Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất Dạ Triền Miên

Tiểu thuyết gốc · 2000 chữ

Sau khi Nam Hải Ngạc Thần rời đi không lâu, đột nhiên phía trước có tiếng oang oang như ễnh ương truyền đến, tiếng kêu to như bò rống nhưng lại có phần dữ tợn, không biết là tiếng con gì. Chợt thấy từ trong bụi rậm có một đoàn sương độc màu đỏ nhạt từ từ phun ra, Vô Cực Tử vội vàng ra hiệu cho Mộc Uyển Thanh với Chung Linh chú ý cẩn thận, sau đó nhanh chóng vận chân khí xua đi lớp sương độc phía trước.

Sau khi khí độc tản đi, chợt nghe mấy tiếng bạch bạch, từ trong cỏ rậm nhảy ra một con ếch nhỏ xíu dài chừng hai tấc, toàn thân màu đỏ như máu, đôi mắt lấp lánh kim quang, con ếch há mồm làm cho làn da mỏng bên dưới cổ rung động, một tiếng oang oang như bò rống lập tức nổi lên, con vật bé xíu mà lại kêu lớn đến vậy, nếu không chính mắt trông thấy thì chẳng người nào dám tin. Vô Cực Tử kiến thức phong phú, vừa nhìn đã nhận ra ngay đấy chính là Mãng Cổ Chu Cáp, vốn được mệnh danh Vạn Độc Chi Vương, mang trong mình độc tính chí dương cực kỳ mạnh mẽ, chỉ cần không may dính phải một chút nọc độc thì sẽ tê liệt toàn thân, độc khí ăn lên tận óc, toàn thân tan ra thành vũng máu bầy nhầy, chết ngay tức khắc chẳng để lại dấu vết gì.

Đáng ngạc nhiên là bên cạnh Mãng Cổ Chu Cáp lại có một con chồn nhỏ màu xám nhạt nằm im bất động trên mặt đất, con chồn dài chưa đầy hai gang tay, móng vuốt vô cùng sắc nhọn, hết sức lanh lợi dễ thương, chính là thú cưng Thiểm Điện Điêu của Chung Linh, đáng tiếc khí tức sinh mệnh của nó đã đoạn tuyệt rồi. Chỉ thấy Mãng Cổ Chu Cáp nhảy lên cái xác của Thiểm Điện Điêu, ghé miệng hút má bên trái, xong lại hút má bên phải, trên răng Thiểm Điện Điêu có chất kịch độc, cắn vào đó chẳng khác gì tự uống thuốc độc, bây giờ Mãng Cổ Chu Cáp lại đi hút túi chất độc của Thiểm Điện Điêu, được gọi là vua của mọi loại độc quả thật danh bất hư truyền.

Chung Linh nuôi Thiểm Điện Điêu từ khi còn nhỏ, tình cảm gắn bó hết sức khăng khít, lúc này không kìm lòng được, liền thương cảm khóc oà lên:

- Điêu Nhi...

Vô Cực Tử vội vàng giữ Chung Linh lại, nhẹ giọng nói:

- Mãng Cổ Chu Cáp là vật kịch độc, đến gần nó sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Chung Linh không khống chế được cảm xúc, sà ngay vào lòng Vô Cực Tử oà khóc nức nở, sụt sùi nói:

- Vô Cực ca ca, huynh... huynh nhất định có cách giết chết con ếch xấu xí kia đúng không?

Vô Cực Tử vỗ nhẹ vào lưng Chung Linh, an ủi nói:

- Linh Nhi, muội yên tâm đi, chút chuyện nhỏ này làm sao có thể làm khó Vô Cực ca ca của muội?

Mộc Uyển Thanh có chút khó chịu nhìn Vô Cực Tử và Chung Linh âu yếm õng ẹo, làu bàu nói:

- Miệng lưỡi trơn tru!

