ xuống nói:

- Cha, như thế nào lão nhân gia người lại đến đây rồi?

Người này không phải ai khác mà chính là Gia Luật Sở Tài, phụ thân của Gia Luật Tấn, đại thừa tướng của Mông Cổ, theo quan chế Mông Cổ thì y đang giữ chức trung thư lệnh. Gia Luật Sở Tài tướng mạo thanh nhã, trong vẻ uy nghiêm có ba phần hiền hòa, hơn hẳn thời trẻ trước đây, thế nhưng thời gian quá lâu, gặp mặt lại ít, vậy nên y nhất thời cũng không nhận ra Vô Cực Tử được.

Gia Luật Sở Tài vừa ngồi xuống ghế, ngoài cửa lại có hai người bước vào hành lễ với Gia Luật Tấn, gọi y một tiếng "đại ca", nam chừng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, nữ trạc mười sáu, mười bảy tuổi, Gia Luật Tấn vui mừng nói:

- Nhị đệ! Tam muội! Hai người cũng đến cả ư?

Gia Luật Sở Tài khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Có một việc lớn, nếu ta không đích thân đến chủ trì, thực sự không thể yên lòng.

Gia Luật Sở Tài nhìn Vô Cực Tử và đám người hầu một cái, ngụ ý bảo họ lui ra. Gia Luật Tấn cảm thấy khó xử, vốn định khoát tay bảo mọi người ra ngoài, nhưng lại không dám đắc tội với Vô Cực Tử, sắc mặt không khỏi lộ vẻ do dự, Vô Cực Tử cũng hiểu tâm ý của y, mỉm cười bước ra.

Gia Luật Sở Tài nhìn thấy hai người cử chỉ khác lạ, bất giác có chút khó hiểu, nhìn Gia Luật Tấn hỏi:

- Tấn Nhi, hắn là ai vậy?

Gia Luật Tấn khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Đó là một vị bằng hữu mà hài nhi làm quen dọc đường. Phụ thân đích thân đến đây, không biết là vì việc gì?

Gia Luật Sở Tài thở dài một hơi, sắc mặt lo lắng, nói rõ nguyên do. Nguyên lai sau khi Thành Cát Tư Hãn tạ thế, nhi tử là Oa Khoát Đài lên nối ngôi, Oa Khoát Đài làm đại hãn mười ba năm thì cũng qua đời, nhi tử là Quý Do lên nối ngôi, Quý Do hồ đồ chìm đắm vào rượu ngon mỹ nữ, làm đại hãn chỉ có ba năm thì đã đoản mệnh chết đi. Lúc này hoàng hậu của Quý Do buông rèm nhiếp chính, lại trọng dụng bọn tiểu nhân nịnh thần, xa lánh các vị đại thần đại tướng tiền triều, triều chính vô cùng hỗn loạn, Gia Luật Sở Tài vốn là nguyên lão ba triều, lại là khai quốc công thần, nhìn thấy hành động sai lầm của hoàng hậu thì thường dùng lời lẽ chính trực can gián.

Hoàng hậu thấy Gia Luật Sở Tài thường ngăn trở các chỉ dụ của mình thì rất tức giận, nhưng bởi vì y chức cao vọng trọng, nhiều điều nói ra đều là chính lý, nên không thể không dao động. Gia Luật Sở Tài tự biết mình đắc tội với hoàng hậu, tính mạng toàn bộ gia đình thân thích thực sự nguy cơ sớm tối, bèn dâng tấu nói rằng tình hình ở Hà Nam không yên, cần phái đại thần đi lo liệu, tự nguyện xin được lĩnh chỉ lên đường. Hoàng hậu nghĩ rằng Gia Luật Sở Tài đi càng xa càng tốt, ngày ngày khỏi phải chướng mắt, bèn lập tức chuẩn tấu, thế là Gia Luật Sở Tài đem theo thứ tử Gia Luật Tề và tam nữ Gia Luật Yến đến Hà Nam, chuyến này danh nghĩa là trấn an dân chúng, thực ra là để tránh họa.

Vô Cực Tử ở bên ngoài cẩn thận thu liễm khí tức, nghe rõ mọi chuyện bên trong, trong lòng không khỏi cảm khái thế sự vô thường, chợt thấy một người áo đen chạy trên mái nhà đến chỗ cửa sổ nơi cha con Gia Luật Sở Tài đang trò chuyện, dùng chân móc khuôn cửa sổ, sau đó cầm đao nhảy vào trong phòng, nghiến răng quát:

- Gia Luật Sở Tài, đêm nay ta sẽ cùng chết với ngươi ở đây!

Nghe giọng nói thì là một nữ tử, chỉ thấy Gia Luật Tấn giơ chiếc ghế lên giao đấu với nữ tử áo đen, tuy nàng còn trẻ tuổi nhưng đao pháp hiểm ác, thanh liễu diệp đao trong tay lại sắc bén dị thường, mới chém mấy nhát mà chiếc ghế đã nát thành nhiều mảnh. Nữ tử áo đen tung cước đá mạnh một cái, Gia Luật Tấn không kịp đề phòng, bị trúng vào eo trực tiếp ngã xuống, nữ tử áo đen liền lao tới, vung đao chém thẳng xuống đầu Gia Luật Sở Tài.

Vô Cực Tử đang định ra tay cứu người, chợt nghe một giọng thiếu nữ vang lên:

- Không được vô lễ!

Người này là Gia Luật Yến, con gái của Gia Luật Sở Tài. Gia Luật Yến tay phải xuất chưởng đánh đến trước mặt nữ tử áo đen, tay trái lại dùng thủ pháp tay không đoạt binh khí để cướp lấy đao của nàng. Nữ tử áo đen nghiêng đầu tránh chưởng, cổ tay lại bị Gia Luật Yến chộp lấy, lập tức tung cước đá ra, buộc Gia Luật Yến phải lùi lại, mới không bị cướp mất đao.

Lúc này đã có hơn mười vệ sĩ chạy đến bên cửa, nhìn thấy hai thiếu nữ đang giao đấu thì đều muốn xông vào, nhưng Gia Luật Tấn lại nói:

- Khoan đã, tam tiểu thư không cần các ngươi trợ thủ.

Hai thiếu nữ đấu một hồi, Gia Luật Yến trên tay không có vũ khí, mấy lần cố đoạt liễu diệp đao của đối phương nhưng không được, toàn phải né tránh, không thể trả đòn, chợt nghe Gia Luật Tề nói:

- Tam muội, để ta đấu thử!

Gia Luật Yến lui ra đứng bên tường, Gia Luật Tề lập tức tiến vào, tay phải tung liền ba chưởng, chiêu số tinh diệu, bộ vị chuẩn xác, xem ra chính là đệ tử môn hạ của Toàn Chân Giáo. Chỉ thấy Gia Luật Tề vỗ vào huyệt Tý Nhu của đối phương, một chưởng này khống chế toàn bộ lối thoát trước sau tả hữu, chỉ chừa một kẽ hở ở góc chéo phía sau, nữ tử áo đen muốn né tránh chưởng này ắt phải lui về phía đó hai bước.

Gia Luật Tề lại giơ tay vỗ tới huyệt Cự Cốt của đối phương, nữ tử áo đen giơ đao chém ngược lại, nào ngờ Gia Luật Tề lại rụt tay phải lại ngang với tay trái, sau đó cả hai bàn tay cùng trùm vào trong ống tay áo. Nữ tử áo đen một đao chém hụt, giây lát ngẩn người, Gia Luật Tề bất ngờ chìa tay phải ra, sử dụng hai ngón tay kẹp lấy sống đao rồi giật một cái, nữ tử áo đen không giữ được đao, đành để đối phương đoạt mất.

Nữ tử áo đen sắc mặt uể oải, ngây người đứng im một chỗ, mấy tên vệ sĩ kinh ngạc thầm nghĩ: "Nhị công tử không bắt giữ nàng, rõ ràng tha cho một con đường sống, tại sao nàng không chạy đi, còn chờ gì nữa?"

Gia Luật Tề chậm rãi lùi lại, Gia Luật Yến tiến lên hai bước nói:

- Hoàn Nhan Bình, chúng ta lại tha cho ngươi lần nữa, ngươi cứ nằng nặc bám theo gây sự, không lẽ đến nay vẫn không hết hy vọng sao?

Hoàn Nhan Bình cúi đầu ngẫm nghĩ, Gia Luật Yến hùng hổ nói:

- Ngươi đã quyết phân thắng bại với ta, thì hãy mau động thủ đi!

Gia Luật Yến sấn tới tung ra hai quyền đánh thẳng vào mặt đối phương, Hoàn Nhan Bình nhảy lùi né tránh, buồn rầu nói:

- Trả đao cho ta!

Gia Luật Yến sững người một chút, cầm lấy thanh liễu diệp đao từ tay Gia Luật Tề mà tung cho Hoàn Nhan Bình, một tên vệ sĩ xoay ngược cán đao đang cầm, đưa cho Gia Luật Yến nói:

- Tam tiểu thư, ngươi cũng dùng tạm binh khí đi.