Mãng Cổ Chu Cáp tuy mang trong mình kịch độc, nhưng bản thân nó cũng là một loại dược liệu quý hiếm, sau khi hấp thụ có thể khiến cho toàn thân trở nên vạn độc bất xâm, lần này cơ duyên xảo hợp may mắn gặp được, Vô Cực Tử đương nhiên sẽ không bỏ qua, cũng xem như là thay mặt Chung Linh báo thù cho Thiểm Điện Điêu. Chỉ thấy Vô Cực Tử vận kình đánh ra Thiên Sơn Lục Dương Chưởng về phía Mãng Cổ Chu Cáp, Mãng Cổ Chu Cáp lập tức nhảy lên tránh đi công kích, sau đó phun ra sương độc tấn công Vô Cực Tử. Vô Cực Tử cả kinh vội vàng vận chuyển Hỗn Độn Kinh, phóng xuất chân khí hùng hậu thổi bay đi lớp sương độc, sau đó không ngừng phóng xuất Thiên Sơn Lục Dương Chưởng chí dương cương mãnh, chưởng lực liên hoàn uy lực cường đại nhanh chóng khiến cho Mãng Cổ Chu Cáp bị đánh hôn mê bất tỉnh.

Chớp lấy thời cơ, Vô Cực Tử nhanh chóng đưa tay nâng Mãng Cổ Chu Cáp lên, sau đó trực tiếp nuốt vào trong bụng, chợt thấy cổ họng lạnh toát khác thường, con ếch da trơn nhanh chóng tuột xuống, hai thiếu nữ Mộc Uyển Thanh và Chung Linh nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy thì cũng đâu thể nhịn được, hai người không ngừng nôn mửa vì quá kinh tởm. Chỉ trong khoảnh khắc, trong bụng Vô Cực Tử sôi lên sùng sục hết sức khổ sở, chất độc của Mãng Cổ Chu Cáp cũng đã bắt đầu ăn mòn chân khí hộ thể của Vô Cực Tử, thế nhưng vẫn chưa chạm đến da thịt, vậy nên hắn cũng chẳng thấy hề hấn chút gì, ngược lại thì dịch vị dạ dày ở trong cơ thể Vô Cực Tử đang bắt đầu tiêu hóa Mãng Cổ Chu Cáp, lúc này đối với Vạn Độc Chi Vương như nó mà nói, dịch vị dạ dày mới là chất kịch độc nguy hiểm, chẳng mốc mấy chốc mà thân thể đã bị tiêu hóa hoàn toàn, dược lực tinh thuần cũng bắt đầu tuôn ra ào ạt như sóng dữ.

Mãng Cổ Chu Cáp dược lực tích tụ nhiều năm vô cùng dồi dào, vượt ngoài dự đoán của Vô Cực Tử, hắn chỉ có thể vận chân khí để áp chế luồng năng lượng cường đại bên trong cơ thể, sau đó nhanh chóng cùng với Mộc Uyển Thanh và Chung Linh đi đến sơn động cách đó không xa, bế quan luyện hóa dược liệu. Bên trong sơn động rộng rãi, Vô Cực Tử bắt đầu tĩnh tâm đả tọa, toàn thân thả lỏng, một cỗ lực lượng chí dương huyễn hóa thành hình dạng của Mãng Cổ Chu Cáp khuếch tán ra khắp cơ thể như muốn thiêu đốt tất cả, Vô Cực Tử cũng không dám khinh suất, lập tức vận chuyển Hỗn Độn Kinh huyền diệu để luyện hóa cỗ lực lượng cuồng bạo này.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Vô Cực Tử bế quan đã hơn nửa ngày nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, lúc này bên ngoài mặt trời cũng đã khuất núi, Mộc Uyển Thanh với Chung Linh ở bên ngoài chờ đợi lâu như vậy thì cũng không khỏi có chút mệt mỏi, đặc biệt là Chung Linh, nàng đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Từ từ luyện hóa Mãng Cổ Chu Cáp, Vô Cực Tử lúc này chỉ thấy cơ thể nóng như lửa đốt, kinh mạch toàn thân đang bị lực lượng chí dương cương mãnh thiêu đốt như muốn nổ tung ra, hắn đã kiên trì áp chế cảm giác đau đớn trong người, thế nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được kêu lên thành tiếng, sau đó phun ra một ngụm tiên huyết.

Mộc Uyển Thanh đang thiu thiu ngủ thì đột nhiên nghe thấy động tĩnh kỳ lạ bên trong, nàng lo lắng rằng Vô Cực Tử gặp phải chuyện gì bất trắc, vội vàng đẩy cửa xông vào. Nào ngờ đập ngay vào mắt Mộc Uyển Thanh lại là cơ thể cường tráng không một mảnh vải che thân, y phục trên người Vô Cực Tử đã bị lực lượng chí dương thiêu rụi hoàn toàn, tiểu huynh đệ ở bên dưới lại càng hung tợn ngẩng cao đầu, phùng mang trợn má vô cùng uy phong.