Gia Luật Yến nhận lấy đơn đao, chém thử hai cái, cảm thấy hơi nặng, đành dùng tạm vậy, bỗng thấy Hoàn Nhan Bình sắc mặt nhợt nhạt, tay trái giơ đao, tay phải chỉ Gia Luật Sở Tài nói:

- Gia Luật Sở Tài, ngươi giúp đỡ người Mông Cổ hại chết cha mẹ của ta, kiếp này ta đã không thể tìm ngươi trả thù được nữa, ta đành hẹn ngươi tính sổ ở âm thế vậy!

Lời nói vừa dứt, Hoàn Nhan Bình tay trái đưa đao cứa ngang cổ họng, Gia Luật Tề vọt lên hai bước, tay phải chìa ra, lại dùng hai ngón tay đoạt lấy thanh liễu diệp đao của Hoàn Nhan Bình, tiện tay điểm luôn huyệt đạo ở vai của nàng, nhẹ giọng nói:

- Sao tự dưng lại tự vẫn kia chứ?

Gia Luật Sở Tài khẽ thở dài một hơi, chậm rãi nói:

- Hoàn Nhan cô nương, ngươi đã hành thích lão phu ba lần. Lão phu thân làm thừa tướng Mông Cổ, tiêu diệt Đại Kim, hại chết cha mẹ cô nương, nhưng cô nương có biết tổ tiên của lão phu đã bị ai tiêu diệt hay không?

Hoàn Nhan Bình sắc mặt chán chường, lắc đầu nói:

- Ta không biết.

Gia Luật Sở Tài khẽ thở dài một hơi, chua xót nói:

- Tổ tiên của lão phu là hoàng tộc của Đại Liêu, Đại Liêu đã bị Đại Kim của cô nương tiêu diệt, dòng họ Gia Luật ở Đại Liêu ta đã bị họ Hoàn Nhan của cô nương giết gần hết, chỉ còn vài người sống sót. Lão phu từ nhỏ lập chí báo thù, phò tá đại hãn Mông Cổ tiêu diệt Đại Kim của cô nương. Oan oan tương báo, không biết khi nào mới chấm dứt đây?

Nói xong câu cuối, Gia Luật Sở Tài ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, nghĩ đến chỉ vì mấy người tranh giành ngôi vị đế vương, khiến cho biết bao thành trấn sầm uất trở thành hoang phế, máu chảy thành sông, thây chất thành núi, Hoàn Nhan Bình trầm ngâm giây lát, rồi cắn môi hừ một tiếng, nhìn chằm chằm vào Gia Luật Tề nói:

- Ta báo thù ba lần không xong, tự trách bản lĩnh kém cỏi. Ta muốn tự sát, liên quan gì tới công tử?

Gia Luật Tề khẽ thở dài một hơi, trầm giọng nói:

- Cô nương chỉ cần đáp ứng từ nay không đến báo thù nữa thì có thể đi đâu tùy ý!

Hoàn Nhan Bình lại hừ một tiếng, trừng mắt nhìn thẳng, Gia Luật Tề dùng cán thanh liễu diệp đao ấn nhẹ sau lưng Hoàn Nhan Bình vài cái giải huyệt cho nàng, sau đó đưa trả thanh đao cho nàng, Hoàn Nhan Bình do dự, nửa nhận nửa không, cuối cùng cầm lấy nói:

- Gia Luật công tử, ngươi đã mấy lần thủ hạ lưu tình, dùng lễ đối đãi, ta há không biết? Nhưng dòng họ Hoàn Nhan ta với dòng họ Gia Luật của công tử thù sâu như bể, dù cho công tử có trượng nghĩa khảng khái đến mấy, thì mối huyết hải thâm thù của cha mẹ ta, ta vẫn không thể không báo!

Gia Luật Tề bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, dõng dạc nói:

- Hoàn Nhan cô nương, ngươi báo thù cho cha mẹ, chí khí đáng khen. Nhưng mà thù oán của thế hệ trước, thì phải do thế hệ trước thanh toán với nhau, tiểu bối chúng ta cũng có ân oán của mình. Mối huyết hải thâm thù giữa hai dòng họ chúng ta, cô nương cứ tính toán với tại hạ là được, nếu còn tìm phụ thân ta, lần sau gặp lại cô nương, sẽ rất khó xử cho tại hạ đó.

Hoàn Nhan Bình khẽ hừ một tiếng, ảo não nói:

- Ta võ công thua xa công tử, làm sao tính sổ với công tử được chứ? Thôi được rồi...

Hoàn Nhan Bình che mặt mà đi, Gia Luật Tề biết nàng đi ra bên ngoài sẽ lại tự sát, không muốn nàng phải chết, bèn cười khẩy nói:

- Ha ha, nữ tử họ Hoàn Nhan chẳng có chí khí gì cả!

Hoàn Nhan Bình quay phắt lại, nghiêm mặt hỏi:

- Sao lại không có chí khí?

Gia Luật Tề cười khẽ một tiếng, thong thả nói:

- Tại hạ võ công cao hơn cô nương, điều đó quả thật không sai, nhưng đó là vì tại hạ từng được minh sư chỉ điểm, chứ chẳng phải tại hạ có gì hơn người. Công phu của cô nương vốn cũng hết sức lợi hại, nhưng vị sư phụ truyền thụ cho cô nương sở học không tinh, thời gian cô nương luyện tập còn ngắn, khó lòng khắc địch chế thắng. Tuổi vẫn còn trẻ, chỉ cần khổ công tìm kiếm minh sư, chẳng lẽ không thể báo thù được sao?

Hoàn Nhan Bình đang oán giận, lại nghe Gia Luật Tề nói vậy cũng phải gật gật đầu, Gia Luật Tề tiếp tục nói:

- Mỗi lần động thủ với cô nương, tại hạ chỉ dùng tay phải, hoàn toàn không phải là tại hạ cao ngạo gì đâu, mà bởi vì tay trái của tại hạ có lực rất mạnh, một khi xuất thủ thường sẽ đả thương đối phương. Bây giờ thế này, cô nương hãy đi tìm học minh sư, học xong hãy đến tìm gặp tại hạ, chỉ cần cô nương buộc được tại hạ phải dùng tay trái, thì tại hạ sẽ chịu để cho cô nương tùy ý chém giết, quyết không oán hận.

Gia Luật Tề vốn muốn khích tướng để Hoàn Nhan Bình tầm sư học nghệ, chuyên tâm tu luyện, sau một thời gian ắt sẽ không còn ý định tự sát nữa, chỉ thấy Hoàn Nhan Bình giơ đao chém mạnh một nhát vào không trung, nghiêm giọng nói:

- Được lắm, quân tử nhất ngôn...

Gia Luật Tề cũng tiếp lời, ung dung nói:

- Khoái mã nhất tiên!

Hoàn Nhan Bình không thèm nhìn mọi người, ngẩng đầu bước đi, nhưng không giấu được vẻ rầu rĩ lộ rõ trên mặt. Đám vệ sĩ thấy Gia Luật Tề thả Hoàn Nhan Bình đi, đương nhiên không dám ngăn lại, vội vàng vấn an Gia Luật Sở Tài, rồi cũng nhanh chóng lui ra.

Gia Luật Yến trầm ngâm một lúc, thắc mắc hỏi:

- Nhị ca, sao huynh lại để cho nàng ta đi?

Gia Luật Tề khẽ thở dài một hơi, nhàn nhạt nói:

- Không để cho nàng ta đi, chẳng lẽ giết nàng ta sao?

Gia Luật Yến bật cười khanh khách, mỉm cười nói:

- Nhị ca, huynh thả nàng ta đi là không đúng đâu.

Gia Luật Tề khẽ mỉm cười, nghi vấn hỏi:

- Sao lại không đúng?

Gia Luật Yến cười khẽ một tiếng, nhanh miệng nói:

- Nhị ca đã muốn nàng làm chị dâu của muội, đương nhiên không nên thả đi.

Gia Luật Tề sắc mặt nghiêm nghị, nhưng thực ra trong lòng hết sức ngại ngùng, không ngờ rằng lại bị muội muội nói trúng tâm sự trong lòng, lớn tiếng nói:

- Đừng có nói bậy!

Gia Luật Yến nhìn thấy Gia Luật Tề nghiêm mặt, sợ rằng nhị ca giận dữ, không dám nói đùa trêu chọc nữa. Vô Cực Tử ở bên ngoài nhìn rõ mọi chuyện trong phòng từ đầu chí cuối, trong lòng không khỏi có chút cảm khái, năm xưa Đại Liêu áp bức bộ tộc Nữ Chân, Đại Kim lập quốc tiêu diệt Đại Liêu, sau này Mông Cổ lập quốc tiêu diệt Đại Kim, chiến hỏa liên miên, máu chảy thành sông, nỗ lực tranh đấu một đời, bao nhiêu huy hoàng hiển hách, cuối cùng lại quay trở về với cát bụi hư vô.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.