Cảm nhận hương thơm thoang thoảng quyến rũ trên người Mộc Uyển Thanh, lại thêm lực lượng chí dương cuồng bạo tác oai tác quái, Vô Cực Tử cuối cùng cũng không thể áp chế dục hỏa nhen nhóm bên trong cơ thể, một chút lý trí còn lại cũng đã mất sạch, đôi mắt trở nên đỏ ngầu như máu, giống như dã thú rít gào lao vọt chụp lấy Mộc Uyển Thanh. Lấy tu vi của Mộc Uyển Thanh lúc này làm sao có thể phản kháng được Vô Cực Tử đánh mất lý trí, chỉ có thể bất lực cắn chặt răng, nước mắt long lanh thánh thót rơi xuống.

Vô Cực Tử lúc này đã hoàn toàn bị tà hỏa dục vọng chi phối, chỉ theo bản năng nguyên thủy mà thô bạo chiếm hữu Mộc Uyển Thanh, không có chút thương hoa tiếc ngọc nào. Một đêm này Mộc Uyển Thanh bị hành hạ chết đi sống lại, không khí hương diễm cùng tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ làm cho người ta đỏ mặt lan tràn khắp nơi, vầng trăng trên trời cũng ngượng ngùng nấp sau đám mây trong đêm tối, thế gian cứ như vậy liền mất đi một người thiếu nữ trinh nguyên.

Không biết trôi qua bao lâu, lực lượng chí dương trong đan điền của Vô Cực Tử dần bình ổn lại, xung quanh thân thể cũng tản ra khí thế bàng bạc. Lực lượng chí dương cương mãnh hòa vào làm một với nguyên âm tinh khiết của thiếu nữ thanh xuân, tạo thành âm dương chi lực tinh thuần, không những trợ giúp Vô Cực Tử rèn luyện nhục thể, mà còn nhất cử đả thông Xung Mạch, tu vi đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ Trung Kỳ. Mộc Uyển Thanh cũng hấp thu được lượng lớn thiên địa linh khí, nhờ đó cũng đã đột phá bức tường vô hình của Luyện Khí Cảnh, tu vi đạt đến cảnh giới Trúc Cơ Tiền Kỳ.

Sau khi tỉnh táo trở lại, Vô Cực Tử phát hiện trong lòng đang ôm một cỗ thân thể thiếu nữ mềm mại trắng ngần, phảng phất hương thơm thoang thoảng, vệt máu đỏ thẫm bên dưới càng là minh chứng rõ ràng mọi chuyện phát sinh đêm qua tuyệt đối không phải là một giấc mơ, trong lúc nhất thời hắn cũng ngây người thẫn thờ, không biết mình nên làm gì cho phải. Mộc Uyển Thanh trải qua một đêm mệt mỏi cũng dần tỉnh lại, nàng cứ ngây ra như người mất hồn, tuy rằng cảm kích đại ân cứu mạng của Vô Cực Tử, được hắn tận tâm chiếu cố trong thời gian qua khiến cho một người từ trước tới nay vẫn luôn lạnh lùng vô cảm như Mộc Uyển Thanh lần đầu trong đời cảm thấy thật ấm áp, bóng lưng cao lớn vững chãi kia không biết từ khi nào đã khắc sâu vào trong trái tim không thể nào quên, thế nhưng nếu nói lấy thân báo đáp ở trong hoàn cảnh như vậy thì nàng lại trăm ngàn lần không muốn, chỉ là lúc này mọi việc đã rồi, tấm thân trong trắng mơ hồ mất đi, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Mộc Uyển Thanh đưa tay vân vê áo bào che đi những vết bầm tím chằng chịt trên cơ thể, cảm nhận hơi ấm vẫn còn sót lại, không biết người kia rời đi lúc nào, trong lòng cảm thấy trống rỗng lạ thường. Mộc Uyển Thanh nhìn thấy bên cạnh có một tờ giấy viết vội mấy chữ "Xin lỗi... Bảo trọng!", cùng với bí kíp một môn võ công ám khí hết sức lợi hại tên Sinh Tử Phù, còn có vàng bạc châu báu giá trị liên thành, bất giác ngây người thẫn thờ hồi lâu.

Mộc Uyển Thanh nổi giận đưa tay gạt lệ, sau đó nắm chặt hai tay, gằn giọng nói:

- Ngươi xem Mộc Uyển Thanh ta là hạng người gì? Ngươi không chết... thì ta chết!

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.